Đọc truyện Chức Cẩm Đồ – Chương 19: Gian hùng tuân lệnh sứ
Hồng Lệ trầm mặc nhìn ra cửa hồi lâu rồi lắc đầu nói, “Trong thiên hạ, chỉ duy nhất một nhân vật có thể khiến cho gia phụ cúi đầu nghe lệnh, nhưng huynh lại đang đối đầu với người đó.”
Trương Liêm liền hỏi, “Cô nương muốn nói là Bạch hạc lệnh chủ ư?”
Hồng Lệ gật đầu, “Không sai. Gia phụ thấy rằng năm mươi năm trước Bạch hạc lệnh chủ đã có thể tiêu diệt Song long lệnh chủ, lại còn uy sát những kẻ liên hệ liên hệ với người này trong suốt hai mươi năm mà không ai dám kháng cự.
Gần đây Bạch hạc lệnh chủ tái xuất giang hồ, hành động đầu tiên là đưa Bạch hạc lệnh huỷ diệt Tảo Diệp trang của Thần Châu đệ nhất kiếm thủ.”
Nói tới đó, cô ta mới chợt nhớ ra là Thần Châu đệ nhất kiếm thủ chính là phụ thân của thiếu niên đang ngồi trước mặt liền ngừng bặt, đưa mắt nhìn Trương Liêm đầy quan thiết.
Trương Liêm vội nói, “Cô nương cứ kể tiếp đi! Lúc đó tiểu khả không có ở nhà.”
Hồng Lệ vốn định hỏi về tình hình Tảo Diệp trang nhưng nghe chàng nói thế, ngừng lại một lúc rồi tiếp, “Tôi chỉ nghe sơ lược thế thôi. Còn Bạch hạc lệnh thứ hai là nhằm vào Tưởng gia trang. Thấy mục tiêu nhằm vào của Bạch hạc lệnh chủ toàn là những nhân vật danh tiếng nhất trong võ lâm mà không ai dám kháng cự, bởi thế gia phụ mới có lòng thần phục.”
Chợt lúc ấy nghe tiếng cười nói của Phong Lôi bảo chủ từ bên ngoài vọng vào, cả hai người cùng đứng bật dậy.
Hồng Lệ nghĩ rằng phụ thân đã nghe chuyện, sắc mặt tái nhợt đi.
Phong Lôi bảo chủ bước vào phòng, thấy đôi nam nữ đứng ngơ ngác nhìn nhau,liền chắp tay nhìn Trương Liêm nói, “Lão hủ lẽ ra không nên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của thiếu hiệp với tiểu nữ. Chỉ vì yến tiệc đã bày xong nên phải thân đến mời.”
Trương Liêm thấy vẻ khúm núm của Phong Lôi bảo chủ càng tin lời Hồng Lệ nói không sai. Chẳng những lão ta công khai biểu lộ sự thần phục đối với Bạch hạc lệnh chủ mà ngay cả một tên Bạch hạc lệnh sứ cũng hạ mình đến thế.
Xem ra muốn cải biến thái độ và ý tưởng của con người này, nếu không lợi dụng sự hiểu lầm, dùng uy lực của Bạch hạc lệnh sứ mà để lộ thân phận thì nhất định trở mặt thành thù ngay.
Trương Liêm chợt động tâm cơ và có ngay kế hoạch, liền chắp tay hoàn lễ nói, “Tiểu khả đâu dám hoài vọng lão trượng ưu ái đến thế?”
Phong Lôi bảo chủ cười kha kha đáp, “Khéo nói! Khéo nói! Chỉ vì lão hủ không dám làm chậm trễ thời gian của lệnh sứ.
Vừa lỡ buột miệng nói ra hai tiếng lệnh sứ, lão vội ngừng bặt, hoảng sợ tiếp, “à, lão hủ thật hồ đồ, quên mất điều cấm kị.”
Trương Liêm đã quyết mạo xưng lệnh sứ rồi tùy cơ hành sự, thản nhiên nói, “Ðã vào quý bảo thì còn gì cấm kị nữa?
