Chức Cẩm Đồ

Chương 46: Viên Hạc sứ giả


Đọc truyện Chức Cẩm Đồ – Chương 46: Viên Hạc sứ giả

Bây giờ độ giữa giờ thân, Trương Liêm bảo hai tỳ nữ trù phòng chuẩn bị cơm nước, còn mình với Triệu Khanh Khanh đi quan sát tình hình.

Hai người lên địch lâu, thấy mấy chục chiếc thuyền lớn nhỏ đã cách Quân sơn khá xa hướng tới Nhạc Châu, đội ngũ rất chỉnh tề.

Nhìn vào trang, trừ một số nơi bị Chương Hồng Lệ dùng bích lân độc hỏa đốt cháy, những nơi còn lại vẫn còn rất hùng vĩ.

Riêng các địch lâu và tường viện vẫn đứng uy nghi, tinh kỳ nghiêm chỉnh, đó là hổ chết vẫn còn uy.

Chẳng bao lâu đã thấy Hoa Lan lên báo thức ăn đã chuẩn bị xong.

Triệu Khanh Khanh nhìn Trương Liêm hỏi, “Lang quân, tiện thiếp thấy rằng cứ mang thức ăn lên địch lâu vừa ăn quan sát tiện hơn.”

Trương Liêm cười nói, “ý hay! Lại vừa thưởng ngoạn nữa chứ? Ngồi trên địch lâu này vừa uống rượu vừa thưởng ngoạn cảnh Ðộng Ðình Hồ thì tuyệt thú!”

Triệu Khanh Khanh cười ngượng nghịu.

Trước khi thức ăn được mang đến, nàng hạ tất cả những lá cờ đỏ trên các địch lâu thay vào đó là những lá cờ trắng.

Mọi người ăn xong trời vừa tối.

Bây giờ Phi Long trang bao la với mấy chục mẫu tối om, chỉ trừ mấy ngọn đèn trên địch lâu lay động theo từng cơn gió.

Trương Liêm ra đứng tựa lan can nhìn ra mặt hồ, trong lòng đâm chiêu nghĩ cách làm thế nào bắt được bạch hạc.

Chợt chàng trống thấy một thuyền nhỏ đèn đuốc sang trưng đang tiến về phía đảo.

Ngưng thần nhìn kỹ, chàng phát hiện ra trên thuyền ngoài hai phu thuyền ra chỉ có hai người.

Hai khách nhân chẳng ai xa lạ, chính là Phật Vân trang chủ và độc thủ lão nhân Nhậm Tiến Phương.

Nhận ra hai người này, Trương Liêm kinh dị kêu lên, “Hỏng rồi! Ta quên rằng Tất bá bá và Nhậm thúc thúc còn ở Nhạc Dương lâu, nhất định họ trông thấy cờ trắng nên đã tới ngay.”

Triệu Khanh Khanh vốn treo cờ trắng để Lệ Chương Hồng Lệ biết Phi Long trang đã được thu phục mà tới, đâu ngờ hai lão nhân đến trước?

Nên chỉ biết cười ngượng nghịu nói, “Tiện thiếp treo cờ trắng cho Chương thư thư đến thôi biết đâu…”

Bỗng nghe Mộc Lan quát lên từ phía sau, “Ai?”

Trương Liêm và Triệu Khanh Khanh cùng quay lại, chỉ thấy một thiếu nữ bận thanh y đứng trên tường thành cách địch lâu chỉ năm sáu trượng.

Thiếu nữ không chút hoảng sợ, lạnh lùng nói, “Trương Liêm ở đâu bảo hắn ra đây nói chuyện!”

Trương Liêm nhận ra thiếu nữ đó là ai, vội nói, “Thì ra là Trang cô nương. Tại hạ ở đây.”

Dứt lời đi về phía thiếu nữ.

Triệu khanh Khanh cũng bước tới gần, khi nhận ra thiếu nữ liền kinh ngạc kêu lên, “Ngươi đến tìm Trương lang có việc gì?”

Thiếu nữ chính là Trang Ấu Hùng, con người tính cao khí ngạo đã từng có lần giao thủ với Triệu Khanh Khanh.

