Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 39: Đưa Tiễn 2


Bạn đang đọc Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70 – Chương 39: Đưa Tiễn 2


Không đợi anh kịp phản ứng, Thịnh Tuyết đã chạy về nhà.

Khi cô quay ra, trong tay cầm theo một túi vải bố: “Trong này có hai chiếc bánh mỳ loại lớn, anh giữ lại ăn trên đường.

”“Cảm ơn.

” Lý trí nói với anh không nên lấy đồ của người ta, nhưng anh rất nhớ tay nghề của cô, vì thế cuối cùng vẫn nhận lấy.

Hai người đi trên đường, Cao Thành Bắc đang định bước nhanh hơn, đột nhiên nghĩ tới lời Thịnh Tuyết nói hôm trước, bước chân lập tức chậm lại, cuối cùng đi song song với cô.

“Tôi lên tỉnh, em… Có cần tôi mua giúp thứ gì không?” Mấy ngày gần đây, người trong thôn biết Cao Thành Bắc sắp lên tỉnh học tập, cửa nhà họ Cao sắp bị bọn họ san bằng tới nơi, tất cả đều tới nhờ anh mua giúp đồ này đồ nọ,“Không cần gì, cảm ơn anh.

” Tuy rằng ngoài miệng cô nói không cần, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, trước kia mỗi khi đám đàn ông muốn theo đuổi cô, đều hỏi cô như vậy.


Cho dù lần nào cô cũng nói “Không cần”, cuối cùng đám đàn ông ấy vẫn chủ động tặng quà, phiền chết người, nhưng nếu là quà do Cao Thành Bắc tặng, có thể cô sẽ nhận…Có qua có lại, Thịnh Tuyết cúi đầu đi bên cạnh anh, vô cùng hàm súc nói: “Tôi nghe anh Hai bảo anh rất thích ăn cá à? Đợi hôm nào anh từ trên tỉnh về, tôi sẽ nấu cho anh ăn.

”Cao Thành Bắc nghiêng đầu, có chút sửng sốt, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ vui sướng: “Ừ.

”Cô ấy bằng lòng rửa tay nấu canh cho mình, chắc là cũng thích mình rồi nhỉ? Nghĩ tới cuộc sống của hai người sau khi kết hôn, nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, nhìn con đường nông thôn trước mắt, anh chỉ hi vọng có thể đi lâu thêm một chút, càng lâu càng tốt.

Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng chiếu trên mặt anh, nụ cười tươi tắn trên mặt càng ấm lòng người hơn, ngay cả hàm răng trắng bóng cũng như đang tỏa sáng.

Thấy anh cười sáng lạn như vậy, trong lòng Thịnh Tuyết không nhịn được tò mò: Người đàn ông này thích ăn cá đến vậy sao?Thời gian tốt đẹp luôn qua rất nhanh, dù đi chậm hơn nữa cũng đến thời khắc sắp sửa chia lìa.

Khi bọn họ đến cửa thôn, xe ngựa đã chờ ở nơi đó từ lâu rồi.

Sợ bị người trong thôn nhìn thấy, Thịnh Tuyết dừng chân ở nơi vắng người: “Anh mau đi đi, xe không đợi người đâu, chúc anh thuận buồm xuôi gió.

”“Ừ.

” Hai tay đang buông thõng bên người Cao Thành Bắc nắm chặt thành nắm đấm, sợ lời vừa rồi mình nói vẫn chưa đủ rõ ràng, vì thế anh lại trịnh trọng nói: “Tiểu Tuyết, chờ anh trở về.

”“Được, chờ anh về tôi sẽ nấu cá cho anh ăn.

” Thịnh Tuyết nghiêng đầu, không nhịn được trêu ghẹo, chính cô cũng không phát hiện ra lời này giống như đang hứa hẹn…“Ừ!”Hai người ôm tâm sự trong lòng, mỗi người lý giải theo một ý khác nhau, Thịnh Tuyết nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, cảm giác vương vấn xa lạ lại xuất hiện trong đầu, luôn quẩn quanh khiến lòng cô ê ẩm.

