Đọc truyện Chúa Sẽ Phù Hộ Em – Chương 7: Thôn Gama (2)
Type: Chu Thu Trang
“Cứ đổ hết lỗi cho người chăn dê và nhớ kĩ, không được ra ngoài!” Cuối cùng Lâm cũng lay chuyển được ý chí của tôi. Anh ta vỗ vai tôi, giục: “Mau
về phòng đi!” Sau đó, anh ta quay người định ra ngoài, đột nhiên một
giọng nói khàn khàn vang lên: “Kangkun, cháu đang làm gì ở đây thế?”
Cùng với giọng nói, bóng dáng gầy gò của trưởng thôn Gama, Wughi, từ từ
xuất hiện trên bậc thang đá.
Wughi được coi là linh hồn của thôn
Gama, được mọi người trong thôn tôn kính. Kangkun bị ông ta gọi thẳng
tên, đang định xông vào trong lập tức dừng lại, không dám động đậy nữa.
Wughi đã về, ngay cả khi ông ta đã xông vào nhà thì cũng vô ích mà thôi.
Tôi và Lâm thấy Wughi đã quay về, đồng loạt quay lại nấp phía sau cửa nghe
ngóng. Chỉ thấy ánh mắt của Wughi lướt qua một lượt những người trước
cửa rồi dừng lại ở chỗ Kangkun, sau đó, ông ta hỏi thẳng: “Hôm nay, cháu tới đây vẫn là muốn hỏi khách về chuyện của bố cháu phải không?”
Kangkun vốn tính nóng nảy, mấy hôm rồi, cậu ta có tới vài lần nhưng đều bị Sila lấy cớ tôi vẫn chưa tỉnh để ngăn lại. Lần này cậu ta tới, đã hạ quyết
tâm phải gặp tôi bằng được, nhưng do nể sợ trưởng thôn nên lưỡng lự
không dám xông vào trong phòng. Lúc này, thấy Wughi hỏi, cậu ta bèn lớn
tiếng trả lời: “Vâng!”
Ceda ở bên cạnh tức giận xen vào: “Chẳng phải đã nói là do đàn dê đâm vào sao? Kangkun, lúc đó anh cũng đồng ý rồi mà!”
Kangkun phản bác: “Lúc đó đồng ý là vì vẫn chưa kiểm tra kĩ thi thể của bố tôi.”
Ceda còn định nói thêm gì đó nhưng bị Wughi trừng mắt, đành phải thôi, nhưng cô bé vẫn tỏ ra bất bình. Wughi nhìn Kangkun, từ tốn nói: “Trong tay
của Abbas có mảnh vụn quần áo của cô gái đó cũng không nói lên điều gì
cả.”
Kangkun tức giận: “Sao lại không nói lên điều gì? Chưa biết chừng…” Cậu ta vốn rất sợ Wughi, nhưng hiện giờ đã bất chấp tất cả.
Wughi ôn tồn tiếp lời cậu ta: “Chưa biết chừng cô gái đó đã khiến Abbas bị rơi xuống vực, phải không?”
“Vâng.” Giọng cậu ta đột nhiên nghẹn lại.
Dáng vẻ đau khổ này không lọt khỏi tầm mắt tôi. Tôi thấy trong lòng dâng lên một dòng máu nóng, định đứng lên đi ra ngoài, nhưng chợt thấy Wughi nãy giờ đều chắp tay quay lưng về phía tôi đang lén xua tay, tôi bèn khựng
lại. Ý ông ta là tôi đừng ra ngoài sao? Vừa nghĩ tới đây đã thấy ánh mắt của Wughi liếc về phía tôi nhanh như điện xẹt, ông ta thoáng lắc đầu,
đúng là bảo tôi đừng ra ngoài rồi. Lâm ở bên cạnh nhân cơ hội ấn người
tôi xuống, lần này không còn là kéo tay nhẹ nhàng nữa mà là ấn mạnh
xuống. Tôi giãy dụa một lát nhưng không sao thoát ra được, biết anh ta
bực mình vì tôi không chịu nghe lời, nhưng vì đang nóng lòng muốn nghe
cuộc đối thoại bên ngoài nên tôi cũng mặc kệ anh ta.
