Đọc truyện Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận – Chương 59Ngốc
Không khí như không thể lưu thông.
Sắc mặt Tôn Đàm đang bình tĩnh bỗng trở nên trắng bệch.
“Cháu biết gì rồi? Ai đã nói với cháu?” Tôn Đàm nghi ngờ hỏi.
Ưng Tử đoán.
Tình huống của Tôn Đàm và Trần Thục Di rất giống với những gì đã xảy ra trên đảo. Có lẽ nào những gì Trịnh Ngọc Nhiễm và Tiểu Từ đã làm với cô là do dì Trần bày mưu tính kế, lấy kinh nghiệm đã thành công của bà ta? Trong trường hợp này, dì Trần đã làm gì giữa Tôn Đàm và Tiêu Ninh Đông, không phải làm người khác rất nghi ngờ sao?
Nhưng đây chỉ là nghi ngờ, cô không thể nói với Tôn Đàm, đành phải nói một cách mơ hồ: “Không có gì, cháu đoán mò thôi.”
Vẻ mặt của Tôn Đàm không rõ, một lúc lâu sau bà ấy mới mở lời: “Cũng không phải chuyện này. Lúc đó rất phức tạp, khó nói rõ ràng. Cô đã đồng ý với bố thằng bé là giữ bí mật với Nhất Mặc, ngàn lần cháu đừng nói chuyện này trước mặt Nhất Mặc.”
Ưng Tử không ngừng gật đầu.
“Cảm ơn.” Tôn Đàm nhìn cô chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên, “Cháu là một cô gái tốt, cô thật may mắn, khi vợ của Nhất Mặc là cháu.”
Ưng Tử hơi xấu hổ.
Cô nên nói gì bây giờ? Hai người thực sự chỉ là vợ chồng một năm, không bao lâu nữa cô sẽ phải từ chức thiếu phu nhân này rồi.
“Ở chung với Nhất Mặc không hòa thuận sao?” Tôn Đàm quan tâm hỏi, “Tính tình có chút kiêu ngạo, nhà họ Tiêu có truyền thống trọng nam khinh nữ. Cháu nên khoan dung hơn.”
Ưng Tử gật đầu nói một cách tế nhị, “Cô giáo Tôn, thật ra trong lòng anh ấy vẫn rất nhớ cô. Cô có thể tìm cơ hội gặp mặt anh ấy.”
Tôn Đàm trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Quên đi, nhiều năm như vậy rồi giờ cũng không cần thiết.” Bà lấy lại tinh thần, cười nói, “Đừng nói về chuyện này nữa. Lần này cô đến đây dự giải Grand Prix. Ngoài việc muốn gặp vợ Nhất Mặc, còn lý do khác là để nghe các bài hát của cháu.”
Vẻ mặt sầu muộn vì chuyện quá khứ của Tôn Đàm thay đổi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, người phụ nữ mạnh mẽ đứng đầu ngành đĩa nhạc bỗng nhiên quay trở lại.
Ưng Tử vô tình nín thở, hơi thở mắc ở cổ họng.
“Mấy năm nay Thì Niên vẫn luôn khen cháu trước mặt cô, nghe xong giọng ca của cháu, cô cảm thấy được nó chủ quan quá, tuy rằng âm thanh tốt, nhưng là không như nó nói. Hôm nay cô đến nghe ở hiện trường quả thực chuyến đi này không uổng.”, Tôn Đàm nhìn Ưng Tử với vẻ háo hức, như thể người luyện ngọc phát hiện ra một viên ngọc quý hiếm, “Điều kiện âm giọng của cháu rất tốt, ấn tượng nhất mà cô từng thấy. Giọng nữ rất đặc trưng.”
Cô thở phào, vừa rồi khi nghe ý kiến của ban giám khảo trên sân khấu, Ưng Tử cũng không cảm thấy khẩn trương như vậy.
Tôn Đàm tiếp tục bình luận: “Điều đáng khen ngợi là cháu cũng có những ý tưởng riêng kỹ năng riêng của bản thân, nhưng cháu chưa đủ thành thạo, cần được đào tạo thêm, đặc biệt là cách phát âm khoang mũi của cháu, có hiện tượng đông cứng.”
Bà ngân nga một câu trong “Hạ nhớ”.
Đây chính xác là một câu mà Ưng Tử đã sửa đi sửa lại nhiều lần, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng mãi không hiểu ra được. Lúc này, bế tắc được hóa giải, nhịn không được mà lại ậm ừ.
