Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 65: Ưng Ưng Ơi Phải Thổi Thổi Mới Khỏi Được


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 65: Ưng Ưng Ơi Phải Thổi Thổi Mới Khỏi Được


Edit: Nam Cung Đu Đủ
___
Chốc chốc lại có tiếng chim hót hoặc tiếng quạ kêu rộ lên trong khu rừng già.

Nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể hiểu được ý của chúng là…
“QUÊ MỘT CỤC, QUẦN MỘT ĐỐNG, QUẸC QUẸC QUẸCCC.”
Ánh tà dương đỏ au như máu, hắt lên gương mặt trắng bệch của bốn người.
Tất nhiên trong bốn người đó, nước da của Ưng Đồng Trần vốn trắng ngần như trứng gà bóc, còn Chân Minh Hâm trắng bệch là do cậu dặm phấn.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Trác Thù lung lay như chực gục ngã.
Chân Minh Hâm nắm chặt tay Mạnh Công rồi lẳng lặng lùi về phía sau người yêu, chỉ dám thò đầu ra nhìn Trác Thù.
Cậu từng gặp người đàn ông này.
Thậm chí trong suốt quãng thời gian không gặp nhau, gương mặt hắn vẫn ám ảnh cậu vào tận giấc mơ.
Cậu vẫn nhớ như in ngày mà họ chạm trán nhau ở phòng tập thể hình, vóc dáng hoàn mỹ của hắn khiến cậu sinh lòng mặc cảm.

Có điều khi ấy cậu không hề biết người đàn ông này lại là “lão già” muốn bao nuôi mình.
Trác Thù tiến lên phía trước: “Cậu nghe tôi giải thích đã…”
“Anh anh anh đừng qua đây!” Chân Minh Hâm rụt cổ trốn sau lưng Mạnh Công, giọng điệu hết sức yếu ớt: “Tôi đã yêu người khác rồi.

Anh không giành được trái tim tôi cũng đừng hòng cưỡng đoạt thân thể tôi!”
Trác Thù: “…”
“Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.” Trác Thù lại tiến thêm bước nữa.
Thấy thế, Mạnh Công lập tức dang tay bảo vệ bé con nhà mình khỏi móng vuốt quân thù: “Có việc gì cứ từ từ nói chuyện, xin anh chú ý giữ khoảng cách.”
“Vậy ông tránh ra cho tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy.” Trác Thù vòng sang bên cạnh, Chân Minh Hâm lại túm áo Mạnh Công né qua hướng ngược lại.
Sau một hồi đuổi bắt mà vẫn không tóm được Chân Minh Hâm, Trác Thù đành ngoái lại xin sự giúp đỡ từ Ưng Đồng Trần.

Ấy nhưng Ưng Đồng Trần cứ ngồi im trên tảng đá, dửng dưng vỗ tay: “Hay lắm hay lắm, mọi người lặn lội đến đây để chơi trò diều hâu săn chim non à?”
Ba người kia nghệt mặt ra, ngẫm lại thì rượt đuổi như này giống y hệt diều hâu săn chim non chứ còn gì nữa!
Chân Minh Hâm phản bác: “Anh Ưng đừng nói nhăng nói cuội, em có phải chim…!chim non đâu, đúng không Mạnh Mạnh?”
Mặt Mạnh Công đỏ chót: “Đúng vậy.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Còn Trác Thù thì ngẩn tò te không hiểu gì.
Ưng Đồng Trần nhìn sắc trời, nói: “Sắp tối rồi, mau dựng lều đi.”
“Được.” Trác Thù như được đại xá, vừa nhanh nhẹn mở ba lô vừa suy nghĩ xem nên xử lí tình huống oái oăm này như nào!
Mạnh Công ngó qua Trác Thù rồi thì thầm hỏi Ưng Đồng Trần: “Tại sao hai ông lại đến đây leo núi?”
“Kể ra thì dài dòng lắm…” Ưng Đồng Trần ngập ngừng chốc lát rồi tóm tắt mọi chuyện bằng một câu: “Tụi tôi lạc đường.”
Vẻ mặt Mạnh Công như thể nghe thấy chuyện gì hi hữu lắm, anh chàng trợn tròn mắt: “Ông mà cũng lạc đường á?”
Ưng Đồng Trần sờ mũi, ngoái đầu lại nhìn lướt qua Trác Thù: “Tôi ngủ quên trên xe, lúc tỉnh dậy đã bị đưa đến đây.”
Mạnh Công giơ ngón cái lên: “Tình yêu làm mụ mị đầu óc, các cụ nói cấm có sai.”

