Bạn đang đọc Chú Và Em Bé – 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 – Chương 22: 21. Nguyện Ý Che Chở Em Cả Một Đời
Chẳng mấy đã đến cuối năm, Jungkookie vừa mới thi cuối kỳ xong. Tại bé lo lắng nên cứ thức đêm dậy sớm suốt, thi xong hết thì lại lăn ra ốm.
– Hắc xì!
Jungkookie lau nước mũi. Bé bị cảm lạnh ùi. Nhưng mà hông sao, ốm một tí mè nheo người iu cho sướng ^^
– Sữa của bé này.
Taehyung đưa cho Jungkook cốc sữa nóng anh vừa pha xong. Bé con lười biếng cuộn tròn trên sofa, xoè hai tay nhận lấy.
Anh ngồi xuống bên cạnh ôm cục bông cho bé dựa hẳn vào người mình.
– Bé muốn ăn gì nào?
– Taehyungie nấu canh hến nha? Lâu lắm bé không được ăn rùi.
– Ừ. Gì nữa không?
– Gì cũng được ạ.
– Có đau đầu không? Anh mát xa cho bé một lúc nhé?
– Vâng ạaa
Bé con nằm gối đầu lên đùi người yêu, sung sướng nhận phục vụ. Taehyung sợ bé đau, giảm nhẹ lực tay nhất có thể. Bé thì sướng rồi, người yêu xoa bóp một lúc thì thiêm thiếp ngủ mất.
Taehyung kê cái gối đầu lên, đắp lại chăn cho bé, mình thì mang cái cốc đi rửa rồi bắt đầu nấu cơm. Bố mẹ bé bận công chuyện, ngày kia mới về được nên gửi bé sang bên này.
Đấy vừa nhắc đã thấy mẹ Won gọi điện rồi.
– Cô ạ.
[ Ừ, hai đứa ăn cơm chưa? ]
– Dạ chưa, con đang nấu ạ.
[ Phiền con vài hôm, Kookie bệnh tính tình hơi xấu một xíu, con đừng trách em nha ]
– Kookie ngoan lắm cô, uống sữa xong giờ đang ngủ đấy ạ._
Ôi con ước gì cô gả em sang đây luôn cho con phiền cả đời luôn á cô!
[ Lạ vậy? Bình thường nó ở nhà á hả, là mè nheo đủ kiểu vòi vĩnh đủ kiểu luôn á! Mà… KIM TAEHYUNG ĐỪNG CÓ MÀ TÁY MÁY NHỚ CHƯA??? ]
Chú lại vui tính rồi…
[ Con kệ ông ấy. Cô cúp máy đây, hai đứa ăn cơm rồi nghỉ sớm nhaa ]
– Vâng ạ. Con chào cô, chào chú ạ..
Haiz. Chú hết dỗi vụ anh đưa Kookie đi học buổi đầu tiên rồi, nhưng mà cứ lúc nào Kookie chạy sang nhà anh ngủ là chú vẫn không vui đâu. Chú nghĩ nhiều quá, Kookie ốm vậy con cũng đâu dám làm gì ẻm…
Ấy lại nhớ em người yêu rồi. Chạy ra thơm thơm hai má trắng xinh, thơm thơm cái mỏ đi ngủ cũng dẩu lên, hít hà chán rồi mới chạy vào cơm nước tiếp.
– Em bé ơi~ Dậy ăn cơm nè, xíu lại ngủ tiếp.
Taehyung gọi một lúc rồi dựng bé dậy, xỏ dép cho bé rồi ôm cả người cả chăn vào bếp.
– Um?
– Tỉnh chưa nào? Ăn cơm đã nhé, bé còn phải uống thuốc đó.
– Hong mún ăn…
– Ngoan, ăn một xíu thôi. Anh nấu canh hến cho bé rồi này.
– Giờ bé hong mún ăn nữa
– Bé ốm mà, ăn một xíu rồi uống thuốc mới khỏi được, nha?
– Anh ôm~
– Nào ôm.
Taehyung ôm bé đặt lên đùi, cùng nhau ăn cơm. Bé ngủ dậy nên càng đau đầu hơn, cả người đều mỏi, nhưng mà được anh người yêu vừa ôm vừa dỗ dành vừa xoa xoa thì cũng ăn được một bát canh với một ít cháo.
