Đọc truyện Chức Cẩm Đồ – Chương 11: Thời suy quỷ hiếp nhân
Trương Liêm nằm ngửa trên cây chẳng thể nào nhìn thấy tình hình bên dưới ra sao, nhưng chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau chan chát, tiếng kình phong phần phật và ánh thép ánh ngọc tiêu ngời ngời cũng đủ thấy lạnh toát mồ hôi.
Qua đi thời gian một tuần trà, hốt nhiên đồng thanh nghe tiếng hai nữ nhân thét lên, tiếp liền giọng Tranh Au Hùng lạc đi, “Ngươi trúng ta một kiếm, ta ăn ngươi một ngọn tiêu xem như chẳng nợ gì nhau, hẹn sau này đánh tiếp! “
Triệu Khanh Khanh quát lớn, “Ngươi còn chưa giao Trương lang của ta ra mà đi ư?”
“Sao lại không đi?”
“Ngươi dám!”
Trương Liêm nghe ra hai vị nữ nhân quyết đánh đến lưỡng bại câu thương, trong lòng hơi hoảng, nhưng sau khi nghe Triệu Khanh Khanh quát hai tiếng ngươi dám, rồi tất cả trở nên yên tĩnh.
Chỉ nghe giọng Tiểu Liên vang lên, “Chúng ta nhanh chạy theo giúp vị thư thư kia một tay! “
Tiểu Cúc cười khổ nói, “Chút võ công như chúng ta mà giúp gì được người khác, cứ xem bọn họ hai người như hai làn gió nháy mắt đã chẳng thấy đâu, như chúng ta há theo kịp sao? Chẳng bằng tìm nơi ẩn thân tu luyện thêm võ công, nếu không thì đến chiếc Song long ngọc lệnh kia cũng không giữ nổi!”
Tiểu Liên thở dài một hơi nặng nề nói, “Chớ nên nhắc đến chiếc Song long ngọc lệnh kia nữa, vừa rồi cũng chỉ vì ngươi nhắc đến nó mà suýt nữa tính mạng chúng ta đều nguy. Giờ nhân khi trời chưa tối, nhanh rời khỏi đây.”
“Còn đi đâu chứ?”
Tiểu Cúc tỏ ra ngạc nhiên, chau mày hỏi, “Ngôi tháp kia hình như là chỗ trú chân của vị lục y thư thư, hay là chúng ta đến đó tạm nghỉ chờ lục y thư thư trở lại, thấy thế nào?”
Tiểu Liên cười nói, “Không được, người ta võ nghệ cao cường, lại còn có thêm phu quân theo cùng, nếu như để cô ta biết chúng ta ngầm luyện Võ học tinh hoa, sinh lòng trắc ẩn bắt chúng ta làm hầu, hoặc giết phứt diệt khẩu thì oan lắm lắm!”
Tiểu Cúc rủa, “Luôn nghĩ đến chuyện làm người hầu mới thế!”
“Hừ! Ngươi có đi không thì nói?”
Trương Liêm lại nghe thêm những lời bông đùa của hai thiếu nữ, bất giác cười thầm trong lòng, nhưng đến khi không còn nghe tiếng bọn họ nữa, không gian trở nên tịch mịch đến rợn người thì chàng mới phát hoảng, thì ra bọn họ đã bỏ Giờ nơi đây chỉ còn lại duy nhất một mình chàng nằm ngửa người như chết trân trên nạng cây, đến nhúc nhích cũng chẳng được chàng khổ sở nghĩ đến tình cảnh của mình, rồi lại nghĩ đến Triệu Khanh Khanh. Vừa rồi nàng trúng một kiếm của Trang Au Hùng không biết nặng nhẹ thế nào? Không biết nàng có đuổi theo kịp đối phương hay không? Nhỡ như nàng không buộc được Trang Au Hùng nói ra chàng đang nằm đây thì e rằng vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được chàng!
Chỉ nghĩ đến thế cũng phát rầu, nhưng biết làm gì hơn ngoài trầm than thân trách phận, ai bảo chẳng học được võ công, để cho thiên hạ muốn hành hạ ức hiếp thế nào cũng được.
Nghĩ đến chuyện võ công, tự nhiên chàng định tâm lại, thầm nghĩ chẳng lẽ mình có thể chịu bó tay chờ chết trong hoàn cảnh này sao? Không thể tự giải khai huyệt đạo hay sao? Chàng nhớ lại vừa rồi khi ngồi tĩnh công trên tháp, khí cơ lưu chuyển, huyết mạch thông sướng, duy nhất đến cửa vỹ cung thì bị trở ngại không thông được. Ðiểm huyệt có nghĩa là ngăn cản không cho khí huyết lưu thông, giờ nếu như có thể vận hành khí huyết thông qua cửa quan này, liệu có tự giải được huyệt đạo bị phong bế hay không?
