Bạn đang đọc Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn – Chương 47: Thiên Địa Cảnh Tìm Đến
Uỳnh!
Lâm Tuyết Nhi bị một chưởng đánh trúng liền bị đánh văng ra xa.
Nàng toàn thân đau nhức cố gắng đứng dậy, ánh mắt tức giận nhìn đám người rồi đưa tay lên lau đi vết máu.
“Tiện nữ đáng chết này, ngươi thật sự muốn chết sao?”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi lao lên, tên cầm đầu quát lớn một tiếng.
Lâm Tuyết Nhi áp sát, nàng một kiếm đánh ra nhưng bị đám người dùng chân nguyên chặn lại rồi lại bị bọn chúng đánh bay đi.
Thương thế trên người nàng lúc này đã nhiều không đếm xuể, nhưng vẫn không chịu dừng lại, nàng lúc này giống như một con thiêu thân đang cố gắng đâm đầu vào trong đống lửa vậy.
“Mã Hồng Tuấn đâu”.
Lâm Tuyết Nhi cắn răng quát lớn, vẻ mặt nàng âm u đến cực hạn, toàn thân nhiễm máu đang bước từng bước lảo đảo.
“Đúng là người điên”.
Tên cầm đầu vẻ mặt khó coi nhìn Lâm Tuyết Nhi.
Lâm Tuyết Nhi kéo lê mũi kiếm trên nền đất rồi từ từ tiến lại, sắc mặt nàng lúc này đã xấu đến mức khó coi, khóe miệng rươm rướm máu.
Khí tức trên người lúc này đã yếu đến cực hạn và sức lực cũng không còn nữa, bây giờ chỉ cần bị đánh trúng một quyền nữa thì nàng chắc chắn sẽ gục xuống đất.
“Thôi kệ, không biết tung tích của Mã Hồng Tuần thì tính mạng của tiện nữ cũng không cần giữ lại nữa”.
Tên cầm đầu lạnh giọng nói.
Tám người đồng thời lao lên rồi tung ra tám đạo chưởng khí đánh ra, hướng về phía Lâm Tuyết Nhi.
Nhưng tình trạng của nàng lúc này cứ giống như người mất hồn, công kích gần đánh trúng nhưng nàng không tránh mà tiếp tục lảo đảo bước từng bước.
Oanh!
Tám đại chưởng khí đánh trúng khiến khu vực xung quanh rung chuyển mạnh và một tiếng động lớn vang lên.
“Cái gì?”.
Đột nhiên, tên cầm đầu nhìn thấy trước mắt có một bóng người khoác một bộ đồ đen đứng nghiêng người, một tay đưa ra đỡ một lần tám đạo công kích mà không một chút tổn hại.
Quá kinh hãi, tên cầm đầu thốt ra.
Tám người lùi lại, đợi giữ được một khoảng cách đủ xa thì lên tiếng hỏi.
“Ngươi là ai?”.
Đế Nguyên Quân không hề để ý đến lời nói của đám người kia mà quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nói.
“Cần gì phải làm thế?”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Tuyết Nhi hai mắt rưng rưng, vẻ mặt nàng tiều tụy nhìn lên.
Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đứng trước mặt nàng thì không kiềm chế được cảm xúc, nàng nhìn hắn mà hai hàng nước mắt chảy xuống, gương mặt trắng bạch nhưng vẫn nở một nụ cười tươi.
“Ngươi có biết, ta tìm ngươi suốt tám tháng trời, lục tung toàn bộ động phủ nhưng mà tìm không thấy”.
Lâm Tuyết Nhi thều thào nói.
“Ta cứ tưởng ngươi gặp phải chuyện chẳng may, bị tên Mã Hồng Tuấn giết chết”.
“Nhưng ta tin ngươi vẫn còn sống”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi bị thương thảm trọng, Đế Nguyên Quân lấy ra một bình đan dược đưa cho nàng rồi nói.
“Được rồi, uống viên đan dược này rồi tỉnh dưỡng một chút, chuyện này để ta giải quyết”.
Đế Nguyên Quân nói xong liền quay người, ánh mắt đằng đằng sát ý nhìn tám người rồi nói.
“Muốn biết Mã Hồng Tuấn?”.
“Ta chỉ muốn biết Mã Hồng Tuấn đang ở đâu thôi”.
Tên cầm đầu trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng nói.
“Chỉ cần ngươi nói thì chuyện này ta sẽ bỏ qua, xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh, giọng nói âm trầm đáp.