Wughi cất
giọng trầm trầm, nói: “Anh Lâm và người chăn dê đều nói là do đàn dê gây ra. Kangkun, nếu cháu có ý kiến khác về chuyện này, có thể đề nghị các
trưởng lão trong thôn họp lại, nhưng trước khi họp, hãy để cho khách
được yên tâm nghỉ ngơi. Đây là truyền thống đối đãi với khách của người
Balti chúng ta.” Nói tới đoạn sau, giọng ông trở nên rất nghiêm khắc.
Kangkun nghe những lời Wughi nói mà sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Tôi nhìn
thấy những ngón tay thõng xuống bên người cậu ta khẽ run rẩy. Cậu ta
ngẩng đầu lên, nói: “Được! Cháu nhất định sẽ yêu cầu các trưởng lão họp
lại”, rồi quay người bỏ đi. Sau khi cậu ta đã đi rất lâu, trong nhà,
ngoài nhà đều im phăng phắc, tôi vẫn thần người ngồi sau cánh cửa, trong lòng hiểu rõ lúc này cho dù có nhảy ra thừa nhận tất cả cũng đã muộn
rồi.
Sau khi Kangkun đi rồi, ba người Wughi, Sila và Ceda lặng lẽ quay vào nhà, đi ngang qua tôi và Lâm, cũng không hỏi chúng tôi sao lại đứng đó, chỉ có Sila ra hiệu cho chúng tôi chuẩn bị nấu bữa tối. Tôi
gật đầu như một cái máy, đi theo mọi người vào phòng.
Bữa ăn này
thật nhạt nhẽo. Chẳng ai nói với ai câu nào, cho tới khi Ceda đưa cho
tôi cái bánh Chapati rồi bực bội nói một câu: “Ngải, đừng để tâm tới
Kangkun, anh ta là đồ ngốc…” Mới nói được nửa chừng, Sila đã lấy hạt dẻ
nhét vào miệng cô bé.
Ăn cơm xong, mặc dù Lâm nhiều lần ra hiệu
đừng nói gì nhưng tôi vẫn cố chấp ở lại giúp Sila rửa bát. Rửa bát xong, đợi mọi người đều tản đi, chỉ còn một mình Wughi ở trong phòng, tôi bèn rón rén lại gần, ấp úng nói: “Ngài Wughi, chuyện đó…”
Wughi
ngước mắt lên. “Tiểu Ngải, cứ gọi ta là Wughi được rồi.” Ông cụ đang đọc sách, một cuốn kinh Koran đã cũ và dày như môt viên gạch.
Tôi
vốn định hỏi tại sao ông ta lại xua tay với tôi, nhưng không hiểu sao
lại thấy khó mở miệng đến thế, lưỡng lự một lúc lâu. Wughi thấy tôi mãi
không nói gì, bèn khẽ hỏi: “Cháu muốn hỏi về chuyện của Kangkun phải
không?”
Tôi vội gật đầu.
Wughi nhìn tôi, thái độ rất bình tĩnh. “Không cần lo lắng, cháu gái, cháu chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh thôi.”
Tôi nhìn trân trân vào cuốn kinh Koran, không dám nhìn ông ta, ngập ngừng
hỏi: “Nếu… nếu việc Kangkun nghi ngờ là sự thật thì sao? Nếu…”
Wughi điềm nhiên đáp: “Vậy thì đó chính là ý của Thánh Allah, cháu gái ạ.”
“Ý của Thánh Allah?” Tôi ngước nhìn ông cụ, ý của Thánh Allah là sao?
“Hãy quay về nghỉ ngơi đi, cháu gái.” Wughi xua tay ngăn tôi nói tiếp rồi điềm đạm ra hiệu ông ta phải đi ngủ rồi.
Tôi trợn tròn mắt: “Nhưng…”
“Người chết đã chết rồi,” ông cụ một lần nữa ngắt lời tôi, “cháu gái, ta tin
ngay cả khi cháu có lỗi thì lỗi đó cũng không phải là cố tình. Đi ngủ
đi.”
