Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 70: Tôi Sẽ Cầu Hôn
Edit: Hoa
___
Sau mấy ngày liên tiếp thấy chủ tịch và Ưng Đồng Trần kè kè lấy nhau, tập thể nhân viên K.W đã có thể chấp nhận một cách thản nhiên, thậm chí họ còn tạo nhóm chat mới để buôn chuyện.
[Ban nãy sếp mở cuộc họp, anh Ưng viện đủ lý do để lượn lờ bên ngoài, ngó nghiêng xem tình hình trong phòng.
Âm thầm quan sát.
jpg]
[Hu hu đáng yêu chết mất.
Anh Ưng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài đâu! Hôm qua anh ấy còn uống trà với tụi cu li văn phòng chúng mình đó, vừa uống vừa nói xấu chủ tịch nữa.]
[Dạo này sếp Trác đều ăn cơm ở công ti, tất nhiên là ăn cùng anh Ưng rồi.
Hai người đó cắm cọc ở góc căng-tin mấy hôm nay.]
[Đêm qua tôi tăng ca, lúc về thì thấy anh Ưng và sếp Trác vẫn đang thực hiện hành vi về đêm của người trưởng thành á!]
[Á đù, nói nhanh lên, rốt cuộc là hành vi về đêm nào?!]
[Lót dép cắn hạt dưa, sẵn sàng đón nhận kích thích.]
[Á à, coi phản ứng của mấy ông bà kìa! Hoạt động về đêm tất nhiên là tăng ca chứ còn gì nữa!]
[Không biết có phải mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay hay không mà tôi cảm thấy họ rất đẹp đôi.
Họ giống như hai cục nam châm, nhìn nhau cũng phát ra tia lửa điện xoèn xoẹt, người ngoài không thể chen vào được.]
[Ôi đồng chí, đồng chí không cô đơn!]
…
Trong phòng chủ tịch, Ưng Đồng Trần đang ngồi đọc phương án đẩy mạnh tiêu thụ cho khu trung tâm thương mại.
Làm sao để khai thác được các lĩnh vực tiềm năng, giữ mối khách hàng, marketing hiệu quả…!đều là những thứ mà anh cần học.
Đây quả là một thử thách lớn dành cho anh.
Nhưng đó lại là sở trường của Trác Thù.
Anh đứng dậy đi về phía hắn, chỉ vào một chi tiết trong phương án, hỏi: “Anh thấy chỗ này có vấn đề gì không?”
Trác Thù nghiêm túc đọc lại, hắn ngạc nhiên nhìn Ưng Đồng Trần: “Giỏi quá, em thật nhạy bén.”
Ưng Đồng Trần hỏi tiếp: “Nếu em bỏ chi tiết này thì doanh thu có cao hơn không?”
Trác Thù nghĩ ngợi chốc lát mới trả lời: “Không cần bỏ, chúng ta có thể sửa nó để tối ưu hóa phương án.”
“Sửa như nào?”
Bỗng nhiên Trác Thù giơ tập tài liệu lên che mặt.
Hắn chỉ vào má trái rồi liếc mắt đưa tình với Ưng Đồng Trần: “Em muốn biết ư?”
Ưng Đồng Trần khom lưng, cúi đầu nhìn má trái hắn.
Trong khi Trác Thù đắc ý, anh đột nhiên giơ tay nhéo một phát đau điếng làm gương mặt hắn biến dạng.
“Thưa chủ tịch, có khách đến…!Xin lỗi đã làm phiền.” Mễ Xu bước vào phòng, chỉ thấy tập tài liệu che khuất gương mặt hai người.
Song cô dùng mông cũng đoán ra họ đang làm trò gì, bèn vội vã lùi về sau, chuẩn bị ra ngoài.
“Khoan hẵng.” Trác Thù gọi Mễ Xu lại, mượn cớ thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ.
Hắn điềm nhiên đặt tập tài liệu xuống bàn.
Dù là công hay tư thì hắn đều muốn trả đũa, nhân lúc có người ngoài chứng kiến, hắn nghiêm khắc phê bình Ưng Đồng Trần: “Đơn giản như vậy mà không hiểu, coi bộ anh phải dạy dỗ em đến nơi đến chốn.
Vào phòng nghỉ, xem anh trừng trị em như nào.”
Mễ Xu nhanh trí hiểu ra: “Dạ, em lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Mễ Xu tức tốc rời khỏi “hiện trường”, thậm chí còn tâm lí mà kéo rèm cửa sổ giúp họ.
