Đọc truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn – Chương 109: Bận rộn
‘Tiểu lưu ly’ bất ngờ ‘giáng thế’ khiến mọi người trở tay không kịp. Nó không mất nhiều thời gian tuyên truyền giới thiệu, chỉ dựa vào hai câu ‘đã lâu không gặp’ của Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh đã đủ gây nên một trận sóng lớn trên weibo, ngồi vững đầu bảng hot search suốt cả ngày, lòng hiếu kỳ của các fan và người qua đường đã giúp lưu lượng bộ phim tăng lên vùn vụt.
Nhưng vẫn có nhiều người giữ thái độ hoài nghi và không coi trọng đối với bộ phim này. Trước chưa nói đây là phim quay từ nhiều năm trước, tình tiết cũ rích không có gì mới mẻ, hơn nữa theo lời truyền bá của bloggers, mọi người đều biết ‘Tiểu lưu ly’ do Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh đóng, đã đóng máy từ chín năm trước, song lại vì đủ loại nguyên nhân mà không được phê duyệt, phải hoãn lại ngày lên sóng, mãi tới bây giờ do chính sách nới lỏng hơn mới chuẩn bị được cho lên kệ.
Chín năm, đây là khái niệm gì.
Nghiêm Tự mặc dù tài năng thiên bẩm, sinh ra đã hợp với nghề diễn viên, nhưng chín năm trước, hắn cũng chỉ như bao tiểu sinh bình thường khác, về sau mới dần chuyển từ sao lưu lượng sang thành diễn viên gạo cội trong nghề. Kỹ năng diễn xuất của hắn hồi đó chưa được tung hô thành thần thánh như bây giờ, ngày đó hắn vẫn trong giai đoạn mờ mịt lần mò, muốn kiếm một tác phẩm tốt để đột phá chính mình.
Nghiêm Tự ngày đó giờ đã bước lên thần đàn, huống hồ là Kha Tây Ninh. Đừng nói chín năm trước, cho dù là hiện tại, tài nguyên của cậu vẫn ít đến thảm thương, cũng không có mấy tác phẩm điện ảnh nổi bật, bản thân cậu mấy năm nay vẫn cứ quanh quẩn trên màn ảnh nhỏ, trừ fan cậu ra, hầu như chẳng có mấy người qua đường xem phim của cậu.
Blogger Giáp: Cho dù ‘Tiểu lưu ly’ có được chiếu vào mấy năm trước cũng chỉ là một bộ phim nhựa thiếu não dành cho mấy đứa fan ngốc nghếch mà thôi. Trên baidu có giải thích cốt truyện đó, kịch bản bình thường, chế tác cũng chẳng đầu tư mấy, kiểu này thể nào chẳng ‘xịt lốp’. Tốn bao công sức mời Nghiêm Tự đang hot hồi đó về tọa trấn, rồi lại đào ra một người mới tướng mạo dễ nhìn từ góc xó xỉnh nào đó. Kết quả là chín năm sau, tiểu sinh hot ngày xưa nay trở thành ảnh đế, người mới kia hiện tại cũng rất được mọi người chú ý. Tui hoài nghi cái bộ ‘Tiểu lưu ly’ này là cố tình hoãn lịch chiếu thì có.”
Những đánh giá kiểu này khắp mạng đâu đâu cũng thấy. Bloggers biết làm thế nào mới khiến mọi người chú ý đến bài viết của mình, cho nên đã cố tình viết thành lời lẽ khiêu khích lửa giận của các fan như vậy. Fan hai nhà giận điên lên. Có fan kéo bè kéo cánh diss các blogger này, cũng có fan nhà Kha và fan nhà Nghiêm quay ra châm chọc trào phúng lẫn nhau.
Weibo tranh luận mù mịt khói bụi, mà hai đương sự hoàn toàn không hề để bụng việc này, ai làm việc của người nấy. Tuy nhiên hơi khác so với lúc trước là Kha Tây Ninh không còn nhàn rỗi nữa, ‘tuần trăng mật’ ngắn ngủi vừa kết thúc, cậu đã chính thức bước vào guồng quay công việc bận rộn.
