Đọc truyện Chưa Tới Ngày Về FULL – Chương 7
Ngày mùng chín tháng ba là ngày lành tháng tốt.
Ngày đại hôn của thái tử và thái tử phi cũng là ngày ta vào đông cung.
Chỉ khác một điều, một người được trăm nghìn chúc phúc, một người chỉ được đứng nhìn niềm vui.
Ta ngồi trong kiệu, được kiệu phu vững vàng nâng lên.
Ta từng vô số lần tưởng tượng ra viễn cảnh mình xuất giá.
Ta đã từng ảo tưởng, rằng mình khoác lên mình bộ giá y rực đỏ, đứng bên cạnh người nọ tay nắm bàn tay.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cùng hắn hẹn thề trăm năm.
Vậy mà giờ đây ta chỉ biết xốc khăn voan lên, vén mành che ra đủ một ô nhỏ lén nhìn ra bên ngoài.
Những tấm lụa đan xen đỏ thẫm, đèn lồng đỏ treo đầy đông cung.
Tiếng pháo hoa như xa như gần, cảnh đẹp ý vui, không khí náo nhiệt nô nức.
Thế nhưng vui vẻ thì thế nào, náo nhiệt lại ra sao, với ta mà nói đều như nhau thôi.
Dù sao, tất cả cũng chẳng thuộc về ta.
Ta nhẩm tính canh giờ, tầm này có lẽ thái tử và thái tử phi đã làm lễ nghi xong xuôi hết rồi.
Ta vẫn còn nhớ rõ như in những thứ lễ nghi ma ma dạy, khi hành lễ đầu phải cúi thấp chừng nào, hai tay phải giơ cao đến đâu.
Ma ma còn nói, đại hôn của thái tử là chuyện quốc gia đại sự, tất cả văn võ bá quan đều đến ăn mừng chia vui, vì vậy không được xảy ra bất kì sai sót gì.
Thái tử phi hiện tại ta đã từng gặp qua vài lần, quả thực là dịu dàng đoan trang.
Ta mỉm cười chua xót, nữ tử như vậy mới xứng với thái tử.
Cỗ kiệu chợt dừng lại, ổn định đặt trên nền đất.
Ta nhẹ nhàng chỉnh lại khăn voan đỏ bước xuống kiệu.
Liên Vi bước tới đỡ ta: “Chủ nhân, để ý dưới chân.”
Ta đưa tay để em ấy dẫn vào điện.
Khăn voan đỏ làm tầm nhìn của ta bị che khuất, cảm giác không nhìn rõ đường đi thật làm cho lòng người hoảng sợ, tim đập chân run giống như đang bước đi trên băng mỏng.
Vừa vào đến cửa ta đã định kéo khăn voan xuống, Liên Vi nhận ra ý đồ nên vội vàng ngăn cản, ta cười cười vỗ về em ấy: “Hôm nay là ngày đại hôn của thái tử và thái tử phi, thái tử điện hạ sẽ không tới đâu.
Cho nên ta gỡ xuống cho thoải mái, dù gì cũng không cần chờ đợi.”
Nói đến đây ta chợt nảy lên ý nghĩ muốn làm tới cùng: “Hay là thay luôn bộ hỉ phục này ra nhỉ.”
Liên Vi cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nhưng dù gì đi nữa hôm nay cũng là ngày thành thân của chủ nhân.
Chủ nhân mệnh khổ, nô tì thấy không đáng.”
Ta vừa gỡ trâm cài tóc xuống vừa thản nhiên nói: “Bây giờ không thể như lúc còn trong phủ nữa, em là người bên cạnh ta, nói chuyện phải chú ý vào.
Những lời này nói với ta thì không sao, nhưng để người ngoài nghe thấy cẩn thận rước hoạ vào thân.
Thái tử điện hạ cưới chính phi đáng ra ai ai cũng nên vui mừng mới phải.”
Liên Vi hắng giọng: “Nô tì đã nhớ kĩ.
Là nô tì không tốt, nói ra những lời làm chủ nhân không vui.
Chủ nhân đừng để ở trong lòng, sau này vẫn còn nhiều thời gian.”
Ta ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao trùm vạn vật.
Đông cung là nơi tường cao cung cấm, phảng phất giống như một chiếc lồng son khoá chân nữ tử, từ nay về sau, không thể quay đầu.
“Phải, ngày tháng về sau còn dài.”
Thay y phục xong ta thấy dễ chịu hẳn, thế nhưng nhất thời lại không ngủ được, nhìn quanh một vòng căn phòng sẽ bầu bạn cùng ta những ngày tháng về sau.