Hay chăng lão trượng đã cho thân quyến và những người Vô phận sự di tản khỏi quý bảo chưa?”
Phong Lôi bảo chủ không biết Trương Liêm có ý tìm Bạch hạc lệnh sứ giao thủ, ngỡ là đối phương thật sự quan tâm đến mình, cảm kích, “Trừ tiện thê và mấy vị bằng hữu sẽ cùng dự yến tiệc ra, chỉ còn giữ lại một ban ca kĩ góp vui, những người Vô phận sự đã di tản hết.”
Trương Liêm biết lão ma này cũng thuộc hạng ham mê tửu sắc nên trong lòng càng tăng sự ác cảm.
Tuy vậy, chàng chỉ hơi nhíu mày, làm ra vẻ thản nhiên nói, “Tiểu khả thấy rằng các ca nhi không biết võ nghệ, hơn nữa chẳng nên ca xướng ồn ào, nên để chúng đi cả thì hơn.”
Phong Lôi bảo chủ vội cúi người nói, “Xin vâng! Xin vâng! Lão hủ tuân lệnh.”
Rồi quay sang Hồng Lệ bảo, “Hồng Nhi! Hãy bồi lệnh sứ đến Học Giá Ðường. Cha phải đi trước một chút.”
Hồng Lệ hỏi, “Cha! Hai tên nha hoàn của nhi nữ cũng đi rồi sao?”
Phong Lôi bảo chủ cười đáp, “Tú Anh, Tú Mỹ ư? Chúng đang quét dọn Thuý Vân Các.”
Hồng Lệ ngạc nhiên hỏi, “Cha sai quét Thúy Vân Các của nữ nhi làm gì?”
Phong Lôi bảo chủ liếc nhìn Trương Liêm đầy ngụ ý, trả lời, “Cứ hỏi mẹ con đó. à! Cần phải gọi cả Hoa Lan, Mộc Lan mới được.”
Nói xong, chắp tay chào Trương Liêm lần nữa mới lật đật chạy đi.
Chờ tiếng bước chân xa đi, Hồng Lệ mới nói nhưng có vẻ ngượng ngùng, “Xem tình cảnh này thì chừng như gia phụ có ý mời huynh nghỉ lại ở Thúy Vân Các của tôi.”
Trương Liêm thất kinh, “Làm sao lại có thể như thế được?”
“Như thế cũng không sao đâu. Huynh muốn giả trang lệnh sứ thì nên chấp nhận. Hơn nữa khi ở lại Thúy Vân Các thì hành động sẽ trở nên bí mật và thuận tiện hơn.”
Giọng cô ta bỗng trở nên u uẩn, “Chỉ đáng giận gia phụ. Nếu huynh đúng là tên Bạch hạc lệnh sứ đó thì danh tiết của tôi còn đâu nữa.”
Trương Liêm nhìn thiếu nữ, gật đầu đồng tình, trong lòng bỗng nảy sinh nỗi thương cảm.
Thật ra chàng cũng thấy rằng cô ta rất đẹp. Nếu đem với Thi Hồng Anh, Triệu Khanh Khanh và Trang Au Hùng thì mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau như xuân lan thu cúc, quyết không ai thua kém.
Ngoài vẻ đẹp, Trương Liêm còn cảm phục Hồng Lệ vì gia cảnh này mà cô ta vẫn giữ được bản tính anh kiệt thiện lương, không bị nhiễm tính tàn ác và thấp hèn của phụ thân mình.
Thấy đối phương tin mình như vậy, chàng cảm kích nói, “Ðược cô nương tín nhiệm, tiểu khả Vô cùng vinh hạnh và càng phải giữ gìn.”
Hồng Lệ bỗng đỏ mặt đáp, “Huynh chẳng nên nói thế. Thiếp cũng bạc mệnh như chàng thôi. Việc tối nay chưa biết kết quả thế nào? Không chừng Bạch hạc lệnh sứ đến thật, chuyện vỡ lở ra thì e hai ta phải cùng chết chung một huyệt đó!
