Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 82: Nói chuyện


Đọc truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn – Chương 82: Nói chuyện

Editor: Đại Hoàng – Beta: Min

Chương 82: Nói chuyện

Hôm nay là một ngày vội vã của Nghiêm Tự. Khi mới ra mắt hắn đã cùng công ty quản lý này kí hợp đồng, ban đầu là kí hợp đồng năm năm, năm năm sau lại tiếp tục kí thêm hợp đồng mười năm. Mười lăm năm ngụp lặn trong giới có thể nói là gặt hái được không ít thành tựu, công ty quản lý vốn tưởng hai bên hợp tác vui vẻ, trăm phần trăm Nghiêm Tự sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng.

Ngoài dự đoán chính là, Nghiêm Tự hắn không hề có ý tiếp tục hợp đồng, còn chủ động nói hai bên hảo tụ hảo tán, hợp đồng chấm dứt tại đây.

Công ty quản lý Tinh Ngu của Nghiêm Tự là một công ty lớn, thuộc hàng đối địch với Giai Nghệ, hai công ty này được xưng là hai trùm trong giới. Ngoài mặt hai bên rất hòa thuận, trên thực tế sau lưng hai bên đều không không từ thủ đoạn, liên tục giở đủ loại mánh khóe hòng lật đổ đối phương.

Tranh đấu gay gắt, đao quang kiếm ảnh, chẳng khác nào một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng.

Giai Nghệ thích nội bộ công ty tự đầu tư chế tác phim ảnh, tự sản xuất tự tiêu thụ, tiền không chảy vào túi kẻ khác. Vì chính sách này mà yêu cầu của họ đối với nghệ sĩ rất nặng. Bất kể là người mới hay người đã lớn tuổi bọn họ đều không ngại bồi dưỡng. Để diễn được các vai diễn khác nhau, nghệ sĩ mà Giai Nghệ kí hợp đồng cũng có những sở trường riêng, người giá trị nhan sắc cao thì làm vai chính nhan sắc tiêu chuẩn, người kĩ năng diễn xuất tốt thì đảm bảo chất lượng bộ phim sẽ ở trên mức trung bình.

Lâu dần, trình độ công ty ổn định, rating của những bộ phim “nhà làm” cũng thường ở mức cao. Có điều như vậy thì nghệ sĩ trong công ty rất dễ chạm mặt, bất kể là già hay trẻ. Người mới đến phải tuân theo quy củ, nhìn thấy tiền bối phải khom lưng cúi đầu, nghệ sĩ lão làng có thành tích thì tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Không ít minh tinh kí hợp đồng với Giai Nghệ đã nói rằng công ty đó không phải nơi cho người ở.

Tinh Ngu thì lại hoàn toàn trái ngược với Giai Nghệ. Công ty này thiếu biên kịch giỏi, người biết viết kịch bản cũng không nhiều, cho nên họ rất ít khi tự làm phim, đa phần đều là thay diễn viên chọn kịch bản từ ngoài vào. Nhận kịch bản bên ngoài xong sẽ được lựa chọn, chứ không phải đã biết phim là phim rác mà vẫn bắt ép nghệ sĩ phải diễn cho bằng được. Đó là ưu điểm, ngược lại, chính sách của công ty này cũng có khuyết điểm. Đạo diễn bên ngoài chọn diễn viên đều dựa vào nhân khí và năng lực của diễn viên, vài năm trước người mới muốn lộ diện còn tương đối dễ dàng, mấy năm trở lại đây thì khác, người mới ra mắt trừ khi có người chống lưng, còn không thì thật sự rất khó nhận được kịch bản tốt.

Mỗi một công ty quản lý đều theo chủ nghĩa có lợi cho bản thân, Tinh Ngu cũng chẳng phải mở ra để làm từ thiện. Phim người mới vất vả khổ cực quay một năm có khi còn chẳng bằng tiền Nghiêm Tự kiếm được khi quay một ngày, bồi dưỡng người mới cũng rất khó khăn, chẳng may mà vận khí không tốt, tốn bao tâm huyết bồi dưỡng một nghệ sĩ chẳng có tí tiềm chất gì, cuối cùng sẽ thành dã tràng xe cát biển đông. Dần dà, Tinh Ngu không còn tập trung nguyên vào bồi dưỡng người mới, chạy theo trào lưu nữa, ngược lại bọn họ bắt đầu xem trọng những ngôi sao lớn có tiếng tăm chiêu mộ được từ các công ty quản lý khác tới.