– Bé ngồi ngoan, anh rửa bát xong rồi cho bé uống thuốc nhé?
– Vâng ạ
– Ngoan quá, hôn bé cái nào.
Lúc chưa gọi bé dậy Taehyung rửa hết các loại nồi niêu xoong chảo rồi, lau bếp vứt rác xong rồi, giờ chỉ rửa mỗi bát vừa ăn thôi nên làm rất nhanh. Anh rửa tay, lau khô rồi tách viên thuốc, bỏ vào cốc nước đợi nó sủi hết.
– Bé uống thuốc nè.
– Đắnggggg
– Không đắng đâu, viên sủi dễ uống mà, bé ngửi xem.
Anh đã cố tình mua thuốc dạng sủi cho bé con rồi, xem kìa, chả đắng tí nào đâu nhưng mà nũng, uống xong cái mặt cứ nhăn tít cả vào.
chụt
– Đỡ đắng chưa?
– Cũng đỡ rùi ạ~
Xong tiết mục uống thuốc thì đến tiết mục đánh răng. Kookie ốm mệt tay Kookie run quá, anh người yêu lại bóp kem đánh răng ra rồi để sẵn cốc nước cho bé, thiếu điều đánh răng hộ thôi.
– Quay đây lau mặt nào.
– Anh lau nhẹ nhẹ thui bé mỏng manh lắm á.
Đã lau cho rồi còn ra vẻ, anh lại cắn cho mấy cái bây giờ chứ.
Jungkookie được đặt xuống giường, đắp chăn cần thận rồi, thấy Taehyung không nằm luôn cùng mình thì vội níu lấy áo anh, rưng rưng chực khóc:
– Anh đi đâu? Không ở với bé à?
– Anh đi lấy laptop sang bên này, vẫn còn vài việc. Bé thả ra nào.
Rồi lúc Taehyung ôm laptop cùng đống giấy tờ quay lại thì bé con vẫn còn ngồi ôm gối, mắt ướt nước ngóng trông ra cửa, cứ như anh đi luôn không về vậy.
– Bé ngủ đi, anh ngồi cạnh bé làm.
– Ôm ôm ~
Anh lại ngồi xuống, kê gối đằng sau lưng, nửa ngồi nửa nằm ôm bé dựa vào người mình.
– Bố Bin bảo giáng sinh bố đưa cả nhà đi Canada chơi…_ Trước khi bố mẹ đi công chuyện bố báo với bé vậy đó, bé buồn cả ngày nay luôn.
– Ừm.
– Bé không muốn, muốn đi chơi với anh cơ…
– Nào, giáng sinh thôi mà, bé ngoan, đi chơi vui với bố mẹ. Bao giờ bé về?
– 30 bé mới về… Không kịp đón sinh nhật anh thì sao đây?
Jungkookie nói đến đây thì khóc to luôn. Taehyung vừa thương vừa buồn cười, hôn hôn bé dỗ dành.
– Thì năm sau bé bù cho anh là được mà. Mà chả biết năm sau có bị ai đó bỏ không nữa…
– Hong đâuu~_ Bé con quẹt nước mắt nước mũi vào áo người yêu_ Năm nào cũng đón sinh nhật cùng anh. Bé thích anh nhất, anh cũng chỉ được thích một mình bé thôi.
Bé con trong ngực thơm như kẹo bông, bé vừa nỉ non nói thích anh, vừa bá đạo không cho anh thích người khác, Taehyung chỉ biết đáp trả bé bằng nụ hôn sâu.
– Được rồi, bé còn đang ốm đó, ngủ sớm đi cho mau khỏi.
Bé con ngoan ngoãn kéo chăn nằm im. Người yêu bé lót cái gối lên đùi rồi đặt laptop lên, bắt đầu xử lý công việc.
Bé đã khoe với các chị là người yêu bé đẹp trai nhất lúc tập trung làm việc chưa? Thi thoảng ảnh sẽ cau mày lại, môi cũng sẽ hơi mím, nhìn nghiêng sẽ thấy sườn mặt góc cạnh nam tính, đẹp trai một trăm phần trăm lun á!
Anh yêu đẹp trai quá, bé hơi hơi buồn ngủ rồi…
Cho đến lúc bé cựa mình tỉnh lại, đầu tiên vẫn là nhìn thấy góc mặt đẹp trai của người yêu.