Trương Liêm thoáng chút ngơ ngác, sau đó hiểu ra, kiên nghị nhìn nàng nói, “Hành sự phải có niềm tin, nhưng nếu số phận đã thế cũng không có gì đáng phải hối tiếc. Tuy nhiên, tiểu khả tin rằng với sự trợ giúp của cô nương, tình cảnh chúng ta sẽ rất khả quan, nếu không muốn nói là chắc thắng.”
Hồng Lệ cho rằng chàng nói thế cốt để an ủi mình, mặc dù thế trong lòng cũng hứng khởi hẳn lên, nhoẻn miệng cười.
Sợ dùng dằng có thể làm Phong Lôi bảo chủ sinh nghi. Hai người rời khỏi phòng, sánh vai nhau đến Học Giá Ðường.
Thấy Phong Lôi bảo chủ dẫn mười mấy người ra tận thềm nghênh đón, Trương Liêm vội cúi mình hành lễ.
Phong Lôi bảo chủ vội khom mình, vái dài nói, “Lệnh sứ đa lễ như vậy, bọn lão hủ đâu dám đương?”
Hồng Lệ tránh sang một bên cười nói, “Cha lại đa lễ rồi. Xin hãy giới thiệu lệnh sứ với mấy vị thúc thúc! “
Phong Lôi bảo chủ cười hô hô nói, “Hồng Nhi nói rất có lý!”
Thế rồi bắt đầu bắt đầu giới thiệu mọi người, từ thê tử của mình cho tới người cuối cùng trong số những người có mặt với Trương Liêm. Chờ giới thiệu đôi bên xong, Bảo chủ phu nhân cười nói, “ông thật hồ đồ! Sao không giới thiệu danh tính của lệnh sứ với mọi người chứ?”
Phong Lôi bảo chủ biến sắc nói, “Ðại muội còn chưa biết Bạch hạc lệnh chủ giới lệnh cực nghiêm, không bao giờ được tiết lộ danh tính hay sao?”
Trương Liêm vừa mấp máy môi định giới thiệu danh tính thì Hồng Lệ cướp lời, “Vị này cũng được gọi là Trương Liêm, nhi nữ đã được giới thiệu rồi.”
Bảo chủ phu nhân cười nói, “Trương công tử giới thiệu với con, sao mẹ không biết? Nhưng vì sao con nói cũng gọi là? Chẳng lẽ có vị nào khác danh tính cũng giống vậy hay sao?”
Hồng Lệ thản nhiên đáp, “Chứ còn sao nữa! Nhi tử của Thần kiếm thủ cũng tên là Trương Liêm.”
Trương Liêm thầm phục thiếu nữ nhanh trí, chỉ cần thêm một chữ cũng đã giúp mình phục báo tính danh mà lại giấu kín được lộ thân phận, khiến mọi người khỏi sinh nghi.
Nghĩ tới đó, chàng chợt mỉm cười.
Phong Lôi bảo chủ Vô cùng mãn ý, ngoảnh sang thê tử cười nói, “Ðại muội có cảm nhận thế nào? Vị lệnh sứ thật là tài mạo song toàn, đúng là một bậc anh kiệt hiếm có, tính tình lại giản dị hoà nhã. Nếu Bạch hạc lệnh chủ không phải là người thống lĩnh muôn phương, thì người như Trương lệnh sứ đây đời nào quy làm thuộc hạ?”
Bấy giờ không khí chợt sôi nổi hẳn lên. Trương Liêm vội chắp tay khiêm tốn nói, “Bảo chủ quá lời, chỉ làm tiểu khả thêm hổ thẹn”
Phong Lôi bảo chủ cười kha kha đầy đắc ý, “Xin đừng khách sáo! Xin đừng khách sáo!”
Dứt lời, một tay cầm tay Trương Liêm, tay kia dắt Hồng Lệ dẫn đầu mọi người bước vào sảnh đường, còn quay lại gật đầu nói, “Các vị lão ca, lão tẩu xin cứ tự nhiên theo vị trí đã định ngồi vào.”