Hiển nhiên cô ta cũng nhận ra đối thủ, nhăn mũi xì mục tiêu đáp, “Chẳng có ai thèm cướp sống lang quân của ngươi mất đâu mà sợ! Ta chỉ tìm hắn lấy lại một vật.”

Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, “Cô nương cần lấy vật gì?”

Trang Ấu Hùng lạnh giọng hỏi, “Ngươi gặp Vô sầu cư sĩ ở đâu?”

Trương Liêm lập tức nhớ đến thái độ của hắc y nhân hồi chiều và hiểu ra ngay vấn đề, liền hỏi, “Vô sầu cư sĩ tiền bối là.

Trang Ấu Hùng chặn lời, “Chính ta đang hỏi ngươi! Mau đưa di vật của lão nhân gia cho ta!”

Lúc này Trương Liêm không còn hoài nghi gì nữa.

Hắc y nhân bít mặt vừa giao thủ với chàng lúc chiều trước trang môn cũng chính là người đánh trọng thương Vô sầu cư sĩ để đoạt mất đôi Ma cô trảo không phải là ai khác, chính là Trang Cảnh Hùng, nhi tử độc nhất đã rời bỏ ông ta mà đi hơn hai mươi năm trước!

Trước đây Trương Liêm đã phán đoán rằng chính Trang Thiếu Hùng và Trang Ấu Hùng là nội tôn của Vô sầu cư sĩ, quả là không sai.


Ðó là lý do vì sao khi biết phụ thân bị chết do chính tay mình hạ thủ, Trang Cảnh Hùng đã thét lên xé lòng rồi đột ngột bỏ đi. Ðiều đó chứng tỏ lúc đó Trang Cảnh Hùng không biết kẻ bị mình giết chính là phụ thân mình mà đó chỉ là sự ngộ sát Tuy vậy dù có là giết nhầm đi nữa thì Trang Cảnh Hùng cũng khó thoát khỏi tội danh sát phụ.

Tiếng kêu xé ruột lúc chiều chứng tỏ rằng Trang Cảnh Hùng vẫn là người có lương tri, có lẽ lúc này ông ta đang xám hối về hành động của mình.

Trương Liêm thấy rằng không nên để Trang Ấu Hùng biết phụ thân là người giết nhầm tổ phụ cô ta.

Nghĩ đoạn, chàng gật đầu nói, “Không sai, Vô sầu cư sĩ Trang tiền bối có giao cho tại hạ một bình sành nhỏ, một pho chưởng pháp và một chiếc Song long ngọc lệnh. Nhưng hiện tại ngoài chiếc bình tại hạ đang giữ trong người, còn pho chưởng pháp và ngọc lệnh đã bị người khác đoạt mất.”

Trang Ấu Hùng vội hỏi, “Kẻ cướp đoạt là ai?”

Trương Liêm hỏi, “Cô nương chắc vẫn còn nhớ ngày đưa tại hạ rời khỏi cao tháp đã giao thủ với hai vị cô nương không?

Trang ấu Hùng chợt nhớ lại kiệt tác của mình, bất giác phì cười ra.

Trương Liêm biết rằng vị cô nương này hỉ nộ Vô thường, cũng cười nói, “Trước đó mấy ngày, chính hai vị cô nương đó đã cướp mất pho chưởng pháp và ngọc lệnh.”

Trang Ấu Hùng nhớ lại tình cảnh bữa đó, nhớ rằng quả thật mình từng nghe một trong hai thiếu nữ kia nói đến Song long ngọc lệnh, vì thế cô ta mới đuổi theo tranh đoạt.

Mặc dù chưa lấy được nhưng đã có manh mối và nhất là chứng minh Trương Liêm nói không sai, liền gật đầu, “Thôi được, nếu vậy thì chỉ đưa chiếc bình cho ta là được rồi.”

