Đọc truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn – Chương 107: Công bố chính thức
Căn nhà hai người mua hồi mới tân hôn, trước hàng rào trồng kín những bông hoa nguyệt quý xinh đẹp, đi thêm hai bước sẽ thấy một hồ nước cạn dành cho trẻ con đùa nghịch. Sau chín năm, bây giờ Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự sống chung trở lại, nguyệt quý đã trở thành loài hoa hồng mà Kha Tây Ninh yêu nhất, sân sau nhà cũng có một bể bơi độc lập. Cây xanh hoa đỏ lay động trong gió, một kiến trúc cao tầng đứng sừng sững ở giữa, một khung cảnh vô cùng đồ sộ.
Bài trí trong nhà cũng theo phong cách Tây Âu tối giản mà Kha Tây Ninh thích.
Nghiêm Tự dẫn Kha Tây Ninh đi dạo một vòng quanh căn nhà mới. Ngôi nhà gồm ba tầng, tầng cao nhất là gác mái nhỏ hình tam giác, bình thường kéo kín rèm cả ngày, trong phòng âm u yên tĩnh. Đồ gia dụng chỉ có duy nhất một chiếc sopha da mềm, được thiết kế theo kiểu sopha gia đình trong rạp chiếu phim, để hai người nghiện phim này ban đêm rảnh rỗi có thể ngồi cùng nhau xem phim. Có điều, ý đồ của Nghiêm Tự khi yêu cầu thiết kế thế này rốt cuộc có đơn giản như vậy hay không, đây lại là một bí mật khác.
Kha Tây Ninh rất thích căn nhà mới này, từ phần trang trí nội thất (*) cho tới kiểu cách bố cục, đều là phong cách cậu thích.
(*) Gốc ‘软装修’ đề cập đến những đồ trang trí và đồ nội thất không cố định, dễ thay đổi.
Bể bơi ngoài sân sau, mây xanh nước biếc, gió nhè nhẹ thổi.
Kha Tây Ninh nhìn vào mắt Nghiêm Tự, đáy mắt lấp lánh phản chiếu ánh nước trong hồ, tựa như ánh sao ngợp trời trong đêm dã ngoại ngày đó, cậu hỏi: “Anh chuẩn bị nơi này bao lâu rồi?”
“Một thời gian trước mới sửa sang xong.” Lần này Nghiêm Tự không giấu giếm nữa, hắn ngồi xuống, đưa tay thử nhiệt độ nước trong bể, hơi lạnh. Hắn nói: “Ba năm trước khu đất này được bán đấu giá, anh liền nghĩ lấy danh nghĩa của em để mua một căn nhà kiểu tây, nhưng vì bận quá mà không kịp trang hoàng, mua xong để đó không dùng, cũng quên mất không nói với em.”
Sau này Kha Tây Ninh đồng ý quay lại sống cùng, Nghiêm Tự chợt nghĩ có lẽ cậu không thích căn nhà cũ nữa, nhớ tới căn nhà bị mình bỏ quên tích bụi, Nghiêm Tự bèn tranh thủ thời gian sửa sang lại toàn diện.
Mấy tháng sau, hắn mới dẫn Kha Tây Ninh tới đây.
Hai mắt Kha Tây Ninh sáng ngời, cậu thật lòng nói: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Nghiêm Tự đang ngồi xổm chợt ngoảnh lại nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Một câu cảm ơn đơn giản vậy thôi sao?” Hơn nữa hắn cũng chẳng thích nghe hai tiếng ‘cảm ơn’ ấy.
Kha Tây Ninh không nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời hắn, cậu hơi nhướn mày, nghi hoặc hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
Nghiêm Tự cười khẽ, không nói gì, trực tiếp nắm tay Kha Tây Ninh kéo cậu xuống, vuốt ve má cậu, tiếp đến là một nụ hôn. Kha Tây Ninh không ngờ Nghiêm Tự lại đột nhiên ghẹo mình giữa ban ngày ban mặt, cậu hết hồn, tay chân lóng ngóng không biết phải để đâu.