Ưng Đồng Trần cuộn tròn tập giấy, gõ bôm bốp vào đầu Trác Thù.
Trác Thù nở nụ cười khổ xen lẫn hạnh phúc, tranh thủ giảng giải biện pháp cho Ưng Đồng Trần nghe lúc lăn lộn trên giường.
Và rồi hắn nhận ra…!cách làm này thật tuyệt vời! Ưng Đồng Trần hợp tác hơn hẳn mọi khi, tuy thỉnh thoảng em ấy nghiến răng nghiến lợi ra chiều hung dữ, song dáng vẻ đó càng khiến dục vọng trong cơ thể hắn rạo rực hơn.
Thích em như thế, mắt lườm anh nhưng đáy lòng lại khát khao anh.
Trác Thù: (*^▽^*)
*
Buổi tối, hai người xuống căng-tin ăn cơm.
Vừa mới ngồi xuống, họ đã phát hiện ra xung quanh có điều bất thường.
Trong căng-tin, vị trí trung tâm là nơi sáng sủa, rộng rãi và thuận tiện nhất nhưng hôm nay lại không có một ai.
Trái lại, bốn góc phòng chật ních người ngồi, thức ăn trên bàn đã bị “tiêu diệt” gần hết.
Âm thanh nói chuyện cao hơn ngày thường mấy quãng, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì cứ ngỡ họ đang hót tiếng chim.
“%……Y&#@¥.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Thù cảm thấy có hàng ngàn cặp mắt đổ dồn về phía mình.
Tuy nhiên khi hắn ngoái lại kiểm tra, chỉ thấy các nhân viên đang tán phét ầm ĩ với nhau, âm lượng mỗi lúc một to hơn.
“%……Y&#@!”
“Mau ăn đi.” Ưng Đồng Trần vừa dứt lời thì tiếng nói chuyện trong căng-tin bỗng chốc nhỏ đi không ít.
Anh bèn nói: “Đêm nay em ở lại…”
Toàn bộ căng-tin lặng ngắt như tờ.
Tất cả đều dỏng tai nghe ngóng.
“Ở lại giám sát nhân viên tăng ca giúp anh.” Ưng Đồng Trần thản nhiên nói tiếp.
“Được, ai tăng ca muộn nhất chứng tỏ ban ngày không tập trung làm việc, tối mới phải ở lại hoàn thành.
Anh có thể dựa trên tiêu chí này để xem xét thăng chức cho nhân viên.” Trác Thù nghiêm giọng phê bình.
Mọi người lập tức giải tán về phòng, chăm chỉ làm việc.
Thấy ai nấy đều chạy mất hút, Ưng Đồng Trần và Trác Thù nhìn nhau chốc lát rồi đồng thời bật cười thành tiếng.
*
Một ngày nọ, Trác Thù phát hiện Ưng Đồng Trần thường tán dóc với các nhân viên trong phòng nghỉ.
Hắn bèn gọi Mễ Xu vào văn phòng, dò hỏi: “Các nhân viên nữ thường nói về chủ đề gì?”
Mễ Xu nhìn lướt qua phòng nghỉ, loáng thoáng nghe thấy các đồng nghiệp nữ gọi Ưng Đồng Trần là “anh Ưng”, tiếp đó là tràng cười khanh khách.
Nom gương mặt rầu rĩ khó chịu của sếp, cô bịa chuyện: “Anh Ưng và họ đang bàn về sếp đấy.”
“Tôi?” Trác Thù ngẩn người, vô thức xoa cằm: “Họ nói gì về tôi?”
Mễ Xu chém gió tiếp: “Các nhân viên nữ khen sếp mạnh mẽ quyết đoán, giỏi giang dứt khoát, làm đâu chắc đấy, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều…”
Bỗng nhiên Mễ Xu ngừng lại.
Trác Thù: “?”
Mễ Xu vội chữa cháy: “Ui em nhầm, các chị em không chê sếp được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.” Mà là bạn trai sếp chê.
Sắc mặt Trác Thù hòa hoãn hơn, thế nhưng lát sau lại sa sầm: “Sai rồi.”
Mễ Xu hoảng hốt, chột dạ hỏi: “Sai chỗ nào ạ?”
“Họ không khen tôi khôi ngô tuấn tú.” Trác Thù thở dài: “Chẳng lẽ tài năng vượt trội đã làm lu mờ vẻ đẹp trai này sao?”
Mễ Xu: “…”
Sếp tỉnh táo lại đi!