Dung Tuyết nhận thấy lượng công việc của Kha Tây Ninh không đủ giữ vững nhân khí hiện tại, vì vậy cô đã thức trắng mấy đêm liên tiếp, soạn ra một bản kế hoạch năm mới cho cậu. Cùng với đó là những thông cáo liên tiếp kéo đến. Mỗi ngày Kha Tây Ninh phải tất bật chạy hết sân bay này qua sân bay khác để tham gia đủ loại chương trình khác nhau. Vu Thiến Văn cũng chạy theo cậu khắp nơi. Có lần cô nói đùa rằng, bây giờ đúng là thời gian ở trên trời còn nhiều hơn thời gian ở dưới mặt đất.
Lợi ích mà lượng công việc đầy ắp này mang đến cho Kha Tây Ninh có thể thấy rõ bằng mắt thường. Tần suất xuất hiện trước ống kính của cậu nhiều lên, độ hảo cảm của người qua đường và lượng fan cũng tăng theo từng ngày. Nhưng bên cạnh cái lợi thì vẫn có cái hại, lượng công việc dày đặc suốt ngày đêm khiến cả thể xác và tinh thần cậu đều mệt mỏi, chỉ cần có thời gian rảnh cậu sẽ lập tức ngủ bù. Phòng trang điểm, trên máy bay, trong phòng chờ sân bay hoặc thậm chí trên xe bảo mẫu, tất cả đều trở thành địa điểm để cậu chợp mắt nghỉ ngơi.
Thời gian nghỉ ngơi đã không đủ chứ đừng nói gì tới thời gian giao thiệp với người khác.
Cậu và Nghiêm Tự dường như đã đổi chỗ cho nhau. Kha Tây Ninh trở thành vị ảnh đế nào đó ngày trước không mấy quan tâm tới gia đình, mà Nghiêm Tự ngày nào cũng làm các món ăn tinh xảo, ở nhà đợi Kha Tây Ninh trở về. Căn nhà hai người mới chuyển vào ở rất rộng, có vườn hoa, hồ bơi, rộng hơn chung cư cũ không biết bao nhiêu lần. Nhưng chỉ có một người ở, nhà dù rộng hơn đi nữa vẫn cảm thấy trống trải thiếu hơi ấm, quạnh quẽ vô cùng.
Công tác bận rộn, lại sắp cuối năm không có thời gian về nhà, Kha Tây Ninh nghĩ nếu không được gặp Nghiêm Tự thì ít nhất cũng nên chăm gọi video và nhắn tin nói chuyện phiếm. Nhưng không ngờ mỗi lần được nghỉ là cậu lại không cưỡng nổi mà lăn ra ngủ, ở đâu cũng ngủ vùi được.
Sau khi tỉnh dậy, thấy mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Nghiêm Tự.
Kha Tây Ninh vừa tự trách vừa rầu rĩ, lập tức gọi lại. Nghiêm Tự bắt máy rất nhanh, nhưng mấy ngày liền không liên lạc, giữa hai người ấy thế mà lại có chút cảm giác xa cách.
“Vừa nãy anh gọi em à?” Kha Tây Ninh mệt mỏi nằm xuống, dụi dụi mắt, muốn giúp chính mình tỉnh táo hơn một chút.
“Ừ.” Nghiêm Tự gật đầu đáp. Kha Tây Ninh không ở nhà, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm bèn mua một cái nồi hầm, ngày trước hắn cũng theo vị đầu bếp chuyên món Quảng học được vài món. Nồi mới mua hắn dùng chưa thạo lắm, vừa nói vừa cúi đầu cẩn thận ngâm cứu hướng dẫn sử dụng, “Anh muốn hỏi em tối nay có về không, anh muốn hầm giò heo cho em ăn.”
Hầm giò heo.
Kha Tây Ninh bật cười: “Anh đang báo thù lần trước anh bị thương em cho anh ăn lắm đồ đại bổ đấy hả?”
“Bị em nói trúng rồi.” Nghiêm Tự thẳng thắn thừa nhận.
Kha Tây Ninh nói với hắn: “Anh đợi một lát.”
Cậu úp di động lên áo len. Vu Thiến Văn đang đứng sau cốp xe bảo mẫu, định lấy những quả táo mật mà ba mẹ cô nhất quyết bắt cô mang theo chia cho Kha Tây Ninh ăn. Táo mật để tận dưới đáy cốp, cô tìm mãi mà vẫn chưa thấy đâu, đang rầu rĩ không thôi.