Tôi mơ màng gật đầu, quay người đi. Khi sắp ra khỏi cửa,
Wughi gọi tôi lại, nói: “Phải rồi, Tiểu Ngài, vài hôm nữa, chỗ triền núi sẽ có cuộc thi polo*, ta hi vọng cháu sẽ tới xem, chắc cháu sẽ thích
đấy.”
(*) Môn cưỡi ngựa đánh bóng.
Vài phút sau, tôi ở trong phòng của mình, nhìn chằm chằm vào Lâm, hỏi: “Thế nào gọi là ý của Thánh Allah?”
Lâm thở dài, đáp: “Ý là hãy để cho mọi chuyện qua đi. Mễ Lạp, hiện giờ cần
hiểu rằng không phải cô không muốn nói ra sự thực, mà là trưởng thôn
dường như cho rằng đây là phương án giải quyết tốt nhất.”
“Tại sao?”
Anh ta chỉ khẽ lắc đầu.
Vài ngày sau, Kangkun không xuất hiện lần nào nữa. Do có tật giật mình nên
tôi lúc nào cũng thấp thỏm, không dám ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà giúp
Sila làm việc nhà, thế nên đã quên béng mất chuyện trong thôn sắp có
cuộc thi mà Wughi đã nói. Mãi tới ngày hôm đó, Ceda tới chỗ tổ chức cuộc thi, không thấy tôi, vội vã quay về tìm, tôi mới sực nhớ ra.
Định gọi Lâm cùng đi thì Ceda giậm chân, bực bội nói: “Anh Lâm á? Anh ấy đi từ lâu rồi.” Nói rồi, cô bé kéo tôi chạy đi.
Nhà của Wughi ở một nơi khá cao trong thôn, bên ngoài có trồng vài cây bạch dương, có bậc thang đá luồn qua những gốc cây. Xuống hết bậc thang,
xuyên qua rừng hạnh nhân rồi vòng qua một khúc rẽ mới tới khoảng đất
diễn ra trận thi đấu. Rừng hạnh nhân rất lớn, bây giờ đã gần tới tháng
Mười hai, mùa thu hoạch đã qua, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi. Xa
xa phía chân trời, có những cánh chim diều hâu đang vần vũ, những đôi
cánh màu đen như bóng tối sống động in lên đỉnh núi tuyết.
Tôi
theo Ceda chạy về phía sân khấu, từ xa đã nghe thấy những tiếng hoan hô như sấm dậy ở triền núi. Ceda càng chạy càng nhanh, khi sắp đến lưng
chừng núi, cô bé thấy tôi chạy quá chậm bèn vẫy tay gọi: “Ngải, vượt qua chỗ này là tới”, rồi loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu cả. Tôi cố
hết sức đuổi theo, có điều một người vốn lười vận động như tôi càng cố
gắng thì càng khó đuổi kịp, vừa qua triền núi tôi đã đâm sầm vào một
người. Người đó kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Đó là một
người đàn ông thấp bé, trên người toàn mùi băng tuyết và sương giá, dáng vẻ kì quái. Sau khi va phải nhau, tôi không sao còn ông ta thì ngã
phịch xuống nền đất. Tôi vội vã quay lại kéo ông ta dậy, nói: “Xin lỗi,
xin lỗi. Tôi đang vội đi xem trận đấu.”
Cánh tay ông ta gầy như que củi bên dưới bộ quần áo nhàu nhĩ, trông mà phát sợ. “Ông không sao chứ?” Tôi hỏi.
Người đàn ông ngồi dậy, hỏi: “Đây là đâu?” Ông ta nói bằng một giọng tiếng Anh rất cổ quái.
“Gama thượng.” Tôi vừa đáp vừa lặng lẽ nhìn đối phương. Người này không biết
có phải đến từ Gama hạ không nhỉ. Ceda từng nói thôn Gama chia thành
Gama thượng và Gama hạ, trận đấu cưỡi ngựa đánh bóng hôm nay là trận đối kháng giữa hai thôn. Đáng tiếc Ceda đã chạy xa rồi, nếu có ở đây, cô bé sẽ nói cho tôi biết người đàn ông này không phải người của thôn Gama
thượng, cũng không phải người của thôn Gama hạ. Ông ta chỉ là một người
lạ mặt vừa từ trên núi tuyết xuống, một người lạ mặt giống như tôi và
Lâm.
