Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 72: Đồng Ý Đi Đồng Ý Đi


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 72: Đồng Ý Đi Đồng Ý Đi


Edit: Hoa
___
Gió đông buốt giá tràn về, cuốn đi, cuốn đi sự kiêu ngạo phóng khoáng của hắn.
Trác Thù trìu mến ngóng nhìn Ưng Đồng Trần, bàn tay âm thầm lần đến cửa xe: “Chắc xảy ra sai sót.

Ha ha, thật sự không phải do anh làm, anh cũng không biết tại sao chúng lại mọc trong xe anh.”
Ưng Đồng Trần ngước mắt, khóe miệng hơi cong nhưng ánh mắt không chứa ý cười.

Anh cất giọng lạnh tanh: “Đây là món quà thứ sáu mà anh đặc biệt chuẩn bị?”
“Không, không phải.

Thứ anh muốn tặng em là cái này.” Trác Thù lắc đầu nguầy nguậy, thò tay vào túi áo lấy hộp nhẫn.

Có điều vừa sờ đến nó, hắn lại chần chờ, thầm nghĩ bây giờ chưa phải là thời cơ chín muồi.

Hắn rì rì duỗi ngón cái và ngón trỏ, ghép thành hình trái tim: “Anh muốn tặng em tấm chân tình này, em thích không?”
“Khà khà.” Ưng Đồng Trần lướt qua hắn đến xe hơi của mình.
Anh ngồi vào ghế lái, cửa xe bên ghế phó lái đột nhiên bị mở ra.

Trác Thù điềm nhiên chui vào, nhanh tay thắt đai an toàn: “Đến nhà hàng Tây, anh đã đặt bàn rồi.”
Đợi mãi vẫn không thấy Ưng Đồng Trần khởi động xe, Trác Thù hối thúc: “Đi thôi.”
Ưng Đồng Trần lườm hắn, hỏi: “Anh lại bày trò gì?”
“Anh chỉ muốn mời em ăn tối.

Nghe đồn nhà hàng đó nổi tiếng lắm, anh thấy em làm việc vất vả nên mới dẫn em đi thưởng thức món ngon.

Sao em lại nghi oan cho anh bày trò chọc em, đồ vô tâm.” Trác Thù trả lời với vẻ thật thà, nhớ đến bí kíp dỗ người yêu của thầy Chân, hắn giả bộ tủi thân: “Hu hu hu.”
Ưng Đồng Trần suýt nữa nôn khan, tức tối khởi động xe.
Trác Thù ngạc nhiên, thầy Chân quả là bậc thầy dạy kĩ năng sống!
Trong nhà hàng Tây, bản nhạc cổ điển trầm lắng vang lên du dương, tạo nên bầu không khí lãng mạn khôn tả.

Nhân viên chạy bàn kéo ghế ra cho họ.

Ưng Đồng Trần ngồi xuống, lập tức mở điện thoại ra đọc tin nhắn trong nhóm văn phòng, vùi đầu làm việc.

Thức ăn dần dần được bưng lên, Trác Thù nhắc nhở: “Ăn cơm đi.”
Ưng Đồng Trần đặt điện thoại xuống, chốc chốc lại hỏi Trác Thù một vài vấn đề xảy ra trong công việc.

Trác Thù đều trả lời hết thảy.
Nhân viên bưng món tráng miệng lên, đó là một chiếc bánh kem nho nhỏ.

Ưng Đồng Trần đã no, vả lại anh cũng không hảo ngọt nên đẩy đĩa bánh về phía Trác Thù.


Ai dè Trác Thù đẩy lại về chỗ anh, giục anh ăn: “Em nếm thử đi, anh nghe nói bánh kem của nhà hàng này rất được đề cử.”
Ưng Đồng Trần nhìn chằm chằm hắn một lúc, trông hắn giấu giấu giếm giếm nhưng vẫn kiên quyết muốn anh ăn.

Nhớ lại chiếc xe chứa đầy hoa ban nãy, đầu anh bỗng nảy ra một ý.