Kha Tây Ninh chợt gọi cô tới: “Thiến Văn này, tối nay có thông cáo gì không?”
Vu Thiến Văn đứng ngoài cửa sổ xe nhìn vào, hỏi: “Anh hỏi mấy giờ ạ?”
“… Sau năm giờ.” Kha Tây Ninh nghĩ một lúc rồi nói, “Khoảng giờ cơm ấy.”
“Để em xem xem.” Vu Thiến Văn đáp, sau đó đọc thời gian biểu lịch trình chị Dung Tuyết đưa cho mình, lát sau, cô ngẩng lên nói: “Sau bốn rưỡi là không còn việc gì nữa ạ.”
Kha Tây Ninh thở phào một tiếng. Cường độ công việc cao mấy ngày nay không chỉ khiến cậu chịu áp lực liên tục mà còn làm cậu ‘hơi hơi’ nhớ ai đó rồi. Vậy, tối nay cậu có thể trở về rồi.
Cậu lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
Vu Thiến Văn bị nụ cười chói mắt này làm hoa cả mắt.
“Đặt cho anh vé máy bay trở về lúc năm giờ.” Kha Tây Ninh thả lỏng cả người, nói: “Anh phải về nhà.”
Vu Thiến Văn chớp chớp mắt, không hiểu lắm ý nghĩa của quyết định này. Tối nay mặc dù không có thông cáo, nhưng sáng sớm mai vẫn phải tham gia một hoạt động quan trọng ở thành phố này mà. Đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh xuất hiện tại hoạt động với tư cách là một trong các đại sứ từ thiện, không thể không tham gia, cũng không được đến muộn. Khách sạn đã đặt sẵn rồi, tối nay lại không có thông cáo, Vu Thiến Văn còn đang định để Kha Tây Ninh nghỉ ngơi tử tế một hôm, ngày mai sẽ có tinh thần hơn.
Ai ngờ Kha Tây Ninh lại nói muốn trở về?
Trở về làm gì. Trước kia anh ấy cũng chẳng giống kiểu người tha thiết với gia đình. Vu Thiến Văn nhớ Kha Tây Ninh sống một mình, không có thân thích gì cần trông nom, người nhà cậu không ở đây, cậu cũng chẳng có đối tượng. Thời gian trước Nghiêm ảnh đế còn manh nha muốn theo đuổi thần tượng của cô, mà giờ hình như cũng bỏ cuộc rồi, đã lâu không thấy ảnh đế xuất hiện.
Dù trong lòng có vô số nghi hoặc cùng rối rắm, nhưng Vu Thiến Văn cũng không hỏi nhiều, cô vẫn nhớ kỹ những nguyên tắc tiêu chuẩn trước kia Nghiêm ảnh đế dạy mình: “Trợ lý nên làm gì, không nên làm gì”. Chị Dung Tuyết đang có ý định tìm thêm cho anh Kha Tây Ninh vài trợ lý. Đến lúc đó nếu thật sự có thêm bảy tám trợ lý, liệu cô sẽ làm tốt vai trò noi gương dẫn dắt của ‘đầu tàu’, hay chết ngắc trên bờ cát trước áp lực cạnh tranh nặng nề, điều này chưa ai biết trước được.
Cô tuyệt đối không thể mắc sai lầm như trước nữa.
Vu Thiến Văn lôi di động trong túi áo khoác ra, giúp Kha Tây Ninh đặt vé máy bay.
Kha Tây Ninh nhắc nhở: “Một vé là được rồi.”
Vu Thiến Văn ngước mắt nhìn cậu, trong lòng càng không thể hiểu nổi. Mấy ngày nay đi đâu làm gì Kha Tây Ninh cũng dẫn theo cô, cho dù là trở về cũng không đến mức chỉ đặt một vé chứ. Hôm nay rốt cuộc bị sao vậy.
Cô nhóc ù ù cạc cạc gãi đầu, nhưng vẫn làm theo lời cậu dặn, lặng lẽ sửa số lượng từ hai thành một.
“Được rồi ạ.”
Kha Tây Ninh gật đầu, quay ra tiếp tục nói chuyện với Nghiêm Tự.
“Tối nay em về nhé.” Cậu nói.
Nghiêm Tự im lặng một lát, rồi nói: “Vừa rồi là trợ lý của em à?”
