Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 5


Đọc truyện Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn – Chương 5


Nếu không phải có một người được người người yêu quý như Kỷ Hân Hân ở đây thì sao cô có thể dễ dàng tìm được phương thức kiếm tiền như vậy?Kỷ Hân Hân nghe xong câu nói này, nét mặt sau đó của cô ta thực sự vi diệu đến mức có thể đưa cho nhà phê bình điện ảnh làm một bài luận để lý giải.

Qua ba lần rượu, bầu không khí dần trở nên thoải mái.

Trong lúc đó, Bạch Trú nghiêm mặt từ bên ngoài đi vào, trên dưới toàn thân đã đổi sang một bộ trang phục khác, đến cả tóc cũng như mới gội.

Chỉ chốc lát sau, một thanh niên anh tuấn đi về phía bàn trung tâm, ánh mắt Kỷ Phồn Âm quét trên mặt anh ta một vòng, nhận ra đối phương —— người này chính là Tống Thì Ngộ.

Anh ta đến để cầu hôn.

Nói ra cũng thật buồn cười, Hải Vương Kỷ Hân Hân thật ra từ đó đến giờ chưa từng yêu ai.

Nói cách khác, Tống Thì Ngộ chuẩn bị cầu hôn Kỷ Hân Hân thậm chí còn không phải là bạn trai của cô ta.

Kỷ Phồn Âm ôm lấy tâm trạng chuẩn bị xem kịch vui.

Hiểu rõ nhất một Hải Vương, chỉ có thể là một Hải Vương khác.


Kỷ Phồn Âm biết Kỷ Hân Hân chắc chắn là sẽ không đồng ý.

Khi Tống Thì Ngộ ôm hoa hồng đi đến trước mặt Kỷ Hân Hân rồi quỳ một chân xuống, trong tiếng thét chói tai hâm mộ của các cô gái có mặt ở đây, Kỷ Phồn Âm hình như còn nghe thấy được giọng nói sụp đổ trong nội tâm Kỷ Hân Hân.

Hải Vương nuôi cá, không sợ quá đông chỉ sợ lòng cá không đều.

Cá nhiều không sợ, nhưng mà tình cảm khác đi thì cũng rất dễ lật thuyền.

Là Hải Vương lâu năm, Kỷ Hân Hân không thể nào không hiểu đạo lý này.

Cho nên Kỷ Hân Hân chỉ có thể vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, day dứt rồi lễ phép cự tuyệt hoa hồng của Tống Thì Ngộ.

Làm người được thổ lộ, cô nói xin lỗi không ngừng, giống như việc cự tuyệt đối phương là một việc sai lầm và sẽ khiến cô tiếc nuối, day dứt lắm.

Tống Thì Ngộ vẫn luôn tỏ ra là một thân sĩ, dù cho cầu hôn thất bại thì cũng sẽ không làm khó người trong lòng, chỉ có thể buồn bã rời đi.

Náo loạn một màn như thế, bầu không khí yến hội sẽ rất khó lại như trước đó.

Không bao lâu sau, Kỷ Hân Hân liền lấy cớ muốn thay quần áo rời đi.

Cô ta lại ôm Kỷ Phồn Âm thêm một cái nữa, ngọt ngào hỏi: “Chị gái cuối cùng cũng quyết định thay đổi hình tượng rồi sao? Em thật sự rất vui vẻ.

“”Em vui vẻ là được rồi.

” Kỷ Phồn Âm sờ lên cái ót tròn vo của đối phương, giọng nói mang theo mong đợi, “Còn em thì không cần thay đổi, cứ tiếp tục như bây giờ là được rồi.

“Nuôi nhiều cá hơn nữa, nói không chừng cô có thể ép ra được dầu cá chất lượng tốt nhất.

Kỷ Hân Hân nhìn Kỷ Phồn Âm một cái thật sâu, đứng dậy cùng cha Kỷ mẹ Kỷ rời đi.


Kỷ Phồn Âm ăn uống no đủ, xem đủ kịch xong, sau khi một nhà ba miệng bọn họ rời đi, cô cũng đứng lên rời đi.

Cô nhớ mình có một chiếc xe, dù gì cũng phải đi ra ngoài, thuận tiện đến Kỷ gia dọn hành lý ra ngoài ở.

Còn chưa ra khỏi sảnh yến hội, điện thoại Kỷ Phồn Âm đã rung lên, cô nhận được một tin nhắn.

Cô mở ra xem, là Tống Thì Ngộ gửi, chỉ có một câu, bốn chữ: 【 Tới bãi đỗ xe.

】Kỷ Phồn Âm nhếch lông mày, không trực tiếp xóa đi mà đáp lại Tống Thì Ngộ: 【 Không phải kết thúc rồi sao? Anh tưởng là tôi vẫn giống như trước kia mặc cho anh gọi thì tới, đuổi thì cút à? 】Tống Thì Ngộ không trả lời.

Kỷ Phồn Âm chặn một chiếc taxi nghênh ngang rời đi.

Nơi Kỷ gia ở là một căn biệt thự bốn tầng, hệ thống bảo vệ ngoài cửa tạm thời vẫn ghi chép vân tay của Kỷ Phồn Âm vào để mở, cô thuận lợi đi vào thu dọn hành lý, mang theo rương hành lý rời đi, tổng cộng cũng chỉ mất gần nửa giờ.

Trong nhà, người làm vườn, người giúp việc, người gác cổng, không ai hỏi cô vì sao lại đột nhiên mang hành lý đi ra ngoài, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một cái.

Kỷ Phồn Âm thuận lợi rời khỏi Kỷ gia, cô đến chỗ môi giới thuê một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách, ký hợp đồng một năm trả một lần, trước tiên giao hơn một vạn tệ, cùng ngày hôm đó mang hành lý, đồ đạc vào đó ở.

Dựa vào tình trạng kinh tế hiện tại của cô có thể thuê được một căn phòng tốt hơn, nhưng cũng không cần thiết.

Bởi vì không bao lâu nữa sẽ có người đưa tới cửa.

Cô vừa nghĩ đến chỗ này, âm thanh nhắc nhở của điện thoại di động liền vang lên.


Kỷ Phồn Âm cầm điện thoại di động lên nhìn, là điện thoại của Tống Thì Ngộ.

“Tôi ở bên ngoài chung cư, ” Giọng nói của anh ta trầm thấp mơ hồ hơn so với Bạch Trú mấy phần, “Cô ra ngay đi.

“”Em gái tôi đã lên máy bay rồi à?” Kỷ Phồn Âm mỉm cười hỏi.

“Kỷ Phồn Âm.

” Tống Thì Ngộ cảnh cáo, gọi thằng tên cô.

“Hôm qua không phải anh đã nói rồi sao? Quan hệ của anh và tôi từ hôm nay trở đi sẽ hoàn toàn kết thúc.

” Kỷ Phồn Âm nằm trên ghế sa lon, vểnh ngón chân lên, “Vì sao tôi còn phải đi gặp anh?”Tống Thì Ngộ thờ ơ nói: “Bởi vì cô thích tôi, không phải sao?””À đúng rồi, ai bảo là tôi thích anh chứ.

” Kỷ Phồn Âm mỉm cười đáp lại anh ta, “! Đúng rồi, thuận tiện hỏi một chút, Tống tiên sinh có mang thẻ ngân hàng bên người không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.