Bạn đang đọc Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70 – Chương 35: Nhà Họ Thịnh 2
Buổi tối Thịnh Đức Trung và Thịnh Trạch Vũ làm xong việc về nhà, thì trông thấy nhà trống bếp lạnh, bầu không khí không đúng lắm, trong lòng cả hai đều thầm kêu không ổn rồi.
Thịnh Đức Trung đang định quay về phòng mình hỏi Trang Tiểu Phương xem đã xảy ra chuyện gì, thì bị Liễu Đông Chi gọi lại: “Thằng Hai, mày cút vào đây cho tao.
”Lời nói và giọng điệu quen thuộc ấy, vừa nghe xong Thịnh Trạch Vũ đã chạy đi rất xa, còn không quên tặng cho cha mình một ánh mắt: Cha tự cầu phúc nhé.
Thịnh Đức Trung sờ sờ mũi, bất đắc dĩ xoay người vào phòng Liễu Đông Chi: “Mẹ, tìm con có chuyện gì?”“Mày mau chóng ly hôn với Trang Tiểu Phương đi.
” Bà cụ ngồi khoanh chân trên giường đất, mắt híp lại nói ra một câu không đầu không đuôi.
“Sao tự dưng lại thế này?” Huyệt Thái Dương của Thịnh Đức Trung co giật: “Đã ngần này tuổi rồi còn ly hôn cái gì?”“Bắt buộc phải ly hôn! Nếu không mày đừng nhận tao làm mẹ nữa!” Liễu Đông Chi thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lần, cuối cùng còn không quên nói xấu thêm hai câu: “Chỉ dựa vào nhà mẹ đẻ của Trang Tiểu Phương, trong nhà toàn một đám ăn thịt người không nhả xương, nếu không phải nhờ vào chúng ta, nó có được sống dễ chịu như bây giờ không?”“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, mẹ Liệt Phong là người thẳng tính, cô ấy cũng không có ý gì khác, không giống như mẹ nghĩ đâu.
”Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu là vấn đề khó muôn thủa, Thịnh Đức Trung làm người điều giải bao nhiêu năm qua đã luyện ra được bản lĩnh từ lâu, việc hôm nay đối với ông ấy mà nói đúng là dễ như ăn kẹo.
“Mày chỉ cần nói có ly hôn hay không thôi.
” Liễu Đông Chi nhìn chằm chằm vào Thịnh Đức Trung, ánh mắt không vừa lòng.
Ba đứa con trai của bà ta, đứa nào cũng sợ vợ, quá mất mặt.
“Mẹ, hay là con thay cô ấy xin lỗi mẹ nhé, xin mẹ bớt giận.
” Trên khuôn mặt chữ điền màu đồng cổ của Thịnh Đức Trung ngoài bất đắc dĩ ra chỉ còn lại vẻ lấy lòng.
Nói xong ông ấy móc ra một đồng tiền từ trong túi đưa cho Liễu Đông Chi: “Đây là tiền riêng con tiết kiệm được, mẹ cầm lấy mua chút đồ ăn vặt, mẹ Liệt Phong cũng không biết đâu, mẹ nhất định phải giữ bí mật cho con đấy.
”“Vẫn chưa ngốc lắm, biết tự tích cóp chút tiền tiêu vặt.
” Liễu Đông Chi lập tức duỗi tay nhận lấy tờ tiền cất vào trong túi, còn nhân tiện trừng mắt lườm con trai một cái.
Quyền nắm giữ tài chính trong nhà thuộc về bà cụ, chỉ cần không phải tiền khoản tiền lớn, ngày thường bọn họ kiếm được tiền từ những khoản lặt vặt khác đều tự mình tiết kiệm, Liễu Đông Chi sẽ không quản lý.
Thấy sắc mặt mẹ mình hòa hoãn không ít, Thịnh Đức Trung mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại nói thêm hai câu: “Bây giờ Tiểu Tuyết cũng không còn nhỏ, ngày thường mẹ có thể bớt mắng nó vài câu được không? Dù sao cũng là con gái lớn rồi, da mặt mỏng.