“Đúng vậy, chính là nó,” Tôn Đàm ngạc nhiên, “Tốt lắm, khả năng lĩnh hội của cháu rất mạnh.”
Ưng Tử có chút kích động: “Cảm ơn cô giáo Tôn, cháu đã hiểu ra được một chút, cô giỏi quá.”
Tôn Đàm cười nói, “Cô ở trong giới này nhiều năm như vậy, nếu không lợi hại cũng không được, nhân tiện cháu muốn đi con đường này, Nhất Mặc có đồng ý không? Bố thằng bé có đồng ý không?”
Ánh mắt Ưng Tử ảm đạm, chậm rãi lắc đầu.
Tôn Đàm ngạc nhiên: “Vậy sao cháo lại tham gia giải này?”
“Anh ấy đồng ý cho cháu tham gia một cuộc thi chơi chơi,” Ưng Tử cười khổ, “Nếu không, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý.”
Tôn Đàm im lặng một lúc, chiếc thìa trong tay nhẹ nhàng khuấy cà phê, thất thần nhìn chất lỏng trong cốc biến thành một vòng xoáy nhỏ. Một lúc lâu, bà ngước nhìn Ưng Tử với vẻ mặt phức tạp: “Vậy thì cô sẽ không thuyết phục cháu, cô không xứng là một người mẹ, cô không thể cướp vợ của thằng bé được. Nhưng mà, thật đấy…Quá đáng tiếc.”
Trong mắt bà hiện lên một tia tiếc hận, Ưng Tử cũng có chút buồn bã.
Trong khoảng không có sự im lặng ngắn ngủi.
Một lúc sau, Ưng Tử vui lên, cố nặn ra một nụ cười, hỏi một cách đầy mong đợi: “Cô Tôn, mặc dù em không thể ký hợp đồng với cô, nhưng em sẽ không từ bỏ âm nhạc. Sau này em có thể hỏi cô một số vấn đề bản thân thắc mắc không?”
“Tất nhiên rồi,” Tôn Đàm lấy danh thiếp từ trong túi ra, viết tài khoản wechat của mình lên đó, “Có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào.”
Ưng Tử vui vẻ nhận lấy.
Hai người trò chuyện thêm vài câu thì điện thoại của Tôn Đàm vang lên, nghe xong liền cúp điện thoại, bà xin lỗi Ưng Tử: “Cô có việc phải đi trước. Đừng nói với Nhất Mặc rằng cô tìm cháu nhé, để thằng bé khỏi hiểu lầm thêm.”
Ưng Tử đáp lại đưa cô ấy ra tận cửa, đã có một chiếc xe hơi đậu ở cửa. Tôn Đàm kéo cửa xe ra, quay lại nhìn Ưng Tử trước khi lên: “Cô có thể gọi cháu là Tiểu Tử được không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Tiểu Tử, tâm trạng hiện tại của cô đang rất mâu thuẫn. Cô rất mong chờ cháu và Nhất Mặc tốt đẹp, nhưng cô cũng nghĩ rằng cháu có thể có một sân khấu rộng hơn, thôi, cô không nói nữa,” bà ấy trầm ngâm một lúc, chân thành nói, “Nếu một ngày cháu được tự do lựa chọn làm những gì cháu thích, hãy đến tìm cô.”
Ra khỏi quán cà phê, Ưng Tử lang thang một mình. Trên đường, thời tiết rất lạnh, cô không kìm được mà túm chặt áo khoác trên người.
Khẳng định của Tôn Đàm mang đến bất ngờ vui vẻ cho cô dần dần biến mất, kéo theo đó là khoảng hoang mang, hoang mang về tương lai.
Lấy điện thoại ra nhìn, Tiêu Nhất Mặc vẫn không nói lời nào, cô không biết lần này anh sẽ tức giận bao lâu.
Nhưng mà, anh ấy tức giận là phải. Trong hôn ước giữa hai người, anh ấy đã làm hết những gì anh ấy đã hứa, đến nay giấy tờ kế thừa biệt thự cổ không thấy đâu, những người nên ra sức hợp tác với anh ấy lại đẩy tới đẩy lui, anh ấy làm sao có thể không tức giận cho được?
Lại chịu thua vậy, nhanh chóng giải quyết vấn đề biệt thự, như vậy cô mới không mắc nợTiêu Nhất Mặc.
