Bạn đang đọc Chú Và Em Bé – 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 – Chương 24: 21. Yêu Bé Kookie Nhất Trên Đời
8 giờ sáng tại sân bay Quốc tế, mọi người dù bận rộn đi lại nhưng vẫn chú ý đến một bé con tròn ủm trắng xinh. Không phải hiếu kỳ gì cả, tại bé con đội cái mũ bông con thỏ nổi bật quá, trông cưng lắm, cơ mà có vẻ đang rất ấm ức nói chuyện điện thoại.
– Thui mà bố, đằng nào ngày mai bố mẹ cũng về, em chỉ là về sớm hơn một chút chíu chíu thui nàaaa
[…]
– Đâu phại em hông nói chì với bố đâu, em có viết giấy nhắn cho bố, tại bố thấy muộn đó chứ
[…]
– Bố iu đừng nóng ná, mai bố về rùi em đấm lưng mát xa toàn thân cho bố lun ná kiki m cúp máy đâyy em iu bố mẹ nhìu nhìu moah moahhhh
Tắt máy, Jungkookie thở phào một hơi. Bé làm nũng với mẹ Won mãi mới được mẹ tiếp tay cho bé trốn bố về nước trước đó! Tại vì hum nay là sinh nhật chú Kim nà, bé sẽ qua thẳng công ty chú Kim, cho chú một bất ngờ cực lớn lun ~
Gọi taxi xong, bé chợt nhớ ra là bé không biết địa chỉ công ty chú. Ừ thì, chú có nói qua rùi nhưng mà bé quên mất tiu TT.
– Ỏ hết pin òi? Sao đúng lúc zạ trờiiii
– Cháu bé đi đâu nhể?_ Bác tài xế trung niên thân thiện quá chừng nè, thui cứ hỏi bác vậy.
– Bác ơi bác cho cháu đến cổng chính tập đoàn Kim thị nha bác.
– Ô kê con bê. Cháu bé đến tìm người nhà à?
– Vâng ạ!
– Chắc mới lên cấp ba hả?
– Dạ không ạ, cháu học đại học rùi.
Jungkookie ngượng ngùng nói chuyện với bác. Chắc tại bé còn nhỏ tuổi, với cả mặt bé trông cũng non choẹt nữa, mẹ Won bảo thế, nên bé giới thiệu bé học Đại học Jinhit ai cũng bất ngờ lắm.
– Tèn ten hết tiền!
– Cho cháu gửi ạ! Cháu cảm ơn bác ạ~
Bé con ngước lên nhìn toà nhà 15 tầng to khủng lồ trước mặt, không khỏi cảm thán chú Kim nhà bé đúng là đại gia thậc. Còn bé là sugar baby của chú ahihi ^^
Lon ton xốc balo đi vào, bé con bị bác bảo vệ quát một cái giật nảy mình.
– Cháu bé này! Cháu tìm ai?
– Cháu chào bác ạ! Cháu là người quen của Tổng giám đốc, bác cho cháu vào được không ạ?
– Không được cháu ơi, nếu cháu quen thì để bác báo lên phòng giám đốc đã, chứ bác không được tuỳ tiện cho qua cổng đâu._ Bác bảo vệ thấy bé con dễ cưng quá cũng không nỡ to tiếng, nhấc điện thoại lên tính gọi điện.
– Không được bác ơi!!_ Jungkookie vội vàng ấn tay bác bảo vệ xuống, xong lại ngượng ngùng rụt về.
– Không gọi điện báo bác không để cho cháu vào được đâu cháu bé.
Bé đến đây để làm chú Kim bất ngờ mà, làm thế nào giờ nhỉ? Bé con xoắn xuýt nghĩ ngợi, nhăn nhó thấy thương làm bác bảo vệ cũng xoắn theo. Rồi bác chợt nghĩ ra gì đó, khua tay miêu tả:
– Cháu là em trai giám đốc à? Giám đốc có một cái thẻ riêng, sử dụng được với tất cả các thiết bị trong công ty ấy. Giám đốc có cho cháu không?
– A đúng rồi!!_ Bé con vội vàng lục balo, móc cái ví nhỏ ra, chìa cho bác một cái thẻ bạch kim._ Đây phải không ạ?
– Để bác thử xem.
Bác bảo vệ ấn chiếc thẻ lên khoá cảm ứng, kêu tít tít hai tiếng rồi ting một cái, cửa đang đóng tự động mở ra.