Cứ thế, bên trong nội bộ Tinh Ngu tạo thành cục diện chênh lệch giàu nghèo cực lớn, hạn thì chết hạn, úng thì chết úng. Trên đỉnh có ảnh đế ảnh thị như Nghiêm Tự, Phùng Nghị, tầng chót là hàng tá nghệ sĩ bị hiện thực mài mòn ý chí, tầng giữa là đoạn gãy.

Bao năm qua Tinh Ngu toàn là gặm lại kịch bản cũ mà chống đỡ. Bọn họ có thể chống chọi được với Giai Nghệ cũng nhờ có những nghệ sĩ như Nghiêm Tự đây.

Truyền thông từng đùa rằng, nếu Giai Nghệ và Tinh Ngu xé đi lớp mặt nạ nhựa tình anh em mà giáp mặt đấu võ mồm với nhau, cảnh tượng sẽ ra sao–

Giai Nghệ tung ra một con bài: “Tôi có anh A chị B là minh tinh đỉnh cấp lưu lượng, ngày ngày không ngừng lên hot search.”


Tinh Ngu bình thản: “Tôi có Nghiêm Tự.”

Giai Nghệ không phục, bày ra sự thật: “Mỗi năm tôi có hai bộ phim tự chế tác, tiền kiếm về đầy thau.”

Tinh Ngu cười đáp: “Tôi có Nghiêm Tự.”

Giai Nghệ lại nói: “Người mới của chúng tôi rất tài năng. Giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất mỗi năm đều do chúng tôi ẵm.”

Tinh Ngu lắc đầu nói: “Tôi có Nghiêm Tự.”

Vương bài của Tinh Ngu chính là Nghiêm Tự, nếu Nghiêm Tự giải ước, chiêu bài mà Tinh Ngu có thể lôi ra sẽ ít đi rất nhiều. Ngày sau có lẽ không còn đủ sức đối chọi với Giai Nghệ nữa. Nghiêm Tự mà đi, ngoài mặt chỉ là mất đi một cái cây hái tiền, nhưng thực chất là đi đời toàn bộ căn cơ công ty họ.

Nghiêm Tự không tiếp tục gia hạn hợp đồng chính là một tin dữ, nhưng bọn họ lại không thể làm gì được. Tinh Ngu thậm chí còn muốn uy hiếp Nghiêm Tự, nói nếu hắn mà đi, bọn họ sẽ chèn ép hắn, khiến hắn sau này khó lòng nhận được kịch bản tốt. Nói là thế, chứ lời uy hiếp này hoàn toàn không có chút xíu lực uy hiếp gì đối với Nghiêm Tự. Bao năm qua hắn liều mạng đóng phim, đã quen biết không ít người chế tác cùng đạo diễn, căn bản không lo không có phim đóng, thậm chí bản thân hắn còn là nửa chế tác.

Thế nhưng bọn họ càng không ngờ hơn chính là, giải ước với công ty quản lý chỉ là bước đầu tiên, mục đích thật sự của Nghiêm Tự là giải nghệ.

Nghiêm Tự ra tay đủ ác, bọn họ không ác hơn hắn được. Trên weibo hai bên xem như chia tay trong hòa bình, mà thực tế Tinh Ngu gần như nổi trận lôi đình. Lúc kí thỏa thuận hủy hợp đồng với Nghiêm Tự, nội tâm những nhân vật cao tầng của Tinh Ngu là sóng cuộn biển gầm khó có thể khống chế.

Kha Tây Ninh không gọi được cho Nghiêm Tự, nguyên nhân không đơn giản là có quá nhiều người gọi tới hỏi tình hình như cậu nghĩ.

Trong quá trình Nghiêm Tự đàm phán với người đại diện, người đại diện bừng bừng lửa giận, nhân lúc hắn không chú ý bèn ném di động hắn từ trên cao xuống đất, di động vỡ tan nát. Sau khi thông tin về chuyện hủy hợp đồng và giải nghệ được tung lên mạng, đoán chắc Kha Tây Ninh khẳng định sẽ gọi tới hỏi cho ra nhẽ, Nghiêm Tự bèn kêu A Kiệt đi nhặt di động mình về, sau đó nhét sim của mình vào máy A Kiệt. Trên màn hình hiển thị ba cuộc gọi nhỡ của Kha Tây Ninh.