Ưng Đồng Trần lừ mắt với Mạnh Công: “Vậy hai ông thì sao? Tại sao lại chạy lên đỉnh núi hoang vu này?”
Mạnh Công định nói lại thôi, nhưng dưới ánh mắt chất vấn của Ưng Đồng Trần, anh chàng đành cúi đầu thừa nhận: “Tụi tôi cũng thế.”
Ưng Đồng Trần gật gù: “Các cụ nói cấm có sai thật.”
Đầu Mạnh Công càng gục xuống thấp hơn.
“Mạnh Mạnh, chúng mình nấu cơm đi.” Chân Minh Hâm gọi.
Mạnh Công: “Được!”
Ưng Đồng Trần và Mạnh Công quay về lều của mình.

Thấy Trác Thù đang dựng lều, anh bèn xắn tay vào giúp hắn.

Trong lúc căng bạt và lắp lại đường chéo của bộ khung, Trác Thù ngoái đầu lại nhìn hai người ở tít đằng xa, hạ thấp giọng: “Họ yêu nhau từ khi nào vậy?”
“Anh hỏi làm gì?” Ưng Đồng Trần cầm góc bạt mà Trác Thù đưa cho, kéo tấm vải phủ kín khung lều rồi cố định nó ở một góc: “Nếu họ không thành đôi thì anh định tán ai à?”
“Nào có.” Trác Thù sửa khung lều xong liền vòng qua chỗ Ưng Đồng Trần.

Thấy người kia đang khom lưng kiểm tra lại mối nối giữa các thanh khung, vạt áo co lên tận eo làm phô ra cặp mông vừa cong vừa mẩy, thế là hắn quen tay vỗ bộp một phát lên bờ mông đó.
Ưng Đồng Trần: “…”
Mạnh Công xách đồ đạc lên rồi nắm tay Chân Minh Hâm, vừa mới đi được vài bước thì nhìn thấy cảnh Ưng Đồng Trần thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Trác Thù.

Anh chàng lập tức quay gót, kéo Chân Minh Hâm đi về hướng khác.
Chân Minh Hâm hoảng hốt: “Em…!không hoa mắt đâu nhỉ? Anh Ưng đang đánh sếp Trác ư?”
Mạnh Công ấp úng: “Ờ ừm, rơi vào tay Ưng Đồng Trần rồi còn lành lặn được à? Chẳng qua em là 1 nên không chấm mút được sếp Trác, nếu không người bị ăn đòn hôm nay không chỉ có mình anh ta đâu.”
“Đáng sợ ghê.” Chân Minh Hâm siết tay Mạnh Công: “Liệu anh có đánh em không?”
Mạnh Công: “Xem biểu hiện của em như nào.”
Mặt Chân Minh Hâm đỏ bừng: “Em nghĩ đêm nay chúng mình có thể thử tư thế mới.”
“Được.” Mạnh Công vừa đồng ý xong đã nhăn nhó: “Không ổn, đêm nay có hai cái bóng đèn.”
Chân Minh Hâm: “Đáng ghét!”
“Hai ông định đi đâu?” Ưng Đồng Trần bất chợt hô lên.
Tay Chân Minh Hâm run bần bật, cậu sợ sệt quay người lại, buột miệng thốt lên: “Tụi em…!tụi em đi khám phá tư thế mới.

À nhầm, là đi khám phá miền đất mới, kiếm đồ ăn.”
Ưng Đồng Trần thả phịch Trác Thù xuống đất, đi về phía Chân Minh Hâm: “Kiếm đồ ăn hử?”
Mạnh Công trả lời: “Ừa, lương khô tôi mang theo còn ít lắm nên định tìm thứ gì đó lấp đầy bụng.”
“Đi cùng đi.” Nói rồi Ưng Đồng Trần ngoái đầu lại lườm Trác Thù.

