Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 79: Nhẫn


Đọc truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn – Chương 79: Nhẫn

Phó Diễm không hiểu Kha Tây Ninh nói vậy là có ý gì. Tối qua hai người này còn cười cười nói nói không ngớt, hôm nay chính chủ tổ chức tiệc mừng sinh nhật lại không muốn mời đối phương tới tham dự.

Khó hiểu.

Vậy mới nói người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo. Bất kể Kha Tây Ninh đã thanh minh, nhấn mạnh với Phó Diễm bao nhiêu lần, rằng cậu với Nghiêm Tự chỉ là đôi chồng chồng tan vỡ chuyển hóa thành quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, nhưng trong mắt một kẻ ngoài cuộc là Phó Diễm, quan hệ của hai người thật sự không hề đơn giản như Kha Tây Ninh nói.

Nói là ái muội cũng không đúng, không có “nông cạn” như vậy.

Nói chính xác thì là “ăn ý”. Chỉ cần Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh ở chung một chỗ, giữa hai người sẽ tự động hình thành một lớp màn chắn như ẩn như hiện che khuất mắt người nhìn. Tối qua, Phó Diễm chính là cái người bị cho ra rìa đó.

Làm bóng đèn suốt một buổi tối, nếu Phó Diễm còn tiếp tục tin cái “thuyết bạn bè” trong miệng Kha Tây Ninh, vậy mới là nực cười.

Bỏ qua lý do cá nhân không nói, Phó Diễm cũng không muốn Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự tiếp tục mối quan hệ trước kia. Dù sao cả mạng xã hội đều đã chứng kiến sức chiến đấu của đám fan trung thành với Nghiêm Tự trâu bò ra sao ____ Chỉ một bức ảnh Bạch Tử Uẩn và Nghiêm Tự dùng chung một bữa cơm dưới ánh nến, cái vị tiểu sinh chỉ là người qua đường nhờ nhân duyên tốt mới nổi tiếng đã bị mắng tới tối tăm mặt mũi, fan của Bạch Tử Uẩn hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Trải qua chuyện của Bạch Tử Uẩn, Phó Diễm nghĩ lại mà vẫn thấy sợ hãi. Nếu khi đó bị chụp không phải là Bạch Tử Uẩn và Nghiêm Tự, mà là Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự thì sao? Vậy người phải hứng chịu bạo lực mạng sẽ là Kha Tây Ninh…

Xuất phát từ góc độ công việc, hắn không đồng ý để Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự nối lại tình xưa.

Xuất phát từ tình cảm cá nhân, hắn càng không muốn Kha Tây Ninh “ăn lại cỏ cũ”.

Có điều làm người đại diện, đối với hắn quan trọng nhất vẫn là lợi ích. Bất luận quan hệ Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự có phát triển tiếp hay không, hắn vẫn hiểu rõ, nếu Nghiêm Tự lấy thân phận bạn bè xuất hiện tại buổi tiệc sinh nhật của Kha Tây Ninh, chắc chắn đề tài và nhân khí của cậu sẽ được đẩy lên không ít.

Phó Diễm tỏ thái độ ngạc nhiên không hiểu nổi, “Vì sao? Tối qua không phải cậu còn mời anh ta ăn cơm à?”

“Không vì sao cả.” Kha Tây Ninh cúi đầu, không muốn nói rõ, giọng điệu lạnh lùng hời hợt hiếm thấy.

Hai người này là cãi nhau? Hay là tan đàn xẻ nghé?

Nghĩ đến khả năng này, tâm tình Phó Diễm bỗng chốc tốt lên nhiều.

Khóe môi hắn cố kiềm chế để không nhếch lên, trên mặt lại bày ra vẻ vạn phần tiếc nuối: “Vậy thì thật đáng tiếc. Tiệc sinh nhật của cậu chắc chắn sẽ mời một vài phóng viên tới. Ảnh đế trước giờ chưa từng tới tham gia tiệc sinh nhật của bất kỳ ai, nếu anh ta có thể đặc biệt tới tham gia sinh nhật cậu, khẳng định sẽ là một tiêu đề hot.”

Thấy vẻ mặt Kha Tây Ninh dửng dưng không đổi, Phó Diễm chậc lưỡi, lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Vốn dĩ trang đầu trang cuối đã là của chúng ta rồi.”


Kha Tây Ninh không để ý hắn: “Vậy cũng là cọ nhiệt độ, chả có gì hay ho.”