Trong đầu khởi lên nghi vấn này, tự nhiên một hy vọng lóe lên khiến chàng phấn chấn. Bấy giờ liền nhắm hờ mắt xóa hết tạp niệm trong đầu, rồi bắt đầu hít sâu vận hành khí huyết. Chỉ thấy toàn thân kinh mạch nơi nào cũng thông sướng duy nhất vẫn chỉ là đến huyệt vỹ cung thì bị trở ngại không thông được, toàn thân vẫn cứng đờ không sao cử động Chàng cứ hết lần này đến lần khác vận hành khí huyết cầu may, chẳng mấy chốc trăng lên đầu ngọn cây lúc nào không hay.
Ðột nhiên từ xa có tiếng người quát tháo vang lên khiến Trương Liêm giật mình sực tỉnh, chốc lát nghe soạt một tiếng, có người lướt nhanh lên đỉnh cây.
Dưới ánh trăng, Trương Liêm nhìn thấy người này là một thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, thân vận kình trang, vừa lên cây nhìn thấy Trương Liêm nằm ngửa mặt lên trời không hề nhúc nhích thì có chút ngạc nhiên. Rồi chừng như hiểu ra, thiếu niên giơ tay lên chừng như định giải khai huyệt đạo cho chàng, nhưng rồi bỗng nhiên thâu tay lại cười cười, đoạn nấp người dưới một nhánh cây.
Vừa đúng lúc này lại soạt một tiếng nữa, bóng người thứ hai lướt lên đỉnh cây, người này tỏ ra tức giận hừ một tiếng, lẩm bẩm nói, “Ta cứ ngỡ ngươi to gan lớn mật chẳng ngờ chạy trốn như chuột nhắt!”
Trương Liêm nghe ra giọng người thân quen, đồng thời cũng nhìn thấy chính là Thi Hồng Anh, mắt nhìn thấy nàng đứng trên đỉnh cây, mừng thầm nghĩ, “Chỉ cần cô cúi đầu xuống là nhìn thấy tôi ngay! “
Nào ngờ Thi Hồng Anh chỉ chú tâm truy theo người khác, nhìn xa mà không nhìn gần, thân hình lắc nhẹ lại lướt đi, khiến cho Trương Liêm đầu óc tối sầm lại, chẳng ngờ lại gặp cảnh trớ trêu thế này.
Thấy Thi Hồng Anh đi rồi, thiếu niên kia mới cất tiếng cười ha hả nói, “Con người sơ hốt như thế, nếu gặp phải người khác cho một ngọn phi tiêu thì đi đời! “
Câu này chằng phải nói Thi Hồng Anh sao? Trương Liêm kêu lên nguy, xem ra người này có thù oán gì với Thi Hồng Anh nếu như biết ta có quan hệ với Thi Hồng Anh, chẳng hiểu hắn có hành hạ gì ta không?
Qua thêm một lúc, chừng như thấy Thi Hồng Anh đi hẳn rồi, thiếu niên mới nhảy người tới ngồi xuống bên cạnh Trương Liêm, cười cười nói, “Vị huynh đài này sao lại chịu tội thế này, tiểu đệ giúp giải huyệt cho lão huynh!”
Nói rồi, thiếu niên phất tay đánh vào huyệt đạo trên người Trương Liêm, bỗng thốt lên ì một tiếng, rồi phát chưởng đánh xuống.
Trương Liêm cảm thấy cái đánh sau cùng khiến thân hình chàng chấn động mạnh, từ huyệt vỹ cung, một cỗ nhiệt khí xông lên, toàn thân khí huyết thông sướng, biết là huyệt đạo đã được giải khai lập tức chống tay ngồi dậy ôm quyền nói, “Tiểu khả là Trương Liêm, kính tạ nhân huynh ra tay cứu trợ.”
Kình trang thiếu niên xua tay cười nói, “Bất tất! Tiểu đệ họ Trang, tên Thiếu Hùng, chỉ là chuyện nhỏ, đáng kể gì mà huynh đài để tâm.”
Trương Liêm thấy thiếu niên tự xưng Trang Thiếu Hùng này vẻ chân thật, ôn hòa, chỉ không biết hắn ta gây hấn gì với Thi Hồng Anh mà nàng lại truy đuổi theo hắn như thế.
Bấy giờ chỉ cười nói, “Huynh đệ tuy khiêm tốn, nhưng tiểu đệ nếu như không may mắn gặp được nhân huynh, chỉ e chết khốn trên cây này, ân đức ấy chẳng trọng tợ Thái sơn! “
Trang Thiếu Hùng nhẹ nhàng lấc đầu nói, “Chuyện này bất tất phải nói nữa. À nhưng mà nhân vật kỳ quái nào lại điểm huyệt huynh đài đặt trên cây này thế chứ?”
Trương Liêm chẳng chút nghĩ ngợi liền đáp ngay, “Người này chỉ là một thiếu nữ, họ giống nhân huynh, tên gọi là Au Hùng.”
Trang Thiếu Hùng vừa nghe chàng nói câu này thì a lên một tiếng đầy kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ huynh đài làm gì không phải với nó chăng?”
Trương Liêm giật mình, vừa rồi chàng tình thật mà cũng không để ý nói rõ ra tên của Trang Au Hùng, giờ nghĩ lại thì chẳng phải bọn họ là huynh muội một nhà hay sao?
