Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 53: Thiên Kiêu Đến


Bạn đang đọc Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn – Chương 53: Thiên Kiêu Đến


Đế Nguyên Quân rời đi được gần một tiếng thì lúc này, có một nhóm hai mươi người kéo đến, bọn họ nhìn thấy những vết tích của trận chiến vừa nãy để lại và mười thi thể nằm bất động trên nền đất.
Nhóm người đó nhìn cảnh tượng này mà không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh nói.

“Kinh khủng, mười người này ở Ngọa Cương thành cũng được xem là có thực lực, nhưng không ngờ tất cả lại chết ở đây?”.
“Nhìn vết tích trên người thì đối phương là người dùng thương”.
“Nhưng mục tiêu của ta là người dùng kiếm”.
“Họ đụng phải người nào khác sao? Hay là có người khác âm thầm trợ giúp?”.
“Chuyện này có vẻ phức tạp”.
“Nhìn thủ pháp thì người này khả năng là Ngưng Hải cảnh cao tầng nên mới có thể giết được mười người này.

Chắc đó là người bảo vệ”.
“Cũng có khả năng”.
“Biết đối phương chỉ có hai người vậy bây giờ ta tiếp tục đuổi theo không?”.
“Nhìn vết máu chưa khô hẳn nên khả năng hắn chưa đi xa đâu”.
“Có một tên Ngưng Hải cảnh cao tầng thì sao, ta đây có hai mươi người, ai ai cũng là Ngưng Hải cảnh, bọn họ có mọc thêm cánh cũng không chạy được”.
“Không cần nói nhiều, tiếp tục truy”.
Lúc này, Đế Nguyên Quân tăng tốc đi nhanh vào sâu bên trong khu rừng.

Mặc dù khu rừng này rất rậm rạp và khó đi nhưng đây là nơi ngắn nhất.

Tốn khoảng chừng năm canh giờ, Đế Nguyên Quân mới vượt qua được khu rừng rậm.
May mắn, khu vực xung quanh không có một con hung thú nào cả mà chỉ có những con thú bình thường mà thôi.

Lâu lâu, Đế Nguyên Quân còn nhìn thấy có mấy nhóm người bình thường đang đi săn.
Khi vượt qua được khu rừng, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một lối đi nhỏ nối thẳng đến rìa bên ngoài của Nam Hoang Sơn Mạch.

Nhưng thời gian lúc này cũng đã muộn, Đế Nguyên Quân quyết định tìm một cành cây cao rồi nghỉ lại một đêm để hồi phục lại những hao tổn.
Lúc nửa đêm, Đế Nguyên Quân đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe thấy những thanh âm dồn dập truyền đến, đó là một nhóm hai mươi người đang ráo riết đuổi theo hắn.
Đế Nguyên Quân nhìn bọn rọ rồi âm thầm lên tiếng.


“Người của Ngọa Cương thành đuổi đến rồi sao?”.
Biết nơi này không còn an toàn, Đế Nguyên Quân trực tiếp xoay người chạy vào sâu ở bên trong rừng.
Nhưng bọn họ hình như đã phát hiện nên tức tốc đuổi theo, hướng vào trong rừng mà đi.
“Ở bên kia, hắn chạy vào trong rừng”.
“Hắn chỉ có một người, truy”.
“Nhanh bắt lại, giải quyết tên này xong rồi quay về”.
“Đuổi theo”.
“Con chuột nhắt, đứng lại”.
Cảm nhận những người ở sau lưng càng ngày càng đuổi tới gần, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn lại thì thấy những bóng đen mờ ảo ở trong bóng tối.

“Hai mươi người sao?”.
“Thực lực của đám này mạnh hơn nhưng người trước kia, trực tiếp đối kháng không phải là chuyện tốt”.
Mặc dù hắn chỉ có cảnh giới Thức Nhân cảnh nhưng tốc độ không hề thua kém Ngưng Hải cảnh, mà thậm chí còn nhanh hơn.

Đế Nguyên Quân âm thầm thúc dục hai loại lục lượng rồi tăng tốc chạy sâu vào bên trong.
Đám người thấy Đế Nguyên Quân tăng tốc nên cũng dốc sức đuổi theo, nhưng truy đuổi được gần một canh giờ thì ai ai cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, chân nguyên đang dần dần hao hụt nhưng bọn họ vẫn không thể đuổi kịp hắn.
“Tên này có chân nguyên vô tận hay sao vậy? Chạy mãi mà không thấy mệt sao?”.
“Ta không tin không đuổi kịp hắn”.
“Tăng tốc nhanh lên, tên này chắc chắn hao tổn không ít”.
“…”.
Tiếp tục truy đuổi thêm hai canh giờ, lúc này sắc trời cũng đã sáng, trên gương mặt của hai mươi người lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng, họ đuổi theo hắn suốt cả một buổi tối nên hao hụt một lượng chân nguyên rất lớn.
Lúc này, Đế Nguyên Quân chợt nở một nụ cười lạnh rồi quay người lại, hướng về phía hai mươi người kia.
Nhìn Đế Nguyên Quân chạy lại, bọn họ liền lộ ra vẻ vui mừng.
“Con chuột này biết bản thân chạy không được nữa nên muốn quay lại nộp mạng sao?”.
“Vừa hay”.
“Giết hắn”.
Hai mươi người trực tiếp tế ra vũ khí của mình rồi lao lên.
Trong ánh sáng mờ ảo, Đế Nguyên Quân hai mắt dần chuyển qua màu đỏ cùng với nụ cười kỳ dị trông giống như ma như quỷ.