Nhận được tin nhắn của cậu, tâm trạng hắn rất tốt, cảm thấy bản thân không hề đoán sai, Kha Tây Ninh vẫn rất quan tâm hắn. Vấn đề chỉ là quan tâm nhiều hay ít mà thôi. Có điều như vậy cũng không sao, hắn bù lại phần Kha Tây Ninh thiếu kia là được.

Nghiêm Tự chạy tới nơi tổ chức tiệc mừng sinh nhật của cậu.

Dừng xe trong bãi đỗ, khuôn mặt hắn bị bóng đêm che khuất. Nơi này rất ít người qua lại, mà cho dù có cũng sẽ không ai ngờ, vị ảnh đế đang là đề tài nóng hổi toàn quốc lại lẳng lặng chạy tới tiệc sinh nhật của một minh tinh nào đó.

Khóe môi Nghiêm Tự cong thành nụ cười nhẹ, bụng ngón tay vuốt ve dòng chữ “thấy tin nhắn thì nhắn lại cho tôi” đang hiển thị trên màn hình di động. Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, hắn đã nhìn đi nhìn lại vô số lần, ánh mắt vẫn không một lần rời khỏi.


Hắn thử nhắn một tin trả lời.

Không hài lòng, xóa.

Hắn lại gõ một dòng khác, vẫn thấy không vừa ý.

Cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ gói gọn thành một câu đơn giản, “Tây Ninh, sinh nhật vui vẻ.”

Kha Tây Ninh được báo cho nơi mà Nghiêm Tự đang ở.

Trên người cậu đang mặc trang phục diễn, từ trên xuống dưới đều là kim tuyết lấp lánh, không tiện ra đường gặp ai. Cậu nhanh chóng trở lại phòng nghỉ, thấy Phó Diễm rảnh rỗi không có gì làm thì tiện thể chào một tiếng, sau đó mở tủ đồ lấy ra chiếc áo khoác, tức tốc mặc lên người.

Phó Diễm lười nhác nằm ườn trên sopha chăm chú chơi Anipop (1), cặp chân dài buông thõng không có chỗ nào gác.

Hắn hơi nhướn người dậy, giọng nói có chút không vui: “Kha Tây Ninh, cậu đi đâu đấy? Nay là tiệc sinh nhật của cậu đấy.”

Kha Tây Ninh ngoảnh lại nhìn hắn, nghiêm túc giải thích: “Cho tôi năm phút, tôi trở lại nhanh thôi.”

“Không được.” Phó Diễm rất kiên quyết.

Kha Tây Ninh không hề phản bác, kéo một cái ghế tới, bình tĩnh ngồi đối diện Phó Diễm.

Mắt to trừng mắt nhỏ.


Phó Diễm bị nhìn thì hơi mất tự nhiên, vành tai ửng đỏ. Hắn khẽ vuốt tai mình, ngữ khí hòa hoãn lại: “Là cái người giành mất hot search tới tìm cậu sao?”

Kha Tây Ninh cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu giếm, cậu gật đầu đáp: “Phải.”

Nghĩ một chút, cậu lại khen thêm một câu: “Phó tổng thật thông minh.”

Phó Diễm không dễ trúng chiêu, hắn vứt di động sang một bên, ngồi hẳn dậy, đối diện thẳng tắp với ánh mắt Kha Tây Ninh: “Kha Tây Ninh, cậu trả lời thật lòng cho tôi, cậu thật sự không còn tình cảm gì với Nghiêm Tự nữa?”

Bị Phó Diễm giáp mặt chất vấn từng chữ một, trong mắt cậu xẹt qua một tia thất thần, có lẽ chính bản thân cậu cũng không nhận ra.

“Không có.” Kha Tây Ninh bình tĩnh đáp.

Phó Diễm lắc đầu, hơi thất vọng vì Kha Tây Ninh không thật lòng, hơn nữa còn tự lừa mình dối người. Nhưng hắn cũng không ngăn cản cùng phản đối Kha Tây Ninh đi gặp Nghiêm Tự. Nhặt di động trong góc sopha lên, lần nữa mở ra trò chơi Anipop, bong bóng xanh đỏ làm hắn hoa cả mắt.

Phó Diễm một lần nữa tiến vào trạng thái chơi game, không nhìn Kha Tây Ninh nữa.

Kha Tây Ninh biết Phó Diễm thế này là tỏ ý cam chịu, bèn nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, đi ra phía cửa.

Phó Diễm nhướn mắt, lên tiếng căn dặn: “Lát ra ngoài bằng cửa sau khách sạn ấy.”

Kha Tây Ninh biết Phó Diễm đang lo lắng cậu và Nghiêm Tự bị chụp được.