Kha Tây Ninh gian nan chống tay lên mặt cỏ khô bên thành bể bơi. Theo lời Nghiêm Tự, mùa đông cỏ khô, nhưng xuân đến, mặt cỏ này sẽ bừng bừng sức sống. Nụ hôn sâu qua đi, môi hai người tách rời, Nghiêm Tự lau vết nước bên môi Kha Tây Ninh, khe khẽ nỉ non thâm tình: “Sau này đừng nói cảm ơn nữa, hãy thay bằng cái này.”
Kha Tây Ninh: “…” Lão lưu manh.
Cậu bứt một cọng cỏ đuôi chó, cầm trong tay nghịch.
Kha Tây Ninh ngẩng đầu cười với Nghiêm Tự, ý cười nơi khóe mắt mang theo chút giảo hoạt hiếm thấy. Cậu ngang nhiên vạch cổ áo Nghiêm Tự ra, để gió lạnh theo khoảng không lùa vào, sau đó cậu bỏ cọng cỏ đuôi chó vào trong, cọng cỏ trượt xuống theo nhịp phập phồng của đường cong cơ bắp.
Nghiêm Tự bình luận: “Trẻ con.”
Kha Tây Ninh nhún vai, không đáp lại lời đánh giá này của Nghiêm Tự. Cậu xoay người bước đi, trong miệng khẽ ngâm nga hai câu hát không thành điệu, cuối cùng bị gió thổi tán. Nghiêm Tự vẫn ngồi tại chỗ, ngón tay thon dài mò vào trong cổ áo, rất tự nhiên lấy ra cọng cỏ đuôi chó mà nhóc nghịch ngợm nào đó vừa thả vào.
Cây cỏ sắp khô quắt lại được ánh mặt trời chiếu rọi trở nên lộng lẫy bắt mắt.
Nghiêm Tự rũ mắt, thoáng ngẩn người. Cây cỏ này vẫn là loại cỏ đuôi chó, nhưng hình dạng đã không còn nguyên như lúc ban đầu. Nó bị Kha Tây Ninh uốn thành một vòng tròn, đường kính tương đối khớp với một chiếc nhẫn.
Hắn luồn chiếc nhẫn cỏ vào tay, không thừa không thiếu, vừa vặn ôm lấy ngón áp út.
Gió lạnh thấu xương quét qua gò má nóng ấm của Nghiêm Tự, nhưng hắn không hề phát giác, hắn đang chìm trong niềm bất ngờ nho nhỏ mà Kha Tây Ninh cho mình. Kha Tây Ninh chính là kiểu người như vậy, cậu luôn có thể dùng những chi tiết nhỏ nhặt khiến người ta cảm động.
Nhiều năm trước là một bức thư tình, nhiều năm sau là cọng cỏ đuôi chó bện thành nhẫn. Tuy không nói rõ, nhưng những thứ này đã trực tiếp bộc bạch thái độ của Kha Tây Ninh đối với chuyện tình cảm, rất rõ ràng, không hề mập mờ giấu giếm.
Đây chính là người hắn yêu.
Nghiêm Tự khẽ mỉm cười vân vê cây cỏ đuôi chó. Hắn vào nhà tìm Kha Tây Ninh, kết quả lại thấy cậu đang ngồi nói chuyện điện thoại với quản lý của mình trong phòng khách. Lòng Nghiêm Tự chua lét, nhưng lại không chắc đối phương là Phó Diễm. Hắn cố ý ngồi xuống cùng sopha với Kha Tây Ninh, cũng không làm gì, chỉ giơ chiếc nhẫn cỏ người nào đó bện cho mình ra ngắm tới ngắm lui.
Kha Tây Ninh nghiêm túc nói: “Phải, tháng này ‘Tiểu lưu ly’ sẽ bước vào giai đoạn tuyên truyền, tôi sẽ tham gia.”
Nói tới đây, cậu mỉm cười, dùng lời nói khẳng định nghi vấn của đối phương: “Đúng là tôi rất mong chờ bộ phim này.” Từ khi đóng máy đã bắt đầu mong đợi, sau khi biết phim vĩnh viễn không có khả năng được chiếu, hồi đầu mong đợi bao nhiêu, khi đó cậu thất vọng bấy nhiêu. Không chỉ vì nó là bộ phim đầu tiên của cậu, mà còn vì nó là bộ phim định tình của cậu và Nghiêm Tự.