Hai bác cháu đồng thanh hô một tiếng, vui mừng như tìm ra châu lục mới. Huhu chú đưa bé cái thẻ lâu rồi nên bé cũng quên mất, không nghĩ gì đến lun, may mà lúc nào cũng đem ví trong người. Bé con rối rít cảm ơn bác, tung tăng nhảy chân sáo đi vào trong.
– Bye bye cháu bé, chơi vui nhé!
Bác bảo vệ còn vẫy tay mãi, rồi lại giật mình ngẩn ra.
Ông vui thế làm gì nhể?
Thôi được rồi, cháu bé em trai giám đốc dễ cưng quá, ước gì thằng con bất hiếu nhà ông cũng đẻ cho ông được một nhóc như vậy, haiz.
Qua cửa ải bác bảo vệ, đến level 2 là chị lễ tân. Rút kinh nghiệm để không bị gọi giật lại, bé con chào hỏi trước.
– Chị gái xinh đẹp ơi~ em là người quen của tổng giám đốc, chị cho em đi lên được không ạ?
Chị lễ tân ngơ ngác không hiểu gì, cái tự nhiên bị một nhóc con xinh xẻo hơn cả mình ngọt ngào hỏi thăm, ngượng ngùng trả lời:
– Em chờ chị gọi báo lên văn phòng đã nhé?
– Chú ấy không biết em đến đâu, chị đừng gọi được không ạ?_ Ngây thơ rút cái thẻ vạn năng ra cho chị gái xem_ Chị ơi em có cái này…
– Thẻ của… Kim tổng?_ Chị gái xíu thì la lên. Phải biết là cả tập đoàn chỉ có Kim tổng mới có cái thẻ này thôi!
– Dạ vâng ạ.
– Này em bé ơi…_ Chị lễ tân ngó xung quanh, thì thầm_ Chị nghe nói là cả tập đoàn chỉ có một cái thẻ này thôi, từ lúc Kim tổng lên làm CEO, anh ấy đổ bao nhiêu tiền để set hệ thống bảo mật cao cấp trong tập đoàn, đến chủ tịch Kim cũng không có thẻ đâu nhớ!
– Thật ạ?_ Jungkookie cũng ngạc nhiên không kém, hai tay bịt cái miệng nhỏ xinh lại. Cái này chú Kim không có nói cho bé nha!
– Có ai hỏi bé đừng nói là chị tiết lộ nhé huhu, phòng ngừa nhỡ đâu!
– Vâng ạ, bé không nói đâu. Suỵtttt._ Bé con đưa ngón trỏ lên chu mỏ làm động tác bí mật, gật đầu lia lịa, hai cái tai thỏ cũng lắc lư theo.
Cưng quá trời cưng!! Chị gái tiếp tân mém xỉu, thề là cô chưa từng gặp nhóc con nào dễ thương vậy luôn! Dẫn Jungkook đến cửa thang máy chuyện dụng, cô hướng dẫn Jungkook ấn cái thẻ lên khoá cảm ứng.
– Bé ấn cái này vào đây. Bấm tầng 14 là lên thẳng đến tầng giám đốc luôn.
– Vâng ạ~ Cảm ơn chị gái xinh đẹp nhìu nhaaaa
– Bye bye bé con!!
Jungkookie ngắm nghía cái thẻ bạch kim, hôn chụt một cái. Chú Kim ơi sugar baby của chú đến thăm chú đây ~
Ting một tiếng, cửa thang máy mở, Jungkookie trước tiên ló cái đầu ra ngoài, rồi mới rón rén bước ra. Rộng quá chời quá đấc zị nè!! Ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngó xung quanh, bé con tí thì đâm sầm vào một người đang ôm tài liệu.
– Jungkook?
– Trợ lý Han!!
Bé con như tìm được cứu thế, vội vàng nhờ trợ lý Han đưa bé đến văn phòng chú Kim. Cả một tầng to thế này bé chả biết phòng nào với phòng nào hớt trơn.
Trợ lý Han đưa bé đi, qua phòng thư ký mọi người đều liếc mắt nhìn theo hai cái tai thỏ trắng lắc lư, trong đầu chấm hỏi cực lớn.
– Tổng giám đốc có biết em đến không?
– Không đâu ạ em lén đến đây đó!
– Đây là phòng sếp Kim này, đúng lúc có tài liệu này cần mang cho sếp. Jungkook giúp anh luôn nhé.
– Dạ vâng ạ!
Jungkookie ôm lấy tập giấy tờ, phấn khích hắng giọng, hít sâu một cái rồi gõ cửa.
– Mời vào.
– Tổng giám đốc, có tài liệu cần anh xem qua ạ.