“Xem như chưa có chuyện gì xảy ra?”.
“Ai cho các ngươi có quyền đó?”.
Đế Nguyên Quân từng bước tiến lên, khí tức trên người được đẩy cao lên đến đỉnh điểm, trên gương mặt lộ ra vẻ tức giận nói.
“Muốn biết Mã Hồng Tuấn ở đâu thì xuống hoàng tuyền mà hỏi?”.
Đế Nguyên Quân lao lên, hai tay ngưng tụ hai loại lực lượng rồi đánh ra.
Tám người kia thấy vậy nên cũng không giấu diễm nữa, khí tức trên người mạnh mẽ đánh ra rồi hợp lực chống đỡ.
Oanh!
Tám người hợp lực một chưởng đối song chưởng của Đế Nguyên Quân.
Đế Nguyên Quân thấy vậy, trên gương mặt nở một nụ cười lạnh nói.
“Đỡ được sao?”.
Chỉ thấy, hai loại lực lượng được đẩy lên đến đỉnh điểm rồi dốc hết toàn bộ sức lực đánh ra.
Ngay lập tức, song chưởng của Đế Nguyên Quân thình lình bạo tăng, uy lực mạnh hơn gấp nhiều lần.
Tám người kia cắn răng, dốc hết toàn bộ chân nguyên trong người ngăn trở, nhưng do trải qua một trận chiến với Lâm Tuyết Nhi nên chân nguyên còn dư lại không quá nhiều.
“Phá”.
Đế Nguyên Quân trừng mắt rồi quát lớn một tiếng.
Chưởng lực của tám người bị song chưởng chấn nát ngay tức khắc, chưa dừng lại ở đó, song chưởng không bị thứ gì ngăn cản nên cực tốc lao lên.
Đế Nguyên Quân hai tay ép xuống khiến tám người quỳ rạp ở trên nền đất.
Ánh mắt hững hờ nhìn tám người kia lộ ra vẻ đau đớn mà không một cái chớp mắt.
Đế Nguyên Quân mạnh tay nhấn xuống, tám người bị ép chặt xuống nền đất rồi bị chưởng lực chấn diệt.
Sau khi giải quyết tám người kia xong, Đế Nguyên Quân quay người nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi.
Nhìn thấy nàng đang dần hồi phục thì hắn mới thở phào được một hơi.
“Nếu như ta chậm chân một chút nữa thì tính mạng Lâm Tuyết Nhi khó giữ”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt đượm buồn nhìn nàng nói.
Bốn canh giờ qua đi!
Lâm Tuyết Nhi dần dần tỉnh dậy, trông sắc mặt của nàng lúc này đã tốt hơn hẳn, mặc dù chưa hồi phục lại đỉnh phong nhưng cũng đã hồi phục được bảy tám thành.
Lâm Tuyết Nhi đứng dậy, nàng đi về phía Đế Nguyên Quân rồi đánh ra một quyền vào ngực hắn rồi nói với giọng điệu oán trách.
“Ngươi có biết ta lo lắng lắm không?”.
“Xin lỗi”.
Đế Nguyên Quân không ngăn lại, tùy ý để nàng đánh một quyền.
Khóe miệng hắn rơm rớm máu nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ rồi nói.
“Đã để ngươi lo lắng”.
“Quay về là tốt rồi”.
Lam Tuyết Nhi thu quyền, nàng nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười, nàng lúc này cảm thấy rất nhẹ lòng.
“Chuyện đó là do ta”.
“Nếu như lúc đó ta không nói bừa thì chuyện này đã không xảy ra”.
“Chuyện này đã qua rồi”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Đứng nhắc lại nữa”.
“Ta biết rồi”.
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt trìu mến nói.
“Thời gian gần đây có chuyện gì xảy ra không?”.
Đế Nguyên Quân nhìn nàng hỏi.
“Không có”.
Lâm Tuyết Nhi đáp.
Đột nhiên, Lâm Tuyết Nhi nhớ đến chuyện gì đó nên nắm chặt tay hắn rồi chạy đi.
“Ta dẫn ngươi đến một nơi”.
“Đi đâu?”.
Đế Nguyên Quân cảm thấy khó hiểu nên hỏi ngược lại.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi chỉ nở một nụ cười rồi nói.
“Đó là một đại cơ duyên”.
“Những người còn lại đều tập trung ở đó”.
Gần mười phút sau!
Lâm Tuyết Nhi dẫn hắn tới một khu vực rất rộng và gồ ghề, nơi này chính là nơi sâu nhất của động phủ.
