Bạn đang đọc Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn – Chương 2
Vậy khi mà Kỷ Hân Hân mà bọn họ yêu quý đi mất, mấy tên đàn ông kia sẽ làm thế nào?—— Đương nhiên là đi tìm “Kỷ Phồn Âm” có vẻ ngoài gần giống với Kỷ Hân Hân để giết thời gian.
Ban đầu lúc mới làm thế thân, “Kỷ Phồn Âm” còn rất cam tâm tình nguyện, bởi vì trong những người tìm kiếm thế thân này vừa vặn có một người mà cô thầm mến—— Tống Thì Ngộ.
Nhưng sau này, Tống Thì Ngộ lại giới thiệu “Kỷ Phồn Âm” cho một người đàn ông khác.
Cô dần dần trở thành một kẻ thế thân mà ngay cả tên của mình cũng không còn được nhớ tới, những người đàn ông kia sẽ chỉ gọi cô là “Kỷ Hân Hân”.
Cô mấy lần có suy nghĩ tự sát, nhưng ngay cả tư cách chết cũng không được, cuối cùng còn bị bọn họ dùng xiềng xích khóa lại, cướp đoạt tự do.
Mãi đến ngày mà Kỷ Hân Hân về nước, cô mới được những người này buông tha, mới có thể đi nhảy sông chết.
Lúc chết, cô thậm chí mới chỉ có hai mươi sáu tuổi.
Kỷ Phồn Âm đời trước vốn là một người nổi tiếng, lúc nào cũng tỏa sáng bừng bừng, nghe xong câu chuyện của người chị em cùng tên này thì thực sự muốn bày tỏ lời tiếc thương sâu sắc.
Kỷ Phồn Âm thoải mái vuốt vuốt mái tóc còn ướt, lần này không cần ngờ vực vì sao mình lại ướt sũng ngồi ở bờ sông như vậy rồi.
Trong vòng một năm gần đây, cô và Tống Thì Ngộ vẫn duy trì quan hệ bí mật, hai người thỉnh thoảng sẽ gặp mặt hẹn hò, nhưng chưa từng hôn, càng không có chuyện lên giường.
Nhưng ngay vào hôm qua, Tống Thì Ngộ tuyên bố muốn đoạn tuyệt mối quan hệ này với cô, nguyên thân nghĩ quẩn nên đã nhảy sông tự tử.
Kỷ Phồn Âm duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy, trước tiên mở điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản.
Cũng may, Kỷ gia nói thế nào cũng là một gia đình có mặt mũi, mặc dù không quá là chịu chi cho người con gái không được sủng ái này thì tiền tiêu vặt cũng không quá là keo kiệt.
Bên trong hai tấm thẻ ngân hàng trên danh nghĩa Kỷ Phồn Âm tổng cộng có hơn mười vạn.
Kỷ Phồn Âm xem hết số dư rồi liền đóng phần mềm ngân hàng lại, sau đó lại mở 【 Cám dỗ trở về nhà 】ra xem, số lượng bên trong quả nhiên đã có biến động, biểu hiện lên mấy số -9, 999, 863, 520.
00.
Nhưng mà dù con số có biến động thế nào thì so sánh với cái đích mười tỷ kia, vẫn không thể nào nhìn ra trên thanh tiến độ có bất kỳ biến hóa.
Nhưng như vậy chí ít cũng chứng minh được là đã có sự thay đổi.
Sau đó, Kỷ Phồn Âm lại mở danh bạ ra, bắt đầu đối chiếu những cái tên vừa lạ lẫm vừa quen thuộc ở trong trí nhớ một lượt.
Hoàn thành tất cả những thứ này xong, cô bắt đầu chậm rãi kiểm tra tin nhắn và phần mềm xã giao.
Ở trên Wechat, có một thông báo định vị mà Kỷ Hân Hân mấy tiếng trước gửi cho cô: Chị gái, đừng tìm sai đường nha, buổi trưa hôm nay sẽ ăn cơm ở chỗ này.
Em và cha mẹ đi qua trước, chờ chị ~Cuối cùng là một icon Miêu Miêu lăn lộn rất đáng yêu.
Kỷ Phồn Âm bấm vào tên khách sạn, đánh giá đại khái, đây chính là chỗ tổ chức tiệc tiễn biệt Kỷ Hân Hân mà vừa rồi cha Kỷ đã gọi điện thoại tới thúc cô đi.
Mặc một bộ quần áo ướt đẫm, Kỷ Phồn Âm đang suy nghĩ đến việc đi đến mấy chỗ lân cận tìm nơi mua quần áo thì điện thoại lại vang lên.
Là một người tên là【 Tống Thì Ngộ 】.
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, lại nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng mới kịp phản ứng —— a, đây là người “mình” thầm mến.
Cô phì cười, hoạt động nhắc nhở cô nhận điện thoại.
“Cô ở đâu?” Tống Thì Ngộ trực tiếp hỏi, “Em gái ruột của cô xuất ngoại, cô không có ý định tới tiễn cô ấy sao? Cô ấy vẫn luôn tìm cô đó.
“Cho dù nói với ngữ khí chất vấn, nhưng giọng nói thanh niên vẫn ôn tồn lễ độ, mỗi một chữ nói ra đều toát ra trong đó sự giáo dục cẩn thận, nghe xong đã khiến người ta không tự giác có hảo cảm.
—— Nhưng Kỷ Phồn Âm đã gặp quá nhiều tuấn nam tịnh nữ, bây giờ muốn cô động tâm thì còn chưa đủ.
Cô không phản ứng chút nào, lười biếng hỏi lại: “Tại sao tôi phải đi tiễn nó?”Tống Thì Ngộ trầm mặc một lát: “Phồn Âm, chuyện giữa cô và tôi không liên quan gì đến Hân Hân, cô không thể oán hận em gái ruột của mình.
“”Muốn tôi đi thì cũng không phải là không được.
” Kỷ Phồn Âm mở bản đồ tìm kiếm cửa hàng gần đây, thờ ơ đáp lời, “Tôi vừa mới làm bẩn quần áo rồi, quần áo mặc bây giờ không thích hợp đi dự tiệc.
“Tống Thì Ngộ dừng một chút, nhàn nhạt nhắc nhở: “Cho dù tôi mua cho cô lễ phục thì cũng không có nghĩa là giữa chúng ta có bất kỳ sự mập mờ gì, cô đã hiểu chưa?”Kỷ Phồn Âm cười khẽ, cô hỏi: “Vậy rốt cuộc là anh muốn tôi đi tiễn nó hay là không đi nữa?”Đầu bên kia điện thoại an tĩnh một lát, sau đó lựa chọn cúp máy.
.