Trương Liêm lấy bình sành ra nói thêm, “Khi lệnh tổ cho tại hạ chiếc bình này, lúc đó chiếc bình có mấy viên thần dược trị thương nói rằng tặng tại hạ để nhờ chuyển pho chưởng pháp đến tay lệnh tôn. Nhưng tại hạ thấy thương thế của lệnh tổ rất nặng nề nên đã cho lão nhân gia uống hết nay chỉ còn lại chiếc bình không. Lệnh tổ nói rằng chiếc bình này được truyền từ thời thần y Hoa Ðà, chỉ cần để vào đó một số thuốc trị thương hoặc thuốc bổ, chỉ sao hai mươi ngày trở lên, công hiệu sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Trong này tại hạ có để mấy viên thuốc trị thương cũng xin tặng luôn cô nương, có thể sau này cần đến.”

Trang Ấu Hùng gật đầu nói, “Ðược, xem ra ngươi cũng tốt đấy!”

Trương Liêm trao bình cho thiếu nữ, lại nói, “Xin cô nương nói lại với lệnh tôn rằng lúc chiều vì tại hạ không biết nên lỡ mạo phạm, xin lệnh tôn mở lượng hải hà.”

Trang Ấu Hùng bỗng ngắt lời, giọng trở nên bi thiết, “Cha ta có lẽ không sống được.”

Trương Liêm kinh hãi kêu lên, “Thật sao?”

Trang Ấu Hùng bỗng xẵng giọng, “Ai thèm nói láo ngươi chứ?”

Trương Liêm lại hỏi, “Cô nương, vì sao thế?”

Trang Ấu Hùng chớp chớp mắt trả lời, “Lão nhân gia định tự vẫn. Hiện đại ca ta đang chăm sóc.”

Trương Liêm biết rõ nguyên nhân vì sao nên không hỏi nữa.

Trang Ấu Hùng cũng không nói gì, cất chiếc bình vào túi rồi quay người lẳng lặng bỏ đi.

Trương Liêm vội nói, “Cô nương, khoan đã…”

Trang Ấu Hùng quay đầu lại hỏi, “Ngươi còn việc gì nữa?”

Trương Liêm lấy trong túi ra một chiếc bình ngọc nhỏ dốc mấy viên dược hoàn đưa cho thiếu nữ nói, “Ðây là loại thuốc trị thương hết sức công hiệu, xin cô nương nhận lấy, có thể cứu sống lệnh tôn.”

Trang Ấu Hùng nhận thuốc, rồi cũng chẳng nói thêm lời nào chỉ đưa mắt nhìn chàng rồi mới bỏ đi hẳn.

Trương Liêm nhìn theo bóng thiếu nữ khuất dần, chợt buông tiếng thở dài.

Triệu Khanh Khanh chẳng biết đến sau lưng Trương Liêm từ lúc nào, mỉm cười tinh quái hỏi, “Lang quân rất quan hoài đến cô ta, đúng không?”

Trương Liêm lắc đầu đáp, “Tình cảnh Trang gia thật bị đát! Trang Cảnh Hùng xưa vì bất mãn với Vô sầu cư sĩ lấy thêm kế thất mà bỏ đi, chẳng ngờ sau đó giết nhầm chính phụ thân mình. Chắc vì thế mà sau khi biết rõ chuyện đã tụ sát.

Triệu Khanh Khanh nói, “Lang quân lẽ ra không nên cho thần dược để cứu ông ta.”

Trương Liêm ngơ ngác hỏi, “Chẳng lẽ cứu người là sai?”

Triệu Khanh Khanh đáp, “Lang quân có từ tâm như vậy đương nhiên là không sai. Nhưng nếu Trang Cảnh Hùng tuẫn tiết để tạ tội với phụ thân, khi chàng cứu ông ta sống lại thì càng tăng thêm nổi thống khổ mà thôi. Nếu lần này tụ vẫn không chết, ông ta nhất định sẽ còn lập lại lần khác, há chẳng phải tình cảnh càng bị thảm thêm hơn?”

Trương Liêm chỉ nóng lòng cứu người mà không nghĩ đến điều này nhưng không đồng tình với Triệu Khanh Khanh, lắc đầu nói, “Việc tự vẫn phần lớn là do sai lầm. Ðối với con người, chẳng có tội lỗi nào là không thể tha thứ, huống chi đây chỉ là sự nhầm lẫn? Có thể sau khi được cứu sống, ông ta được người khác khuyên bảo mà từ bỏ ý định này, có thể suốt đời ông ta đau khổ, nhưng biết đâu có niềm vui khác bù đắp, chẳng hạn được vui vầy bên con cháu?”