Nhưng từ trước đến giờ chưa xuất hiện cơ duyên.
Khi Đế Nguyên Quân đặt chân đến nơi này thì ngay lập tức bị giật mình, hắn không tin được vào mắt của mình mà thốt ra.
“Đây là linh mạch?”.
“Ngươi đang nói gì vậy?”.
Lâm Tuyết Nhi quay qua nói.
“Nhanh vào bên trong bế quan”.
“Ta có chuyện cần xử lý, ngươi vào trong trước đi”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Vậy được, nhớ nhanh chân một chút”.
Trước khi đi, Lâm Tuyết Nhi quay qua nhắc nhở hắn.
“Chổ này chỉ mở một tháng thôi đó”.
“Ta biết rồi”.
Đế Nguyên Quân nhìn nàng rồi gật đầu một cái.
“Một tháng chắc là đủ”.
Nói xong, cả hai người chia ra.
Lâm Tuyết Nhi thì đi vào bên trong động phủ nhỏ rồi bế quan, mượn linh khí nồng đậm ở nơi này bế quan.
Còn Đế Nguyên Quân thì đi vòng ra sau, ánh mắt nhìn lên một vách đá rồi nói.
“Quả đúng là linh mạch”.
Đế Nguyên Quân vui mừng nở một nụ cười, hắn đặt tay lên cảm nhận linh mạch ở bên trong rồi nói.
“Nhưng thực lực của ta bây giờ còn quá yếu, muốn lấy linh mạch cỡ lớn này không được”.
“May mắn tìm được một đầu linh mạch cỡ nhỏ thì phù hợp hơn”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân men theo vách đá rồi từ từ đi vào sâu bên trong.
Cho đến khi đứng trước một tảng đá lớn ở trước mặt thì dừng lại.
Đế Nguyên Quân nhìn ngắm tảng đá lớn một lúc rồi nói.
“Chọn cái này đi”.
“Hy vọng một tháng ta có thể rút linh mạch ra được”.
Đế Nguyên Quân ném ra mười mai linh thạch rồi kết trận ở xung quanh người rồi bắt đầu ngồi xuống, bắt đầu trùng kích tiểu linh mạch.
Một tháng sau!
Lâm Tuyết Nhi từ trong bế quan tỉnh dậy, nàng nhìn ra xung quanh thì không nhìn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đang ở đâu nên có chút lo lắng.
Linh mạch đóng lại cũng chính là thời điểm động phủ mở ra.
Và những người xung quanh đã bắt đầu đi ra khu vực ở bên ngoài, duy chỉ có Lâm Tuyết Nhi và Đế Nguyên Quân vẫn còn ở nơi này.
“Hắn đang làm gì vậy?”.
Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi trước tảng đá lớn nên rất lo lắng, nàng sợ cả hai người không kịp đi ra và sẽ bị động phủ nhốt lại.
“Tại sao bây giờ vẫn chưa ra?”.
Đùng!
Bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá ở trước mặt hắn vỡ nát và để lộ một đầu linh mạch dài gần mười lăm mét hiện ra.
Rồi bị Đế Nguyên Quân vận lực thu nhỏ lại, hắn nhìn đầu linh mạch ở trong tay rồi nở một nụ cười vui mừng.
“Thành công rồi”.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi sốt sắng nhắc nhở hắn.
“Nhanh lên, động phủ sắp đóng lại rồi”.
Đế Nguyên Quân nhanh thu linh mạch vào nhẫn giới chi rồi gật đầu một cái, cả hai người tăng tộc chạy ra ngoài.
Đứng ở bên ngoài động phủ!
Phùng Bảo nhìn thông đạo đang dần nhỏ lại nên lo lắng không thôi.
“Tại sao tiền bối còn chưa ra?”.
“Nếu như không kịp thì…”.
“Phùng đại nhân, có khi nào hai người đó…”.
Có một tên đứng ở bên cạnh quay qua nói.
“Phủi phui cái miệng”.
Phùng Bảo tức giận quát một tiếng.
“Tiền bối chắc chắn sẽ ra”.
Ngay lúc thông đạo chuẩn bị đóng lại, toàn bộ ánh mắt chờ đợi nhìn đến nhưng không thấy một ai trở ra.
Nhưng khi thông đạo chuẩn bị biến mất thì bóng dáng hai người từ bên trong lao ra ngoài.
Phùng Bảo thấy hai người này nên lộ ra vẻ vui mừng không thôi.
