Đọc truyện Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận – Chương 19: Cô bé
Ưng Tử đành phải nhận danh “”ăn dấm”” này, ngoan ngoãn theo Tiêu Nhất Mặc xuống lầu.
Trịnh Ngọc Nhiễm ở phòng khách ngồi nói chuyện với Tiêu Ninh Đông, vừa thấy Ưng Tử liền nhiệt tình đón tiếp: “Tiểu Tử em làm gì trên đó vậy? Ở một mình buồn chán, không bằng xuống đây ngồi nói chuyện với Bác Tiêu.”
“Em…ở trên ôn tập cuối kỳ.” Ưng Tử giải thích.
“Đại học không phải là đều đọc sách qua qua thôi sao? Nghiêm túc vậy chắc là em muốn thi lên thạc sĩ hả?” Trịnh Ngọc Nhiễm vẻ mặt tò mò.
Tiêu Ninh Đông nhướn mày lên: “Con gái đọc nhiều sách như vậy để làm gì?” (chả hiểu kiểu gì????)
Ưng Tử coi như là hiểu rồi, Trịnh Ngọc Nhiễm đây là cố ý làm cho người Tiêu gia không vui với cô.
Cô cũng không tức giận, chỉ bày vẻ mặt thành khẩn nói: “Con nghe Nhất Mặc, anh ấy bảo con đọc hay không đọc đều được.”
Tiêu Nhất Mặc nhịn không được gợi khóe miệng lên.
Còn nói không ghen, lời này vừa nghe chính là nói cho Trịnh Vân Nhiễm nghe.
Anh phối hợp giơ tay nhéo mặt Ưng Tử: “Nghe lời như vậy à?”
Ưng Tử mím môi cười, ngoan ngoãn gật đầu. Dù sao ôn hay không ôn thì thi lên thạch sĩ cũng đều là chuyện của một năm sau, đến lúc đó Tiêu Nhất Mặc ở nơi nào cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi quản vợ trước là cô.
Sắc mặt Trịnh Ngọc Nhiễm thay đổi, giọng chua lét hỏi: “Ui, anh Nhất Mặc, anh đang chăm trẻ con sao?”
Tiêu Nhất Mặc liếc cô ta một cái.
Dì Trần ở bên cạnh vội nhéo cánh tay của Trịnh Ngọc Nhiễm, lúc này cô ta mới hoàn hồn, cười gượng nói thêm một câu: “Em nói giỡn thôi, Tiểu Tử ôn tập cuối kỳ tốt nhé, chờ nghỉ hè chị lại đến tìm em chơi.”
Ưng Tử lễ phép “Vâng” một câu, đương nhiên là không để lời này ở trong lòng. Hai người vừa gặp nhau là biết không hợp nhau rồi, cô có phải điên đâu mà có thể đi chơi với Trịnh Ngọc Nhiễm.
Thời gian ở Tiêu gia luôn làm cô cảm thấy trôi qua quá lâu, ở hai ngày hai đêm thật sự so sánh với ở nhà một tháng còn cảm thấy dài hơn. Tiêu Ninh Đông luôn bày bộ mặt nghiêm túc, dì Trần mỗi câu nói đều có ẩn ý riêng, một vài anh em dâu tuổi tác không khác Ưng Tử là bao thì đề tài lại không hợp nhau, chỉ có cháu trai Tiêu Dục Hành miễn cưỡng nhưng lúc nào cũng thấy vội vàng, đại khái chỉ khi ăn cơm mới gặp mặt, gặp mặt cũng rất xấu hổ cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
Xem từ trên xuống dưới, cả nhà vẫn là Tiêu Nhất Mặc là thân thiết nhất.
Buổi tối chủ nhật, Tiêu Nhất Mặc đưa Ưng Tử quay lại trường, Ưng Tử rất muốn cùng anh nói lại chuyện về đoàn hợp xướng, nhưng mà như thế nào cô cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Ước mơ âm nhạc mấy năm trước của cô cũng đã vỡ, bây giờ học đại học chuyên ngành là giáo dục lịch sử, về sau tốt nghiệp thì chỉ có thể là một giáo viên dạy lịch sử bình thường, cùng với âm nhạc không liên quan gì hết, cho nên hiện giờ đoàn hợp xướng đối với cô đây là điều rất đáng trân trọng.
Tuy rằng Tiêu Nhất Mặc phản đối cô tham gia liên hoan nghệ thuật nhưng hôm nọ cô tiếp tục kiên trì thì cũng không giải quyết được gì, cô có thể coi nhu là Tiêu Nhất Mặc cam chịu đồng ý không nhỉ?