Lý trí nói với hắn rằng không có gì đâu, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép. Nội tâm Phó Diễm vui sắp bay lên tận trời, khóe môi hoàn toàn mất khống chế. Hắn nín cười thở dài, vỗ vai Kha Tây Ninh, đoạn nói: “Đúng, độ hot của cậu hiện tại không còn cần phải cọ Nghiêm Tự nữa.”

Kha Tây Ninh im lặng nhìn hắn.

Tâm trạng Phó Diễm rất tốt, dịu dàng hiếm thấy, hắn dịu giọng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

“Tôi bắt đầu nhớ chị Dung Tuyết rồi.” Kha Tây Ninh thở dài, đáp.

Phó Diễm nghe ra ý tứ trong lời cậu, tự cảm thấy bất bình thay cho bản thân: “Kha Tây Ninh! Cậu trở nên xấu xa như vậy từ bao giờ!”

Kha Tây Ninh liếc hắn, nhàn nhạt nói: “Còn không phải học từ anh.”

Lời này rất bình thường, nhưng lại bất ngờ điểm trúng Phó Diễm, hắn tựa hồ như bị đả thông hai mạch Nhâm – Đốc (*), trái tim thoáng run rẩy.

(*) Hai kinh mạch này một mạch kiểm soát tất các kinh âm (bao gồm thủ tam âm kinh – ba đường kinh âm trong cánh tay; Túc tam âm – ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi), và một mạch kiểm soát tất cả các kinh dương (thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh). khi 12 kinh mạch này có vấn đề, đầu tiên cần đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông.

“Được, được rồi.” Phó Diễm ho khan, quay mặt đi, không nhìn Kha Tây Ninh nữa.

Đạo diễn đứng đằng xa vẫy tay ra hiệu với Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh hiểu ý, nhanh chóng cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế, lộ ra trang phục diễn mặc bên trong.

Cậu gật đầu với Phó Diễm, nói: “Tôi đi quay đây. Chuyện tiệc sinh nhật nhờ anh vậy.”

Phó Diễm nghiêm túc chăm chú nhìn Kha Tây Ninh, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Toàn bộ trang phục của đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều do một tiền bối lớn tuổi thiết kế, ông từng đạt giải thưởng quốc tế về trang phục cổ phong. Trong số những tạo hình cổ trang kinh điển cũng có không ít tác phẩm là từ tay ông mà ra.

Để làm nổi bật hoàn toàn dáng vẻ phong lưu của Dung Lan trong kịch bản, vị tiền bối nọ đã hao tâm tổn trí thiết kế ba chục bản vẽ mà ông cảm thấy hài lòng. Trải qua nhiều cuộc bàn bạc cùng tranh luận, cuối cùng đoàn làm phim quyết định giữ lại ba bản thiết kế.

Trang phục mà Kha Tây Ninh mặc hôm nay là trường bào tơ lụa màu nguyệt bạch, ống tay cùng vạt áo thêu hoa mộc lan tối màu độc đáo, cây quạt xếp không lúc nào rời tay. Nam tử thành niên ở thời đại này không bắt buộc vấn tóc, huống hồ là người làm cái nghề kia như Dung Lan.


Mái tóc đen dài, môi hồng răng trắng.

Cậu nhíu mày, quay đầu lại nhìn Phó Diễm, bật cười bảo: “Anh đừng kéo tóc giả của tôi, keo chắc lắm, da đầu sắp bị anh kéo rách rồi.”

Đồng tử Phó Diễm co lại, hắn sực hoàn hồn.

Phó Diễm lúng túng cúi đầu, vội vàng buông tay, cảm xúc nơi đáy mắt rút nhanh như thủy triều.

Đạo diễn thấy Kha Tây Ninh chậm trễ chưa tới thì lại hô thêm tiếng nữa. Kha Tây Ninh cao giọng trả lời, sửa sang trang phục mũ mão xong lập tức vội vã chạy đi.

Phó Diễm là học sinh ban tự nhiên điển hình, thời đi học đã không thích mấy tiết ngữ văn. Đối với hắn, kiểu câu cú sướt mướt kia vừa khó đọc lại khó nhớ, cũng chẳng có ích gì đối với cuộc sống thực tế. Nhưng hôm nay nhìn theo bóng lưng gầy gầy của Kha Tây Ninh, trong đầu hắn chợt hiện lên một câu nói, cảm thấy vô cùng sát với tình cảnh lúc này.

