Đọc truyện Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận – Chương 7: Ngà voi trắng (6)
Liên tục vài ngày, Ưng Tử đều nghĩ đến những lời này của Tiêu Nhất Mặc, hiển nhiên Tiêu Nhất Mặc không vui, cũng như vụ áo kia vậy cô không hiểu tại sao anh lại không vui, đến nỗi rốt cuộc là tại sao cô cũng không nghĩ ra.
Cuộc sống đại học thú vị, một trong số đó chính là những hoạt động xã đoàn muôn màu muôn vẻ, xã đoàn tốt nên nhiều sinh viên gia nhập, có thể kết giao một số bạn tốt, cũng có thể mở rộng tầm mắt, rèn luyện năng lực của chính mình. Xã đoàn hoạt động tổ chức rất tốt, thường xuyên có thầy giáo đến hướng dẫn, liên hệ, cũng có rất nhiều xã đoàn rời khỏi trường học, thành lập một sư đoàn có tiếng tăm trong xa hội.
Nhưng mà, ở trong mắt Tiêu Nhất Mặc, đây đều là trò đùa dành cho trẻ con, cuối cùng còn nói một câu “Đặc biệt là con gái”, làm người khác mơ màng bất định.
Nhưng mà, cô cũng không có tư cách đi chỉ ra chỗ sai, cô chỉ cần ngoan ngoãn mà làm tốt “Trọng trách một năm làm Tiêu phu nhân”, chờ Tiêu Nhất Mặc thuận lợi kế thừa lâu đài cổ của anh, cô sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa.
Thời gian này thật sự quá bận rộn, bởi vì tiết mục bị chê một lần, kỷ niệm ngày thành lập trường cũng sắp sửa lửa sém lông mày, đoàn hợp xướng tập luyện rất nhiều lần, cuối cùng cũng luyện được tốt các bộ âm.
Đến cuối tuần, WeChat của Ưng Tử có một tin nhắn gửi đến, là Tiêu Nhất Mặc gửi, bảo cô đợi buổi chiều bốn giờ rưỡi anh sẽ ở cổng trường chờ, đón cô cùng nhau về nhà.
Nói thật, Tiêu Nhất Mặc cố ý tới đón cô, có thể thấy được lần này đến nhà thật sự rất quan trọng, việc này làm cho cô có chút khẩn trương.
Đối với cô mà nói, ứng phó Tiêu Nhất Mặc đã cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, hiện tại đến Tiêu gia một đống người như vậy, đối với cái danh “Tiêu tiểu phu nhân” đột nhiên xuất hiện như này sẽ có thái độ như thế nào? Có hay không bị bọn họ ghét bỏ, làm khó dễ?
“Cái váy trắng này thế nào?” Cô tiến đến chiếc gương đang chiếu hình ảnh mình.
Người ngủ đối diện cô là Trịnh Viện, cô ấy bắn ánh mắt hâm mộ ghen tị tiếc hận: “Tức chết bảo bối rồi, cậu sao có thể gầy như thế, mặc gì cũng đẹp.”
“Thấm Nhi, cậu cảm thấy như nào? Váy dài đẹp hay là bộ váy chữ A kia đẹp?” Ứng Tử dựa gần giường Lý Thấm cầu cứu.
“Cậu thành thật khai báo, đây là đi làm gì?” Lý Thấm là một cô gái nhỏ (nguyên văn là tiểu ớt cay), “Không thì không phát biểu ý kiến.”
“Xem như…… Đi gặp mặt trưởng bối đi.” Ưng Tử cũng không biết nên định nghĩa cuộc gặp này như thế nào.
Lý Thấm thất vọng rồi, “Oài” một tiếng: “Mình còn tưởng rằng cậu đi hẹn hò cơ, váy chữ A tôn dáng người, váy dài thục nữ, gặp trưởng bối thì mặc váy dài.”
“Phanh” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đạp ra, một người bạn cùng phòng khác là Bành Tuệ Tuệ từ bên ngoài trở về, ồn ào nói: “Mau đứng lên, các cậu là mấy đồ lười, nhanh trang điểm một chút rồi chạy ra cửa!”
Vốn dĩ Lý Thấm đang lười biếng nằm ở trên giường lập tức nhảy lên: “Điền phiếu?”
Bành Tuệ Tuệ giơ giơ mấy tờ phiếu trong tay, đắc ý nói: “Tớ, Bành Tuệ Tuệ ra quân, còn có thể không làm ra việc sao?”
