Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 29


Đọc truyện Chưa Từng Nói Yêu Em – Chương 29

Mặc Viễn Ninh thật sự không biết Lin đã đến Trung Quốc…Nếu đúng như những gì Tô Quý miêu tả, vậy chắc chắn là cô ấy.

Ngụy trang thành người bình thường đi làm, lại “mượn” được một cái thẻ giả, lẻn vào tòa nhà Tô Khang, đối với những cao thủ máy tính trong tổ chức, quảthật dễ như trở bàn tay.

Sau khi trở lại phòng, anh bật máy tính lên, sau đó soạn một email.

anh không có phương thức liên lạc của bất kỳ ai trong tổ chức, năm đó anhrời khỏi tổ chức, tuy không thể nói là phản bội chạy trốn, nhưng cũng có thể xem như thoát ly – theo như giao ước từ trước, anh không chủ động liên hệ với bất cứ ai trong tổ chức.

Nhưng Tăng Lâm đã tìm Tô Quý, như vậy có lẽ không thể tính là anh chủ động liên lạc.

Sau khi gửi email đi, anh nhắm hờ hai mắt tựa lưng vào ghế, quả nhiênkhông bao lâu sau, chợt nghe tháy tiếng báo có thư mới.

anh mở thư ra, bên trong chỉ có một ký hiệu “ – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -” và một chương trình ứng dụng.

đã nhiều năm như vậy. Lin vẫn thích chơi trò này, anh thầm thở dài mở chương trình đó ra, quả nhiên máy tính rất nhanh chóng đã bị một người khác tiếp quản.

Con chuột trên màn hình đang đắc ý sang trái rồi sang phải, anh gần như có thể tưởng tượng vẻ mặt đối phương bên kia đang dương dương tự đắc, nhịnkhông cười được ra tiếng.

trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện một cửa sổ video, cô gái đối diện lắc lắc đầu chải bím tóc, giọng nói có chút vui vẻ: “Mặc? Em biết ngay anh sẽliên lạc với em!”

đã nhiều năm không gặp, Mặc Viễn Ninh vẫn không nhịn được lộ ra dáng vẻ tươi cười với cô ta: “Lin, sao em lại làm phiền vợ anh?”

Họ đã từng làm việc với nhau nhiều lần, nói chuyện chưa từng khách sáo, cho dù hắn nói trực tiếp như vậy, Lin cũng thấy rất tự nhiên, nói: “Em muốn thấy người phụ nữ có thể kết hôn với Mặc rốt cuộc là kiểu phụ nữ như thế nào?”


Mặc Viễn Ninh thở dài: “Lin, em có nói gì với Tiểu Nguyệt hay không?”

Lin cũng thẳng thắn thừa nhận: “Em nói cô ta buông tha anh đi, tình cảnh của anh quá nguy hiểm, có lẽ anh nên mau rời khỏi đây, Mặc.”

Mặc Viễn Ninh không trả lời ngay, tình cảnh của anh như thế nào, sao anh lạikhông rõ ràng được chứ.

anh suy nghĩ rồi mới nói: “Lin, không phải Tiểu Nguyệt giữ anh lại đâu.”

Sắc mặt Lin lộ ra vẻ giật mình: “Mặc, anh điên rồi sao?”

Mặc Viễn Ninh biết cuộc trò chuyện với anh và Lin bây giờ đã được tuyệt mật,sẽ không có người thứ ba biết, vì vậy liền cười cười: “anh không còn chỗ nào để đi, Trung Quốc là khu vực thế lực yếu nhất của “LX”, cho dù anh rời khỏi đây, cũng không có nơi nào có thể giúp anh triệt để tránh khỏi Michelle.”

Lin không nói thêm gì nữa, cô cúi đầu trên màn hình, dường như đang tự hỏi điều gì đó.

“LX” là tổ chức Mặc Viễn Ninh từng dốc sức phục vụ, người sáng lập đầu tiên nghe nói là các nhà số học, vì vậy “L” là ký hiệu toán học “lim”, tức là vô hạn, “X” là số bất kỳ, biểu thị khả năng vô hạn và thiên biến vạn hóa của tổ chức.

Michelle là con gái người sáng lập đầu tiên, hiện tại đang khống chế toàn bộ người trong tổ chức, lúc Mặc Viễn Ninh gia nhập tổ chức, người sáng lập đã ở trạng thái nửa ở ẩn, vì vậy vị đại tiểu thư này, có thể nói anh là đối tượng từng bị thuần phục.

Sở dĩ Mặc Viễn Ninh có thể tạm thời thoát ly khỏi tổ chức, cũng là do đại tiểu thư này ban tặng, nhưng tại sao anh muốn thoát ly, cũng bởi vì cô ta.