Làm việc với nhau bao lâu nay, dù đẹp trai đến mấy thì nhà tư bản vẫn chỉ là cái máy vắt tiền biết đi thôi! Không mê nổi!
Trác Thù hỏi bằng giọng điệu chờ mong: “Còn Đồng Trần thì sao? Em ấy nói như nào?”
“Anh ấy đồng tình với các chị em!” Mễ Xu nói dối không chớp mắt: “Anh ấy khen sếp là người đàn ông hoàn hảo nhất mà anh ấy từng gặp, khuyết điểm duy nhất là không có khuyết điểm.”
“Ừm.” Trác Thù nghe xong yên tâm, phất tay: “Cô về làm việc đi.”
Mễ Xu nhã nhặn đóng cửa lại.
Vừa mới bước ra ngoài, cô đã nghe thấy tiếng nhảy clacket vọng ra từ văn phòng.
“…”
Chẳng bao lâu sau, các nhân viên do thư kí quản lí nhận được một nhiệm vụ bí mật.
Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, nét mặt ai cũng ngơ ngác và chán ghét.
“Mọi người đọc thông báo mới chưa? Thông báo yêu cầu tụi mình ca ngợi chủ tịch hàng ngày ấy.”
“Phải khen cả tài năng và ngoại hình nữa á?”
“Phòng kế toán có tính nhiệm vụ này vào KPI không?”
Duy chỉ có Mễ Xu biết rõ mười mươi, cô điềm nhiên nói: “Cứ làm theo yêu cầu đi.
Mọi người đừng đoán mò nữa, đoán già đoán non cũng không đoán trúng tâm tư của sếp đâu.”
Tuy chỉ cần dùng sợi tóc cũng đoán ra ý đồ của sếp, nhưng cô không thể tiết lộ sự thật đó với đồng nghiệp.
Cô chỉ là cô bé hai mươi mấy tuổi, tại sao ông trời lại bắt cô chịu đựng ngần ấy bí mật chứ!
Vậy nên hai hôm sau, Ưng Đồng Trần luôn nghe thấy những lời tâng bốc Trác Thù từ bốn phương tám hướng.
Lúc anh đi đến phòng nghỉ, các cu li văn phòng đã ngồi đều tăm tắp, sẵn sàng thể hiện hết mình.
Đợi anh rót nước xong và ngồi xuống phía bên kia, đại hội cà khịa chính thức bắt đầu.
Nhân viên ngồi đối diện Ưng Đồng Trần mở màn: “Tối nay lại được tăng ca, mừng rớt nước mắt!”
“?” Nhìn nụ cười trái lương tâm của cô nàng, Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: “Tăng ca mà em vui vậy à?”
“Tất nhiên là vui ạ.” Nữ nhân viên gượng cười: “Em thích hóng hớt và cũng trân trọng mạng sống.
Thế nhưng để được tăng ca, em tình nguyện vứt bỏ cả hai thứ đó.
Em yêu công việc, công việc mang lại niềm vui cho em.
Nếu công việc không thể khiến em chết, em sẽ làm đến chết mới thôi.”
Ưng Đồng Trần: “?”
Đáng lẽ bây giờ là thời điểm các nhân viên tổng sỉ vả chủ tịch mà? Đại hội cà khịa của anh đâu? Chẳng lẽ anh đi nhầm phòng?
Một nhân viên khác tiếp lời: “Cảm ơn chủ tịch đã cho chúng em cơ hội tăng ca.
Ơn nghĩa này em không biết lấy gì báo đáp, dẫu biến thành ma cũng không quên chủ tịch.”
Ưng Đồng Trần nghe mà rợn tóc gáy: “Ý các em là rất ghét anh ấy?”
Nhân viên cuối cùng khẳng định chắc nịch: “Chúng em không hề ghét chủ tịch Trác.
Chủ tịch là ngọn đèn dẫn lối cho chúng em!” – ngọn đèn dẫn lối xuống hoàng tuyền – “Có lẽ anh Ưng cảm thấy tăng ca thật tồi tệ, nhưng người ta vẫn bảo yêu cho roi cho vọt mà.”
Những người khác phụ họa: “Tough love.”
Ưng Đồng Trần:…!Còn có tâm trạng hát hò nữa.
Buổi tối, Ưng Đồng Trần và Trác Thù đến căng-tin ăn cơm.
Trong lúc họ dùng bữa, một vài nhân viên đã ăn xong bưng khay cơm đi ngang qua, quay sang chào hỏi họ: “Chào chủ tịch, trùng hợp quá, sếp cũng ăn cơm ở căng-tin ạ?”