Mộc Lan góp vào, “Khi người ta giết phụ thân mình, bất cứ lý do gì, nếu không thảm tử thì cũng chịu tội sống mà thôi!

Trương Liêm đang định phản kháng thì chợt có giọng khác tiếp lời, “Không sai! Phải nên như thế!”


Trương Liêm quay đầu lại nhìn, thấy Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương đã tới sát tường viện.

Chàng vội nhảy xuống chắp tay cung kính chào, “Tất bá bá và Nhậm thúc thúc đã tới!”

Phật Vân trang chủ vẻ mặt hồ hởi nói, “Lão hủ và Nhậm lão đệ ở Nhạc Dương lâu cứ ngó hoài sang đây, thoạt tiên thấy lửa cháy rực mặt hồ vừa mừng vừa lo, sau thấy chúng rút chạy hết, cuối cùng là cờ trắng giương lên, sao lại không tới uống rượu mừng?”

Trương Liêm cười nói, “Việc khó khăn còn đang ở trước mặt. Chén rượu mừng của bá bá chỉ e chưa thể uống hết đâu!

Phật Vân trang chủ lắc đầu nói, “Ðương nhiên bá bá cũng biết chưa thể tiêu diệt ngay được Bạch Hạc ma quân, nhưng chắc không đến nổi khó khăn như người vừa nói đâu.”

Ngừng một lúc lại hỏi, “Hiền điệt có kế hoạch hành động gì tiếp theo?”

“Hiện tại xin bá bá và thúc thúc lên địch lâu nghỉ ngơi uống rượu đã, rồi tiểu điệt sẽ trình bày.”

Ba người phi thân nhảy lên địch lâu, Triệu Khanh Khanh và hai tỳ nữ vội vàng bước đến hành lễ.

Trường rượu lại được mang đến, hai lão nhân vừa uống vừa nghe Trương Liêm những sự việc vừa diễn ra. Chàng còn nói cả kế hoạch phục kích chuẩn bị bắt hạc giết vượn.

Phật Vân trang chủ nhìn cảnh tượng Phi Long trang, bỗng nhíu mày nói, “Kế hoạch của hiền điệt bố trí mai phục Viên Hạc sứ giả có cái gì đó không được chu đáo.”

Trương Liêm hỏi ngay, “Xin bá bá chỉ dạy thêm.”

Phật Vân trang chủ lắc đầu nói, “Lão hủ có cảm giác như vậy mà không nói được lý do. Hình như tượng ở đây có cái gì đó khác thường, chỉ e Bạch Hạc nhận ra điều khả nghi mà không chịu tới.”

Trương Liêm nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi lẩm bẩm, “Không hiểu sao tiểu điệt cũng thấy có gì đó không ổn.”

Không khí trầm hẳn xuống. Mỗi người suy nghĩ xem lý do vì sao nhưng rốt cuộc không ai tìm được nguyên.

Triệu Khanh Khanh đưa mắt đăm đăm ra bở hồ, chợt phát hiện thấy có một nhân ảnh đi rất nhanh về phía địch lâu.

Nàng định thần nhìn kỹ một lúc rồi lên tiếng hỏi, “Có phải Chương thư thư đang đến kia không?”

Quả nhiên dưới tường viện vang lên giọng nói của Chương Hồng Lệ, “Làm sao các vị chẳng thấp đèn đuốc gì cả thế để Phi Long trang tối om như mộ địa thế?”

Chưa ai kịp trả lời thì Trương Liêm bỗng la lên, “Ta thật ngốc!”

Tiếng la của chàng làm Chương Hồng Lệ ngơ ngác đứng phắt lại.

Triệu Khanh Khanh xuống thành đón Chương Hồng Lệ lên.

Sau khi mọi người chào hỏi nhau xong, Triệu Khanh Khanh mới nhìn Trương Liêm cười hỏi, “Trương Lang vì sao tụ bảo mình ngốc?”

