Chúa Tể Chi Vương

Chương 31: Thiên Lâm sát cơ


Đọc truyện Chúa Tể Chi Vương – Chương 31: Thiên Lâm sát cơ

Xảy ra chuyện gì?

Triệu Phong cảm thấy mắt trái liên tục nhảy lên, huyết dịch toàn thân dường như sinh ra dị biến nào đó, không ngừng hấp thu được lực trên phạm vi lớn.

Có thể khẳng định hiệu suất và tốc độ hấp thu dược lực của Triệu Phong đã vượt xa người thường.

Bởi vì, với một túi thuốc bột luyện thể người thường phải hấp thu ba lần.

Mà Triệu Phong lại chỉ dùng một lần cũng đã cảm thấy không còn bao nhiêu dược lực bên trong dung dịch luyện thể.

Dung dịch thuốc hơn hai ngàn lượng bạc, thoáng cái đã sử dụng hết, khiến Triệu Phong đau lòng cả buổi.

Cũng may, hắn đã xác định là dược lực luyện thể kia đều bị chính mình hấp thu hoàn toàn.

Hắn rõ ràng cảm thấy tiến bộ tu luyện Thiết Bích Quyết tầng một đã tăng thêm vài phần.

– Thân thể của ta đến cùng đã xảy ra biến hóa gì không ngờ hấp thu được lực nhanh như vậy, mà hiệu suất cũng rất cao.

Triệu Phong lấy làm kỳ quái thầm nghĩ.

Hắn chỉ có thể xác định, tất cả chuyện này có liên quan đến việc dung hợp với mắt trái thần bí.

Ngày tiếp theo.

Triệu Phong trước hết tu luyện Lăng Độ Khí Quyết vài lần, sau đó lại sử dụng “thuốc bột luyện thể” để ngâm mình.

Tiến triển của Thiết Bích Quyết đột nhiên tăng mạnh.

Ngày thứ ba, Thiết Bích Quyết của Triệu Phong đã thành công đột phá tầng thứ hai.

Đồng thời hắn cũng dùng hết hết ba phần thuốc bột luyện thể trị giá sáu nghìn lượng.

Thiết Bích Quyết trước tầng thứ hai cũng không khiến thực lực Triệu Phong tăng nhiều, lực lượng chỉ tăng lên một ít, mà năng lực phòng ngự cũng chỉ tăng hai ba thành.

Chủ yếu bởi vì Triệu Phong đã đạt đến cấp bậc Võ Giả, thực lực cơ sở của bản thân mạnh mẽ, nếu như là trước khi đạt đến tứ trọng võ đạo, thì những tăng trưởng này lại có ý nghĩa rất lớn.

– Chỉ khi Thiết Bích Quyết chỉ đạt tới tầng thứ ba thì mới có thể khiến bên ngoài thân thể cứng rắn như sắt, ngạnh kháng được đao kiếm, mà lực phòng ngự cũng tăng nhiều.

Trong lòng Triệu Phong có chút chờ mong.

Chẳng qua, thuốc bột luyện thể đã hết cho nên tốc độ tiến triển của Triệu Phong cũng trở nên chậm như rùa.

Tiền… tiền…

Triệu Phong âm thầm thở dài, bây giờ hắn cũng không còn bao nhiêu tích cóp, nghèo vô cùng.

Nghĩ đến đây, hắn lại lấy ra “Uẩn Khí Đan” mà ngày trước mua ở Dược Hiên Các.

Tác dụng của Uẩn Khí Đan chính là tinh luyện và tăng cường Võ Đạo Nội Kình rất hữu dụng đối với Võ Giả.

Triệu Phong lập tức phục dụng “Uẩn Khí Đan”, sau đó vội vàng thúc dục Lăng Độ Khí Quyết.


Chỗ cao minh huyền diệu của Lăng Độ Khí Quyết hiển nhiên không cần phải bàn, ngay cả gia gia của Triệu Vũ Phi cũng không tiếc lấy Thiết Bích Quyết ra để trao đổi.

Bởi vì mắt trái mang đến Tinh Thần lực cường đại cho nên Triệu Phong có gấp đôi thời gian tu luyện so với người thường tu luyện Võ Đạo Nội Kình cũng tiến triển cực nhanh.

Dược lực của Uẩn Khí Đan tan ra, Triệu Phong cảm thấy một tia ấm áp từ mắt trái truyền tới, phối hợp với Lăng Độ Khí Quyết, khiến dược lực hắn hấp thu được biến đổi rất lớn.