Trác Thù lập tức đứng dậy lẽo đẽo theo sau Ưng Đồng Trần như cô vợ nhỏ, giơ tay vuốt lọn tóc rối tung cho vào nếp.
Giọng Chân Minh Hâm run run: “Chắc không được đâu…”
Ưng Đồng Trần liếc xéo cậu: “Sao không được?”
Chân Minh Hâm sợ đến độ rụt cổ lại, nhớ lại cảnh Trác Thù đơn phương chịu trận mà nhũn hết cả chân: “Đường sá xa xôi trập trùng hiểm nguy, không cần các anh phải đích thân đi hái lượm đâu.


Để tụi em mang thức ăn về có phải hơn không?”
Ưng Đồng Trần nói: “Không sao, đi cùng đi, nhân tiện làm quen hoàn cảnh xung quanh.”
“Thôi được.” Chân Minh Hâm và Mạnh Công vừa đi trước dẫn đường vừa giới thiệu địa hình khu vực: “Trong hai ngày ở đây, tụi em chưa từng thấy người nào khác nên cũng định mai quay về.

Dưới kia có một cây quýt, hai hôm nay bị tụi em hái sắp hết quả rồi.”
“Ăn mỗi quýt thôi à?”
“Không, tụi em còn ăn cả vỏ cây tỳ bà nữa…” Dứt lời, Chân Minh Hâm lập tức nghe ra người hỏi là Trác Thù, cậu nhanh mồm phủi sạch quan hệ: “Anh đừng hỏi tôi, làm như thân nhau lắm.

Anh Ưng trông chừng anh ta thật kĩ nha.”
Trác Thù: “…”
Bốn người dừng chân dưới tán cây quýt nọ, quả đã bị vặt trụi gần hết.

Là thành viên cao nhất trong nhóm, Trác Thù chủ động giơ tay định hái mấy quả nhưng chỉ sờ thấy toàn lá với lá.
“Cao vậy sao hái được?”
“Để em.” Chân Minh Hâm bẻ cổ tay xoay cổ chân rồi thoăn thoắt trèo lên cây.
Trác Thù há hốc mồm: “Võ công thiếu hiệp thật siêu quần.”
Mạnh Công tự hào khoe: “Đương nhiên rồi.

Sau ba tháng rèn luyện, Minh Hâm nhà tôi đã trở thành chuyên gia sinh tồn…!Á quên, tôi nói với anh làm quái gì.”
Trác Thù: “…”
Việc bao nuôi chỉ là hiểu nhầm, Trác Thù có đôi lời muốn nói!
“Hai người nghe tôi giải thích đã! Thật ra tôi không hề muốn bao nuôi cậu ấy.

Chẳng qua lúc đó say rượu nên mới lớ ngớ đồng ý yêu cầu của người đại diện.

Thậm chí tôi còn định khuyên nhủ cậu ấy hoàn lương, chưa từng có ý định bao nuôi cậu ấy một ngày nào!”
“Vậy sao anh lại “nuôi” Đồng Trần lâu như thế?” Mạnh Công bắt bẻ.
“À, cái này…” Trác Thù kéo kéo tay áo Ưng Đồng Trần như thể nài nỉ đối phương giúp đỡ mình.
Thế nhưng Ưng Đồng Trần lại quả quyết rụt tay về, quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt thờ ơ như người ngoài cuộc hóng kịch vui.
Phải mất một lúc Trác Thù mới đoán được tâm tư chất chứa trong đôi mắt ấy, rằng cơ hội bây giờ không chỉ thích hợp để gỡ bỏ mối hiểu lầm mà còn nên thổ lộ tấm chân tình!
Ngày hôm ấy hắn ngỏ lời yêu với Ưng Đồng Trần khi mà chỉ có hai người họ.

Tuy yêu nhau là chuyện riêng của đôi lứa nhưng là đàn ông thì ai mà chẳng sĩ diện thích khoe khoang ra vẻ.
Chắc chắn Ưng Đồng Trần hy vọng hắn sẽ nhân dịp này để công khai chuyện tình cảm trước sự chứng kiến của người bạn chí cốt và một người khác có thân phận cực kì khó nói.
Trác Thù: Anh hiểu rồi!
Ánh nắng gần như tắt hẳn, trời nhá nhem tối, chẳng mấy chốc ngọn núi đã chìm vào bóng đêm mờ mịt.