“Cô vừa nói đi xem trận đấu gì cơ?” Ông ta tiếp tục hỏi, vừa nói vừa đứng thẳng người dậy nhìn tôi, sau đó đột nhiên kêu “á” một
tiếng đầy sửng sốt rồi tóm chặt lấy tay tôi. “Là cô!”
Cái tóm tay này mạnh đến kinh người, tôi sợ hãi hét lên một tiếng, rụt tay lại đồng thời lùi về phía sau một bước theo phản xạ, hỏi: “Ông biết tôi à? Ông
là ai?”
Người đàn ông bị tôi đẩy loạng choạng nhưng vẫn tiếp tục: “Cô và cậu Hai có quan hệ gì?”
“Ai… ai là cậu Hai?” Tôi lắp bắp hỏi.
“Tại sao cậu ấy lại muốn cứu cô?”
Người đàn ông tiến sát lại chỗ tôi, lúc này tôi mới để ý thấy những vệt màu
nâu két trên vai trái của ông ta chính là vết máu, và cái thứ ở sau
lưng ông ta không phải một cây gậy mà là một khẩu súng trường. Tôi thét
lên một tiếng, quay người bỏ chạy, phía sau là tiếng bước chân đuổi theo loạng choạng, sau đó “phịch” một tiếng, hình như ông ta lại bị ngã lần
nữa. Tôi không kịp quay lại nhìn, chỉ biết ba chân bốn cẳng chạy đến
triền núi.
Vừa lên đến triền núi, một không gian rộng lớn đã mở
ra trước mắt tôi. Trên triền núi có tới hàng trăm, mà có khi là hàng
nghìn người đang đứng chen chúc. Tôi chen vào trong đám đông, không lâu
sau đã tìm thấy Ceda, lúc này mới bình tâm trở lại, quay đầu nhìn về
phía sau, không thấy bóng dáng của người đàn ông kì quái đó nữa.
“Ceda, vừa nãy có một…” Giọng nói của tôi bị những tiếng reo hò vang như sấm
dậy át mất. “Có một người đàn ông kì lạ…” Tôi cố hét lên nhưng bất luận
hét to thế nào Ceda đều không nghe thấy, tôi liền túm lấy tay cô bé lắc
lấy lắc để, ghé sát tai, nói: “Ceda, chỗ kia có một…”
Ceda bỗng
nắm chặt hai tay, nhảy lên hò hét: “Ye!” Một thành viên của Gama thượng
vừa có một cú đánh đẹp mắt khiến cho đối thủ không kịp trở tay.
Có lo lắng đến mấy cũng phải tạm gác sang một bên, tôi phóng tầm mắt về trung tâm sân khấu.
Mùa đông ở cùng núi Karakoram rất lạnh và khô, bước vào giai đoạn này,
những ngày nắng ráo càng lúc càng ít ỏi, những ngọn núi xung quanh đều
bị bao phủ bởi băng tuyết, mỗi sáng thức dậy đã thấy những nhũ băng bám
đầy trên cửa, vừa lạnh vừa cứng. Trông điều kiện thời tiết như thế này,
hoạt động duy nhất có thể khiến cho già trẻ, gái trai bước ra khỏi nhà
chính là polo.
Môn thể thao này ở thế giới phương Tây chỉ dành
cho những người giàu có, nhưng ở vùng núi của Pakistan, nó lại là trò
chơi phổ biến nhất, mỗi tháng đều có những cuộc thi lớn nhỏ, từ nam tới
bắc, từ thung lũng tới núi tuyết, nam nữ già trẻ đều hứng khởi tham gia
không biết mệt mỏi.
Một triền núi chia cắt thôn Gama thành hai thôn thượng và hạ, xung quanh không còn một thôn làng nào khác, để duy
trì mối liên hệ tình cảm, cũng chỉ là để chuẩn bị cho cuộc thi polo diễn ra hàng năm của cả khu lòng chảo Broughton, mỗi tháng, hai thôn Gama
thượng và hạ đều cử ra bốn kì thủ để thi đấu. Cuộc thi đấu hôm nay chính là cuộc thi lớn nhất của tháng này. Lúc này, trong sân đang có tám
người cưỡi ngựa, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy nhỏ và dài, tám con ngựa chạy quay chạy lại trên nền sân đông cứng vì giá lạnh.