Một ngày một đêm sau.

Triệu Phong thở dài một hơi. lòng bàn tay khẽ lật, một luồng khí tức xanh nhạt trong suốt vờn quanh bụi bặm xung quanh cuốn lên, tạo thành một cô áp bách vô hình.

Trong lúc ngẫu nhiên, Võ Đạo Nội Kình của hắn đã đạt đến tình trạng có thể so với tứ trọng võ đạo đỉnh phong.

Bởi vì Thiết Bích Quyết và Lăng Độ Khí Quyết cùng tiến bộ cho nên căn cơ của Triệu Phong cũng ngày càng thâm hậu hơn.

Lại trải qua hai ngày củng cố, tu vi của hắn đã gần đạt đến tứ trọng võ đạo đỉnh phong…

Hắn ước lượng thời gian một chút, chỉ còn khoảng sáu bảy ngày nữa là sẽ bắt đầu tổng thi đầu võ hội.

– Thiết Bích Quyết tầng thứ hai đỉnh phong, Võ Đạo Nội Kình có thể so với tứ trọng võ đạo đỉnh phong tu vi cũng tiếp cận tứ trọng võ đạo đỉnh phong.

Triệu Phong rất rõ ràng thực lực của mình, liền tiến hành tổng kết.

Với thực lực như vậy, việc hắn muốn tiến vào ba hạng đầu của nội tầng cũng nắm chắc bốn năm thành.

Nghĩ đến việc chiến thắng Triệu Hàn, xác xuất đánh ngang tay nhờ vào Lăng Độ Khí Quyết cũng chừng bảy thành phần thắng lại thấp hơn ba thành.

Không được.

Triệu Phong lắc đầu, phần thắng này quá nhỏ.

Bất kể là vì đối phó với Triệu Hàn hay là tiến vào ba hạng đầu, hắn nhất định phải tăng cường thực lực.

– Thế nhưng, nếu theo phương thức tu luyện thông thường đợi đến khi bắt đầu tổng thi đầu võ hội tu vi và Thiết Bích Quyết của hắn cũng khó mà có đột phá lớn.

– Xem ra phải đi một chuyến đến Hoành Vân Thiên Lâm rồi.

Triệu Phong trầm tư một lát, rất nhanh đã có đối sách.

Hắn từ trong nhà lấy ra một cái hộp gỗ dài.

Mở hộp gỗ ra, bên trong có một thanh trường cung màu bạc đang lẳng lặng nằm yên, chớp động ánh sáng lạnh lẽo.

Thanh trường cung màu bạc này chính là Ngân Huyền Cung mà ngày đó Triệu Phong mua ở thành Vũ Dương, chỉ có Võ Giả mới có thể phát huy uy lực chân chính của nó.

Chuẩn bị tốt cung tiễn, Triệu Phong đi ra khỏi cửa, rời địa bàn Triệu tộc.

Sau đó dừng lại tại thành Vũ Dương chừng nửa ngày, chuẩn bị tất cả thỏa đáng.

Lúc Triệu Phong rời khỏi thành lập tức thi triển Phiêu Lăng Độ, chạy một mạch đến Hoành Vân Thiên Lâm.


Hắn vừa rời khỏi thành Vũ Dương lập tức có hai ba thân ảnh lóe lên ở lối vào cửa thành.

Hai hắc y nhân trong đó có làn da ngăm đen, dáng người và tướng mạo đều tương tự nhau.

– Ca! Không ngoài dự liệu, tiểu tử kia đi Hoành Vân Thiên Lâm rồi

Một hắc y nhân lộ vẻ vội vàng.

-Rât tôt, núi hoang rừng hoang, rất thích hợp để chúng ta ra tay. Kế hoạch lần này không được sơ hở, tiểu tử kia nhất định phải chết!

Thanh âm khàn khàn của đại ca hắc y nhân vang lên, lộ ra sát cơ nồng đậm.

…..

Tại nơi hoang vắng không người, Triệu Phong có thể thỏa thích luyện tập Phiêu Lăng Độ.

– Thân thể của hắn nhẹ như lông hồng, chỉ nhảy vài cái, thân hình ở giữa không trung lại lần nữa sinh lực, phảng phất như giẫm chân trên hư không một cái, tiến về phía trước.

Cho đến nay, Phiêu Lăng Độ của Triệu Phong đã hoàn toàn đạt đến cảnh giới tiểu thành rồi.