“Phiếu gì vậy?” Trịnh Viện buồn bực hỏi.
“Là người nổi tiếng về đầu tư, đại học Tế An ngành kinh tế tài chính Tiêu Nhất Mặc đến trường diễn thuyết, truyền thụ kỹ xảo tâm đắc “biến cát thành vàng”, các cậu nha, cả ngày chỉ biết vùi đầu đọc sách, bên ngoài nơi phồn hoa cũng phải biết một chút mới được, vì cái này Đại học Tế An bên cạnh đều sôi trào.” Bành Tuệ Tuệ vẻ mặt đắc ý dào dạt.
Bốn người trong phòng kí túc xá bốn người đều mỗi người một vẻ, Bành Tuệ Tuệ lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, lại là người địa phương, ở trong trường học có vô số người theo đuổi, là một tiểu công chúa kiêu ngạo; so sánh thì Lý Thấm và Trịnh Viện diện mạo cũng không xuất sắc, nhưng Lý Thấm thiên về ngọt ngào, cười rộ lên một bên má có cái lúm đồng tiền, Trịnh Viện vóc dáng cao gầy, ước chừng có 1m7, cũng là nữ sinh xinh đẹp.
“Trời ạ, phiếu gần đầu, tớ phải trang điểm làm tóc nhanh mới được,” Lý Thấm cầm lấy phiếu xác nhận, vui vẻ ờ tại chỗ mà xoay người.
“Chờ một chút……” Ưng Tử có chút hoài nghi lỗ tai của mình, từ trên giường nhô đầu ra, không xác định hỏi, “Các cậu nói ai tới diễn thuyết?”
“Tiêu Nhất Mặc!” Bành Tuệ Tuệ từ đầu giường cầm một quyển tạp chí kinh tế tài chính ném cho Ứng Tử, “Xem, trang bìa chính là người này, kim tài quốc tế năm trước bầu chọn mười người giàu có đẹp trai lại độc thân, Tiêu Nhất Mặc là người đứng đứng thứ ba, người đầu tiên trong giới đầu tư “biến cát thành vàng” còn được gọi là Ông Vua không ngai.”
Ảnh chụp người đàn ông mặc một chiếc áo somi kẻ caro, quần tây màu vàng nhạt, dựa nghiêng lên giá sách, ánh chiều tà của mặt trời lặn từ cửa kính sát đất chiếu vào, ánh mắt đạm mạc nhìn vào thứ hư vô trong không khí.
Kỹ thuật của nhiếp ảnh gia rất tốt, trong hình ảnh, người đàn ông phảng phất như một quý công tử ưu nhã, từ trên cao nhìn xuống dưới như là nhìn chúng sinh, tuấn mỹ, kiêu căng ngạo mạn, giơ tay có thể với tới, nhưng lại cao không thể chạm được.
Đúng là Tiêu Nhất Mặc.
Diễn thuyết bắt đầu vào buổi chiều, Đại học kinh tế tài chính Tế An tổng cộng mời đến bốn người trong nghề đều là nhân tài kiệt xuất, Tiêu Nhất Mặc là người nổi bật nhất.
Ưng Tử vì thế thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Xem ra, buổi chiều Tiêu Nhất Mặc cũng không phải đặc biệt đến đón cô, Đại học Tế An ngay bên cạnh Đại học Sư Phạm, chỉ là toạ đàm xong thuận tiện đón cô cùng nhau về nhà mà thôi.
Dọc theo đường đi, cô bị giáo huấn một đống lớn về lý lịch của Tiêu Nhất Mặc.
Mười chín tuổi liền tốt nghiệp chính quy ở Đại học Tế An, năm đó trúng tuyển được trường nổi nhất nước M sau đó học hành thạc sĩ đỗ học vị, cùng năm đó liền bắt đầu tiến vào đầu tư tài chính, với con mắt tinh đời anh đã đầu tư vào một công ty vừa mới xây dựng trang web và một công ty khoa học kỹ thuật, cuối cùng đạt được gấp mấy chục lần lợi nhuận, được bầu là người kinh điển nhất VC, anh cũng trở thành người đầu tư nổi tiếng nhất nước M.