Trương Liêm lướt mắt nhìn, thấy Học Giá Ðường rộng có tới mười trượng vuông. Mặc dù có tên là Học Giá nhưng tuyệt không thấy thứ dụng cụ làm vườn nào, trái lại trên tường treo đầy binh khí tỏa hàn quang lấp loáng.
Chàng thầm nghĩ, “Nói Học Giá có nghĩa là học nghề trồng cây, thế mà đây lại học cách sát nhân”.
Học Giá Ðường cả thấy có tới năm gian nhưng không có vách ngăn nên cả thảy cứ nhìn thông thống.
Lúc này đã có ba bàn kê thành hình chữ phẩm, ở gian giữa bày la liệt đồ ăn, thức uống tỏa hương thơm phức. Cốc chén đều thuộc hàng thượng phẩm, khảm vàng, nạm ngọc lóng lánh.
Bấy giờ, tuy chưa tới hoàng hôn nhưng trong sảnh đã thắp đèn sáng choang trông chẳng kém gì yến tiệc ở nơi vương phủ.
Phong Lôi bảo chủ vời Trương Liêm tới ngồi ở tân tọa. Lại để Hồng Lệ ngồi ngay bên phải chàng. Còn mình và thể tử ngồi ở ngay ngôi chủ tọa đối diện, hai bên còn bốn vị thê thiếp. Hai bên hai tỳ nữ Hoa Lan, Mộc Lan mà Trương Liêm đã thấy đến hầu trà lúc chiều, tay cầm bình rượn đứng sau hầu tiếp.
Những vị được giữ lại dự yến tiệc chắc thuộc hàng tinh anh nhất trong Phong Lôi bảo, thấy bàn chính toạ đã yên vị xong liền lục tục theo thứ tự ngồi vào chỗ của mình.
Phong Lôi bảo chủ nâng chén đứng lên lướt nhìn các bàn cử toạ nói.
“Các vị huynh đệ! Hôm nay đột nhiên Bạch hạc lệnh xuất hiện ở bổn bảo. Theo thông lệ của lệnh chủ xưa này thì bổn bảo phải đưa tất cả bảo vật và thần binh lợi khí quy lệnh mới được an cư. Huynh đệ chính đang định sai bảo thuộc hạ tuân lệnh hành sự thì không ngờ gặp được vị Bạch hạc lệnh sứ đây.
Do lòng ưu ái mà lệnh sứ nể tình nhận lời mời khẩn thiết của huynh đệ vào đây, bởi thế huynh đệ sai thiết yến để biểu lộ một phần thành ý và lòng kính trọng đối với Trương Lệnh sứ. Thượng vọng Lệnh sứ tâu bẩm lại với Bạch hạc lệnh chủ cho Phong Lôi bảo được bình yên.
Sau yến tiệc, huynh đệ sẽ theo thông lệ đem những vật chí bảo giao xuất phó thác cho lệnh sứ. Hiện tại, yến tiệc bắt đầu, xin chư vị nâng chén. Chúc lệnh chủ vạn thọ Vô cương.”
Mọi người cùng nâng chén nhao nhao đứng lên hưởng ứng. Trương Liêm rủa thầm đối phương Vô sỉ. Chợt cảm thấy Hồng Lệ ngồi bên dẫm lên chân mình hiểu ra ý, hãy đừng để tức giận mà hỏng việc lớn. Bấy giờ chàng mới nghĩ ra, cũng nâng chén, đứng lên đáp, “Tiểu khả đại biểu cho tệ thượng, xin cung lĩnh thịnh ý!”
Ðương nhiên, tệ thượng của chàng chẳng phải là Bạch hạc lệnh chủ mà phải là phụ thân chàng.
Hồng Lệ thầm khen chàng nhanh trí, cũng mỉm cười nâng chén.