Nhưng cảnh giới tiểu thành hiện nay, lại khác hoàn toàn trước kia. Bởi vì lúc trước Phiêu Lăng Độ của hắn chỉ đọc được một phần ba nội dung.

Hiện nay, Triệu Phong đã đọc được toàn bộ quyển sách, cùng là cảnh giới tiểu thành, thế nhưng hiệu quả và tốc độ lại hơn trước kia gấp hai ba lần.

Bịch… bịch…

Triệu Phong phát huy Phiêu Lăng Độ đến tận cùng, Võ Đạo Nội Kình lấy Lăng Độ Khí Quyết làm chủ đạo ở trong người sôi trào lên, sắc bén dữ dội mà không mất đi sự phiêu dật linh động.

Tại vùng hoang dã rộng lớn này, hắn cảm thấy mình dường như hóa thành một con chim, thỏa thích bay lượn.

– Bây giờ ta chỉ mới là tứ trọng võ đạo mà đã có cảm thụ như vậy, nếu như vượt qua cực hạn cửu trọng võ đạo, đạt đên trình độ cực cao, liệu có thể thực sự phá không bay lượn hay không?

Trong lòng Triệu Phong không khỏi chờ mong ao ước.

Nửa canh giờ sau.

Triệu Phong cuối cùng đã đến Hoành Vân Thiên Lâm.

Nhìn khu rừng nguyên thủy xuất hiện trong tầm mắt, trải dài vô tận phảng phất như một hung thú Man Hoang, chiếc miệng lớn dính máu há to.

Không ai biết trong chỗ sâu nhất của Hoành Vân Thiên Lâm có gì.

Triệu Phong chỉ biết một điều duy nhất, đó chính là càng đi vào sâu thì càng nguy hiểm, tỷ lệ gặp phải hung thú càng cao.

Nhưng mạo hiểm và kỳ ngộ vẫn thường tồn tại song song với nhau.

– Tiến vào Hoành Vân Thiên Lâm, tâm thần Triệu Phong thoáng căng thẳng, liền thi triển măt trái quan sát phía trước, phòng ngừa các loại đã thú kỳ lạ, thậm chí là hung thú.


Chạy được hơn mười dặm dọc đường cũng thường xuyên xuất hiện vài dã thú cường đại.

Triệu Phong lấy Ngân Huyền Cung ra, kéo căng dây, thậm chí còn rót vào một ít Võ Đạo Nội Kình.

Dây cung phát ra tiếng rung bần bật, ngay cả Triệu Phong cũng có thể cảm nhận được sự rung động trong đó.

Băng… vù…

Một mũi tên nhọn màu bạc phá không mà đi, giống như một đạo tàn ảnh lạnh lẽo, bắn trúng một con heo rừng chừng bốn năm trăm cân ở ngoài hai trăm thước.

Phụt…

Con heo rừng bị mũi tên nhọn đâm thủng mắt, xuyên qua đầu, máu tươi bắn ra khắp nơi, dãy dụa một lát rồi ngã xuống đất bỏ mạng.

Nếu như muốn trực diện giết chết heo rừng bốn năm trăm cân cho dù có là Võ Đồ tam trọng võ đạo thì cũng phải cố hết sức.

Triệu Phong cũng không định xử lý thi thể heo rừng.

Mũi tên vừa rồi là nhằm giúp hắn quen thuộc cảm giác với Ngân Huyền Cung.

Chuyến đi Hoành Vân Thiên Lâm này của hắn, mục tiêu thực sự không phải là dã thú bình thường mà là hung thú.

Chỉ có giết được hung thú thì Triệu Phong mới có thể có được nhiều loại tài liệu trân quý, kiếm đủ ngân lượng.

– Uy lực của Ngân Huyền Cung này thật không tệ, trong vòng 300 bước, uy lực của một tiễn có thể sánh với một kích toàn lực của tứ trọng võ đạo, hơn nữa trên mũi tên của ta còn có bôi độc, nếu như đánh lén trúng chỗ hiểm của mục tiêu, lực sát thương cũng tương đương với ngũ trọng võ đạo rồi.

Triệu Phong thầm ước lượng, hết sức hài lòng.

Với tư cách là một Thần Tiễn Thủ, Triệu Phong sử dụng cung tiễn thì tỷ lệ sinh tồn và xác xuất thành công khi săn giết hung thú trong Hoành Vân Thiên Lâm cũng cao hơn nhiều.