Khi 22 tuổi, Tiêu Nhất Mặc về nước, cùng năm liền sáng lập công ty đầu tư, theo sau có nhiều người tài, xác nhập công ty khoa học kỹ thuật Hoa Trí cũng giữ cổ phiếu của công ty đến nay, cái này là trường hợp công tác dự bị thông minh nhất của VC, chuyển hình nhất là sau khi công ty khoa học kỹ thuật Hoa Trí trải qua 5 năm kinh doanh, đã trở thành công ty cung ứng Smart phone lớn nhất quốc nội thậm chí là trong toàn cầu, di động X mỗi một kỳ bán ra đề là doanh số đáng kinh ngạc, tài sản của Tiêu Nhất Mặc cứ như vậy nhân lên mấy chục lần.
“Mấu chốt là nguyên bản anh ấy chính là phú nhị đại, có thể nằm không kế thừa gia sản, lại còn tài hoa hơn người như vậy, thật là quá quá làm người ta sùng bái!”
Ở trường Bành Tuệ Tuệ có quen với Tiểu Thái là Đại học kinh tế tài chính Tế An ngành tài chính, những việc này đối với cô ấy thuộc như lòng bàn tay, Bành Tuệ Tuệ một bên nói một bên mắt mắt sáng lên, nhìn là biết bị Tiêu Nhất Mặc mê hoặc không ít.
Kỳ thật, lý lịch của Tiêu Nhất Mặc, Ưng Tử đã biết hơn phân nửa. Sau khi nhận thấy được ý niệm muốn bỏ cuộc của Ưng Khải, cô bắt đầu điên cuồng sưu tập những tin tức trong giới thương nhân tư liệu của danh nhân ở Tế An, hy vọng từ đó có thể tìm được người cứu vớt hạng mục Cẩm Địa. Tiêu Nhất Mặc chính là do cô nhìn thấy từ một quyển tạp chí kinh tế tài chính, cô có ấn tượng rất sâu với một câu “Biến cát thành vàng”, lại nhớ rõ Ưng Khải đã từng thổi phồng gia đình họ cùng Tiêu gia có chút giao tình, khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng thể thử, đem Tiêu Nhất Mặc vào danh sách mình chọn lọc.
Cuối cùng danh sách có chừng mười mấy người, đều là người có nhiều hoặc ít đã từng với Ưng gia có quan hệ qua lại. Cô vắt hết óc suy nghĩ tất cả những lý do thoái thác, nhìn suốt đêm thư hạng mục Cẩm Địa, sau tới cửa thăm hỏi từng người một.
Cô trời sinh tính thẹn thùng lại nhát gan, không hiểu về thương nghiệp, sau một tuần cổ vũ cô cũng đủ dũng khí tự mình cùng bộ phận tiêu thụ, sử dụng hết dũng khí từ nhỏ đến lớn: Đối với mỗi người đều trưng ra gương mặt tươi cười, hết sức có khả năng mà dùng từ khích lệ đến a dua đối phương, biểu đạt mình đối với đối phương vô cùng ngưỡng mộ vô cùng kình nể……
Trong mười mấy cá nhân, có người căn bản không nghe cô nói gì, có người lại muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, có châm chọc có mỉa mai…… Có một lần cô vất vả muốn gặp Tổng giám nhưng phải thông qua thư kí, tới công ty rồi sau đó đợi suốt một ngày, cơm cũng không dám đi ăn, cuối cùng chờ đến khi toàn công ty đều tan ca, thư kí mới nói cho cô, Ước tổng đi công tác rồi.
Tiêu Nhất Mặc là người cuối cùng trong danh sách, cô đã sắp tuyệt vọng, không nghĩ tới rằng, hai người cuối cùng đạt thành hiệp nghị như vậy.
Bên ngoài hội trường đã chen chúc đầy người, người không có phiếu cũng muốn một thấy phong thái của những lão đại trong ngành đầu tư khoa học kỹ thuật tài chính, liền nằm bò ở cửa sổ bên ngoài nhìn xung quanh. Tiểu Thái ở bên ngoài hội trường chờ, đưa các cô vào hội trường sau đó lại vội vàng rời đi — hôm nay đứng đầu là hội học sinh, các loại việc vặt thật sự rất bận rộn.
Mở màn chính là của công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Trí Tổng giám đốc Bùi Chiêu Dương, một năm trước anh ta đã đưa ra sản phẩm di động X6 bán chạy nhất toàn cầu. Từ lúc lên sân khấu tiếng vỗ tay sấm dậy liền có thể nghe thấy, khí chất dáng người đều rất cao, đề mục diễn thuyết cũng phù hợp với khẩu vị của sinh viên — từ ưu thế di động trong thời đại này đến ưu thế của công ty Khoa học kĩ thuật Hoa Trí, nói sự giống nhau như thế nào, hiệu suất cụ thể ra sao.