Ngày trước, từng có thời kỳ Kha Tây Ninh bị khó ngủ, trong đêm khuya trằn trọc, cậu đã nghĩ nếu ‘Tiểu lưu ly’ không bị dỡ khỏi kệ mà được lên sóng đúng dự tính, vậy sẽ khác gì với hiện tại. Con đường sự nghiệp của cậu liệu có bớt trắc trở hơn, thái độ của mọi người đối với việc cậu và Nghiêm Tự bên nhau liệu có khoan dung hơn, hoặc nên nói, liệu cậu sẽ không quá để ý chuyện mối tình với Nghiêm Tự bị khơi ra trước công chúng?
Rất nhiều cái nếu như, nhưng trên đời làm gì có nếu như.
Nếu thời gian trở lại, ‘Tiểu lưu ly’ sẽ bị ‘chém eo’ hoặc không, đối diện với tình huống hoàn toàn tương phản, có lẽ Kha Tây Ninh vẫn sẽ lựa chọn con đường gian nan nhất ban đầu. Không ai dám nói chắc giả thiết, Kha Tây Ninh không ngại khổ thêm một lần, nhưng chỉ sợ có bất cứ hiệu ứng cánh bướm gì xảy ra, kết cục của cậu và Nghiêm Tự sẽ không được như ngày hôm nay. Đi qua vô vàn lối rẽ, phía trước là vô số khả năng.
Người ở đầu dây bên kia lại nói gì đó.
Kha Tây Ninh gật đầu đáp: “Nửa đầu năm sau ‘Đại sư phong thủy’ lên sóng, ‘Thách thức chính mình’ mùa này có lẽ cũng sẽ chiếu vào khoảng thời gian đó. Đầu mùa xuân có một đại ngôn Tây trang, cuối xuân lại chuẩn bị nhận một bộ phim điện ảnh. Phim truyền hình thì để coi tình hình đã, chắc sẽ nhận một bộ vào mùa hè hoặc cuối năm sau.”
Ngừng một lát, cậu lại nói: “Sản lượng không cao, nhưng không được ôm đồm nhiều bộ cùng lúc, đây là vấn đề đạo đức nghề nghiệp.”
Người bên kia cười ôn hòa.
Nghiêm Tự không nghe rõ giọng đối phương, cũng không biết là nam hay nữ. Có điều nói chuyện về công việc, đối tượng gọi điện chắc chắn chỉ có Phó Diễm.
Đợi Kha Tây Ninh cúp máy, Nghiêm Tự mới thản nhiên nói: “Phó Diễm có trách nhiệm thật.”
Kha Tây Ninh liếc người đàn ông ngồi kế bên một cái, trong lòng đã ngầm hiểu ra, nhưng vẫn giải thích: “Người gọi tới không phải Phó Diễm.” Nếu là Phó Diễm, người nọ hẳn phải nắm rõ lịch trình gần đây của cậu, chứ không cần phải gọi qua xác định lại một lượt. Người vừa liên lạc với cậu chính là Dung Tuyết, người đại diện cũ nghỉ thai sản một năm.
Nghiêm Tự hơi bất ngờ, ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình tĩnh không gợn sóng: “Người đại diện cũ của em?”
“Anh đoán đúng rồi.” Kha Tây Ninh cảm thấy mình không cần thiết phải giải thích nhiều, nhưng cậu vẫn tường tận kể rõ sắp xếp công việc sắp tới của mình: “Chị Dung Tuyết kết thúc kỳ nghỉ nên trở lại làm việc. Công tác của em sau này Phó Diễm sẽ không nhúng tay vào nữa, số lần em với cậu ta gặp nhau cũng sẽ ít đi nhiều.”
Nghiêm Tự bình thản uống một ngụm trà.
Kha Tây Ninh hỏi thẳng hắn: “Anh có vui không?”
Nghiêm Tự lại nhấp thêm một ngụm nữa, rồi mới ‘ừm’ một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Kha Tây Ninh không ép hắn, trái lại cậu cảm thấy rất thú vị, cậu nghiêng đầu cười nhạo người nọ.
Nghiêm Tự cố ý gẩy gẩy chiếc nhẫn cỏ đuôi chó ở ngón áp út.
Kha Tây Ninh: “…”
Cậu quay đầu đi chỗ khác, hơi đỏ mặt.