– Bốp bốp bốp…

Không tệ không tệ, không ngờ mục tiêu lần này lại là một vị Thần Tiễn Thủ hiếm gặp.

Phía trước truyền đến một tràng vỗ tay.

– Người nào!

Triệu Phong chấn động

Đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía trước ngoài hai trăm thước, trên đỉnh một ngọn cây, có một nam tử khô gầy mặc áo bào xám đang đứng.

Đối phương phảng phất như một u linh, lơ lửng trên ngọn cây, nếu không chú ý còn tưởng rằng đây chỉ là một mảnh vải rách.

Dùng mắt trái tập trung đối phương Triệu Phong phát hiện khí tức toàn thân người này đang ở trạng thái thu liễm hết sức quỷ dị, khiến cho toàn thân trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, không có chút khí tức nào.

Qua phán đoán sơ bộ thì tu vi của đối phương hẳn đạt đến ngũ trọng võ đạo, cũng tu luyện võ học cùng loại với Ẩn Khi Quyết, thế nhưng không thể nghi ngờ là càng am hiểu phương pháp truy tung hơn.

– Người nào? Ha hai sắp chết đến nơi rồi còn không biết!

Nam tử áo bào xám đứng lơ lửng trên ngọn cây, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, trong nhất thời dường như cũng chưa định ra tay.

Thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn một mực nhìn chằm chằm Triệu Phong.

Tay phải của Triệu Phong rút ra ba mũi tên độc, đứng ở phía xa giằng co.

Tại sao đối phương không ra tay?


Lúc đầu Triệu Phong cũng có chút kỳ quái.

Thế nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra.

– Ha ha ha… Tiểu tử, chịu chết đi!

Khoảng mấy trăm mét phía sau, có hai nam tử áo đen, tu vi tứ trọng võ đạo đỉnh phong chạy như bay đến.

Hai mặt giáp công.

Triệu Phong thoáng rùng mình.

Thế nhưng thực sự mang đến nguy cơ cho hắn chính là nam tử áo bào xám trước mặt.

– Kết thúc đi!

Trong tay nam tử mặc áo bào xám xuất hiện một cái loan nhận mỏng như cánh ve, phảng phất như đuôi bò cạp, khiến người nhìn phải khiếp sợ.

– Làm sao bây giờ?

Suy nghĩ trong đầu Triệu Phong lướt qua như bay.

Giờ khắc này.

Sâu trong mắt trái của hắn truyền đến những tiếng nhảy thình thịch quen thuộc, giống như đang diễn tả tâm tình của Triệu Phong lúc này.

Dưới nguy cơ chưa từng có.

Triệu Phong thúc dục mắt trái đến cực hạn, lập tức tiến vào một giao diện siêu cấp thị giác, năng lực phản ứng và độ nhạy bén tăng mạnh.

– Giết!

Hai nam tử áo đen, từ khoảng cách hai trăm mét giết đến.

Toàn bộ quá trình ra tay và mỗi một động tác của bọn hắn đều tua chậm trong mắt Triệu Phong.

Còn nam từ báo bào xám trước mắt thì vẫn bất động thân hình như cây gỗ khô không hề nhúc nhích.

Mắt trái của Triệu Phong tập trung vào nam tử áo bào xám, bởi vì người này mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ lớn nhất.

100 mét…

Hai nam tử áo đen đằng sau nở nụ cười dữ tợn, đao kiếm trong tay lập lòe hàn quang bộ dạng đăng đăng sát khí.

Một màn này dường như báo hiệu tình cảnh Triệu Phong sẽ bị bầm thây thành vài mảnh ngay tại chỗ, máu me lênh láng.

Thế nhưng dưới giao diện siêu cấp thị giác của mắt trái tâm tình của Triệu Phong hết sức tỉnh táo.

Đột nhiên, mắt trái của Triệu Phong phát hiện khí huyết và Võ Đạo Nội Kình trong cơ thể nam tử áo bào xám bỗng dưng ngưng tụ…

Ngay chính lúc này…

Trong mắt Triệu Phong lóe lên một tia sắc bén, ba mũi tên độc trong tay nhanh chóng đặt lên dây cung.

Băng… vù vù vù…

Ba mũi tên độc xếp thành một phương vị kỳ dị, giống như hình tam giác ngược, hơi phân ra trước sau, phá không bắn đến trước người nam tử áo bào xám.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.