Uống hết một lượt, Phong Lôi bảo chủ ra lệnh róc tiếp, rồi lại nâng chén, “Chén này huynh đệ muốn cung chúc Trương Lệnh sứ!”
Trương Liêm vội từ chối, “Tiểu khả có tài đức gì mà dám nhận thịnh tình của bảo chủ và chư vị như thế?”
Phong Lôi bảo chủ đáp, “Lão hủ thay lời cho các vị huynh đệ đây thành tâm bái lĩnh đại ân của lệnh sứ. Sau này còn mong lệnh sứ dốc đỉnh lực tương trợ thêm nhiều. Ðây chẳng qua chỉ là chén rượn nhạt tỏ lòng thành ý. Lệnh sứ sao nỡ chối từ?”
Trương Liêm không biết nói gì hơn đành nâng chén uống cạn. Mọi người đồng thanh hưởng ứng, uống xong ngồi xuống.
Chợt bàn giữa có người nói to, “Thật là một đôi trời xe đất tạo! La mỗ đề nghị mọi người chúc đôi uyên ương một chén.”
Tiếng vỗ tay chợt vang lên. Mọi ánh mắt đổ dồn vào đôi nam nữ đang ngồi ở ngôi tân toạ. Hoa Lan, Mộc Lan lại đi từng bàn, róc đầy vào chén. Hồng Lệ hiểu ngay mọi người có ý gì, mặt bỗng đỏ lừ.
Trương Liêm nhận ra người vừa nói trước đây giới thiệu danh tính là La Thiên Tín, tay vẫn nâng chén nhìn mình có ý chờ, biết không thể ngồi yên đành đứng lên nói, “La lão anh hùng vừa nói gì, tiểu khả nghe chưa rõ. Xin nói ra nguyên nhân, tiểu khả mới dám cung lĩnh chén này.”
La Thiên Tín được đối phương xưng là lão anh hùng thì hết sức cao hứng, vội vàng đứng lên đáp, “Lão hủ mới rồi thấy lệnh sứ cùng Hồng diệt nữ sánh vai nhau đến Học Giá Ðường vẻ rất thắm thiết. Nay nhìn ánh mắt làm sáng rạng cả Học Giá Ðường này nên mới đề nghị cung một chén. Mong rằng đừng vì e thẹn mà thoái thác! “
Trương Liêm nghiêm giọng, “Tiểu khả tới đây vì việc công, đâu dám có ý riêng. Xin La lão anh hùng miễn chấp.”
Chợt thấy Hồng Lệ lại dẫm vào chân mình, Trương Liêm nhận thấy nếu cương quyết quá dễ sinh ra căng thẳng, đành hạ giọng nói thêm, “Tuy nhiên, tiểu khả cũng xin cung La lão anh hùng một chén.”
Mọi người thấy vậy cũng thỏa đáng nên nhất loạt uống cạn.
Lúc sau, chính Trương Liêm chủ động đứng lên nói, “Tiểu khả xin đại biểu cho tệ thượng, nhờ mỹ tửu của bảo chủ mà cung chư vị chén này! “
Phong Lôi bảo chủ liền đứng dậy đáp lời, “Lệnh sứ đại biểu cho lệnh chủ tỏ lòng ưu ái tới lão hủ và các vị huynh đệ ở đây như vậy, lão hủ Vô cùng cảm kích. ân hạ cố đó dù gan óc lầy đất cũng không thể báo đáp.”
Mọi người lại lục tục đứng lên cạn chén.
Chờ mọi người uống xong, Trương Liêm đề nghị, “Trong tiệc rượn không nên bàn chính sự nhiều. Xin bảo chủ cho phép vừa uống rượn vừa tự do đàm đạo như thế sẽ thoải mái hơn!”
Phong Lôi bảo chủ tán thành ngay, “Chính phải! Lệnh sứ nói không sai!”