Cách bày biện cực kì vừa lòng hợp ý, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, đủ để nhìn ra hoa nở trong tâm, người kia chắc hẳn là tốn không ít tâm sức.
Ta nhìn không chớp mắt vào một chỗ, nơi đó có binh khí mà ta thích nhất.
Cái giá tuy nhỏ nhưng rất tinh tế, nhìn qua chỉ giống như vật được trang trí làm mất đi sát khí vốn có, điều này ta cũng không lấy làm bất ngờ.
Ta gọi Liên Vi, bảo em ấy đem thanh kiếm đại ca tặng đến, sau đó hất áo nhảy lên ngựa.
Tiểu hồng mã của ta đã được mang đến đông cung từ vài ngày trước.
Thái tử biết nó có ý nghĩa đặc biệt với ta nên đã sắp xếp đâu ra đấy rồi.
Dạo quanh một vòng, tâm tình ta cũng tốt lên nhiều lắm.
Lúc trở về ta đến ngồi trước bàn phân phó Liên Vi: “Liên Vi, đem noãn ngọc của ta ra đây.”
Liên Vi mang noãn ngọc ra, càng làm cho ngọn nến bùng lên rực rỡ.
Có lẽ hôm nay là ngày đại hỉ, đến cả ngọn nến cũng biến thành màu đỏ thẫm như đang chúc mừng niềm vui của thế gian.
“Chủ nhân cẩn thận kẻo làm mắt bị thương.
Ngày mai còn phải đến chỗ thái tử phi thỉnh an, sau đó lại đi kính trà hoàng hậu nương nương.
Chủ nhân nên đi nghỉ sớm đi thôi.”
Ta gật đầu, ý bảo đã biết rồi để Liên Vi lui xuống.
Ta nhoài người về phía trước, im lặng ngắm nhìn noãn ngọc nâng niu trong tay.
Đúng lúc ta đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy tiếng Liên Vi ở cửa, giọng điệu nghe ra là vừa mừng vừa lo: “Thái tử điện hạ.”
Nghe đến bốn chữ này, cơn buồn ngủ liền bay lên tận chín tầng mây.
Tấm mành che bị người ta vén lên, thái tử nhẹ nhàng đi tới.
Các nha hoàn ở đằng sau biết ý lui ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận khép cửa lại.
Trên người hắn vẫn mặc bộ hỉ phục, một thân đỏ rực làm ta cảm thấy chói mắt.
Ta mờ mịt không hiểu chuyện gì, may là vẫn nhớ phải đứng dậy hành lễ.
Theo lý mà nói thì giờ này hắn phải âu yếm cùng thái tử phi mới đúng chứ, đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì? Ta len lén nhìn, thấy sắc mặt hắn hình như không được tốt lắm.
Nhìn thấy ta hắn lập tức tiến lên kéo ta lại, dùng sức ôm lấy ta vào lòng.
Cả hai đều giữ im lặng, nói thật ta cũng không biết nên nói gì mới phải.
Người hắn nồng nặc mùi rượu, ta hơi khó chịu nhẹ giọng mở miệng: “Hình như điện hạ đi nhầm phòng rồi thì phải?”
Hắn trầm mặc, nghiến răng cố đè nén thanh âm: “An Bắc.”
Trước kia hai tiếng “An Bắc” này hắn cũng gọi như vậy, nhưng chưa bao giờ nói với giọng như bây giờ… Cho nên nghe xong ta hoảng hốt đến luống cuống chân tay.
Ta cố giữ bản thân bình tĩnh, cương quyết nói: “Điện hạ say rồi.”
Hắn ôm ta thật chặt: “Ta không say.”
Ta lại nhìn hắn chằm chằm: “Chẳng có ai say mà tự nhận mình say cả, nói say thì là không say, mà nói không say thì đến hơn nửa là say bét nhè.”
Hắn không đáp lại lời ta, có lẽ say đến bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên.
Bất thình lình hắn lôi kéo ta đến giường, ta cũng ngoan ngoãn ngồi theo, đầu óc ngày càng mờ mịt như lạc trong sương mù.
Hắn đưa tay lên day thái dương, đáy mắt hiện lên vẻ nóng nảy: “Mấy người này làm ăn cái kiểu gì vậy? Sao chẳng chuẩn bị gì hết thế này? Ngay cả rượu giao bôi cũng không có?”
Ta cũng đau đầu nhéo nhéo thái dương, nam nhân này đúng là say đến mụ mị đầu óc rồi.
Ta rất muốn trả lời: “Trong phòng thái tử phi mới có rượu giao bôi” nhưng nghĩ tới dặm lui lại nuốt về, thôi, nói đạo lý với người say rượu cũng bằng thừa.