Trương Liêm đáp, “Nếu không có câu của Hồng Lệ cảnh tỉnh thì ta đã không nghĩ ra cần phải thấp đèn các nơi cho sáng, cứ để tối om thế này thì nhất định bạch hạc sẽ biết đã xảy ra sự cố đâu dám xuống nữa, như vậy chẳng phải ngốc là gì?”

Bấy giờ mới hiểu ra lý do mà không ai giải thích được.

Phật Vân trang chủ gật đầu cười nói, “Lúc đầu lão hủ chì cảm giác rằng Phi Long trang có gì đó khác thương nhưng không thể cắt nghĩa vì sao, thì ra lý do là ở chỗ tối om đó! Bởi vì có lý đâu Phi Long trang uy danh bao trùm cõi Hồ Tương mà ban đêm để tối như mực vậy được! Chương cô nương thật thông minh, hiểu ngay căn bệnh….”

Chương Hồng Lệ nghe khen cúi đầu bẽn lẽn nói, “diệt nữ mới bước vào đã thấy Phi Long trang tối om trông rất đáng sợ mới nói thế thôi, kỳ thực không nghĩ sâu xa như thế.”

Nghe Trương Liêm gọi Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương là bá bá và thúc thúc nên Chương Hồng Lệ cũng xưng là diệt nữ.

Phật Vân trang chủ chợt cười vang, nhìn Nhậm Tiến Phương nói, “Lão đệ! Món ân oán này coi như xong! Ðược một diệt nữ tốt như thế này, hãy bỏ qua cho Phong Lôi bảo thôi! “

Chương Hồng Lệ ngơ ngác hỏi, “Chẳng lẽ Nhậm thúc thúc với gia phụ có xung khắc gì?”

Nhậm Tiến Phương cười khà khà đáp, “Không có! Không có đâu!”

Chương hồng Lệ nhíu mày nhìn Nhậm Tiến Phương vẻ bán tín bán nghi.

Nàng cho rằng Nhậm thúc thúc muốn giấu giếm mình, bởi vì đã không có xung khắc thì sao Phật Vân trang chủ lại nói rằng bỏ qua cho Phong Lôi bảo?


Phật Vân trang chủ cười nói, “diệt nữ chớ đa nghi! Lệnh tôn với bọn lão hủ chỉ là chí bất đồng đạo không hợp mà thôi!

Rồi quay sang Trương Liêm tiếp giọng, “Hiền điệt đã nhận ra căn bệnh rồi thì hãy mai đi thắp đèn đốt lửa lên! Làm xong việc đó hãy về bồi ngu bà và Nhậm thúc thúc uống rượu cũng được.”

Trương Liêm đứng lên cười đáp, “Xin bá bá và thúc thúc cứ ngồi đây nhấm nháp, tiểu điệt chỉ làm một chút sẽ trở lại ngay.”

Triệu Khanh Khanh đề nghị, “Lang quân hãy đi hướng đông, còn chỗ khác để tiện thiếp và Chương thư thư thắp cho, như thế nhanh hơn một chút.”

Trăng quá đỉnh đầu. Ðêm đã sang canh ba.

Phi Long trang đen đuốc sáng trưng.

Trừ tiến người không rộn rã như trước, còn quang cảnh chẳng có gì khác với thường nhật.

Trong địch lâu, Phật Vân trang chủ cùng Nhậm Tiến Phương vẫn ngất ngưỡng ngồi đối ẩm dưới ngọn đèn lồng.

Ngay trước lâu môn đối diện với quảng trường là Xuân Uyển, Thu Giao đóng giả nam nhân, mình bận khinh trang cầm kiếm đứng gác hai bên cửa, đồng thời có nhiệm vụ đề phòng con vượn hung dữ xông vào lầu tàn sát, sẵn sàng chờ xuất kỳ bất ý đâm mù hai mắt nó.

Mộc Lan, Hoa Lan, Tú Anh, Tú Mỹ mình bận hồng y giả trang tứ đại hộ pháp thoắt ẩn thoát hiện giữa quảng trường, do Chương Hồng Lệ chỉ huy là mũi chủ công có nhiệm vụ đối phó với con thú dữ.