Rồi vẫy tay bảo mọi người ngồi xuống. Ðến lúc đó các bàn mới nói chuyện râm ran. Trương Liêm vốn không sành rượn, càng không phải đệ tử của phái lưu ly nên mới chỉ uống xong ba chén đã thấy máu nóng bốc lên mặt. Vì sợ chưa thực hiện ý định mà lỡ say mất liền nhìn Phong Lôi bảo chủ hỏi, “Lão trượng có bảo vật gì định phó thác tiểu khả chuyển cho tệ thượng? Có thể nói trước một chút không?”
Phong Lôi bảo chủ không giấu vẻ đắc chí trả lời, “Lão hủ nửa đời lưu lãng giang hồ, gặp được bảo vật có thể nói là không ít Tuy vậy, chỉ có ba thứ mà lão hủ cho là quý giá nhất… “
Lão dừng lại một lúc như là để gợi trí tò mò của mọi người rồi mới hắng giọng tiếp lời, “Bảo bối thứ nhất là độc tiểu nữ Hồng Lệ. Còn bảo vật thứ hai là thứ mà tất cả mọi người trong giang hồ đều ao ước.”
Mấy giọng nói cùng cất lên, “Vật gì vậy?”
Phong Lôi bảo chủ chậm rãi nói, “Chức Cẩm Ðồ!”
Lời vừa dứt, chúng nhân trong tiệc đều kinh ngạc ổ lên một tiếng. Ngay cả bốn vị thê thiếp ngồi cùng bàn với phu thê Bảo chủ mắt cũng ánh lên tia dị dạng.
Trương Liêm càng ngạc nhiên hơn, nghĩ thầm, “Sao lại có chuyện kì quặc như thế được? Nhuyễn cốt tú tài nói với Hắc Tiểu Tiên rằng Chức Cẩm Ðồ đã bị phụ thân đoạt mất. Làm sao bây giờ lão bảo chủ này lại tự thừa nhận mình có vật đó? Chẳng lẽ lão ta lấy trộm rồi phao tin cho Nhuyễn cốt tú tài là phụ thân để vu oan giá hoạ?
Nghĩ vậy liền hỏi, “Xin hỏi lão trượng được Chức Cẩm Ðồ đó có phải là nguyên vật hay không?”
Phong Lôi bảo chủ tỏ ra phật ý, trả lời, “Chức Cẩm Ðồ ngày xưa được một vị nữ tử tài ba tên là Ngọc lâu xảo phụ thêu lên bức gấm Tiêu Hà ba nghìn bảy trăm mười bảy chữ. Chẳng những thi tứ trong bức gấm được gọi là tuyệt diệu hảo từ, chứa đựng nhiều thâm ý không ai hiểu thấu. Có thể bắt đầu bằng bất cứ chữ nào, đọc ngược xuôi ngang dọc đều thành thơ mà tài thêu cũng xưa nay hiếm có. Bởi Chức Cẩm Ðồ tuyệt diệu như thế nên chưa nghe ai nói là vật đó có thể giả mạo.”
Trương Liêm đã mấy lần nghe nói về cố sự này, nghe Phong Lôi bảo chủ khẳng định như thế, tin chắc vật lão ta cất giữ tất là Chức Cẩm Ðồ thật.
Nếu Phong Lôi bảo chủ đang giữ Chức Cẩm Ðồ thật thì có rất nhiều khả năng lão là người lấy trộm bảo vật, lại còn tung tin Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ làm việc đó, để đến nỗi Tảo Diệp trang gặp đại hoạ.
Nghĩ rằng kẻ giáng họa cho phụ thân đang ngồi trước mặt, chỉ cách có ba thước, lòng căm thù trong lòng chàng ngùn ngut bốc lên, tưởng rằng lập tức phát tác xông vào tên gian hiểm đó liều một trận sinh tử. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ trọng yếu trước mắt, chàng cố nín nhịn, hỏi tiếp, “Vậy xin hỏi bảo chủ, báu vật thứ ba là gì?”