“Không hổ là vị chủ tịch hoàn mỹ của chúng ta, luôn là tấm gương cho cấp dưới noi theo! Ăn khỏe như thần trùng, tăng ca đến bình minh.”
“Chưa kể ngoại hình còn cực kì xuất chúng! Đẹp trai lai láng, rạng ngời chói lóa, suýt nữa chói mù đôi mắt chưa trải sự đời của em!”
“Thú thật là em chưa thấy ai đẹp trai hơn chủ tịch, em thề em không nói điêu.”
Được nhân viên nịnh bợ, cả thể xác và tâm hồn Trác Thù đều khoan khoái, vả lại Ưng Đồng Trần cũng có mặt ở đây nên đáy lòng hắn vui như trẩy hội.
Ấy nhưng hắn lại giả vờ xụ mặt, đanh giọng: “Tuy không có ai đẹp trai hơn nhưng ngoại hình giám đốc Ưng cũng sánh ngang tôi nhỉ?”
Các nhân viên: “Vâng vâng, anh Ưng cũng đẹp trai lắm ạ!”
Ưng Đồng Trần: “…” Mong rằng được tốt nghiệp chuyến du học này trước thời hạn.
Dù sắp được nghỉ Tết nhưng Ưng Đồng Trần vẫn dậy từ sớm.
Trong phòng bếp, ông chú đã chuẩn bị bữa sáng ngon lành.
Vì mua cổ phần của Lữ Tông Thải và Cao Đạt nên căn nhà mà anh vừa dọn đến đã bị mang ra thế chấp.
Anh chẳng thiết tìm nơi trú chân nào nữa, bèn ở nhờ nhà ông chú, nhân tiện ăn ké cơm.
Sau khi ăn sáng, anh vội vàng lái xe đến công ti Trác Thù.
Có điều trên đường đi, anh nhận được cuộc gọi đột xuất của Lữ Tông Thải, đành gấp gáp quay về văn phòng Ngôn Vực để hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần với hai vợ chồng họ.
Buổi trưa họ hẹn nhau ăn cơm, xong xuôi lại quay về văn phòng xử lí giấy tờ.
Sau khi mọi chuyện hoàn tất, anh mới tiễn vợ chồng Lữ Tông Thải lên xe.
Lữ Tông Thải cười nói: “Thư kí và Amy đều rất thạo việc.
Ngộ nhỡ gặp khó khăn thì em có thể trao đổi với họ.
Khi nào văn phòng ở nước ngoài phát triển ổn định, vợ chồng chị sẽ tìm em để hợp tác.”
“Vâng, em tin ngày đó sẽ không xa.” Ưng Đồng Trần mỉm cười: “Anh chị đi thong thả, trước tiên chúc anh chị năm mới vui vẻ.”
Dõi mắt trông theo chiếc xe rời xa, anh xoay người quay về văn phòng, thốt nhiên lại thấy một bóng người lẻ loi ở bên phải.
Là một nữ sinh lớp 10A1.
Lát sau, cô bé kia ngồi thụp xuống ven đường, bả vai run nhè nhẹ.
Anh sải bước đến trước mặt cô bé, lên tiếng: “Ngô Minh, sao em lại ở đây?”
Ngô Minh ngẩng gương mặt giàn giụa nước mắt lên, cùng với đó là đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ.
Thấy người tới là Ưng Đồng Trần, Ngô Minh khóc òa lên, ôm chân anh mà mếu máo: “Hu hu thầy ơi, cha mẹ em đang ở trong cục Dân chính.
Tối qua em nghe lén cha mẹ nói chuyện, hình như họ định ly hôn, hức hức, em không muốn đâu.”
Ưng Đồng Trần nào hiểu được sự đau thương khi gia đình tan vỡ, dầu gì anh cũng từng rất mừng vì cha mẹ mình ly hôn.
Đương lúc anh im lặng, mọi người xung quanh nhìn anh với ánh mắt khác thường.
Anh cúi đầu nhìn tư thế của mình và cô học trò.
Ngô Minh ôm chân anh khóc sướt mướt, lúc khóc không thành tiếng lúc khóc ra tiếng heo éc éc.
Còn anh lại không có phản ứng gì, nom cực kì giống tên khốn lừa gạt con gái người ta…
“Em nín đi.” Ưng Đồng Trần trấn an, đưa khăn giấy cho Ngô Minh: “Em muốn tìm họ không?”