– Anh…
– Bé tỉnh? Khát nước à?
– Vâng
Taehyung đặt laptop xuống, nhanh chóng rót cho Jungkookie cốc nước, còn đỡ bé dậy cho bé uống luôn.
– Mấy giờ rồi Taehyungie?
– 3 giờ. Em thấy nhẹ người hơn không?
Jungkook gật gật. Nhìn đèn bàn vẫn chưa tắt, laptop vẫn sáng le lói, lúc này bé tỉnh ngủ hoàn toàn.
– Anh vẫn đang làm việc ạ?
– Cũng gần xong rồi. Bé khó chịu à? Hay anh tắt đèn nhé?
Jungkook lắc đầu. Hôm nay bé ốm, bé mệt, Taehyung cũng không đi làm, ở nhà chăm bé. Bé cứ mè nheo làm nũng thôi, bé chẳng nghĩ được là Taehyung bộn bề trăm công nghìn việc như thế nhưng cả ngày vẫn quan tâm bé, để đến đêm bé ngủ yên rồi anh mới bắt đầu lạch cạch làm việc.
Bé con thương anh, xong lại tự trách mình, ôm gối lặng lẽ chảy nước mắt.
Khó thở quá, bé sịt một cái thế là Taehyung phát hiện ra luôn, vội vàng kéo bé dậy ôm ôm thương thương.
– Em bé sao thế? Khó chịu quá à? Hay là đi bệnh viện nhé?
Jungkookie lắc đầu không nói chuyện, tay quẹt quẹt nước mắt trông tội không chịu được, làm anh xót xa theo.
– Bé khó chịu ở đâu bé nói cho anh? Anh không làm nữa, anh ôm bé ngủ, được không nào?
Jungkook lại lắc đầu, thút thít nấc lên.
– Tại bé mà… Anh phải thức làm việc cả đêm…
Taehyung hiểu ra. Bé con của anh…
– Kookie.
– Dạ.
– Kookie ngoan, không phải lỗi của bé, anh cũng có trách bé đâu nào? Bé ốm mệt, anh chăm người yêu anh là đương nhiên.
Tắt đèn, Taehyung ôm bé con khóc nhè nằm xuống, kéo chăn lên bọc hai người cẩn thận.
– Bé còn nhỏ, anh không hề trách bé. Mà thật ra, anh không cần bé phải tỏ ra hiểu chuyện đã có anh ở cạnh bé rồi. Bé chỉ cần khoẻ mạnh bình an, vui vẻ làm những gì bé muốn thôi. Hiểu chưa nào?
Jungkookie gật gật, ôm chặt người yêu dụi dụi làm nũng.
Taehyung hôn trán người yêu chúc ngủ ngon, trong lòng càng mềm mại.
Anh đã xác định, đời này nếu không phải là Jungkookie, thì sẽ không là ai khác. Bé con mới chỉ có 17 tuổi thôi, sẽ luôn bày trò nghịch ngợm sẽ giở tính trẻ con, sẽ hay giận dỗi vô cớ, hay ghen tuông vớ vẩn, vân vân và vân vân. Nhưng anh mong bé cứ mãi thanh thuần như vậy, mãi mãi không cần lớn, không cần phải ngã vào thế giới khắc nghiệt ngoài kia.
Ít nhất vẫn là Jungkookie trong sáng thánh thiện.
– Em không cần phải trưởng thành đâu bé con, bởi vì đã có anh, ở cạnh em, nguyện ý che chở em cả một đời.
__________
Mình cũng đã từng được che chở, bảo vệ như vậy. Mình mới chỉ 20 tuổi, nói những điều như thế này thật sự rất khó thuyết phục, nhưng mình vào đời sớm, một mình trải qua nhiều thăng trầm. Ngày còn bé thì chỉ mong lớn nhanh, lớn rồi thì lại khát khao mãi mãi chỉ là một đứa trẻ. Nếu được như bé Kookoo thì thích rồi, sẽ không còn phải vất vả nữa hehe
Gửi những bé nhỏ tuổi hơn chị, còn nhỏ thì cứ thoải mái vui chơi đi thui đừng lo nghĩ quá nhìu nhé các bé uii, tư tưởng thoải mái nhất có thể nhee