****
Lần này liên hoan nghệ thuật được làm rất long trọng, trong lịch trình chính còn có rất nhiều người nổi tiếng đến tham dự, trong thời gian ngắn các sinh viên của nhiều trường đều quan tâm đến dù trên mạng hay thực tế sự quan tâm ngày càng mở rộng. Dựa theo thường lệ, tất cả tiết mục nghệ thuật tham gia đều sẽ được bình chọn giải thưởng vàng bạc đồng, và sẽ được công bố trên diễn đàn
Trong quá khứ, ba giải kia đều bị Học viện Điện ảnh, học viện múa giành hết, bây giờ lãnh đạo Sư đại có kì vọng rất lớn đối với đoàn hợp xướng. Bởi vì tiết mục này trong ngày thành lập trường đã rất nổi, vì muốn gia tăng độ mới mẻ với độ nhận diện cao thì Tần Tây Viễn đã đề nghị với Ưng Tử rằng cho thêm một đoạn đánh ly rượu, sau khi tập luyện âm thanh rất hay rất hiệu quả, du dương cùng với giai điệu ca khúc, ý cảnh hợp xướng thanh điệu đều rất phù hợp. (mình không biết về âm nhạc lắm mong m.n thông cảm ạ)
Sau một tuần tập luyện, mọi người đều dùng hết sức lực chuyên tâm, ăn xong cơm chiều liền đến phòng luyện tập, rất vất vả, lãnh đạo nhà trường cũng đến nhìn qua hai lần ở trong đoàn vung tay hạ kinh phí cho mọi người, hứa hẹn nếu đạt trong 3 giải sẽ có khen thưởng bằng vật chất.
Có khen thưởng tất nhiên vui, nhưng mà Ưng Tử hưng phấn nhất chính là Bành Tuệ Tuệ cho biết rằng ở đêm khai mạc, chính là hôm nay khai mạc Vệ Thì Niên sẽ có mặt.
Lịch trình được công bố không có tin tức này, hẳn là vừa mới đưa ra quyết định, Ưng Tử kích động không thôi. Đầu tiên không đều cập tới là do Vệ Thì Niên hát chính, chỉ cần đêm nay có cơ hội tiếp tục gần gũi Vệ Thì Niên, nghĩ thôi trái tim cô cũng ngo ngoe rục rịch.
Nếu Vệ Thì Niên nhìn thấy cô trên sân khấu, có thể nhận ra cô hay không?
Biểu diễn rất thành công, âm cuối cùng kết thúc, cả thính phòng đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng sấm vỗ tay.
Ưng Tử lui xuống sân khấu, không kịp tháo trang sức, đợi không nổi mà muốn đi ra sân khấu nhìn Vệ Thì Niên, lại bị thông báo đường bên trái hậu trường không thể đi.
“”Không được, xin xỏ cũng vô dụng.” Hai bảo vệ làm hết phận sự, còn tận tình khuyên bảo một câu: “Đây cũng là vì tốt cho các cô thôi, đừng theo đuổi thần tượng nữa, an toàn toàn trên hết.”
“Tôi không theo đuổi thần tượng, tôi là….”
Là bạn của Vệ Thì Niên.
Ưng Tử nói nhỏ trong lòng một câu. Đương nhiên, cô không có mặt mũi nói ra, nói ra cũng vô dụng, lại bị người khác chê cười cô khoác lác mạnh miệng.
Thất vọng mà nhìn xuyên qua song sắt chắn ở cửa, Ưng Tử ủ rũ quay trở lại thính phòng.
Tiết mục của Vệ Thì Niên là tiết mục áp chót gồm 2 bài, từng là người đạt được giải thưởng kỷ lục vàng, cũng tổ chức vài buổi biểu diễn concert, Vệ Thì Niên không thể so sánh với những ca sĩ bình thường khác, đầu tiên là một khúc cổ phong làm người như say như dại, thứ hai là một bài hát về tình yêu đầu nghịch ngợm thâm tình, phía dưới nhóm sinh viên đều có chút điên cuồng, trong lúc nhạc dạo thì liều mạng kêu tên Vệ Thì Niên.
Hát xong hai bài hát, Vệ Thì Niên giơ tay làm động tác im lặng, tiếng hét chói tai phía dưới thoáng bình ổn một chút: “Cảm ơn sự nhiệt tình hôm nay của mọi người, tôi tốt nghiệp ở Học viện Âm nhạc Tế An, đã từng chung một khuôn viên với mọi người, rất vinh hạnh khi được mời tham gia liên hoan nghệ thuật, nơi đây làm tôi cảm thấy được thiên phú của mọi người, đặc biệt là tiết mục, làm tôi rất kinh ngạc. Cảm ơn mọi người đã cải biên, chúc các bạn trên con đường học nghệ thuật sẽ đạt được thành tựu to hơn nữa.”