Trịnh Viện rất sùng bái Bùi Chiêu Dương, cô ấy hiện đang có mục tiêu là về sau kiếm tiền mua một bộ X6; Bành Tuệ Tuệ thiếu chút nữa cũng bị Bùi Chiêu Dương hấp dẫn, nhưng cuối cùng cô ấy cũng kiên định mà đứng vững vàng lập trường: “Không được, tớ thích Tiêu Nhất Mặc, Bùi Chiêu Dương đã kết hôn, nghe nói còn là người cuồng vợ, Tiêu Nhất Mặc vẫn còn độc thân, tớ nằm mơ có thể vẫn có cơ hội.”
Ở giữa là hai người, một người là trong khoa học viện nghiên cứu Tề giáo sư, nói về một sinh viên ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật tự mình vươn lên; một người khác người đầu tư nguy hiểm-Erick của nước M, nói về hoàn cảnh đầu tư trong nước và quốc tế.
Hai người này nói thì thuật ngữ kinh tế tương đối nhiều, mà diện mạo cũng không đẹp, cũng không có đề tài gì hot, những sinh viên nữ đều nghe không hiểu lắm, Ưng Tử cũng sắp ngủ gà ngủ gật.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, Tiêu Nhất Mặc mặc tây trang đi giày da từ hậu đài ra, toàn bộ không khí hội trường vì vậy mà rung lên.
“Mau xem mau xem, a a a, quá đẹp trai, so với ảnh tạp chí còn muốn đẹp trai hơn!!!!” Bành Tuệ Tuệ cấu vào đùi Ưng Tử.
Ưng Tử lập tức thanh tỉnh. Không thể không thừa nhận, ánh đèn chiếu vào thân hình tự tin ngạo nghễ của Tiêu Nhất Mặc nhìn anh cũng không khá những minh tinh điện ảnh là bao, chỉ sợ những minh tinh khác đứng gần cũng bị ánh hào quang của anh che mất.
Diễn thuyết bắt đầu, đại hội trường im lặng không tiếng động.
Tiêu Nhất Mặc nói không nhiều lắm, chiếu PPT là chính, nói năng ngắn gọn, đưa mấy năm hành nghề tới nay cùng mấy số liệu gần đây chiếu lên màn hình cho mọi người cùng xem. Trong lúc đó, anh còn xen kẽ lúc ấy khi đầu tư gặp phải lực cản cùng những nguy hiểm, một bước làm sai chính là tổn thất mấy ngàn vạn thậm chí thượng trăm triệu.
Trước nay Ưng Tử đố với thương nghiệp không có hứng thú, hôm nay nghe chuyện xưa cũng giống như ngửi được mùi ngon, chờ hình chiếu xuất hiện bốn chữ “Cảm ơn đã xem”, mới bừng tỉnh phát hiện, thời gian đã trôi qua một tiếng.
Kế tiếp có nửa tiếng tự do hỏi đáp, rõ ràng các bạn học đều có hứng thú với Bùi Chiêu Dương và Tiêu Nhất Mặc.
“Xin chào Tiêu học trưởng, anh đầu tư vào công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Trí là đầu tư kinh điển nhất ở trong nước, xin hỏi lúc ấy anh cảm thấy Bùi tổng là người như thế nào?” Người chủ trì đem vấn đề đầu tiên nói ra, các bạn học ở bên dưới liền vang lên tiếng cười ái muội.
Tiêu Nhất Mặc cũng cười, hài hước mà tiếp câu hỏi: “Tôi cũng không dám nhìn trúng Chiêu Dương, Chiêu Dương là của vợ cậu ấy rồi.”
Bùi Chiêu Dương từ trước đến nay ít khi nói cười, nghiêm túc mà sửa đúng: “Chú Tiêu nhìn trúng là Khoa học kỹ thuật Hoa Trí, cũng nhìn trúng đây là lĩnh vực có tiềm năng nhiều tiềm năng của khoa học kỹ thuật trong nước.”
Người chủ trì vẻ mặt kinh ngạc: “Chú Tiêu? Là tôi nghe nhầm sao? Tiêu học trưởng cùng Bùi tổng tuổi tác như nhau mà phải không?”
Bùi Chiêu Dương nói ngắn gọn: “Nói đến bối phận thì tôi nên gọi cậu ấy là chú.”