Kha Tây Ninh không cố ý không cho Nghiêm Tự nghe cuộc đối thoại giữa mình và Vu Thiến Văn, nhưng đây là thói quen, khi nói chuyện với người thứ ba, cậu thường hay che điện thoại đi. Nhưng tai Nghiêm Tự rất thính, đã bịt rồi mà vẫn nghe được, lại còn nhận ra là Vu Thiến Văn.
Chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm cả, Kha Tây Ninh gật đầu: “Là em ấy, em nhờ em ấy đặt vé máy bay trở về.”
Nghiêm Tự thoáng ngừng lại, rồi mới nói: “… Em ấy vẫn chưa biết quan hệ của em với anh?”
Kha Tây Ninh: “Em không nói cho em ấy biết.”
“Anh biết.” Nghiêm Tự cười lắc đầu, “Anh chỉ nghĩ cô nhóc này hơi chậm hiểu, ngày ngày ở bên em mà lại không đoán ra được chút nào.”
Cuối cùng Vu Thiến Văn cũng tìm thấy táo mật mang từ quê lên, cô ngồi xuống cạnh Kha Tây Ninh, hào hứng vung vẩy túi nhựa đóng gói trong tay, ánh mắt nhìn cậu như muốn hỏi, anh muốn ăn không nè.
Nghe Nghiêm Tự nói vậy, Kha Tây Ninh liếc nhìn Vu Thiến Văn một cái, lòng thầm bật cười, đúng là hơi chậm hiểu thật. Từ ngày cậu và Nghiêm Tự trở lại bên nhau, số lần gọi điện trò chuyện tuy không nhiều nhưng không hề cố ý tránh mặt cô nhóc trợ lý, mà không biết có phải những lần ấy cô nhóc này trùng hợp không có mặt, hay nội dung trò chuyện của đôi chồng chồng già này quá bình thường, cô nhóc thật sự không hề phát giác ra gì cả.
Kha Tây Ninh nói: “Em ấy thích anh lắm đấy.”
Nghiêm Tự nói đùa: “Vì anh đối xử tốt với em, em ấy nhìn ra được.”
Kha Tây Ninh cạn lời: “Anh trở nên mặt dày như vậy từ khi nào thế?”
Nghiêm Tự không tỏ ý kiến.
Có điều nếu cẩn thận ngẫm lại, quan sát của Nghiêm Tự không hề sai. Xét về năng lực làm việc Vu Thiến Văn không tính là tốt lắm, nhưng cô thật lòng thật dạ chăm sóc cho Kha Tây Ninh. Bao lâu qua, cô chỉ tỏ ra yêu thích hai người duy nhất trước mặt cậu, một là Thẩm Tân Nam, một là Nghiêm Tự.
Về sau quan hệ Thẩm Tân Nam với Kha Tây Ninh dần trở nên xa cách, Vu Thiến Văn không còn nhắc đến cậu ta nữa, ngược lại là Nghiêm Tự, hồi quay ‘Đại sư phong thủy’ hắn đã kéo được không ít độ hảo cảm từ cô. Hôm sinh nhật Kha Tây Ninh, cô còn ngốc nghếch giúp hắn bày bàn tiệc, cuối cùng bị Kha Tây Ninh mắng cho một trận.
Vu Thiến Văn vẫn đang giơ túi táo to trong tay, thấy Kha Tây Ninh đặt di động xuống, cô nói: “Anh Tây Ninh này, đây là táo mật em mang từ nhà lên đó, đặc sản quê nhà, ngon cực.”
Kha Tây Ninh cười bảo: “Táo cũng có khác biệt nữa hả? Là vị gì vậy, anh nếm thử.”
Vu Thiến Văn hồ hởi lấy mấy quả táo từ trong túi bọc ra, đặt vào tay Kha Tây Ninh.
Mấy quả táo đỏ lừ lăn lăn trong lòng bàn tay, trên giấy gói mỗi quả đều được ghi bốn chữ ‘sớm sinh quý tử’.
Hết chương 109.
Tác giả có lời muốn nói:
‘Sớm sinh quý tử’ là một gợi ý cho tình tiết truyện đó! Hứ! Không phải sinh con đâu _(:з」∠)_ sao tự dưng sinh con được, tui hơm có lái khiếp vậy đâu, sắp kết thúc rồi nè~