Chương Hồng Lệ đeo thanh Phong Lôi liệt hỏa kiếm Vô cùng sắc bén, còn Mộc Lan và Hoa Lan mỗi người sử dụng một chiếc của cặp Ma cô trảo.

Với ba thứ binh khí này, cho dù con vượn da cứng thịt dày bao nhiêu cũng không đáng sợ nữa.

Còn Trương Liêm và Triệu Khanh Khanh ngồi bên nhau trên chiếc trường kỷ trong hành lang cuối quảng trường.

Triệu Khanh khanh cầm trong tay chiếc ngọc tiêu là vật chí bảo của sư môn dùng để thu hút con bạch hạc.

Còn Trương Liêm mân mê trong tay một sợi dây nhỏ dài có tới năm trượng. Sợi dây tuy nhỏ nhưng Vô cùng bền chắc cũng là bảo vật được làm từ gân của loài giao long vừa tìm thấy ở Phi Long trang, sẽ được dùng để trói chân con ác điểu.

Nhiệm vụ của Trương Liêm có tính quyết định, vì chỉ cần khống chế được con bạch hạc thì con vượn không sao chạy thoát khỏi Phi Long trang được. Hơn nữa không ai biết sào huyệt của Bạch hạc lệnh chủ ở đâu, có bắt được con bạch hạc mới có thể buộc nó dẫn đường tới sào huyệt đó.

Kế hoạch được tinh toán kỹ đến từng chi tiết và xem ra rất khả thi, chỉ còn chờ bạch hạc xuất hiện.

Ðột nhiên một đám mây từ hướng tây lướt ngang qua không phận Nhạc Châu rồi bay nhanh về hướng Quân sơn.

chương Hồng Lệ phát hiện trước tiên, giọng không nén nổi lo lắng hướng sang bên kia quảng trường nói, “Trương công tử, quả nhiên đôi súc sinh kia đã tới!”

Nàng vừa nói dứt câu thì nghe tiếng con hạc cất tiếng hót giữa tầng không ở hướng bờ hồ.

Triệu Khanh Khanh liền ghé môi vào chiếc ngọc tiêu, lập tức âm thanh trầm bổng réo rắc vang lên.

Chiếc ngọc tiêu vốn là thần vật của vị tông chủ Cao Ðường viện, thanh trầm cất lên khiến người ta ngây ngất gợi niềm hoài cổ quên đi hiện tại.

Còn khi thổi lên những cung bổng có thể khiến địch nhân mê thất thần trí, những kẻ công lực kém sẽ vở tâm mạch mà chết.

Triệu Khanh Khanh thổi một khúc Tô Kinh Tùng Phong, đó là một tấu khúc gợi lòng người về nơi quy ẩn.

Tiếng tiêu dìu dặt vang xa tận lưng trời.

Khúc Tô Kinh Tùng Phong vừa cất lên, ngay lập tức có tiếng bạch hạc hót vang như đáp lời.

Trương Liêm liền cuộn sợi dây lại rồi bước ra khỏi mái hiên ngước lên không trung quan sát.

Quả nhiên trên không trung phía trang môn xuất hiện một bóng đen hình chữ thập cực lớn, cùng với cánh chim xé gió rào rào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Viên Hạc sứ giả đã xuất hiện!

Trương Liêm căng mắt ra nhìn, trong lòng bất giác chấn động!

Con bạch hạc quả nhiên lớn phi thường với chiếc mỏ sắc nhọn to bằng bắp tay và dài tới bốn thước ánh lên màu lam biếc, cả chiếc màu cũng màu lam to bằng nữa cái nong! Ðôi chân và bộ vuốt hạc trông lại càng đáng sợ, mỗi chân có bốn móng nhọn quắc lại như bốn chiếc sừng trâu đen nhánh. Chợt hình dung bộ vuốt quặc vào người thì tất gãy xương thủng ruột, Trương Liêm bất giác rùng mình.