Ceda đã dẫn tôi chen tới bên cạnh cầu môn, vị trí có thể sánh ngang với hàng ghế đầu trong các buổi biểu diễn ca nhạc, vì ở đây có thể bao quát cả
sân đấu.
“Không có thủ môn sao? Tất cả cứ thế tiến lên à?” Tôi tò mò hỏi nhỏ. Ceda đương nhiên vẫn không nghe thấy, cô bé đang phấn khích gào thét cổ vũ cho đội của thôn Gama thượng.
Kế bên cầu môn của
đối phương lúc này có ít nhất bốn con ngựa đang túm tụm với nhau, tất cả các kị thủ đều khom người tìm quả bóng chỉ to bằng nắm tay giữa rừng
chân ngựa, từ chỗ tôi nhìn chỉ cảm thấy mỗi lần ngựa nhấc chân đều như
thể sắp giẫm lên chân của con ngựa khác, trông vô cùng nguy hiểm.
“Ở chỗ kia, ở chỗ kia!” Ceda đột nhiên chỉ tay về bên phải, hét to, khiến
tôi giật nẩy mình, lúc này mới để ý thấy một quả bóng màu xám đang lăn
ra từ trong đống chân ngựa và các cây gậy đánh bóng chếch về phía bên
phải. Có ba con ngựa lập tức lao về phía đó, hai kị thủ giơ gậy đánh
bóng lên.
Trên sân vang dậy tiếng reo hò, tôi nghĩ chắc phải có
vài trăm người đang đồng thanh hét lên: “Lâm, cố lên!” Tôi dụi mắt, sau
đó há hốc miệng vì ngạc nhiên. Trong số ba kị thủ thúc ngựa lao tới quả
nhiên có Lâm, hai người còn lại, một người trông rất lạ, chắc hẳn là
thành viên đội thôn Gama hạ, còn người kia chính là Kangkun.
Thấy thái độ thù địch của Kangkun dành cho Lâm không quá rõ rệt, tôi cũng
yên tâm phần nào. Nhìn kĩ mới thấy Lâm vốn có thân hình cao gầy, rắn
chắc, chỉ có điều từ lúc quen biết, anh ta luôn chống gậy nên tôi không
nhận ra anh ta vô cùng nhanh nhẹn. Lâm hơi nghiêng người xuống, dùng một tay ghìm cương, nhanh chóng lách qua đám ngựa, mỗi lần ngoái đầu, mỗi
lần vung gậy đều rất mạnh mẽ, tư thế nhanh nhẹn, uyển chuyển.
“Sao anh ta lại cưỡi ngựa thế? Vết thương ở chân khỏi rồi à? Có thể cưỡi ngựa được rồi à?” Tôi liếc nhìn cái chân bị thương của anh ta, nhưng vì xa quá nên không nhìn rõ, chỉ thấy cái chân bị thương đó đang được buộc chặt vào bụng con ngựa, hình như cũng không có gì khó khăn lắm. Cái
chân bị thương của Lâm đã được bác sĩ kiểm tra, nói là chỉ bị rạn xương
và trật khớp, tuy vậy cũng không thể nào chơi mấy trò cưỡi ngựa đánh
bóng này chứ!
“Vẫn chưa khỏi hẳn.” Ceda ghé vào tai tôi, hét to.
“Ông nội buộc chân anh ấy lên yên ngựa. Anh Lâm chỉ có thể chơi nửa
trận, đó là vì, hừ, không thể để cho người thôn hạ vênh váo quá được!”
Nghe nói tháng trước, thôn thượng đã bị thua, tháng trước nữa cũng là thôn
thượng thua. “Vậy tháng trước trước nữa thì sao?” Tôi hỏi Ceda. Thái độ
của Ceda nói cho tôi biết câu hỏi này thật không hay chút nào cả. “Những việc đã qua hãy để cho nó qua đi, chúng ta phải nhìn vào hiện tại và
tương lai!” Cô bé nghiêm túc nói. Tôi hiểu rồi, tháng trước trước nữa,
thôn thượng chắc hẳn cũng thua.