– -Tiêu hồn nhan sắc, chập chờn cơn mê (*).

(*) Hai câu trong bài “Thượng lâm phú” của Tư Mã Tương Như.

Bản gốc: 长眉连娟,微睇绵邈。色授魂与,心愉一侧。

Dịch thơ: Mày ngài cong vút, mắt liếc mày đưa, tiêu hồn nhan sắc, chập chờn cơn mê. (Nguồn: Sưu tầm)

Tiệc sinh nhật 29 tuổi của Kha Tây Ninh được chọn tổ chức tại địa điểm gần thành phố S.

Theo lệ, trong những buổi tiệc sinh nhật có mời fans tới dự thường thần tượng sẽ lên bục biểu diễn một tiết mục làm phúc lợi cho fan. Nội dung biểu diễn tài nghệ thế này đối với ca sĩ mà nói thì tương đối đơn giản, nhưng với diễn viên thì lại là một khảo nghiệm không mấy dễ dàng. Mặc dù sở trường của họ là diễn xuất, nhưng cũng không đến nỗi phải diễn cả trước mặt fan.

Tiếp thu ý kiến mọi người, Kha Tây Ninh sẽ biểu diễn một tiết mục nhảy và hát.

Nhảy và hát, ý tại mặt chữ, tức là vừa yêu cầu hát, lại vừa yêu cầu phải nhảy. Tiết mục kiểu này sẽ góp phần làm bầu không khí bữa tiệc thêm sôi động.


Kha Tây Ninh ca hát tàm tạm, hát được mấy bài giai điệu vui tươi hoặc tình ca chậm rãi, nhảy cũng ổn, theo như trên bản lý lịch mà cậu tiết lộ, trước kia cậu từng là thành viên trong đội múa trường mầm non. Xét thấy Kha Tây Ninh tương đối bận rộn, thời gian tập vũ đạo lại quá gấp, chỉ có nửa ngày, vì thế giáo viên dạy nhảy chọn cho cậu một bài có vũ đạo rất đơn giản, động tác không quá khó.

Sáng sớm tinh mơ khi mặt trời còn chưa ló dạng, tất cả mọi người còn đang say giấc nồng, “thành viên đội múa trường mầm non” đã thức dậy đi tới phòng tập vũ đạo, kết quả bị hiện thực phũ phàng tặng cho một bạt tai. Qủa nhiên mẫu giáo cũng chỉ là mẫu giáo, tuổi lớn xương cốt cứng rắn, gân cũng mềm, xoạc chân một cái mà đau đến chết đi sống lại.

Kha Tây Ninh cố gắng hoàn thành bài nhảy dưới sự hướng dẫn của giáo viên vũ đạo. Kết thúc bài nhảy, cậu dừng lại thở dốc từng ngụm lớn, mồ hôi chảy dọc hai má, uống một ngụm nước điều chỉnh lại hô hấp. Bốn xung quanh phòng đều là gương, mỗi một góc đều được mặt gương soi tới.

Cậu mệt đến mức chỉ có thể dựa vào tường mà chống đỡ, gập lưng, một tay chống đầu gối, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm bóng dáng Phó Diễm.

Hắn tới cũng khá sớm, bây giờ mới hơn mười giờ sáng.

Phó Diễm ngồi cạnh tường, yên lặng quan sát Kha Tây Ninh. Kha Tây Ninh lau mồ hôi, quay đầu cười nói: “Tôi nhảy thế nào?”

“Muốn nghe lời thật?”

“Tất nhiên.” Kha Tây Ninh gật đầu, “Có điều anh nói dối cũng không sao. Mỗi khi nói dối anh sẽ chột dạ, rất dễ nhận ra.”

“…” Thực lòng Phó Diễm cảm thấy Kha Tây Ninh nhảy cũng không tệ, nhưng nghe cậu nói vậy, hắn lại thấy không phục.

Hắn hừ lạnh: “Nhảy như khỉ.”

“Hiểu rồi.” Kha Tây Ninh đứng thẳng dậy mỉm cười nói với giáo viên vũ đạo, “Thầy giáo, tôi rất tự tin, khẳng định là tôi nhảy rất tốt.”

Giáo viên vũ đạo này là 0 nổi tiếng trong giới, đơn thuần mến mộ Kha Tây Ninh, lúc này đang ôm mặt hai mắt lấp lánh nhìn Kha Tây Ninh: “Tôi đã nói cậu nhảy rất đẹp mà, cậu còn không tin.”