Tay vừa chạm tới tay nắm cửa, Phó Diễm lại hậm hực bồi thêm một câu: “Cậu bảo là chỉ năm phút, không được quá giờ.”

Tiệc sinh nhật của Kha Tây Ninh được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố S, công ty quản lý đã thuê đứt cả tầng hai, tổng cộng có gần một trăm người tới tham dự, cũng không đến mức chật kín. Cậu không đi thang máy mà trực tiếp đi bằng lối thoát hiểm.

Qua một khúc rẽ cầu thang, bốn xung quanh rơi vào bóng tối. Đi thêm vài bước mới thấy chút ánh sáng chiếu tới.

Kha Tây Ninh đi tầng phụ để xuống bãi đỗ xe, ánh đèn nơi này không sáng lắm. Cậu bật flash di động lên, nheo mắt tìm xe Nghiêm Tự. Hôm nay có không ít người nổi tiếng tới tham gia tiệc sinh nhật của cậu, trong bãi đỗ có không ít xe cậu thấy quen.

Thẳng đến khi một dãy số đập vào mắt.

Kha Tây Ninh đứng im nhìn một lúc, sau đó vừa gọi cho Nghiêm Tự vừa tiến về phía chiếc xe kia.


Đầu kia bắt máy, Kha Tây Ninh lập tức nói: “Tôi tới rồi, giờ anh giải thích được chưa?”

Đối phương không nói gì, bên tai cậu chỉ có tiếng sạt sạt của sóng điện thoại, cùng tiếng thở hơi gấp của Nghiêm Tự.

Hai người cùng im lặng.

“Tây Ninh.” Qua một lúc, Nghiêm Tự mới chần chừ hỏi, “Anh nhìn không rõ em, có phải em nhuộm tóc không?”

Kha Tây Ninh đáp trong vô thức: “Tạm thôi, nhuộm để biểu diễn tiết mục. Tối về gội là lại đen.”

Nói xong Kha Tây Ninh mới chợt nhận ra có gì đó bất thường. Nghiêm Tự chắc hẳn phải ngồi trên ghế lái, mà đuôi xe lại đang hướng về phía cậu. Trừ khi Nghiêm Tự mọc mắt sau lưng, còn không hắn không có khả năng trông thấy cậu, càng không thể trông thấy tóc cậu là đen hay xám.

“Anh đang ở đâu?” Kha Tây Ninh ngờ vực hỏi.

Nghiêm Tự đáp: “Em quay người lại đi, anh đang đứng sau em.”

Nghe vậy, Kha Tây Ninh theo phản xạ ngoảnh đầu lại tìm người, thế nhưng không cần cậu tìm, Nghiêm Tự thật sự đang đứng ngay sau lưng cậu. Hôm nay hắn mặc chiếc áo len xám nhạt mà cậu từng tặng, dưới chân là chiếc quần bò phai rộng thùng thình. Hắn không tạo hình trang điểm gì, mái tóc mềm rũ xuống, khí chất thoạt trông nhu hòa hơn rất nhiều, trông càng giống anh giai hàng xóm tướng mạo đẹp trai.

Nghiêm Tự bước từng bước tới, đứng ngay trước mặt cậu, khoảng cách giữa hai người chưa tới hai chục phân.

Áo len đắt cỡ nào cũng sẽ bị xù lông, Nghiêm Tự vai rộng khung xương lớn, mặc áo này vào nhác trông có vẻ đẹp trai lười biếng, lúc lại gần Kha Tây Ninh mới thấy áo đã xù ra nhiều cụm len nhỏ do giặt nhiều lần. Nếu Nghiêm Tự mặc nó ra sân bay, sợ là sẽ bị không ít người cười nhạo rằng phong cách ăn mặc của ảnh đế xuống dốc nhanh chóng, chất lượng đồ mặc thật khiến người ta lo lắng.

Kha Tây Ninh hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc anh nghĩ cái gì thế hả? Vì sao đột nhiên lại muốn giải nghệ?”

Trái với cậu, Nghiêm Tự lại rất thoải mái, cười nói: “Không ngờ em sẽ hỏi thẳng thế này.”

Kha Tây Ninh cúi đầu nhìn mũi giày, thật lòng nói: “Vì hôm nay tôi rất bận, hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi cũng đã đồng ý với người đại diện rồi, chỉ cho anh thời gian năm phút để giải thích thôi.”

Hết chương 82.

(1) Game Anipop

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.