Bốn bề lặng ngắt như tờ, lá cây lay động như thể đã mất hết kiên nhẫn, sốt ruột giục giã hắn mau mau hành động.
Trác Thù nuốt nước miếng, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại gào toáng lên: “Đúng vậy! Tôi phải lòng Ưng Đồng Trần ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sao! Cả đời này tôi chỉ muốn “nuôi” Ưng Đồng Trần mà thôi! Ưng Đồng Trần, anh kết em rồi! Em nghe rõ chưa!”
Giọng hắn văng vẳng trong khu rừng.
Nhưng chẳng có ai đáp lại.
Hắn chầm chậm mở mắt ra, bên cạnh không có ma nào.
Cách chỗ hắn đứng hơn mười mét, Ưng Đồng Trần và Mạnh Công đang vừa tán phét vừa nhặt củi.

Còn Chân Minh Hâm vẫn tất bật hái quýt, chẳng may làm rơi một quả trúng ngay đầu hắn.
Đàn quạ lại vỗ cánh bay qua, kêu: “QUÊ MỘT CỤC, QUẦN MỘT ĐỐNG, QUẸC QUẸC QUẸCCC.”
Trác Thù: “…”
Chân Minh Hâm ngồi vắt vẻo trên cây, lên tiếng: “Xin lỗi ông anh nha, anh nhặt quýt giúp em với.”
Tiếng lòng như bong bóng xì hơi, bi thương ngược dòng thành sông.
Hắn nhặt quả quýt lên, ngửa cổ nói: “Những lời tôi vừa nói đều là sự thật.

Chú em cứ yên tâm, dù thế nào đi chăng nữa anh đây cũng không thích chú.”
Chân Minh Hâm: “Vâng, em tin anh.

Huống hồ chúng ta là đồng loại, yêu nhau không có tương lai đâu.”
Trác Thù:?
Trác Thù:???
Trác Thù nhìn tay chân khẳng khiu của Chân Minh Hâm rồi lại ngoái nhìn thân hình lực lưỡng của Mạnh Công.

Tư tưởng rạn nứt, cảm xúc vỡ vụn, suýt nữa là hắn không giữ nổi sự bình tĩnh: “Thế mà cậu lại là 1?!”
“Vâng, bất ngờ lắm phải không.” Chân Minh Hâm thuần thục hái quýt bằng chiếc lưỡi móc: “Nếu không anh nghĩ tại sao em lại bỏ trốn giữa chừng?”
Trác Thù trầm ngâm chốc lát rồi thở phào một hơi.

Sau khi suy xét một cách cẩn thận, hắn mừng rỡ thốt lên: “Vậy tức là anh còn phải cảm ơn chú em nữa.

Nếu không nhờ chú thì anh sẽ không quen Ưng Đồng Trần.”
Chân Minh Hâm ngẩn người: “Quào, Watson à, anh đã phát hiện ra điểm mù rồi đấy.

Em cũng phải cảm ơn anh! May có anh đóng vai “dê già”, không thì em cũng không gặp được Mạnh Mạnh mất.”
(*) Watson à, anh đã phát hiện ra điểm mù rồi đấy: Câu nói quen thuộc của Sherlock Holmes khi Watson – bạn của ông phát hiện ra điểm mù nào đó trong vụ án.
Hai người bỗng dưng nảy sinh thiện cảm, chỉ tiếc không thể kết bái anh em ngay tại đây.
Chân Minh Hâm quay ngang quay dọc một hồi là hái được cả sọt quýt đầy.

Cậu đeo sọt ở ngang hông, bám vào thân cây từ từ leo xuống.
Trác Thù cổ vũ: “Siêu quá.”
“Tất nhiên rồi, chương trình dạy em cách sinh tồn mà.” Chân Minh Hâm nói bằng chất giọng nghẹn ngào: “Trong ba tháng này, có thứ gì em chưa từng ăn? Có cây nào em chưa từng trèo chứ? Hu hu hu.”
Hễ nhắc đến vết thương lòng là bao nỗi buồn tủi lại ùa về khiến Chân Minh Hâm bất cẩn hụt chân.