Hơn nữa nửa đêm nửa hôm tự dưng đòi uống rượu giao bôi làm cái gì?
Ta đi ra bàn lấy hai cái chén, rót hai chén trà nóng rồi đưa cho hắn một chén, dỗ dành như đi lừa trẻ con: “Đây, thế này cũng được, chẳng khác gì đâu.”
Hắn giật mình, sau đó lại bình tĩnh nhìn ta đăm đăm, ánh mắt chất chứa nhiều tầng cảm xúc, khàn khàn nói: “An Bắc, để nàng chịu khổ rồi.”
Ơ hay, sao hôm nay ai cũng bảo ta khổ thế nhỉ?
Ta thành tâm thật thà lắc mạnh đầu: “Không khổ tí nào.
Tình cảnh hôm nay đã là may cho ta lắm rồi” sau đó thuận tiện nhắc nhở hắn: “Điện hạ nên đến phòng thái tử phi đi, để muộn quá không hay đâu.”
Hắn không phải là người hay uống rượu, bình thường cũng biết tự kiềm chế bản thân, số lần uống rượu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần này uống cái lại uống đến mức này, thế nhưng trên người hắn đã mất đi nét lạnh lùng cố hữu, trông cực kì dịu dàng ôn nhu, khác hẳn so với ngày thường, làm cho người ta muốn véo một cái.
Hắn lại còn buông mắt, nhìn cứ như là thiếu nữ chịu nhiều uỷ khuất: “Trước đây nàng có bao giờ nói chuyện với ta kiểu này đâu, trước đây nàng không gọi ta là điện hạ.”
Trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc muốn che chở thương yêu, thậm chí ta còn nghi ngờ trong tay hắn giấu đường nữa kìa.
Ta nuốt ý nghĩ muốn vươn tay ra chọc chọc mặt hắn, trợn mắt nói dối: “Lúc ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Bây giờ mới hiểu, mong điện hạ không trách phạt.”
Nghe xong sắc mặt hắn trầm hẳn xuống.
Ta dự cảm có điều chẳng lành, vội len lén dịch ra xa một chút.
Ai mà ngờ hắn đứng phắt dậy ôm ngang người ta.
Ta kêu lên một tiếng, lúc hoàn hồn đã thấy mình đang ngồi trên đùi của hắn.
Hắn dụi dụi đầu vào hõm vai ta, ta sợ hãi chống tay lên ngực hắn đẩy ra.
Hắn được đà ôm càng chặt hơn, nỉ non bên tai ta: “Ta mệt quá.”
Thấy hắn tổ chức đại hôn mệt mỏi đến mức này, trong lòng ta cực kì không vui, bàn tay đang dừng trên ngực hắn bất chợt buông lỏng.
Chúng ta cứ yên lặng ôm nhau như thế.
Ta nghĩ ngợi một lúc, tuy rằng lời nói ra hơi khó nghe nhưng khuyên được thì vẫn phải khuyên: “Điện hạ nên đi…”
Lời còn chưa dứt, hắn bất chợt hôn ta, đem nửa câu ta chưa kịp nói nuốt vào trong bụng.
Ban đầu hơi ngang ngược, nhưng sau đó lại là cả bầu trời dịu dàng, triền miên tựa như chim đậu cành xuân.
Sau một hồi kinh ngạc, ta cuống quít đẩy hắn ra.
Hắn ghé vào bên tai ta, gọi tên ta triền miên không dứt.
Giọng nói như say như mê thấm đượm lòng ta, tựa như bão nổi gió giật, tình cảm cứ tự nhiên mà đơm hoa kết trái.
Lòng không đau, chỉ thấy như có ai đó cầm lông vũ phất phơ nơi đầu tim ngưa ngứa.
Ngoài kia sấm chớp đùng đùng, mưa to gió lớn, rửa trôi đi lớp bụi bẩn trên mái ngói tường cao, xuôi theo mái hiên trút xuống ào ào.
Trong phòng nến lung linh, sắc đỏ như len lói trườn vào từng ngóc ngách, sau cùng lại ngưng tụ ở một nơi.
Cảnh trước mắt như thuỷ triều thác lũ, từng mảnh ghép chồng chất lên nhau, từng làn sóng đua nhau lăn trên mặt hồ tưởng chừng như phẳng lặng.
Đang lúc tình nồng say đắm, hắn ngẩng đầu nhìn ta, âm thanh khàn khàn dụ dỗ: “Nàng gọi ta là gì?”
Từ lần đầu gặp gỡ, ta đã thấy đôi mắt hắn được ông trời ưu ái, trong đó ẩn giấu muôn vàn tinh tú.