Anh cúi xuống nhìn bánh kem, hỏi: “Anh không ăn à?”
“Không.” Trác Thù dịu dàng mỉm cười: “Món này anh gọi riêng cho em, mau ăn đi.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Thù nhét dĩa vào tay anh: “Cần anh bón cho không?”
“Không cần.” Ưng Đồng Trần nắm chặt dĩa, hít vào thật sâu, xắn một miếng bánh kem mà hao hết lòng dũng cảm của anh.
Hương vị ngọt lịm lan tỏa trong khoang miệng.

Ngọt đến nỗi anh chỉ biết câm nín, nhìn chòng chọc phần bánh kem còn lại, xắn thêm một miếng nhỏ nữa.

Anh ăn chậm nhai kĩ nhưng vẫn không cắn phải thứ gì kì quặc.

Khi chỉ còn miếng bánh cuối cùng, anh ngước mắt nhìn vẻ mặt cổ vũ của Trác Thù, cắn răng đút cả miếng vào miệng.
Từ đầu chí cuối, anh vẫn không gặp đồ vật trong phỏng đoán.
Đối diện với gương mặt hớn hở của Trác Thù, Ưng Đồng Trần nghi ngờ mình bị chơi xỏ, hỏi: “Anh muốn em ăn cái gì?”
“Bánh kem đó, ngon không?” Trác Thù cười nói: “Trên mạng có bài viết khen bánh kem của nhà hàng này, nhất định phải dẫn người yêu đến đây thưởng thức.”
“…”
Ưng Đồng Trần chống tay lên trán, ngăn không cho giọt nước mắt tràn mi.

Anh nâng ly rượu lên, uống vài ngụm mới xua tan phần nào vị ngọt ngấy.
Vừa mới ăn no chưa kịp tiêu cơm nên lúc đứng dậy, anh hơi lảo đảo.
“Coi em kìa, uống nhiều quá.” Trác Thù dìu anh xuống lầu, đỡ vào trong xe.

Hắn biết mình là người cầm lái nên không uống một giọt rượu nào, thong thả khởi động xe: “Đêm nay ngủ ở nhà anh nhé.”
Ưng Đồng Trần không muốn nói chuyện, quay sang nhìn ảnh ngược in trên cửa sổ.

Bỗng dưng anh nhìn trúng thứ gì đó, vội vàng bảo Trác Thù dừng xe rồi tháo đai an toàn.
“Sao vậy?” Trác Thù dừng xe ở ven đường, vừa xuống xe đã thấy Ưng Đồng Trần chạy một mạch vào trung tâm thương mại.
Tuy Ưng Đồng Trần không uống nhiều nhưng nom dáng vẻ hớt hải này, Trác Thù lo đối phương lại bày trò “bơi cạn” ngốc nghếch giữa trung tâm thương mại, đành phải chạy đuổi theo.

Khốn nỗi ở đây người đông nườm nượp, hắn không tìm thấy bóng dáng Ưng Đồng Trần, gọi điện cũng không có ai nhấc máy, đành phải đi bộ khắp nơi để tìm kiếm.
Không biết đã qua bao lâu, trong trung tâm thương mại bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo của nhân viên…
“Nếu anh bạn nhỏ Ưng Đồng Trần nghe được thông báo này, mời bạn đến quầy phục vụ, có bạn thân đang chờ ở đây.”
Các khách hàng cười rộ lên, ai cũng tíu tít khen hai bạn nhỏ thật đáng yêu.

Nhưng lúc đi ngang qua quầy phục vụ, họ chẳng thấy bạn nhỏ nào mà chỉ thấy một anh bạn lớn sốt ruột giậm chân tại chỗ.
Âm thanh lại vang lên từ chiếc loa ở quầy phục vụ: “Mời anh bạn nhỏ Ưng Đồng Trần…”
Trác Thù đứng ở quầy, dáo dác nhìn xung quanh.


Lát sau điện thoại đi động đổ chuông, Ưng Đồng Trần nói ngắn gọn nhưng đủ ý: “Em ở cổng, anh ra đây.”
“Sao em lại chạy ra cổng?” Trác Thù hỏi.
“Em sợ bẽ mặt, nhanh lên.”
Trác Thù liên tục đáp “ừm, ừm” rồi cảm ơn nhân viên tại quầy.

Nhân viên nọ cười: “Anh tìm được bạn nhỏ rồi à?”
“Ừm, tìm được rồi.”
Trác Thù tất tả chạy ra cổng.