Nghiêm Tự nói: “Sao em lại nghĩ ra cái trò xưa cổ lỗ sĩ này?”
“Anh thì không đấy.” Kha Tây Ninh phản bác: “Cố ý tặng mấy con búp bê chibi vào hôm sinh nhật em, trên ngón tay một con còn đeo chiếc nhẫn em bỏ ở nhà cũ. Lại còn bày bữa tối ánh nến ở khách sạn. Ai cổ lỗ sĩ hơn?”
Nghiêm Tự hết đường chối cãi, vội vàng đầu hàng: “Anh, anh cổ lỗ sĩ.”
Hắn nói ‘anh’ mấy lần, vừa nói vừa kéo Kha Tây Ninh ôm vào lòng. Thời tiết hôm nay tuy lạnh nhưng không khí giữa hai người rất nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy. Nơi này là nhà mới của hai người, trên giấy chứng nhận bất động sản còn ghi rõ tên Kha Tây Ninh, vì thế Nghiêm Tự càng phóng túng không kiêng kỵ.
Kha Tây Ninh vừa mới kết thúc ghi hình chương trình giải trí đầy gian khổ đã phải tiến vào giai đoạn công tác dày đặc. Dung Tuyết cố ý cho cậu nghỉ ngơi một tuần. Người đại diện có ý tốt, không muốn Kha Tây Ninh mệt mỏi quá độ.
Nhưng Kha Tây Ninh không tận dụng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi điều dưỡng, trái lại cứ sểnh ra là lại bị Nghiêm Tự dỗ lên giường. Căn nhà mới này nằm ở nơi tương đối hẻo lánh, dân cư thưa thớt, Nghiêm Tự càng thêm không biết tiết chế.
Ngoại trừ ở trên giường, hai người còn thích thử thách tìm kiếm loại cảm giác kích thích vi diệu ở nhiều địa điểm khác nhau. Không gian trong nhà rất rộng, địa điểm có thể dùng cũng nhiều. Nghiêm Tự thích nhất là tìm một đĩa phim kinh điển, sau đó rủ Kha Tây Ninh cùng xem phim điện ảnh chiếu trên màn ảnh nhỏ trong nhà.
Lần đầu tiên, Kha Tây Ninh ngốc nghếch ngây thơ vui vẻ đồng ý.
Sau lần đó, Kha Tây Ninh đã hiểu ra dụng ý thật sự của Nghiêm Tự khi tìm người thiết kế rạp chiếu phim gia đình. Nửa đêm, bóng tối bao trùm không gian, màn hình cần mẫn chiếu phim, nhưng không một ai ngó ngàng tới, vì người mở nó lên đã sớm lăn lên sopha, làm mấy chuyện không biết xấu hổ.
Nghiêm Tự làm diễn viên, mấy bộ phim điện ảnh này hắn đã thuộc nằm lòng. Đang đến lúc hăng say nhất, hắn sẽ đột ngột dừng lại, trong đôi đồng tử hưng phấn là ảnh ngược của Kha Tây Ninh, hai má phiếm hồng, kìm nén không phát ra tiếng. Hắn sẽ dùng chất giọng khàn khàn gợi cảm của mình đọc lên câu thoại kinh điển nhất trong phim.
Nó kích thích màng nhĩ của Kha Tây Ninh, cũng tra tấn cả thể xác và tinh thần cậu.
Mỗi khi đến thời điểm này, phản ứng của Kha Tây Ninh luôn rất đáng yêu, lại vô cùng mê người. Có lúc cậu sẽ dùng đùi cọ cọ người yêu, nhẹ giọng năn nỉ Nghiêm Tự mau tiến vào, có lúc không bỏ được sĩ diện, cậu sẽ nghiêng mặt đi không thèm để ý hắn.
Hằng đêm sênh ca, không có ngoại lệ.
Một tuần sau, Kha Tây Ninh kết thúc tuần trăng mật ngắn ngủi, chính thức bước vào guồng quay công việc.
Cùng lúc đó, ‘Tiểu lưu ly’ cũng chính thức ra mắt.
Thiếu niên Kha Tây Ninh và thanh niên Nghiêm Tự cùng chung khung poster lọt vào mắt hàng ngàn khán giả.
Dân mạng gần như muốn nổ tung.
Hết chương 107.