Hiện giờ ánh mắt ấy không che nổi dục vọng của chủ nhân, rõ mồn một hiện ra trước mắt ta.
Nam nhân dưới một người trên vạn người, cao sang quyền quý là thế, vậy mà bây giờ trong ánh mắt chỉ có ta, duy nhất mình ta.
Phảng phất nơi núi cao biển rộng, hai mươi tám vì sao tinh tuý nhất trên bầu trời kia cũng chẳng sánh bằng cảnh xuân trước mắt.
“A Ngạn”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta thầm than toi đời rồi.
Phải chăng do hắn truyền hơi say sang nên ta mới hồ đồ không tỉnh táo? Chuyện đêm qua không phải là chuyện nhỏ, đại hôn của thái tử mà thái tử lại không ngủ cùng thái tử phi! Vụ này mà truyền vào trong cung, e rằng cả triều đều biết.
Ta nhắm mắt, đầu đau vô cùng, nằm đoán già đoán non hôm nay vào triều hắn sẽ bị người người quở trách.
Ôi, không biết lúc nữa ta có nên giả vờ nịnh nọt, nói dối vài câu không nữa.
Đang mải mê suy nghĩ, mở mắt hắn đã thay xong y phục, nhìn thấy ta tỉnh liền cười nói: “Còn một canh giờ nữa, nàng ngủ thêm một lúc đi.” Nói xong hắn cúi người xuống đặt lên trán ta một nụ hôn, sau đó mới thong thả rời đi.
Hắn bảo ta ngủ, ta lại càng không dám ngủ!
Ta gọi Liên Vi vào giúp mình thay y phục và rửa mặt chải đầu.
Liên Vi vui mừng hớn hở: “Chủ nhân, thái tử điện hạ hãy còn nhớ nhung chủ nhân lắm.”
Ta thở dài một hơi: “Đến tận bây giờ em vẫn nghĩ đây là chuyện tốt à?”
Thấy em ấy mờ mịt không hiểu, ta lại cười: “Ta thấy em ngây thơ quá rồi đó.
Hôm nay em sẽ hiểu thôi.”
Đi đến trước điện thái tử phi, có lẽ vì tới sớm nên phải đợi lúc lâu thái tử phi mới ngủ dậy.
Sắc mặt của người hầu đối với ta không được tốt lắm, đối mặt với chuyện này ta cũng chỉ biết giả vờ mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy.
Đến khi vào chính điện, ta tuân theo quy củ hành đại lễ với thái tử phi.
Thái tử phi ngồi ngay ngắn ở chính giữa, cao cao tại thượng, tâm trạng nàng ta xem chừng không tệ lắm, trên mặt còn ẩn chứa ý cười.
Ôi, quả thực là dịu dàng đoan trang, rất có khí chất của một chính cung.
Làm xong hết lễ nghi, nàng ta bước tới đỡ ta dậy: “Muội muội đứng lên đi.”
Ta thầm nghĩ, tốt lắm, đây chính là mấy lời khách sáo theo lẽ thường, chẳng qua lời nói này e rằng chỉ là gió thoảng mây bay.
Sáng ngày thứ hai, thái tử phi phải đi kính trà hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, ta cũng ẫm ờ đi theo.
Lúc chuẩn bị lên xe ngựa, chẳng biết vì sao thái tử phi cứ khăng khăng đòi ngồi chung xe ngựa với ta, còn ta chỉ đành thuận theo ý nàng.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, nàng ta đột nhiên mở miệng: “Vừa nãy có nhiều tai mắt nên ta không tiện nói.
Ở nhà ta và Tam ca rất thân thiết, trước khi xuất giá huynh ấy đã cẩn thận dặn dò phải để ý, chăm sóc muội thật tốt.”
Ta lập tức hoá đá, trong khoảnh khắc không biết đáp lại sao cho phải.
Nàng lại nói tiếp: “Ta và muội rất khác nhau.
Mặc dù đều là tiểu thư khuê tú nhưng ta ở trong kinh từ nhỏ.
Có một lần gặp được muội lập tức ngưỡng mộ tính tình ngay thẳng cởi mở của muội.
Nhưng đáng tiếc từ nhỏ ta đã bị mẫu thân quản giáo rất nghiêm, ngày đó muội về kinh, các cung nữ trong kinh thành đồn thổi những lời không mấy hay ho, nên ta cũng chẳng có cơ hội nào tới tìm muội.”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt trông vô cùng chân thành: “Bây giờ thì tốt rồi, hai tỷ muội chúng ta nương tựa vào nhau sống ở đông cung, ta cũng xem như được toại nguyện.”.