Thấy Ưng Đồng Trần tỉnh như sáo, không giống người say rượu, hắn thở phào một hơi, dắt đối phương ra ngoài: “Em đi đâu?”
“Đi nhờ toilet.” Ưng Đồng Trần đút một tay vào túi.
Trác Thù chăm chăm nhìn về phía trước nên không phát hiện ra ánh mắt trốn tránh của Ưng Đồng Trần, nhắc nhở: “Sau này say rượu đừng chạy lung tung.”
Ưng Đồng Trần gật đầu, ngẩn người suy nghĩ, Trác Thù nói gì anh cũng đồng ý.
Họ đi về phía xe hơi, Trác Thù cầm lấy tờ biên bản nộp phạt vi phạm luật giao thông được kẹp ở kính chắn gió: “Hầy.”
Ưng Đồng Trần sờ mũi, biết mình đuối lí nên rào trước: “Về nhà về nhà.”
Hai người lại lên đường.

Hễ nghĩ đến món quà bất ngờ mà mình chuẩn bị cho Ưng Đồng Trần, Trác Thù lại kìm lòng không được mà liếc nhìn đối phương.

Ưng Đồng Trần ngồi thẳng tắp, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang nghĩ gì mà nét mặt căng thẳng hơn hắn.
Chẳng lẽ thông tin bị rò rỉ? Có nội gián?
Không phải, Trác Tử là một nhóc con rất có đạo đức nghề nghiệp, chắc chắn nó sẽ giữ kín như bưng chuyện này.
Trong lúc miên man suy nghĩ, họ đã đến tòa chung cư.

Lúc đứng trong thang máy, Trác Thù vô thức nắm tay Ưng Đồng Trần.

Quả nhiên tay Ưng Đồng Trần lạnh toát, hắn bèn xoa tay ủ ấm cho đối phương, ngỏ ý: “Hôm nào anh dẫn em đi mát xa nhé.”
Ưng Đồng Trần lườm hắn với vẻ sâu xa: “Chủ tịch Trác là khách quen ở đó à?”
“…” Trác Thù ngửa cổ: “Vậy thì sao? Giám đốc Ưng làm quen dần đi, sau này còn phải mát xa nhiều.

Tụi anh bảo vệ sức khỏe một cách chân chính, mát xa bấm huyệt, em đừng cả nghĩ.”
Ưng Đồng Trần: “Ha ha.”
Cửa thang máy mở ra, Ưng Đồng Trần rụt tay lại, rảo bước về phía trước.
Trác Thù lén vả miệng mình mấy phát, đúng là dại mồm dại miệng!
Hai người đứng trước cửa nhà, Trác Thù tự giác ấn vân tay mở cửa.

Hắn kề sát miệng vào tai Ưng Đồng Trần, trịnh trọng thủ thỉ những lời của ác ma: “Em hãy chuẩn bị tâm lí, chuyện sắp tới sẽ vượt quá khả năng tưởng tượng của em.”
Ưng Đồng Trần nhìn hắn bằng ánh mắt chứa ẩn ý, chủ động đi vào.

Anh đứng ở cửa, nhìn xác bóng bay và những ngọn nến tắt ngóm lăn lóc trên sàn nhà, gằn giọng: “Nếu anh gọi em đến xử lí bãi rác này, em sẽ xử đẹp anh trước.”

“Là sao?”
Trác Thù thấy không ổn, bèn bật đèn lên xem thì thấy rác thải văng vãi từ huyền quan vào trong nhà, dẫn lối đến phòng khách bừa bãi luộm thuộm.