Hô hấp Ưng Tử như ngừng lại, dại ra hai giây, chợt cánh tay bị thành viên của đoàn kéo lại, mọi người cầm tay nhau hô lên.
Bọn họ được Vệ Thì Niên khen!!
Đây là lời khen tốt nhất dành cho bọn họ, bao nhiêu khó khăn vất vả đều trở thành hư không.
Lễ khai mạc kết thúc, vừa đúng là 5 giờ chiều. Đoàn hợp xướng chào tmaj biệt nhau ở cổng trường Học viện Điện Ảnh, Tần Tây Viễn cùng một số thành viên có quan hệ tốt đi ăn cùng nhau, có người cũng muốn Ưng Tử đi cùng.
Ưng Tử uyển chuyển từ chối, áy náy nói với Tần Tây Viễn: “Hôm nay em có việc phải về nhà gấp.”
Tần Tây Viễn cũng khách khí mà cười cười: “Vậy hẹn em lần sau nhé.”
Nhìn đám người bọn họ xa dần, Ưng Tử mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ lúc trên diễn đàn đồn đãi vớ vẩn về cô và Tần Tây Viễn, cô rất cẩn thận mà duy trì khoảng cách với Tần Tây Viễn, rất sợ lại có thêm hiểu lầm không cần thiết gì nữa, may mắn Tần Tây Viễn cũng khắc chế không có hành động tỏ tình gì thêm nữa.
Di động trong túi rung lên 2 cái, cô vưa cầm ra là Tiêu Nhất Mặc nhắn.
Tiêu Nhất Mặc: Buổi tối muốn ăn gì?
Cảm giác chột dạ nhảy lên trong lòng.
Cô không chỉ không lui khỏi đoàn mà còn tham gia liên hoan nghệ thuật, hơn nữa một tuần này cô bận việc tập luyện, đừng nói là muốn tăng tiến tình cảm với Tiêu Nhất Mặc ngay cả wechat cũng không nhắn được mấy tin.
Cô nhanh chóng đánh chữ, giữa những con chữ đều mang theo một chút hương vị lấy lòng.
Tử: Tôi cái gì cũng được, anh muốn ăn gì vậy?
Tử: Hay là tôi nấu cho anh ăn nhé? Có được hay không?
Tiêu Nhất Mặc: Cô nấu cái gì?
Ưng Tử nói vài tên món ăn, một lúc sau Tiêu Nhất Mặc nhắn một câu: Được rồi.
Ưng Tử rất vui vẻ, tục ngữ nói trời đánh tránh miếng ăn, cô vất và làm một bữa ăn nếu Tiêu Nhất Mặc ăn ngon miệng nói như thế nào thì cũng sẽ không tức giận việc cô tham gia liên hoan nghệ thuật đâu.
Đầu tiên cô muốn trực tiếp về hoa viên Nghê Sơn, nhưng lại phải thay đổi lộ trình, dù sao cũng làm đồ ăn vì Tiêu Nhất Mặc, đầu lưỡi kén ăn đó cũng được luyện từ nhỏ mà ra, đi mua chút nguyên liệu mới để nấu mới được.
Ưng Tử vừa đi vừa nghĩ, đang lơ đãng phía sau vang lên tiếng còi xe, cô quay đầu nhìn lại, một chiết xe việt dã đằng sau cô.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của Vệ Thì Niên xuất hiện trước mặt cô.
Ánh hoàng hôn chiều tà từ cửa xe phản xạ lại, trong khoảng thời gian ngắn Ưng Tử có chút hoa mắt, cho rằn mình đang nằm mơ.
“Người dẫn đầu của?” ánh mắt của Vệ Thì Niên dừng trên mặt cô, như muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó.
Ưng Tử theo bản năng gật đầu.
Vệ Thì Niên nhìn cô, bỗng nhiên bật cười, nụ cười ấm áp mà quen thuộc: “Đây là lần thứ mấy chúng ta gặp mặt nhau?”
“Vệ đại ca.” Trái tim Ưng Tử thình thịch nhảy loạn, thử thăm dò kêu một câu.
“Cô bé, anh tìm được em rồi,” trong mắt Vệ Thì Niên hiện lên chút kích động, nhanh chóng mở cửa xe, thanh âm sung sướng nói:”Mau lên đây, lần này không thể để vuột mất được.”
PS: chị ơi quên chồng rồi à ☹((((((