Phó Diễm: “…”

Hắn nói: “Không lộn xộn nữa. Tôi đã theo ý cậu kêu người liên lạc với mấy người bạn của cậu rồi, danh sách người tham dự tôi đã gửi tới điện thoại của cậu, cậu xem đi.”

Bỏ điện thoại trong túi lúc nhảy không tiện lắm, cho nên Kha Tây Ninh bỏ nó lên ghế. Nghe Phó Diễm nói vậy, cậu bèn ngồi xuống mở di động ra xem.

Phó Diễm ngồi xuống cạnh cậu, chần chừ một lúc mới hỏi: “Trừ tôi ra, rạng sáng có ai gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu nữa không?”

“Không nhiều.” Kha Tây Ninh lướt danh sách khách mời, không ngẩng mặt, đáp: “Nhưng có vài người.”

Phó Diễm làm bộ không để ý, ngoài miệng thì vẫn cố hỏi: “Ai thế.”


Kha Tây Ninh bình tĩnh đáp: “Phó tổng, đây là riêng tư.”

“Được rồi.” Phó Diễm nói, “Riêng tư thì riêng tư.” Kỳ thực hắn hỏi vậy là có mục đích, muốn từ miệng cậu đào ra chút tin tức về Nghiêm Tự, không ngờ Kha Tây Ninh lại không nhắc lấy một chữ, miệng kín như bưng, hắn cũng đành không hỏi nhiều nữa.

Lam Vũ và luật sư Trần đều tới, mọi người trong đoàn “Nói mê” và “Đại sư phong thủy” cũng nằm trong danh sách khách mời tới tham gia, bao gồm cả Thẩm Tân Nam – mặc dù dạo này hai người không liên lạc qua lại, còn cả Phùng Nghị cũng khẳng định là sẽ tới.

Mấy khách mời thường trú của chương trình “Ai đang nói dối” cũng được mời đến tham gia.

Kha Tây Ninh khá bất ngờ, trong số những nghệ sĩ tới tham gia, có người bình thường bận rộn thông cáo không ngớt, có người cậu chỉ mới gặp gỡ vài lần. Cậu thật sự không ngờ bọn họ cũng sẽ tới.

Đoàn đội tổ chức rút thăm trúng thưởng một trăm tấm vé vào cửa, không cần fans trả tiền, phía công ty quản lý sẽ trả. Sân khấu còn đang bố trí, các fans đã sốt ruột đứng chờ bên ngoài. Vu Thiến Văn cùng vài nhân viên công tác chuyển từng món quà fan đem tới ra phía cánh gà.

Kha Tây Ninh ngồi trên ghế phó mặc cho nhân viên trang điểm giày vò mặt mình.

Vu Thiến Văn ngồi một bên giúp Kha Tây Ninh sắp xếp quà cáp, lẩm bẩm liệt kê từng loại quà tặng. Các fan chọn quà rất dụng tâm. Có lẽ ngoại trừ người thân của cậu ra, bọn họ chính là những người hiểu Kha Tây Ninh nhất, quà được đưa tới không phải đồ cậu cần thì cũng là món cậu thích.

Ngay đến quần áo cùng trang sức cũng là của những nhãn hiệu mà Kha Tây Ninh từng công khai nói thích.

“… Ấy, có cả một tá quần lót nam này.” Vu Thiến Văn lôi từ trong chồng quà cáp ra, cười đầy ám muội.

Tặng quần lót cho thần tượng nhân ngày sinh nhật không phải chuyện gì hiếm lạ.

Nhưng với Kha Tây Ninh thì là lần đầu tiên, cậu lấy tay che mặt, thẹn quá hóa giận: “Vu Thiến Văn.”

Vu Thiến Văn khoa trương nói: “Anh Tây Ninh dữ quá đi.”

Kha Tây Ninh nhỏ giọng lầm bầm: “Anh ngại, không được à?”

Vu Thiến Văn và nhân viên trang điểm cười quên trời đất.

Trong số quà cáp, thứ không thiếu nhất chính là chibi doll của Kha Tây Ninh. Vu Thiến Văn bày các Tây Ninh chibi ngay ngắn, chợt phát hiện có một con hơi khác. Trên tay “con” Tây Ninh chibi này có đeo một thứ, thoạt nhìn hơi lấp lánh.

Cô cúi đầu cẩn thận nhìn.

“Đây là nhẫn hả?” Vu Thiến Văn kinh ngạc thốt lên.

Hết chương 79.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.