Dòng chữ Marry Me dán trên tường xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí một vài chữ cái đã bong ra để lại mỗi chữ Mary.
Mary là ai hả?!
Ngoài rác thải ra, trong phòng khách còn gì? Còn các cụ già đang quẩy nhiệt tình nữa!
Họ đội mũ dạ chóp nhọn, một người tung tăng rải hoa, một người hỉ hả thổi kèn, thật náo nhiệt.
Song song với tiếng hát “Đất trời bao la là tình yêu của ta, dưới chân núi xanh trùng điệp là hoa đang nở” đinh tai nhức óc, Trác Thù đi vào nhà tắt loa.
Cả phòng im phăng phắc.
Mấy người đồng loạt ngoái đầu lại, nhìn hắn chòng chọc.
Mặt Mộc Tình đỏ lừ, ợ một hơi nồng nặc mùi rượu: “Con làm gì đấy! Khôn hồn bật nhạc lên, mẹ thương tình cho con ở lại!”
Ông chú tiếp lời: “Ở lại!”
“Sao chú cũng ở đây?” Ưng Đồng Trần theo sau Trác Thù.
Lao Tư cười ngây dại: “Họ gọi điện thoại bảo Trác Thù sắp cầu hôn cháu, thế nên chú tức tốc đến đây! Hớ hớ, dô! Cạn ly không cháu?”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Thù: “…” Chú nói nhiều quá!
Cõi lòng Trác Thù vỡ vụn, bây giờ không còn “món quà” nào nữa mà chỉ còn “bất ngờ”.
“Trác Tử đâu?”
Hắn vừa dứt lời, một cô nhóc bịt kín hai tai, chạy ù xuống từ tầng trên xuống.

Trác Tử ôm chân hắn, khóc nấc lên: “Hu hu anh hai ơi, anh về rồi! Anh không về thì sẽ không còn cơ hội gặp cô em gái đáng yêu này đâu! Em sắp điếc chết mất!”
“Rốt cuộc chuyện là sao?” Trác Thù gặng hỏi.
Trác Tử chùi hết nước mắt nước mũi vào quần áo hắn, kể: “Ban nãy em gọi điện báo cho anh rồi đó.

Em đặt cơm hộp cho cả nhà ăn lót dạ, nhưng chỉ có ba người ăn cơm nên cha mẹ kêu buồn.

Với lại, họ cảm thấy ngày trọng đại như này không thể thiếu sư tổ đáng kính của em, thế là gọi sư tổ tới.”
Tính đến đây, câu chuyện vẫn chưa có gì bất thường.
“Rồi sao nữa?” Trác Thù hỏi.
“Mọi người chờ mòn mỏi nhưng anh vẫn không về.

Mẹ chán quá, lấy chai rượu ngon mà anh cất giữ ra.”
Trác Thù chết lặng, ngồi xuống vuốt ve vỏ chai rượu dưới sàn nhà.

Đây chính là chai rượu ngon nhất mà hắn mang về từ xưởng rượu của nước Pháp!
Chai vỡ à, anh bạn ra đi thật đột ngột.
Trác Thù tiện tay nhặt vài cánh hoa hồng rải lên vỏ chai, tổ chức một buổi tang lễ hoa hồng cho chai rượu ủ đã đi xa.
“Họ còn đánh nhau nữa!” Trác Tử tố cáo.
Nhìn ba người kia rải hoa, hát hò, nhảy múa tưng bừng với nhau, Ưng Đồng Trần lấy làm lạ, bèn hỏi: “Trông họ vui như vậy, sao lại đánh nhau?”
Trác Thù lồm cồm bò dậy, dè dặt nhìn Ưng Đồng Trần: “Em không ngờ sư tổ cũng là đoạn tụ.”
Ưng Đồng Trần: “Mọi người biết hết rồi?”
Trác Tử gật đầu: “Sư tổ và mẹ em ăn ý một cách đáng ngạc nhiên, từ khoản ca hát đến trang trí tiệc cầu hôn đều hợp rơ với nhau.

Cha em vốn đã say, thấy thế nên nổi máu ghen tuông, nhào vào đấm sư tổ một trận.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Tử: “Sau rồi mẹ cũng tham chiến.”
Trác Thù thở dài: “Hai đánh một không chột cũng què.”
“Vâng.” Trác Tử nói tiếp: “Kết quả cha bị mẹ và sư tổ đánh bầm dập tơi tả.”
Trác Thù: “.”

“Có lẽ do áy náy, sư tổ phân bua với cha em rằng, anh đừng lo, em đây thích đàn ông.

Sư tổ vừa giải thích vừa chạy lại đỡ cha em, khốn nỗi uống say quá nên loạng choạng giẫm trúng vỏ chai, trượt chân ngã đè lên người cha em.” Trác Tử hớn hở: “Tình hình lúc đó cực kì “gay cấn”.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Tử thở dài: “Mẹ em đập cả hai một trận te tua, mắng họ là đồ khốn nạn, thứ đàn ông chó má.