Cô lấy lại bình tĩnh, bắt đầu soạn tin nhắn wechat cho Tiêu Nhất Mặc. Ngón tay cô bấm vào màn hình xóa xóa, bấm bấm, cuối cùng lảm nhảm viết: Công ty còn bận à? Nhớ chú ý đến thân thể của anh, đừng để quá mệt mỏi. Đừng giận em nữa nhé? Anh muốn lúc nào tổ chức hôn lễ? Em sẽ nói trước với bố mẹ, đừng lo, chỗ bố mẹ em sẽ lo tốt đẹp.
Sau khi kiểm tra qua lại hai lần, cô cảm thấy không có gì sai sót trong giọng điệu và từ ngữ của mình, cô liền nhấn nút gửi.
Vừa gửi xong tin nhắn, điện thoại của cô bỗng đổ chuông, nhìn qua hóa ra là Bành Tuệ Tuệ đang gọi, trong điện thoại hơi ồn ào, một vài người bạn cùng phòng đang nói chuyện phiếm trong ống nghe không biết họ đang nói chuyện gì.
“Tiểu Tử, cậu lại chạy đi đâu rồi!” Bành Tuệ Tuệ phấn khích kêu lên, “Thi đấu kết thúc rồi, cậu đã đứng nhất vòng bảng! Cả nhóm lần đầu tiên vào trận bán kết!”
Diễn đàn lại một lần nữa sôi trào.
So với lần hợp xướng trước, lần này Ưng Tử có thêm danh hiệu “Bạn gái Tiêu Nhất Mặc”, nghiễm nhiên thu hút nhiều sự chú ý hơn. Phó điều hành viên đã trở thành người hâm mộ ruột của Ưng Tử, ngay lập tức đăng video cut cuộc thi của Ưng Tử, đồng thời viết một bài đánh giá âm nhạc dài một cách hùng hồn, tương ứng với hào quang của Ưng Tử trong “Hạ nhớ”.
Có những người đã nghe ở hiện trường, theo dõi bài viết bày tỏ sự đồng tình, nói rằng cảnh thật còn hay hơn; một số người qua đường bị mê hoặc sau khi nghe CUT, hét lên để cho Ưng Tử làm một C vị ra mắt đi, gửi EP để họ phát đĩa đơn. Một số là sinh viên đại học mới không quen Ưng Tử. Họ hỏi chị gái xinh đẹp này là ai, hát hay như vậy, có thể kết bạn không?
Những người chơi khác cũng có nhiều bài đăng khác nhau. Một số người chơi đã ký hợp đồng với công ty và có nhân viên marketing chuyên dụng. Trong một thời gian, diễn đàn có nhiều tin tức khác nhau bay đầy trời.
Sau một ngày náo nhiệt, trên weibo bất ngờ đăng bài bình chọn: Tiêu học trưởng @Tiêu Nhất Mặc từng nói nửa kia của mình sẽ là một người vợ toàn chức, cho mình hỏi kết quả giữa anh ấy và Ưng Tử sẽ như thế nào:
1.Ưng Tử ra mắt giới giải trí, Tiêu học trưởng vả mặt vui vẻ chấp nhận, cuối cùng hai người kết hôn.
2.Ưng Tử ra mắt giới giải trí, Tiêu học trưởng không thể chấp nhận điều đó, hai người chia tay trong buồn bã.
3.Ưng Tử từ bỏ giới giải trí, Tiêu học trưởng rất hài lòng, cuối cùng hai người kết hôn.
Bạn bè trong diễn đàn hưởng ứng nhiệt tình, chỉ nửa tiếng đã nhận được hơn chục trang phản hồi, vậy mà bài này đã nổi trên trang chủ, lúc sau quản trị viên cũng vào tham gia náo nhiệt, đơn giản là đưa lên top đầu.
Kết quả bình chọn được công khai rõ ràng. Bành Tuệ Tuệ và những người khác đều bình chọn kết quả đầu tiên, trả lời xong thì sững sờ, kết quả thứ 2 chiếm 61%.
“Bỏ phiếu xấu kiểu gì thế này, xui quá!” Bành Tuệ Tuệ tức giận chết đi được, “Tớ sẽ gửi đơn khiếu nại, đề nghị quản trị viên xóa bài”.
“Thôi thôi, tớ không quan tâm”, Ưng Tử không tức giận, ngược lại thuyết phục họ, “Hai chúng tớ vẫn tốt, không đến mức bị bài đăng như vậy đá bay.”
“Những người này là ai,” Lý Thấm lẩm bẩm, “Không nhận ra tâm ý tốt của người khác.”