Phía dưới ồ lên, Bành Tuệ Tuệ hạ giọng kích động nói: “Trời ạ, thật đáng yêu, tuổi như vậy mà là chú Tiêu!”
Ứng Tử thở nhẹ ra một hơi.
Hóa ra, Bùi Chiêu Dương như vậy mà còn gọi Tiêu Nhất Mặc một tiếng chú, vậy cô kêu thành “chú Tiêu” vẫn chấp nhận được.
Trên sân khấu, Tiêu Nhất Mặc đem đề tài từ bối phận lùi lại, chỉ nói một vài chi tiết nho nhỏ, ở dưới lại có một vấn đề khác lại được đặt ra, “Bùi tổng, Tiêu học trưởng, Bùi tổng vừa rồi khi diễn thuyết có nhắc tới lĩnh vực khoa học độc quyền, đó chính là trí tuệ nhân tạo của con người vẫn chưa được khai phá, xin hỏi hai vị có suy nghĩ như nào về điều này?”
Tiêu Nhất Mặc cùng Bùi Chiêu Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, Bùi Chiêu Dương nhàn nhạt mở miệng: “Bạn sinh viên này hỏi vấn đề rất sắc sảo, Khoa học kỹ thuật Hoa Trí hai năm trước đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu phát minh, có chút thành công, nhưng so với quốc tế thì trình độ chênh lệch rất lớn, chúng tôi đang suy xét phát triển ở một lĩnh vực khác, vì vậy nên không tiện lộ ra tiến trình.”
Tiếu Nhất Mặc cười cười, khí chất nhàn nhạt nói: “Thân là người đầu tư, bảo đảm đầu tư có lợi nhuận là trách nhiệm của tôi, nhưng đồng thời, tôi cũng là một công dân, nhớ kỹ trách nhiệm của mình là gì. Khoa học kỹ thuật trong nước đang nghiên cứu phát minh và yêu cầu chúng tôi cùng nhau góp sức, dù sẽ có vô số nguy hiểm và trở ngại, nhưng tôi tin tưởng, tương lai không lâu nữa tôi và Bùi tổng sẽ cung cấp cho các bạn học tại đây một lời giải thỏa đáng.””
“Quá đẹp trai! Tớ rất thích đàn ông như vậy, dám nói dám làm, dù cho đối mặt với ngàn vạn người, tôi cũng dũng cảm bước tới, quá man!” Bành Tuệ Tuệ nhịn không được lại nhéo vào đùi Ưng Tử.
Ưng Tử xấu hổ, đây đúng là fan cuồng,cô nhanh chóng bắt được tay Bành Tuệ Tuệ: “Tuệ Tuệ, cậu cứ nhéo chân tớ như vậy kiểu gì nó cũng sưng lên rồi.””
Bành Tuệ Tuệ ôm côhôn một cái: “Ấy chết, kích động một chút liền quên mất.” Lý Thấm ngồi bên cạnh chọc chọc Bành Tuệ Tuệ: “Nhanh nhanh, câu hỏi mà cậu mong chờ kìa.”
“…… Mọi người đều biết, Bùi tổng phu nhân là một tác giả truyện tranh nổi tiếng, hôn nhân hai người được ví như keo sơn có thể nói đây là cuộc hôn nhân đáng ngưỡng mộ, xin hỏi Tiêu học trưởng có hâm mộ không ạ? Anh có suy nghĩ sau này khi tìm kiếm một nửa của mình, anh có yêu cầu gì với đối phương hay không?” Người chủ trì vừa đọc tờ giấy vừa cười, “Các bạn học nữ đang nhìn chằm chằm anh đó, hy vọng anh cho họ biết câu trả lời đi ạ.””
Phía dưới có tiếng cười vang lên,có vài bạn nữ còn hét tên của Tiêu Nhất Mặc, Bành Tuệ Tuệ đặc biệt kích động, còn túm tay Ứng Tử hướng lên sân khấu vẫy vẫy: “Tiêu học trưởng em yêu anh!”
Ứng Tử bị cô ấy làm khiếp sợ, nhanh chóng kéo tay tránh ra.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, hình như ánh mắt Tiêu Nhất Mặc dừng ở trên người bọn cô vài giây. Khoảng cách xa như vậy, mà lại có nhiều người như thế chắc sẽ không phát hiện ra cô đâu nhỉ?
Ưng Tử có chút thấp thỏm mà nghĩ.