Nước mắt mẹ tuôn như mưa, đôi bờ vượn hú rỉ rả não nề.”
Trác Thù: “…”
Trác Tử bổ sung thêm: “Cơ mà tình bạn của người già đơn giản lắm.

Vừa đánh nhau xong đã xưng anh gọi em, rủ nhau kết nghĩa vườn đào trước sự chứng kiến của em.”
(*) Đôi bờ vượn hú rỉ rả não nề: Trích từ Há Giang Lăng – Tảo phát Bạch Đế thành của Lý Bạch.
(*) Kết nghĩa vườn đào: Đây là điển cố kết nghĩa của ba người Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi trong Tam Quốc diễn nghĩa.
Trác Thù ngồi bệt dưới đất, nhìn đồ đạc ngổn ngang, đống rác bừa bộn và ba con ma men khùng điên đằng kia mà buồn nẫu ruột.
Không, đây không phải là màn cầu hôn mà hắn mong muốn!
Thấy anh trai yếu đuối đáng thương, Trác Tử hả hê khi người gặp họa, cầm ly rượu ghé vào miệng Trác Thù: “Anh hai uống ngụm rượu đi.”
Trác Thù kiên cường đứng dậy, kéo Ưng Đồng Trần đến cạnh giường, rời xa nhóm người được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Giữa chốn ồn ào nhộn nhạo, hắn quỳ một chân xuống rồi lấy chiếc nhẫn ra, chầm chậm đeo vào ngón tay Ưng Đồng Trần, dịu dàng ngỏ lời: “Anh sẽ không khua môi múa mép những lời mật ngọt.

Đợi khi nào rảnh, chúng ta xuất ngoại đăng kí kết hôn nhé?”
Ưng Đồng Trần lẳng lặng nhìn hắn, cửa sổ phản chiếu nửa gương mặt nghiêm nghị của anh.

Qua một lúc lâu, khóe miệng anh khẽ cong lên, hàng mi dày phủ lên đôi mắt loang loáng nước, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia.
Sau đó…
Chỉ nghe thấy âm thanh leng keng giòn tan êm tai.
Chiếc nhẫn vừa đeo vào từ từ tuột ra khỏi ngón tay, rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang.
Ưng Đồng Trần: “…”
Lọt vào tai Trác Thù hóa thành tiếng giấc mộng tan vỡ.
Hắn run rẩy nhặt chiếc nhẫn lên rồi cố chấp đeo vào ngón trỏ Ưng Đồng Trần, không mấy bất ngờ khi chiếc nhẫn lại tuột ra.
Xấu hổ.
Trác Thù cuống quýt giải thích: “Ừm…!Em đừng lo, ngày mai chúng ta mang nó đi sửa nhỏ lại.”
Được rồi, hắn không thể không thừa nhận màn cầu hôn đã thất bại ê chề!
Bấy giờ Ưng Đồng Trần ngồi xổm xuống, nhặt chiếc nhẫn lên, ngắm nghía chốc lát rồi cất nó vào túi áo.
Trác Thù sửng sốt, mừng rỡ thốt lên: “Em đồng ý?”
“Đồng ý chuyện gì?” Ưng Đồng Trần hỏi.
Trác Thù cười đáp: “Em đừng lăn tăn nữa, về chung một nhà với anh nhé?”
Ưng Đồng Trần nở nụ cười bất đắc dĩ, thò tay vào túi lấy một cái hộp ra.

Cạch một tiếng, nắp hộp bật mở để lộ cặp nhẫn được chế tác tinh xảo và tuyệt đẹp, tỏa ra vầng sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
“Em biến ra ư?” Trác Thù nhìn trái nhìn phải: “Nhẫn của anh đâu?”
Ưng Đồng Trần nhếch môi, lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, nâng ngón tay Trác Thù, đeo nhẫn vào.

Anh thủ thỉ: “Ừm, về chung một nhà đi.”
Trác Thù xúc động, toan đáp lời thì một đám người thình lình xuất hiện, vừa vỗ tay vừa hò reo: “Đồng ý đi đồng ý đi, Trác Thù đồng ý gả cho Đồng Trần đi.”
Trác Thù: “…”
Cha mẹ và chú không say? Được lắm!
Khoan đã, hình như có gì đó sai sai?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.