Khoảng thời gian Lin trầm mặc, anh thoáng thất thần, nhớ tới cô gái có mái tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Tuổi cô thật ra không nhiều, nếu tính kỹ, vẫn ít hơn hắn một tuổi. Lúc anhcòn là thiếu niên mười sáu tuổi, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng đã có quyền lực quyết đoán, từng quyết định nhiều việc liên quan đến lợi ích và sự tồn vong của tổ chức.

cô là cô gái lạnh lùng nhất trong cuộc đời anh từng gặp. Cũng không biết vì sao, đôi khi anh nhìn Tô Quý sẽ cảm thấy giữa hai người có chút gì đó giống nhau.


Đều là thiên kim kiều nữ, một người hai tay nhuộm đầy máu tươi từ quá sớm,một người được che chở trong lòng bàn tay, ngây thơ không biết đến thế sự.

một người không chịu để lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng người đó mới có thể để lộ ra sự trút giận táo bạo, một người tất cả cảm xúc đều để trênmặt, còn tưởng là mình đã lừa được tất cả mọi người.

Giữa hai người bề ngoài nhìn như không hề có điểm giống nhau, nhưng bên trong vừa kiêu ngạo, vừa kiên cường.

anh chỉ cần nghĩ đến Tô Quý sẽ nhịn không nổi dịu dàng ánh mắt lần nữa, mãi đến khi anh nhớ ra đối diện Lin đang nhìn mới khép đôi mắt lại, giấu đidấu vết cảm xúc trong ánh mắt.

Lin sau khi tự hỏi vài phút ngắn ngủi, đột nhiên liền đưa ra kết luận, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng có chút trách móc: “Mặc, anh muốn lợi dụng vợ mình để triệt để thoát khỏi Michelle.”

Mặc Viễn Ninh không phủ nhận, Lin vừa xuất hiện, anh đã biết kế hoạch của mình không thể giấu được cô, họ quá hiểu nhau, với tốc độ tư duy của Lin,không có khả năng xâu chuỗi bằng tất cả mọi dấu vết để lại.

Lin hơi hối hận lẩm bẩm: “Em còn đi cảnh cáo vợ anh, để cô ấy buông thaanh, trời ạ, em còn đồng lõa với anh.” cô như lên án thay Tô Quý: “Mặc, anhquá tàn nhẫn.”

Tất cả mọi chuyện bị người khác nói toạc ra, như mở một bức tranh vẽ lên bàn, nhìn không sót thứ gì, Mặc Viễn Ninh ngược lại cảm thấy thở phào nhẹnhõm.

anh tựa lưng vào ghế, chống tay lên quai hàm, nhướn lông mày cười: “Sao lại thế? anh thật sự yêu cô ấy, hơn nữa còn cho cô ấy bốn năm quý giá của cuộc đời…Cho dù sau này không gặp nhau nữa, cô ấy cũng sẽ là cô gái duy nhấtanh từng yêu.”

nhẹ nhàng chậm rãi, dịu dàng nói từng tiếng, như là tâm sự sâu thẳm nhất, nhưng nói như vậy dưới ánh trăng khuyết lại lạnh như băng khiến người khác toàn thân phát lạnh.

Trong nháy mắt, anh dường như trở lại làm một sát thủ trí mạng với tất cả những thiên kim nhà giàu, mê người như thế, độc dược quỷ dị như thế, khiếnkhông ai có thể kháng cự.

Lin dường như không thể tin nổi nhìn anh, nửa ngày sau mới thở ra một hơi: “Mặc, anh chính là bộ dạng này.”


Mặc Viễn Ninh nghe vậy, chỉ cười cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại lần nữa: quả nhiên họ là loại người này, cả đời không thể thật sự yêu thương. Ví dụ như bất kể anh cảm thấy mình yêu Tô Quý đến mức nào, cũng vẫn có thể lợi dụng cô không chút do dự.

Đôi khi anh cảm thấy Tô Quý là một cô gái vô cùng thông minh, bất kể anhgiả vờ lừa gạt cô như thế nào, cô đều giống như bản năng không bao giờ tinanh nữa – cô không biết chút gì vì thân phận thật của anh, thật sự đã là kỳ tích lắm rồi.

Khiếp sợ ban đầu qua đi, Lin thu lại cảm xúc, tiếp tục hỏi anh: “Vậy anh định làm như thế nào? Đừng nói cho em chuyện quá tàn nhẫn!”

Vừa trách móc anh quá tàn nhẫn, vừa muốn biết chi tiết, tỉ mỉ, bộ dạng vừa hiếu kỳ vừa sợ này khiến Mặc Viễn Ninh không nhịn được cười: “nói ra thì còn gì cảm giác thần bí nữa, khiến Michelle triệt để không còn hy vọng với anh thìchỉ có thể là nhìn anh không màng tính mạng của mình vì một cô gái khác.”