”“Đâu phải mẹ muốn mắng nó đâu, nhưng con nhìn xem trước đó nó làm ra những việc gì?” Tiền đã vào túi, lần này giọng Liễu Đông Chi không còn tức giận như trước: “May mắn người nhà họ Cao biết giữ mồm giữ miệng, nếu để người ngoài biết con nhóc kia trốn nhà ra đi một năm, con bảo nó sau này phải làm người thế nào?”Cuối cùng, bà cụ còn không quên nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhóc ấy như vậy, đều do hai vợ chồng con nuông chiều cả đấy!”“Đều là chuyện quá khứ rồi, mẹ xem không phải bây giờ Tiểu Tuyết rất nghe lời sao?” Thịnh Đức Trung cầm lấy chiếc quạt hương bồ bên cạnh, quạt cho Liễu Đông Chi: “Mỗi ngày đều nấu cơm cho người nhà, mẹ xem con bé còn nấu rất ngon nữa.
”Nghĩ đến các món ăn ngày thường Thịnh Tuyết nấu, lần đầu tiên Liễu Đông Chi không phản bác lại, chỉ bĩu môi không lên tiếng.
Đợi dỗ mẹ già xong, Thịnh Đức Trung lại vội vàng về phòng mình dỗ vợ.
Trang Tiểu Phương dựa lưng vào chiếc rương lớn đặt trên giường đất, vừa nhìn thấy ông ấy đã tức giận quay mặt sang một bên không thèm để ý.
“Mẹ bọn trẻ, em sao thế?” Thịnh Đức Trung vô cùng ti tiện thò mặt tới gần, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Vợ ông có cái tật xấu, một lời không hợp lập tức ra tay, ngày thường ông ấy bị vợ mình véo không ít.
“A, nói chuyện với mẹ anh xong rồi à?” Trang Tiểu Phương cười như không cười nhìn Thịnh Đức Trung, khiến lông tơ trên người ông ấy dựng hết lên.
Trong khoảng thời gian này Trang Tiểu Phương được đồ ăn Thịnh Tuyết làm ra nuôi béo một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước kia rất nhiều, càng người trở nên có tinh thần hơn.
“Không nói gì cả, trước đó mẹ mắng Tiểu Tuyết cũng chỉ vì có ý tốt, em đừng để trong lòng.
” Thịnh Đức Trung biết nút thắt trong lòng vợ mình nằm ở đâu, mấy năm qua đúng là ông đã khiến bốn mẹ con họ chịu rất nhiều thiệt thòi.
Trang Tiểu Phương nghe thấy thế lập tức đứng bật dậy, tay chống eo nói: “Thịnh Đức Trung, ông đừng đứng chỗ này giả làm người hiền lành, tôi nói cho ông biết, nếu này nào đó khiến tôi nóng nảy, tôi sẽ dẫn theo bọn nhỏ dọn ra ngoài ở!”“Em dọn đi đâu anh sẽ dọn theo tới đấy.
” Thịnh Đức Trung cười hì hì làm lành.
Mỗi lần cãi nhau đều như vậy, Trang Tiểu Phương tính tình nóng nảy gặp phải Thịnh Đức Trung tính tình mềm như bông, giống như đánh vào không khí, không có đất dụng võ…Người đời đều nó, vợ chồng không có thù cách đêm, sáng sớm hôm sau người nhà họ Thịnh đều như bình thường, ai nên làm gì thì làm nấy.
Đối với hành vi của người nhà mình, Thịnh Tuyết cũng dở khóc dở cười.
Hôm nay từ hai rưỡi sáng cô đã bắt đầu làm việc rồi.
Trang Tiểu Phương là cao thủ gói bánh bao, hai tay chỉ tùy tiện miết vài cái, một chiếc bánh bao vừa béo vừa tròn đã ra đời.
Hai trăm cái bánh bao và màn thầu không phải số lượng nhỏ, may mà kệ bếp ở nông thôn đủ lớn, một lần có thể hấp không ít, nếu không khả năng làm tới hừng đông vẫn chưa làm xong.
Đợi hai người làm xong đồ ăn, nhân lúc sắc trời còn chưa sáng hẳn lại vội vàng chân không chạm đất đưa hàng lên thị trấn, nhưng hai người không ngờ bọn họ chưa ra tới cửa thôn đã gặp phải người quen.
.