Nắm trong tay một thanh trường thương màu đen cùng với những sợi tơi màu đỏ chạy dọc từ trên đỉnh xuống.
Đồng thời phát động hai loại lực lượng, Đế Nguyên Quân tắc tốc lao đến một tên gần nhất rồi vận lực nhảy lên cao rồi đập mạnh xuống một thương.
Thấy công kích của Đế Nguyên Quân đang lao tới nhưng tên này dường như không để ý, và không lộ ra vẻ lo lắng.

Trái lại, trên gương mặt hắn còn nở một nụ cười trông rất tự tin.

Nam tử thúc dục chân nguyên rồi hai tay nắm chặt chuôi đao rồi hung hanh chém lên cao rồi quát lớn.

“Ngu ngốc, chọn ai thì không chọn, ngươi đây muốn cùng ta cường ngạnh một đòn”.

“Để ta xem ngươi có thực lực như thế nào?”.
Oanh!
Thương cùng đao va chạm, nam tử nắm chặt chuôi đao rống lớn một tiếng, khí tức trên người điên cuồng bạo tăng, chỉ trong nháy mắt, thực lực của hắn đã tăng lên gấp hai lần.
Nam tử dốc hết sức mình rồi vung đao rồi dần dần đẩy lùi trường thương, nam tử thấy vậy nên trên gương mặt lộ một nụ cười lạnh.
Đế Nguyên Quân thấy vậy nhưng cũng không hề lo lắng.

Chợt, Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng, hai đại lực lượng trong người điên cuồng xoay chuyển rồi đánh mạnh xuống.

“Lăn”.
Trường thương cảm nhận được hai loại lực lượng đang chảy dọc trong cơ thể nên phấn khích vô cùng, nó rít gào một hơi dài rồi mạnh mẽ đánh ra.
Thương khí vừa sắc nhọn vừa nặng nề đè xuống.

Thanh đao tròn tay nam tử bất chợt bị đẩy lùi, gắng gượng thêm được một lúc, trường thương của Đế Nguyên Quân đã mạnh mẽ ép xuống.
Uỳnh!
Bị cự lực đánh bay, nam tử ngay lập tức cảm nhận được hai tay truyền đến cảm giác đau nhức, trên miệng chảy xuống một dòng máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được nhìn Đế Nguyên Quân.


Bất chợt, Đế Nguyên Quân vận lực mạnh hơn một chút liền đánh bay nam tử ra xa, hai chân trượt một đường dài gần mười mét mới dừng lại.
Những người xung quanh nhìn nam tử bị một thương đánh lùi, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì họ biết, nam tử kia có thực lực rất mạnh và thanh đao trong tay hắn nặng hơn một ngàn cân, uy lực vô cùng.

Nhưng họ không ngờ được, nam tử kia thế mà bị Đế Nguyên Quân một thương đẩy lùi.
“Thực lực của tên này không bình thường, tất cả cùng lên”.
“Hắn mạnh nhưng chỉ có một người, còn ta có hai mươi người”.
“Ta không tin hắn có thể dùng sức một người có thể thắng được ta”.
“Lên”.
Chiến ý của bọn họ dâng lên, Đế Nguyên Quân thấy những người kia hùng hổ nên ánh mắt càng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Bởi vì hắn biết thực lực của những người này không tầm thường.
Mặc dù cảnh giới của họ chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng thấp nhưng mật độ chân nguyên trong người rất nồng đậm, không giống những người trước đây mà hắn gặp.
Nhìn hai mươi người toàn lực tấn công, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày chợt nhíu lại, biết bản thân muốn thắng những người này là rất khó và cho dù thắng thì hắn cũng phải bỏ ra một đại giới.
Nên Đế Nguyên Quân không chần chừ mà quay người rồi chạy đi.
“Khốn kiếp, tên này còn muốn chạy?”.
“Nhanh đuổi theo, đừng cho hắn chạy thoát”.
Truy đuổi gần một canh giờ!
Lúc này, trên gương mặt ai cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, Đế Nguyên Quân mặc dù có lượng chân nguyên dồi dào nhưng suy cho cũng đó cũng chỉ là linh khí, còn đám người kia là linh hải, mật độ chân nguyên vì thế mà chênh lệch không ít.
Đế Nguyên Quân mặc dù lấy số lượng để bù lại nhưng như thế cũng không hề dễ dàng, càng chạy, Đế Nguyên Quân càng cảm thấy tốc độ dần chậm lại, còn đám người sau lưng đuổi tới đang càng ngày càng gần.
Đột nhiên, Đế Nguyên Quân cảm nhận sau lưng có nguy hiểm liền nhảy lên một cành cây cao thì nhìn thấy một mũi tên bắn ra với tốc độ cực kỳ nhanh, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn ra xa thì phát hiện thêm năm người khác đã đuổi tới.
Và khí tức của những người này đều là Ngưng Hải cảnh tầng năm, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Nhất là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tư tuổi đang nắm chặt trường cung ở trong tay, người này khiến Đế Nguyên Quân cảm nhận được sự uy hiếp.
Biết bản thân lần này khó lòng chạy thoát, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi rồi thở mạnh ra.