Đây là điểm giống nhau nhất giữa Michelle và Tô QUý, hai người họ đều có tình cảm với anh.

Nhưng khác nhau ở chỗ, tình cảm của Michelle nóng bỏng và ngang ngược nên anh mới không thể không dùng mọi cách để trốn khỏi sự khống chế củacô.

Còn tình cảm của Tô Quý vừa thuần túy, vừa dịu dàng.

Lin hút sâu một hơi, khiếp sợ vì anh trả lời hời hợt như vậy: “Mặc, anh thật sựquá tàn nhẫn, không có nhân tính!”

Mặc Viễn Ninh không nói thêm gì nữa, vẻn vẹn chỉ nhướn khỏe môi mỉm cười.

Nếu kế hoạch thuận lợi, Tô Quý có lẽ đến cuối cùng cũng sẽ không biết, côhận anh, là do anh tận lực chịu đựng.

anh biết cô hận anh vì thấy cô chết mà không cứu, cũng biết cô cho rằng sựcố của Tô Hòa do anh dàn dựng, anh lại cố ý không giải thích, không có ý định cầu xin tha thứ.

một mặt anh không thể tiết lộ về sự tồn tại của tổ chức cho cô biết, mặt khácanh cũng tận lực đẻ Tô Quý giữ mối hận với anh.

Michelle vẫn thông qua nhiều cách để theo dõi anh, có lần anh và Tô Quý cùng tham gia một bữa tiệc tối từ thiện, thậ chí anh còn cảm nhận được mộtnguồn sát khí – nhắm vào Tô Quý.

Cho nên anh mới áp cô vào góc tường, kéo bức rèm xuống làm loạn ánh mắt.

Bên cạnh anh đã quá nguy hiểm, dù anh lập tức rời khỏi Tô Quý, với sự ghen tị, Michelle cũng sẽ hạ lệnh sai người đi ám sát Tô Quý.


Hôm nay mới có một người khiến anh nhận ra, vì muốn giữ an toàn cho Tô Quý, nhưng lại khiến Michelle cho rằng Tô Quý hận anh, anh lại vẫn cuồng dại với cô không thay đổi, nguyện “chết” dưới tay của Michelle.

Nhưng ngay cả cách này cũng không chắc chắn sau khi anh “chết”, Michellesẽ không giết chết Tô Quý, buộc Tô Quý phải “tự tử” vì anh.

thật ra anh hiện tại vẫn trong một ván cờ dễ thua, đi mỗi bước đều gian nan,không được phép có một chút sơ suất nào.

Lin vẫn đang bị cuốn vào sự thật “tàn nhẫn” của anh, thật lâu sau mới nóithêm một câu: “Mặc, anh nhất định phải “chết” cho đẹp mặt một chút, đừng khiến vợ anh quá đáng thương.”

Mặc Viễn Ninh sững sờ, lập tức bật cười: “Được, anh nhất định sẽ “chết” an toàn không chút đau đớn. Cho nên mong em chuẩn bị thân phận và hồ sơ mới giúp anh.”

Lin gật đầu: “Chuyện này không vấn đề, cho dù hệ thống ở Trung Quốc rất biến thái, em vẫn có thể ok hết.”

Họ trò chuyện một thời gian dài, vì để tránh các hệ thống theo dõi phát hiện, Lin ngắt liên hệ, thoát khỏi máy tính anh.

Trong phòng lại yên tĩnh, trên laptop của anh vẫn đang mở ra một bảng báo cáo buồn tẻ với chẳng chịt số liệu.

Tất cả giống như một giấc mơ, không còn ai chạy đến vạch trần dụng tâm sắp xếp của anh, cũng không có ai chỉ trích anh ích kỷ và lạnh lùng.

anh vẫn bị Tô gia đại tiểu thư vứt bỏ, nhưng vẫn thâm tình dứt khoát quay lại bên cô, yên lặng làm người đàn ông lụy tình bảo vệ cô.

thật thật giả giả, không ai có thể triệt để thấy rõ – tối thiểu là người trong cuộc, kể cả chính anh, cũng không thể thấy nổi.

Cảnh đêm tối đen, Mặc Viễn Ninh dừng màn hình thật lâu, mãi đến khi anhyên lặng dùng tay đè lên dạ dày bắt đầu đau nhức.

Vừa rồi nếu mang cốc nước về, ít nhất còn có nước ấm uống… Trong lònganh yên lặng nổi lên ý nghĩ khiến anh không đứng dậy lấy nước.

anh không biết nếu sau này rời khỏi đây, đứng trong phòng khách này nhìn Tô Quý, anh nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với cô.

Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng sẽ cảm thấy có chút xấu hổ và không đành lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.