Taehyung sửng sốt ngẩng đầu lên. Nhìn thấy bé con đội mũ bông con thỏ cười rạng rỡ còn khoa trương bật dậy nhanh chóng sải bước đến gần bé ôm chặt như kiểm chứng.
– Bé con?
– Bé con của chú nè~
Jungkookie cũng vòng tay ôm lấy anh người yêu. Cả tuần không được gặp chú bé nhớ chú mún chớt lun!!
Rồi bé chợt thấy trời đất đảo ngược, chú Kim ôm bé đến sofa trong phòng, đặt bé ngồi lên đùi, chăm chú nhìn bé một lúc lâu làm bé hơi bối rối, nghiêng đầu non nớt gọi:
– Chú ơi?
Taehyung nhìn đôi môi hồng nhạt mấp máy, một tay đưa lên gáy bé kéo bé về phía mình, ấn lên đó một nụ hôn. Không được gặp bé con cả tuần trời, tạm thời lúc này anh không muốn nói gì cả, chỉ đơn giản dùng nụ hôn của mình để nói cho bé biết anh nhớ bé nhường nào.
Đến khi Jungkookie mặt đỏ hồng, hơi thở gấp gáp hỗn loạn Taehyung mới thoả mãn buông bé ra. Ngón tay cái mân mê môi nhỏ đã có chút sưng, dịu dàng nói chuyện với bé.
– Bé đi chơi vui không?
Bé con ngượng ngùng nên chỉ gật đầu không trả lời.
– Có nhớ anh không? Hửm?
Mặt bé càng đỏ hơn, lại gật đầu dụi vào ngực người yêu. Taehyung cũng phối hợp im lặng, hưởng thụ không gian hai người. Một lúc sau chợt nhớ ra mục đích tới đây hôm nay, bé con ôm lấy cổ chú Kim híp mắt hỏi:
– Hôm nay bé đến đây chú có vui hong?
– Vui chứ. Rất hoan nghênh bé đến bất cứ lúc nào._ Rồi nhéo cái má thịt của bé ra vẻ không hài lòng._ Về nước sao không nói để anh đi đón?
– Thì người ta mún cho chú bất ngờ mà.
Bé con bĩu môi, sau đó lại vội vớ lấy cái balo, lôi ra một cái hộp nhỏ màu đen, đáng yêu ngọt ngào mở nó ra.
– Chúc mừng sinh nhật Taehyungie ~
Chú Kim lại nhìn bé kiểu đó nữa rồi!! Chú chả nói gì cả, chỉ đơn giản nhìn bé không chớp mắt thôi. Bé còn nhìn thấy hình ảnh chính mình phản chiếu rõ ràng qua đồng tử đen láy của chú Kim lun kìa. Chú cứ như vậy bé sẽ bị chìm vào trong đó mất thui!!
– Cảm ơn em. Anh rất vui._ Taehyung nhận lấy hộp quà. Bé con tặng anh một chiếc đồng hồ đen bạc, kiểu dáng đúng là kiểu anh hay đeo, tuy không phải là hãng nổi tiếng nhưng anh đoán cũng không ít tiền đâu. Bé con này…
– Bé không có nhiều tiền tiết kiệm nên chỉ mua được đồng hồ cho chú thui. Chú hong được chê nha~
– Anh thích lắm mà._ Taehyung tháo đồng hồ đang đeo xuống rồi chìa tay mình ra_ Bé đeo cho anh đi.
– Chú chắc hong?
– Có gì không được hả?
– Dạ honggg
Nhìn cái mặt phấn khích hớn hở của bé con kìa, có ghét không cơ chứ. Jungkookie cẩn thận nhấc chiếc đồng hồ ra rồi chậm rãi đeo lên tay chú Kim. Đúng như bé nghĩ nè, rất là hợp với chú lun ~
– Bé con của anh đúng là có mắt nhìn ha.
Jungkookie hôn chụt một cái lên đồng hồ, hôn thêm một cái lên tay chú rồi ôm vào ngực, giở thói trẻ con mè nheo.
– Bé đeo cho chú rồi, sau này không cho chú tháo ra.
– Được, không tháo ra.
– Không cho chú đeo đồng hồ của người khác tặng.
– Được.
– Cái này, cái này nữa._ Bé con chỉ đồng hồ, rồi ấn ấn nơi trái tim Taehyung._ Cũng chỉ được là của bé thui ~
– Còn phải đợi bé nói sao?
– Yêu chú Kim nhất ~
– Yêu bé Kookie nhất trên đời.
______________
Mai còn bài thuyết trình mà chưa thuộc. Cơ mà nãy làm vỡ cái đĩa, cảm hứng chợt tới, chắc vũ trụ bảo viết chap mới đi 🥺