Mọi người phẫn nộ lên án, sau đó từng người lên giường đi ngủ.
Ưng Tử trốn trong ổ chăn, ma xui quỷ khiến, mở Weibo bình chọn và lật lại từng câu trả lời. Đột nhiên, một câu trả lời đập vào mắt cô.
[Có lẽ họ đã chia tay từ lâu rồi, Tiêu học trưởng không xuất hiện trong lúc thi đấu. Nếu anh ấy thực sự thích Ưng Tử, tại sao không đến cổ vũ? ]
Ưng Tử ngơ ngác nhìn chằm chằm trong chốc lát, rời đi diễn đàn, đi xem wechat, tin nhắn buổi chiều vẫn nằm trong hộp thoại, không có hồi đáp.
Tại sao lần này Tiêu Nhất Mặc lại tức giận lâu như vậy? Đã năm sáu ngày trôi qua, vẫn bặt vô âm tín. Anh ấy định chia tay sớm à? Như anh ấy nói “Không thiếu người kết hôn với anh, không phải em thì có người khác” sao.
Gánh nặng không trút được ra ngoài như ý muốn, có chút dấu viết của nỗi buồn lặng lẽ xuất hiện, không chịu sự kiểm soát.
Khi Tiêu Nhất Mặc nhìn thấy tin nhắn này, đã là buổi chiều ngày hôm sau theo giờ địa phương, chênh lệch múi giờ giữa nước H và trong nước là sáu bảy tiếng. Anh đang bận liên lạc, thương lượng với nhà sản xuất máy in thạch bản, không biết ngày đêm là gì.
Đọc đi đọc lại tin tức kia, khóe miệng anh lộ ra nụ cười.
Cuối cùng cũng biết gửi tin nhắn wechat cho anh, còn thành khẩn xin lỗi như vậy.
Quản nhiên, bình tĩnh rồi liền biết tầm quan trọng của anh như nào.
Chắc hẳn Ưng Tử bây giờ rất nhớ anh, nhưng đáng tiếc là anh không thể đột ngột xuất hiện trước mặt cô cho cô sự ngạc nhiên, giờ trong nước đã là nửa đêm, video cũng không thể gọi được.
Ưng Tử mỉm cười, vài giây ngắn ngủn đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh của cô, vẻ mặt mềm mại, đôi môi ngọt ngào và ánh mắt rụt rè…
Hai người đã xa nhau tròn một tuần. Sự nhớ nhung bị chôn vùi nhanh chóng trở ùa về mạnh mẽ, anh rất muốn Ưng Tử, nghĩ nhiều anh cảm thấy ngực mình hơi đau.
Giờ khắc này, thậm chí Tiêu Nhất Mặc còn muốn nhờ Sầm Ninh đi tra chuyến bay về nước ngay lập tức, bỏ lại đống công việc này ngay lập tức về gặp Ưng Tử.
Nhưng mà, lý trí cuối cùng đã ngăn bàn tay bấm số điện thoại của anh.
Quên đi, nếu bây giờ quay về, Bùi Chiêu Dường cũng không giải thích được vấn đề ở đây, vất vả lắm mới thương lượng xong công xưởng nhất định sẽ lại xuất hiện gợn sóng, đến lúc đó sẽ phải bay qua lần nữa, ngược lại sẽ càng thêm tốn thời gian, anh vẫn nên giải quyết tất cả vấn đề trước khi đi. Đúng vậy.
Tiêu Nhất Mặc lơ đãng suy nghĩ một lúc, quyết định trả lời wechat của Ưng Tử.
[Anh sớm đã hết giận rồi, hiện anh đang ở nước H, rất nhớ em.]
Nhìn có quá cấp thiết không nhỉ? Nhìn không có chút dù dặt nào sau cuộc tranh cãi cả.
Tiêu Nhất Mặc xóa bớt, biên tập lại câu: Anh hơi mệt, chờ anh trở về thì em massage cho anh.
Nhìn giọng điệu hơi giống hất cằm sai khiến, Ưng Tử liệu có buồn không?
Tiêu Nhất Mặc lại xóa bớt, xóa xóa viết viết mấy lần, trợ lý ngoài cửa mời anh ra ngoài tham gia hội nghị, anh đành phải vội vàng gửi một câu: Anh đang đi công tác tại nước H, khi nào anh về sẽ nói sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú Tiêu cả ngày chỉ muốn rụt rè, duy trì bộ dạng hấp dẫn, cho nên ta muốn xuyên hắn!!