Trên lưng nó ngồi chễm chệ một con vượn lông vàng cực lớn với đôi mắt đỏ như lửa và đôi tròng màu đồng thau phát ánh vàng lấp lánh trên bộ mặt hung ác nhìn Vô cùng đáng sợ như một tên hung thần.

Con bạch hạc vươn cổ nhìn xuống đất chừng như quan sát xem bên dưới có gì khác thường không.

Chương Hồng Lệ liền lãnh suất bốn tên tỳ nữ đóng giả tứ Hung đứng cả lên chắp tay cung kính hướng lên không.

Tiếng tiêu của Triệu Khanh Khanh vẫn vang lên dìu dặt.

Trương Liêm tay nắm lấy sợi thừng vận công lực vào, sẵn sàng chờ thời cơ xuất thủ.

Trên địch lâu, Phật Vân trang chủ và Nhậm Tiến Phương cũng đặt chén xuống, đưa mắt nhìn lên không.


Con hạc giảm tốc độ sà thấp xuống.

Hai mươi trượng…

Mười trượng…

Trương Liêm vừa mừng vừa lo. Mừng vì con bạch hạc đã xuất hiện, tức có thể nhờ nó mà tìm được sào huyệt của Bạch hạc lệnh chủ. Nhưng chàng lo lắng vì thấy hai con vật to quá khổ.

Riêng con hạc, nếu không khống chế được để nó bay mất thì chẳng những không tìm được Bạch Hạc ma quân mà còn làm cho đối phương cảnh giác đề phòng, việc tiêu diệt tên ma đầu đó sẽ càng khó khăn hơn gắp bội phần.

Con bạch hạc cách mặt đất mười trượng thì không hạ xuống nữa mà chỉ bay chậm lại rồi chợt thấy con vượn kêu lên chít chít mấy tiếng rồi ném một vật màu trắng xuống đất!

Ðó là một tấm lụa trắng vo tròn lại.

Cả mấy người thấy vậy đều sửng sốt.

Kế hoạch bắt chim giết vượn được vạch ra rất chu đáo nhưng không ai lường trước tình huống chúng không hạ xuống đất mà chỉ ném vật xuống, chắc đó là chỉ lệnh của Bạch hạc lệnh chủ.

Chương Hồng Lệ thấy vậy biết rằng bạch hạc sẽ không đáp xuống nữa, liền lao mình nhảy tới chộp lấy vật đang rơi xuống.

Quả nhiên đó là một tấm lụa bạch.

Nhưng nàng chưa kịp đáp chân xuống đất thì từ trên lưng hạc con vượn gầm lên một tiếng đâm bổ xuống như một mũi tên!

Trương Liêm kinh hãi kêu lên, “Nguy rồi!”

Ðồng thời phi thân về phía con vượn đang nhắm Chương Hồng Lệ vươn hai cánh tay dài ngoằng chộp tới.

Chương Hồng Lệ tuy không thấy con vượn chộp tới nhưng nghe tiếng gầm và tiếng gió rít lên sau lưng cũng đoạt ra sự nguy hiểm liền chao mình đổi hướng lướt sang trái hơn một trượng, đồng thời tay rút nhanh trườn kiếm khỏi bao.

Con vượn chộp không trúng mục tiêu đành hạ xuống đất, phóng ánh mắt vàng rực nhìn bốn nữ tỳ, chừng như hoài nghi đó không phải là từ đại hộ pháp thường nhận lệnh.

Bốn tỳ nữ thấy thân thể con thú đồ sộ còn to hơn cả bốn người mình gộp lại với bộ mặt lông lá gớm ghiếc, nhất là đôi mắt trừng trừng hung ác và đôi tay dài ngoằng với bộ vuốt sắc nhọn chẳng kém đôi Ma cô trảo, ai cũng thấy trong bụng phát run đứng ngây ra.

Chương Hồng Lệ suýt bị vồ trúng, tay cầm chắc kiếm quay lại nhìn, thấy con vượn dữ tợn như thế không khỏi kinh tâm.

Nhưng chỉ chốc lát, nàng cố trấn tĩnh, chỉ kiếm quát, “Súc sinh! Vì sao định thương nhân?”