“Phiền phức”.
Ở phía xa, nhóm hai mươi người ngay khi nhìn thấy năm người mới đến thì vui mừng không thôi.

“Là Chúc Dung Anh công tử”.
“Hahaha, tên này chết chắc rồi”.
“Có Chúc Dung Anh ở đây thì hắn có chạy đằng trời”.
“Cho dù mọc cánh cũng không thoát được”.
“Trường cung trong tay Chúc công tử là bát phẩm binh khí, uy lực mạnh mẽ vô cùng”.
“Chỉ bị một tiễn bắn trúng chắc chắn sẽ không sống nổi”.
Đế Nguyên Quân mặc dù không biết người tên Chúc Dung Anh là ai nhưng hắn có thể cảm nhận được, người này chân chính là một thiên kiêu, thiên phú không hề thấp hơn Lâm Tuyết Nhi và thực lực chắc chắn mạnh hơn, mặc dù cảnh giới không bằng nhưng mỗi lần tiến giai đều được ngưng tụ đến cực điểm.

Nhưng, Đế Nguyên Quân có điều không hiểu là Đổ lão đã đưa ra thứ gì để có thể chiêu mộ được những người này đuổi giết hắn.
Và nhất là Chúc Dung Anh kia, thân là một thiên kiêu mà bị Đổ lão đánh động, và không ngại lặn lội từ Ngọa Cương thành xa xôi đến tận đây để truy đuổi hắn.
Đế Nguyên Quân đứng trên cành cây cao, ánh mắt âm trầm nhìn hai mươi lăm người đứng vây chặt dưới gốc cây, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lạnh giọng nói.

“Thân là một thiên kiêu, nhưng mà bị lợi ích mua chuộc”.
“Không biết Chúc công tử hạ thấp bản thân mình vì điều gì?”.
Đứng ở phía bên dưới, Chúc Dung Anh nhìn lên, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười nhẹ nói.

“Không vì điều gì cả?”.
“Ta đơn giản là tò mò thôi, ở Ngọa Cương thành chưa có ai có thể khiến Đổ lão tức giận đến vậy”.
“Không tiếc dốc hết sức lực chiêu mộ người giết ngươi”.
“…”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy nhưng trong lòng cảm thấy không nhẹ một chút nào, cái người này bên ngoài trông có vẻ thanh tao này là người nguy hiểm nhất.

Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn Chúc Dung Anh rồi lên tiếng.

“Vậy sao?”.
“Nhưng ta nhìn ngươi thì khác, bên ngoài thì thanh tao nhưng trong tâm thì không được như bên ngoài”.
“Tâm ngươi không sáng, ắt hẳn là người không đàng hoàng”.
Bị Đế Nguyên Quân buông lời nhục mạ, Chúc Dung Anh gương mặt chợt lộ ra vẻ tức giận.

Hắn dương trường cung lên cao rồi kéo mạnh tay, mũi tên mạnh mẽ bắt ra.
Thấy mũi tên bay xẹt qua đầu, Đế Nguyên Quân lách đầu qua một bên tránh né.

Trên gương mặt hắn không lộ ra chút biểu cảm nào cả rồi lớn tiếng nói.
“Nếu các ngươi đã muốn giết ta thì đến đây?”.
“Ta muốn biết, trường thương trong tay ta mạnh hay các ngươi cứng”.
Đế Nguyên Quân vừa dứt lời, hai loại lực lượng trong người thình lình bạo tăng, hắn dốc hết toàn bộ lực lượng rồi lao lên.
Địch nhân mạnh thì như thế nào?!
Thiên kiêu mạnh thì như thế nào?!
Trường thương trong tay, ai dám cùng ta là địch?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.