“Có ạ.” Ngô Minh lau nước mắt rồi xì mũi, tiện đà giẫm bẹp con kiến đã chết dí dưới chân: “Em rất muốn hỏi họ rằng tại sao lại lừa gạt em.
Phải chăng với họ, đứa con như em chẳng là gì?”
*
Sau khi liên tục tham gia mấy cuộc họp, Trác Thù trở về văn phòng vào lúc chập tối.
Thấy bàn ghế mà Ưng Đồng Trần thường ngồi vắng tanh, hắn hỏi Mễ Xu: “Đồng Trần lại đến phòng nghỉ?”
“Không ạ, hôm nay anh Ưng chưa đến công ti.” Mễ Xu đáp.
“Không đến?” Trác Thù khựng lại, lấy điện thoại ra kiểm tra nhưng không tin nhắn nào mà hắn chưa đọc, bèn chủ động gọi điện cho đối phương.
Chuông điện thoại reo rất lâu, đầu dây bên kia mới có người bắt máy: “Có chuyện gì?”
Trác Thù hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em ở cục Dân chính.” Ưng Đồng Trần vừa dứt lời thì Ngô Minh lao như bay vào trong tìm cha mẹ.
Anh vội vàng đuổi theo: “Không nói nữa, em vào đó đã.”
Tút tút…
Điện thoại của Trác Thù rơi “bộp” xuống sàn nhà.
Mễ Xu trợn tròn mắt nhìn chiếc điện thoại rồi nhìn biểu cảm lạ lùng của sếp tổng.
Trong đầu cô lập tức nảy ra một suy đoán đáng sợ, đó là…!anh Ưng cắm sừng chủ tịch?!
Thật kích thích, thật thích!
Mễ Xu hớn hở hỏi: “Sếp sao vậy?”
Nếu gặp chuyện buồn lòng, sếp cứ nói ra cho mọi người vui chung!
Trác Thù đứng ngây ra như phỗng một lúc mới cúi xuống nhặt điện thoại, ngoái đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn.
Song, không biết hắn nghĩ gì mà đôi mắt bình tĩnh như mặt nước lặng chợt bừng lên hai ngọn lửa hừng hực.
Cục Dân chính…
Hắn không ngờ Ưng Đồng Trần lại ở cục Dân chính…
Cả ngày nay Ưng Đồng Trần không đi làm mà lại đến cục Dân chính?
Điều này nghĩa là gì?
Trác Thù đi lòng vòng tại chỗ một lúc, đoạn hắn ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Lát sau hắn lại siết chặt hai tay, hớn ha hớn hở nhảy nhót khắp phòng như chú heo con được thả ra đón Tết.
“Sếp ơi…” Mễ Xu sợ tái mặt: “Sếp tỉnh táo lại đi.
Nhìn sếp như này em mắc cười lắm.”
Trác Thù quay phắt lại, chỉ tay về phía Mễ Xu: “Tôi hiểu, tôi đã hiểu thấu tất cả.”
“Sếp hiểu cái gì?”
Trác Thù nói chắc như đinh đóng cột: “Em ấy đang ra hiệu cho tôi…!phải đến cục Dân chính cùng em ấy ngay lập tức.”
Mễ Xu hỏi bằng giọng điệu bất lực: “Thật ạ?”
Người yêu thường rủ cô đi xem tượng binh mã, vậy có nghĩa là anh ấy muốn bọn họ trở thành di tích lịch sử hả?
Thôi xong, anh ấy còn khoái xem phim đào mộ và Thiếu Lâm tự nữa!
“Ừ, tôi chắc chắn.
Cô không hiểu tâm lí của đàn ông đâu, đặc biệt là kiểu người thích giấu giếm cảm xúc như Ưng Đồng Trần.
Khi hẹn hò với những người như em ấy, tuyệt đối không được đơn giản hóa vấn đề.
Em ấy cố tình nhắc đến cục Dân Chính vào thời điểm nhạy cảm này, chứng tỏ có hàm ý khác.” Trác Thù đáp.
Mễ Xu: Không! Em chỉ không hiểu tâm lí của ông sếp đầu đất mê trai này thôi!
“Tất nhiên nếu đã biết, tôi không thể làm người ta thất vọng.” Trác Thù hít sâu một hơi, nhìn mặt trời ngả về Tây ngoài cửa sổ rồi trịnh trọng tuyên bố: “Vậy nên, tôi quyết định, tôi sẽ cầu hôn Đồng Trần.”.