Cậu cúi đầu nhìn: “….”
Chân Minh Hâm: “Á á á! Quan Âm Bồ Tát thánh mẫu Maria ơi!”
“Chỉ còn một mét thôi mà, chú em nhảy xuống là được.” Trác Thù vừa dứt lời thì Chân Minh Hâm lao ngay về phía hắn.


Hắn đỡ cậu ta theo phản xạ, vì tác động của trọng lực nên phản xoay nửa vòng mới đứng vững được.
Thời gian như thể ngừng trôi, không gian như thể lắng đọng.
Trác Thù cúi đầu nhìn Chân Minh Hâm, cậu chớp mắt gọi: “Ông anh.”
Trác Thù: “Chú em.”
“Hai người đang làm gì vậy?” Mạnh Công bất thình lình xuất hiện.
Họ đồng loạt quay sang nhìn Mạnh Công và Ưng Đồng Trần.

Hai người đó đứng cạnh nhau nom giống hệt bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường, cũng đang nhìn họ chòng chọc.
“Đi thôi Đồng Trần!” Mạnh Công kéo Ưng Đồng Trần rời khỏi cái nơi chó chết này.
“Khoan đã!” Trác Thù và Chân Minh Hâm đồng thanh hét ầm lên, có điều hai người nào đó vẫn chẳng thèm ngoảnh lại.
Trác Thù lập tức hất Chân Minh Hâm ra làm cậu lăn vài vòng trên mặt đất.

Cậu chớp thời cơ dùng khổ nhục kế hòng níu kéo Mạnh Công lại, cố ý gào thật to: “Oái! Ông anh ác thế! Chân em gãy mất!”
Trác Thù buồn não ruột: “Chú em chỉ gãy mất chân nhưng anh đây là vuột mất tình yêu!”
*
Hai người đàn ông nọ dắt díu nhau về lều.
Ban đầu Trác Thù còn lo Chân Minh Hâm bị thương, ai dè Mạnh Công vừa rời khỏi là cậu ta đi đứng như chưa hề gì.
Cả hai dặn dò nhau câu “bảo trọng” rồi ai về lều nấy, tìm cô vợ nhà mình.
Lều Trác Thù ở tuốt đằng kia nên hắn phải đi một đoạn mới về tới nơi.

Song mới đi được vài bước hắn đã lén lút quay lại, học lỏm bí kíp dỗ vợ của Chân Minh Hâm.
Lúc ấy Chân Minh Hâm đang đi lại bình thường bỗng dưng giả bộ cà nhắc, khập khiễng quay về lều, khóc nức nở: “Mạnh Mạnh ơi em đau quá, phải thổi thổi mới khỏi được.”
Khóa lều được người bên trong kéo xuống, hiển nhiên là đồng ý cho cậu ta vào.
Trác Thù: “…” Kiếp sống gian nan, hết thảy phải nhờ vào khả năng diễn xuất.
Kiến thức này đã được tiếp thu.
Trác Thù tức tốc quay về lều của mình.

Trong lều đang bật đèn, ảnh ngược của Ưng Đồng Trần in lên tấm bạt.

Trác Thù khuỵu gối ra chiều loạng choạng: “Ưng Ưng ơi anh đau quá, phải thổi thổi mới khỏi được.”
Khóa lều được người bên trong kéo xuống, Ưng Đồng Trần chui ra cầm theo con dao gọt hoa quả.

Anh hỏi: “Đau chỗ nào?”
Trác Thù kinh hãi: “Em buông dao xuống đã.”
Ưng Đồng Trần ngồi xuống, lấy quả táo mà Mạnh Công cho từ trong túi, quay sang lườm hắn: “Nói đi, đau ở đâu?”
“Ở…!ở đây…” Trác Thù rón rén chỉ mắt cá chân phải.
“Vậy chắc sẽ khó đi lại lắm.” Ưng Đồng Trần ân cần hỏi han.
Có hy vọng! Quả nhiên khổ nhục kế hữu hiệu nhất!
Trác Thù gật đầu lia lịa: “Phải phải, cực kì khó khăn.”
“Lại đây.” Ưng Đồng Trần dịu dàng bảo: “Em chặt nốt cái chân còn lại của anh, sau này ngồi xe lăn khỏi cần hai cẳng.”
Trác Thù:!!!
Ngu người rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.