Con vượn đương nhiên không hiểu tiến người, đôi tròng mắt vàng thau đảo lia lịa mấy lần như đang đoán xem đối phương nói gì, đối thủ ánh mắt bắt gặp mảnh lụa trắng trong tay Chương Hồng Lệ liền gầm một tiếng lao tới.

Lần này Chương Hồng Lệ đã có chuẩn bị, vừa thấy thân thể con thú cử động liền thết to một tiếng vun trường kiếm đâm ra.

Bốn tên tỳ nữ tuy trong lòng còn rất kinh sợ nhưng thấy chủ nhân đã xuất thủ nên can đảm thêm nhiều. Mộc Lan cũng quát lên rồi cùng Hoa Lan, cả hai vung kim ngân song trảo nhắm con ác thú xông đến. Hai chiếc Ma cô trảo Vô cùng sắc bén nhắm hai bên sườn con vượn liên tục công kích.

Con vượn thấy thanh kiếm của Chương Hồng Lệ cũng như không, tỏ ra chẳng chút kiên ky, trái lại thấy hai chiếc Ma cô trảo phi đến tỏ ra rất khiếp sợ, hoảng hốt quay người tránh đôi trảo đang công vào hai bên sườn, nhưng đôi tay lại nhắm thanh Phong Lôi liệt hỏa kiếm của Chương Hồng Lệ chộp tới.

Chương Hồng Lệ thấy còn thu không sọ bảo kiếm của mình, nhưng trong lòng rất tự tin lùi về một bước nhưng tay vẫn giữ chắc trường kiếm hoa lên.

Lập tức liệt hỏa kiếm phát ra những tia lửa lấp loáng.

Con vượn tuy rất hung mãnh nhưng bản chất của dã thú là sợ lửa, thấy từ mũi kiếm có tia lửa phát ra thì kinh hãi bổ sang một bên.

Mộc Lan và Hoa Lan không bỏ lỡ thời cơ, cùng kêu lên lanh lảnh rồi hăm hở vung trảo tiếp tục công tới.

Cục diện xem ra đã có phần khả quan hơn, con vượn như có vẻ không quá đáng sợ, điều này làm Tú Anh và Tú Mỹ vững tâm hơn nhiều cùng vung kiếm xông vào trợ chiến.

Nhưng hai tỳ nữ này không biết rằng những thanh kiếm bình thường đối với con mãnh thú da cứng thịt dày này thì có khác gì cây roi nhỏ trong tay đứa trẻ đối với một con trâu?

Chương Hồng Lệ sợ Tú Anh và Tú Mỹ đã tấn công con thú chẳng được gì mà lỡ xảy ra tổn thất liền quát lên, “Tú Anh, Tú Mỹ lùi lại.”

Trong tiếng thét, trường kiếm trong tay biến chiêu, chỉ nghe phát ra một âm thanh như tiếng sấm rền rồi từ mũi kiếm phát ra cả quầng lửa đâm thẳng vào ngực con vượn.

Hoa Lan và Mộc Lan cũng không chịu kém, kim ngân song trảo xuất kỳ chiêu nhắm hai phía tấn công như vũ bão.

Con ác thú bị ba cao thủ đều có binh khí lợi hại vây công không dám liều chộp lấy nữa, bởi thế khí thế hung hãn ban đầu mất dần, miệng phát ra những tiếng kêu chi chóe lồng lộn trong vòng vây.

Con bạch hạc vẫn lượn quanh quảng trường, chẳng biết nó chờ con vượn hay bị tiếng tiêu cuốn hút mà không bay đi.

Vòng lượn của nó thu hẹp lại dần và độ cao cũng giảm bớt sà thấp xuống.

Ðôi mắt tinh anh của Trương Liêm ngưng chú vào chiếc mào mào lam của con hạc, còn dây dài ba trượng bằng gân giao long đã vận sẵn công lực vào cầm chắc trong tay chờ thời cơ xuất thủ.

Con hạc xuống thấp dần Sáu trượng… năm trượng…

Ðột nhiên từ giữa quảng trường tiếng Mộc Lan la lên, “Nguy rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.