Bấy giờ đành phải đem chuyện xảy ra từ khi Trang Au Hùng lên tháp điểm huyệt, mang chàng đi cho đến bây giờ nhất nhất kể lại cho Trang Thiếu Hùng nghe.
Kể xong rồi, chàng nghiêm nét mặt nói tiếp, “Tiểu đệ là người có đọc sách thánh hiền, tự nhủ mình chẳng bao giờ đi khi hiếp nữ nhân! Hy vọng nhân huynh tin tưởng.”
Trang Thiếu Hùng từ nãy giờ ngưng mục lắng tai nghe Trương Liêm kể, chừng như không nhận ra một chút giả dối nào đáng nghi bây giờ nghe xong nhún vai cười nói, “Tình cảnh Trương huynh có thể gọi là thời suy bị ma hù, chẳng khéo chút nào khi gặp xá muội. Nó từ nhỏ đến lớn mang tính tình hết sức cổ quái, chẳng những ghét cay ghét đắng đàn ông, mà còn ghét luôn cả những nữ nhân xinh đẹp. May mà gặp được tiểu đệ, nếu không thì với thủ pháp độc môn điểm huyệt của xá muội, e rằng trên giang hồ không ai giải được. Tiểu đệ nhân thấy nó bỏ nhà đi lâu chưa về, sợ nó bên ngoài sinh sự nên mới chạy đi tìm nó, chẳng ngờ giữa đường lại chạm phải nữ nhân vừa rồi cũng không khác gì xá muội chẳng kể lý lẽ!”
Trương Liêm nhớ lại vừa rồi Trang Thiếu Hùng nấp người trong tán cấy lánh mặt Thi Hồng Anh, nghĩ bàn tay năm ngón có ngón ngắn ngón dài, muội muội thì hung hăng chẳng biết tình lý là gì, ngược lại vị ca ca này thì bình dị cận nhân, hài hòa dễ mến. Bất giác cười thành tiếng, nói, “Nhân huynh vừa rồi gặp vị cô nương kia vì sao lại bảo không kể tình lý?
Trang Thiếu Hùng nói, “Tiểu đệ nhân nhìn từ phía sau lưng cô ta rất giống xá muội, cho nên mới gọi nhầm một tiếng muội muội, nào ngờ cô ta quay người lại lập tức ra tay đánh người ngay. Kỳ thực tiểu đệ không phải đánh không lại cô ta, mà chỉ vì không muốn đánh nhau với nữ nhân mà thôi!”
Trương Liêm nghĩ Vô tình hay cố ý tự dưng gọi một vị cô nương không quen không biết, chẳng trách Thi Hồng Anh nổi đóa mà đuổi đánh.
Nghĩ tới Thi Hồng Anh, chợt chàng nhớ lại một chuyện liền hỏi, “Xin hỏi nhân huynh, hiền huynh muội có vị tỉ muội đồng môn nào cùng học nghệ hay không?”
Trang Thiếu Hùng nghe hỏi, chẳng chút suy nghĩ liền đáp ngay, “Võ học tệ môn chỉ đời đời gia truyền, xưa nay chưa từng truyền ra người ngoài. Không biết Trương huynh vì sao lại hỏi điều này?”
Trương Liêm thầm nghĩ, “Thế thì kỳ lạ, đã là độc môn võ học, vì sao Triệu Khanh Khanh lại nói những chiêu thức Trang Au Hùng đánh ra lại giống với chiêu thức của ta, chẳng lẽ Triệu Khanh Khanh nhầm?”
Trang Thiếu Hùng nhìn thấy chàng trầm ngâm không nói, lại hiểu nhầm ý chàng, mỉm cười nói, “Trương huynh dung mạo thần thái đầy chính khí, cốt cách lẫm lẫn hơn người, đúng là kỳ tài luyện võ, đáng tiếc võ học tệ môn xưa nay tuyệt đối không được truyền cho người ngoài. Sau này gặp được cao nhân, nhất định tiến cử Trương huynh, coi như tạ tội xá muội mạo phạm với nhân huynh, được chứ?”
Trương Liêm thấy không tiện đem chuyện Thi Hồng Anh và lão nhân áo gai truyền võ nghệ cho mình kể ra cho Trang Thiếu Hùng nghe, bấy giờ chỉ khiêm tốn nói, “Kính lĩnh thịnh tình nhân huynh, tiểu đệ thực tình không nôn nóng cầu sư học nghệ!”
Trang Thiếu Hùng nghĩ rằng mình nói ít mà ý nhiều Trương huynh hiểu mà cố ý nói lời khách khí, mỉm cười nói, “Tuy không nôn nóng cầu sư học nghệ, nhưng gặp minh sư lại là điều không dễ. Tẩu phu nhân như hiện tại đang truy đuổi theo xá muội, Trương huynh ở đây chờ cũng Vô ích. Hay là tiểu đệ giúp đưa Trương huynh trở lại tháp, sau đó sẽ đi tìm xá muội hòa giải cho họ, thấy thế nào?”
Chủ ý này rất hay, Trương Liêm vừa nghe lập tức gật đầu đồng ý ngay.