Cao Thành Bắc lên xe, khi anh tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã không còn trông thấy bóng dáng Thịnh Tuyết ở nơi đó nữa.

Một tia mất mát thoáng qua, anh lấy túi hương trong bao hành lý ra đặt dưới mũi ngửi, bên trên dường như nhiễm hơi thở của Thịnh Tuyết, trên mặt anh lập tức tràn đầy tình cảm.


Nếu như bây giờ có một chiếc gương trước mặt, chắc chắn anh sẽ vô cùng kinh ngạc về biểu cảm của mình lúc này.

Những ngày sau đó, Thịnh Tuyết cực kỳ nhàm chán, trước đó cô lên thị trấn quá thường xuyên nên dự định ở nhà tạm nghỉ vài ngày rồi lại đi.

Cao Thành Bắc không ở thôn đào lạch nước, không có mục tiêu ngay cả việc đưa nước Thịnh Tuyết cũng không có động lực.

Thấy cô buồn bã ỉu xìu như vậy, trong lòng Thịnh Đức Trung có chút lo lắng.

Trong khoảng thời gian này, con gái và Cao Thành Bắc tiếp xúc với nhau gần gũi thế nào ông đều trông thấy cả, nếu Thịnh Tuyết có thể gả cho Cao Thành Bắc thì không còn gì có thể tốt hơn.

Nhưng từ khi Thịnh Tuyết quay về đến nay, thời gian dài như vậy rồi nhà họ Cao vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, như vậy là biết nhà họ Cao nghĩ thế nào về chuyện hôn nhân này rồi.

Lỡ như con gái nhà mình bây giờ đã suy nghĩ cẩn thận, muốn gả cho Cao Thành Bắc, nhưng nhà họ Cao lại không đồng ý chuyện hôn nhân này, đến lúc đó con bé sẽ đau lòng lắm.

Nhưng việc hôn nhân giưa hai nhà, nhà họ Thịnh bọn họ có lỗi với nhà họ Cao trước, còn không thể chủ động tới hỏi, chỉ có thể chờ đợi xuông như vậy.


Thịnh Tuyết không biết lo lắng trong lòng cha già nhà mình, cô đi đưa nước cho Thịnh Đức Trung, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của ông ấy thì có chút buồn bực: “Cha, cha làm sao thế?”“Con gái, dạo gần đây con với… Thành Bắc thế nào?” Nếu đổi lại là Thịnh Tuyết trước kia, với tính cách của cô ấy sợ là Thịnh Đức Trung hỏi cũng không dám nói, ông ấy cũng không biết vì sao trước đây con gái mình lại sợ Cao Thành Bắc như vậy.

“Không thế nào cả, sao đột nhiên cha lại hỏi chuyện này?” Thịnh Tuyết nghĩ lại từng chi tiết bình thường khi hai người ở chung với nhau, người đàn ông kia ngoài vẻ thẹn thùng khi bị mình trêu chọc ra, đúng là không hề có ý tứ muốn theo đuổi mình một chút nào.

Chậc… Ngẫm lại thôi cũng thấy thất bại rồi.

“Không có việc gì, con mau về nhà đi, nơi này nắng nóng lắm!” Thịnh Đức Trung lau mồ hôi trên trán, thấy giọng điệu không thèm để ý của cô, trong lòng mới thả lòng đôi chút.

Hai đứa nhỏ này có thể thành hay không, cứ nghe số trời đi…Đưa nước xong, đầu tiên Thịnh Tuyết quay về nhà mang theo vài món đồ, sau đó lại ra đồng tìm Trang Tiểu Phương, hôm nay hai người định qua nhà thím Trịnh thử quần áo, thuận tiện nói chuyện hôn sự của Thịnh Trạch Vũ luôn.

Khi hai người mang theo hai cân bánh bông lan tới nhà thím Trịnh, còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng cười từ trong nhà truyền đến, trong tiếng nói cười còn kèm theo mấy chữ “Thành Bắc”, “Việc hôn nhân”.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.