Trong sân, các kị thủ của đội
Gama hạ đang dẫn ngựa phá vòng vây, hai thành viên của Gama thượng một
trái, một phải bọc sườn chắn ngang, Lâm và Kangkun lại thúc ngựa lao vào giành bóng. Tôi bất giác hỏi: “Sao Lâm cưỡi ngựa giỏi vậy?” Vừa thốt ra câu này thì sực nhận ra không nên hỏi như vậy, cũng may Ceda không nghe thấy.
Cục diện trận đấu bỗng nhiên thay đổi, những tiếng gào
thét phẫn nộ đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Ceda, cô bé quay đầu lại,
tức giận tới mức mặt đỏ phừng phừng, nói: “Kangkun, tên khốn, như vậy là phạm quy rồi còn gì!” Sau đó là một tràng dài những câu chửi thề bằng
tiếng Balti. Thì ra vừa rồi Kangkun và Lâm tranh bóng cướp bóng, cậu ta
đã dùng tiểu xảo, xô vào ngựa của Lâm, khiến nó sợ hãi lảo đảo, còn Lâm
suýt ngã khỏi lưng ngựa. Tôi thót tim, thầm nhủ: “Lâm, anh tuyệt đối
không được gãy nốt cái chân kia đấy nhé!” Thấy Lâm đu người trở lại lưng ngựa, tôi liền thở phào. Lúc này, một kị thủ của Gama hạ đã phá được
vòng vây, kị thủ đội Gama thượng ở gần Lâm nhất là Kangkun nhưng cũng
cách tới nửa thân ngựa, trong khi kị thủ của Gama hạ thì càng lúc càng
tiến sát cầu môn.
Khán giả hai bên đều gào thét ầm ĩ, tuy nhiên
là gào thét những điều hoàn toàn khác nhau: một bên gọi trọng tài còn
bên kia thì reo hò vang dậy. Tóm lại trận đấu trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trong lúc hỗn loạn, tiếng còi chói tai của trọng tài vang lên ở một góc
nào đó, nhưng một giây trước khi tiếng còi vang lên, một thành viên của
đội Gama hạ đã nỗ lực đánh phát gậy cuối cùng của mình. Quả bóng xoay
vòng, bay thẳng về phía cầu môn, cũng chính là nơi tôi và Ceda đang
đứng. Mặt Ceda xám ngoét, cô bé rên rỉ: “Tiêu rồi…”
Mí mắt tôi
đột nhiên giật giật, trong đám đông, tôi lại nhìn thấy người đàn ông kì
lạ gặp trên triền núi, ông ta đang nhìn tôi chằm chằm và nhếch miệng
cười. Tôi nắm chặt lấy tay Ceda, hét lên: “Mau nhìn đằng kia kìa!”
Ceda vội vã quay đầu nhìn theo hướng tay tôi chỉchỉ thấy lố nhố đầu người,
người đàn ông kì lạ đã biến mất từ lúc nào. Cùng lúc này, tôi liếc mắt
nhìn vào sân đấu, vào lúc quả bóng nảy lên, Kangkun cũng vung cây gậy
dài trong tay mình lên. Cây gậy đuổi theo đường bay của quả bóng như một mũi lao, với tốc độ rất nhanh, cả khán đài vỡ oà, nếu đủ nhanh thì cú
đánh này hoàn toàn có thể làm chệch hướng quả bóng trước khi nó rơi vào
cầu môn.
Tiếng gào thét vang tận trời xanh, mọi người tranh cãi
về cú đánh bất ngờ này của Kangkun, tuy nó phạm quy nhưng rõ ràng là đội Gama hạ phạm quy trước nên cũng khó trách cậu ta. Tuy nhiên, khi nhìn
thấy ánh mắt của Kangkun, tôi lập tức biết cú đánh này không bình
thường, vì nó căn bản không nhằm vào quả bóng mà là nhằm vào tôi. Bất
luận tức giận hay khinh bỉ cậu ta lấy việc công báo thù riêng thì tôi
cũng không kịp tránh nữa rồi. Hơn nữa, nếu tôi tránh thì cây gậy với khí thế khó bề chống đỡ này sẽ trúng vào những người dân làng ở ngay sau
lưng tôi.