Phong Lôi bảo chủ không để ý đến vẻ mặt của Trương Liêm, giương giương tự đắc nói, “Báu vật thứ ba là một chiếc trong Uyên ương ngọc quyết. Mặc dù không đủ đôi, nhưng chiếc mà lão hủ may đoạt được có diệu dụng trị thương. So với chiếc kia thì đáng giá hơn rất nhiều.”
Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, “Nếu chiếc kia không có tác dụng gì đáng kể thì cần gì khổ công tìm kiếm cho đủ đôi Uyên ương ngọc quyết?”
Phong Lôi bảo chủ giảng giải, “Nếu có song quyết hợp bích nhập thành đôi Uyên ương ngọc quyết thì người ta có thể căn cứ vào bộ lông được chạm bằng ngọc của đôi uyên ương để tìm ra một bảo tàng bí mật.”
Trương Liêm gật đầu nói, “Thì ra là thế!”
Rồi chàng chợt hỏi, “Lão trượng có biết ý của tệ thượng thế nào không?”
Phong Lôi bảo chủ quả quyết đáp, “Lão hủ hành tẩu giang hồ không ít, lại rất ngưỡng mộ quý thượng. Làm sao không biết thâm ý của Lệnh chủ? Nay đã có chỉ lệnh tới đây, lão hủ chỉ có mong muốn duy nhất là Phong Lôi bảo được bình yên. Ðã định mang các bảo vật vừa kể cùng một thứ binh khí thành danh là Phong lôi liệt hỏa kiếm nhờ lệnh sứ chuyển giúp tới lệnh chủ.”
Lão quái vật này đã quyết ý đem cả nhi nữ duy nhất hiến cho Bạch hạc lệnh chủ.
Trương Liêm công phẫn nghĩ thầm, “Trong thiên hạ, có chuyện quái gở đến thế sao? Chỉ những kẻ tham sinh úy tử chỉ lo giữ gìn tính mạng mình mới có hành động ti tiện, Vô lương tâm và không có trách nhiệm đến thế!”
Nhưng cố nén giận hỏi, “Lão trượng biết rõ ý tệ thượng như thế, nhưng có biết chí lớn của tệ thượng là muốn thu hết bảo vật và các loại thần binh lợi khí trong thiên hạ về không?”
Phong Lôi bảo chủ ngạc nhiên lắc đầu, “Lão hủ mới biết một mà chưa biết hai. Mong lệnh sứ nói rõ thêm, lão hủ cùng các huynh đệ ở đây xin rửa tai nghe.”
Trong sảnh đường trở nên im phắc, mọi người chờ nghe những bí mật quan trọng về một nhân vật thần bí bậc nhất võ lâm mà vị lệnh sứ này sắp tiết lộ.
Hồng Lệ biết rõ Trương Liêm lợi dụng cơ hội để thực hiện kế hoạch làm thay đổi ý niệm của phụ thân mình. Ðây chẳng những là chuyện thắng bại mà đối với hai người còn là vấn đề sinh tử, bởi thế cô ta Vô cùng căng thẳng.
Trương Liêm đã xác định trước, hắng giọng nói, “Tiểu khả không dám tùy tiện suy đoán ý của tệ thượng nhưng lão nhân gia từng nói rằng, voi vì ngà thiệt mạng, người vì của vong thân. Trong võ lâm, người ta tàn sát lẫn nhau hầu hết là do đoạt bảo tranh hùng. Vì thế, tệ thượng muốn dốc tận khả năng để thu hết bảo vật và thần binh lợi khí trong thiên hạ rồi đem huỷ hết đi. Như vậy, người giang hồ không còn vật gì để tranh đoạt nữa, bởi thế võ lâm mới trở nên bình yên. Ðó là điều tâm huyết của tệ thượng nhiều năm qua, cũng là điều mong muốn được tạo phúc cho thiên hạ võ lâm.”
Ðương nhiên Trương Liêm thuận miệng mà bịa đặt ra chuyện này nhưng nghe ra thì xem chừng có lý.