“Tiền bối”.
Đế Nguyên Quân quay qua, nhìn Phùng Bảo rồi gật đầu một cái.
Còn Lâm Tuyết Nhi lúc này thì ngồi gục xuống đất, vẻ mặt lộ ra vẻ mệt mỏi và thở không ra hơi, nàng nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi nói với giọng điệu oán trách.
“Ngươi đúng là quái vật”.
“Chạy gần hai canh giờ mà không có chút mệt mỏi nào cả?”.
Những người đứng đợi ở bên ngoài nhìn về phía hai người như muốn hỏi chuyện gì đó.
“Gần vạn người đi vào nhưng chỉ có hai trăm người trở ra”.
“Ở trong đó đã xảy ra chuyện gì?”.
“Những năm trước đâu có tổn thất nhiều như này?”.
Bầu không khí nặng nề đè nén, bất chợt, một tràng cười lớn vang lên.
“Hahaha, ta đã nói rồi mà, Hà Châu thành năm nay ắt sẽ thu được lợi lớn”.
“Ít người vào nhưng hơn phân nửa đi ra được”.
“Các vị, không nên buồn, không nên buồn”.
“Hoàng phủ chủ, chuyện này chắc chắn có ẩn tỉnh”.
Đáp lại, Hồng phủ chủ lạnh giọng nói.
“Có chuyện gì ẩn tình?”.
Hoàng phủ chủ khinh thường nói.
“Chỉ vì đệ tử của ba thành tử thương quá nhiều sao?”.
Ba phủ chủ khác quay qua nhìn Hoàng phủ chủ với ánh mắt tức giận.
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm, chứa đựng uy áp của Thiên Địa cảnh từ ngoài xa truyền đến.
“Mã Hồng Tuấn người đâu?”.
Ngay sau đó, có thêm một vị lão giả khác cũng lao nhanh đến, trên mặt lộ ra vẻ tức giận quát.
“Tôn Hồng đâu?”.
Nhìn hai vị Thiên Địa cảnh tức giận tìm đến, những người xung quanh không một ai dám lên tiếng.
Hai vị lão giả nhìn xung quanh nhưng không tìm được người nên tức giận quát.
“Mã Hồng Tuấn đi đâu rồi?”.
“Tại sao không có ở đây?”.
Hồng phủ chủ tiến lên, cúi đầu chào một cái rồi nói.
“Đổ lão, Mã công tử chưa từng đi ra”.
“Cái gì?”.
Đỗ lão ánh mắt sát ý nhìn qua.
“Ngươi nói Hồng Tuấn bị kẹt ở bên trong động phủ?”.
“Đúng là vậy, những người xung quanh có thể xác nhận”.
“Thế còn Tôn Hồng đâu?”.
Một lão giả khác tiến lại gần hỏi.
Hồng phủ chủ nuốt vào một ngụm khí lạnh nói.
“Tôn lão, Tôn công tử cũng thế, vẫn chưa đi ra”.
“Không thể nào?”.
Tôn lão không tin tưởng quát.
Bầu không khí nặng nề bao trùm, nhưng đúng lúc này, một giọng nói nam tử vang lên khiến toàn trường phải rung động.
“Đổ lão, Tôn lão, hai người chắc có chuyện không biết”.
“Tiểu tử, ngươi là ai?”.
Đổ lão quay qua nói.
“Nhanh nói cho ta, tuyệt không được giữ lại”.
“Tiểu bối gọi là Dương Khai”.
Dương Khai thân trên cúi xuống rồi kính cẩn nói.
“Chuyện ở trong động phủ thì tiểu bối có biết một chút”.
“Ngươi nhanh nói”.
Đổ lão sốt sắng nói.
“Lúc trước, ta có nghe qua chuyện Mã công tử đi tìm Lâm cô nương nhưng kể từ đó liền bặt vô âm tín, tiểu bối và Tôn Hồng có đi tìm kiếm nhưng không tìm được”.
Dương Khai liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười lạnh nói.
“Lúc cuối thì Tôn Hồng có tìm đến Lâm cô nương nhưng cũng mất tung tích”.
“Có người nói với tiểu bối là nhìn thấy thi thể Tôn Hồng không nguyên vẹn”.
“Cái gì?”.
Tôn lão vẻ mặt phẫn nộ quát.
“Tôn Hồng chết?”.
“Tiểu bối tuyệt không nói dối”.
Dương Khai gật đầu rồi nói với giọng điệu chắc chắn.