Một nhân vật tàn bạo nhất thiên hạ, không từ bất cứ thủ đoạn sát nhân nào như Bạch hạc lệnh chủ mà Trương Liêm biến thành người tạo phúc cho võ lâm, Hồng Lệ nghe mà trong lòng cười thầm, đồng thời rất khâm phục tài nhanh trí và khả năng hùng biện của chàng.
Phong Lôi bảo chủ lúc đầu ngẩn ra, chừng như trong lòng nghi hoặc, nhưng sau một lúc chợt vỗ tay nói, “Lệnh chủ hành động như thế thật hợp nhân tâm! Chương mỗ Vô cùng khâm phụ c, nể trọng! “
Lão cười hô hô, bưng chén lên nói tiếp, “Nào, nào! Các huynh đệ hãy uống một ly chúc cho mỹ ý của lệnh chủ được thực hiện, mang lại sự bình yên cho võ lâm.”
Phong Lôi bảo chủ nhiệt liệt hoan nghênh chủ trương hoà bình như thế chẳng hiểu vì nể sợ Bạch hạc lệnh chủ hay đã chán ghét sự chém giết nhau triền miên của người trong giang hồ, nhất là phe hắc đạo mà mình là một tên đầu sỏ mang nhiều huyết án nhất, mong muốn được hưởng sự bình yên trong những năm cuối đời?
Cho dù xuất phát từ động cơ nào, nhưng tư tưởng có chuyển biến như vậy cũng là điều rất khả quan. Trương Liêm thấy đối phương thay đổi quan niệm nhanh như vậy trong lòng Vô cùng phấn khởi.
Chợt thấy Lôi tổng quản đứng lên nói, “Xin bảo chủ hãy chậm! Theo lão nô thấy thì chỉ sợ trong chuyện này có sự giả mạo nào đó.”
Phong Lôi bảo chủ ngơ ngác hỏi, “Tổng quản nói gì?”
Lôi tổng quản hướng ánh mắt sắc như hai mũi kiếm nhìn xoáy vào mặt Trương Liêm hồi lâu rồi ho khan một tiếng nói, “Vị lệnh sứ này có vẻ như tình trung lý tại, thế nhưng lại không phù hợp với tính cách và hành động xưa nay của lệnh chủ.”
Trương Liêm thấy kế hoạch đang tiến triển thuận lợi như vậy, nhất là sự chuyển biến tâm ý của Phong Lôi bảo chủ rất khả quan thì đột nhiên tên tổng quản họ Lôi này thọc gậy bánh xe, chỉ vài câu đã có cơ làm hỏng kế hoạch.
Chàng cố nén nỗi phẫn nộ định tranh biện với hắn thì Phong Lôi bảo chủ đã cười hô hô nói, “Lôi tổng quản nói vậy cũng có lý Tuy nhiên, điều này ta cũng đã có nghĩ tới, vẫn tin rằng lời của Trương lệnh sứ không giả.”
Lôi tổng quản kinh ngạc hỏi, “Bảo chủ có cả tin quá không?”
Phong Lôi bảo chủ nghiêm giọng đáp, “Lôi tổng quản cho rằng câu của lệnh chủ mà Trương Lệnh sứ vừa nói ra nghe không hợp với tính cách và hành động của lệnh chủ xưa nay. Nhưng căn cứ vào những sự kiện mới phát sinh, hai lần trước xuất hiện Bạch hạc lệnh, lần đầu nhắm vào cao thủ bạch đạo là Thần Châu đệ nhất kiếm thì không nói làm gì, nhưng lần thứ hai lại tấn công vào vị đồng đạo của chúng ta là Tưởng Thuỷ Sinh. Việc tấn công bất phân hắc bạch như thế là trái với tinh thần hắc đạo xưa nay và cũng không hợp với tác phong của lệnh chủ, đúng chứ? Nếu hành động trên không phải phát xuất từ điều tâm nguyện của lệnh chủ như Trương Lệnh sứ vừa nói, thu hết bảo vật và thần binh lợi khí trong thiên hạ huỷ đi để giang hồ được bình yên, tạo phúc cho võ lâm thì biết giải quyết thế nào?”