Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 60: Có Người Xuất Hiện Sư Đề Vĩ Ngỏm Rồi


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 60: Có Người Xuất Hiện Sư Đề Vĩ Ngỏm Rồi


Edit: Nam Cung Đu Đủ – Trưởng Công chúa Dubai
___
Cơm nước xong xuôi, Mộc Tình nhiệt tình mời Ưng Đồng Trần tham quan một chuyến quanh nhà mình.

Bà dẫn Ưng Đồng Trần đi dạo từ ban công đến bể bơi rồi vòng qua phòng khách, giới thiệu từng ngóc ngách trong căn nhà không bỏ sót chỗ nào.
Lúc thăm tầng hầm cất trữ rượu, Mộc Tình cất tiếng hỏi: “Thầy Ưng ơi, thầy thấy thế nào?”
Ưng Đồng Trần gật đầu lia lịa: “Rượu nhà bác thơm lắm ạ.”
“Vậy chai này thì sao?” Mộc Tình thâm thụt lấy một chai rượu xái 82 năm từ kệ trưng bày rượu vang: “Đêm nay bác cháu mình uống chai này đi, cơ mà chỉ được uống trộm thôi nhé!”
(*) Rượu xái là rượu đế truyền thống của Bắc Kinh, được làm từ lúa mì, bắp ngô và hạt cao lương, rượu xái là nước rượu nấu ở lần thứ hai.

Rượu có hương vị thuần khiết, nồng hậu, độ cồn khoảng 50 đến 55 độ.
Ưng Đồng Trần cười gượng, gật đầu đáp vâng.
Họ trở về phòng khách, bắt gặp hai cha con Trác Thù đã bày bàn cờ ra từ lúc nào, cả hai hừng hực khí thế như thể sắp ra quân đánh trận.

Mộc Tình khẽ khàng vẫy tay với Ưng Đồng Trần, thì thầm một cách bí hiểm: “Bác dẫn cháu đến chỗ này.”
Ưng Đồng Trần theo chân bà đến thư phòng, Mộc Tình dặn: “Cháu đứng đây đợi bác chút xíu.”
Nói rồi bà quay vào phòng mở két sắt ra, lấy chiếc vòng tay cổ xưa và cuốn sổ được bọc bìa đỏ thắm trong chồng giấy tờ.
“Thầy Ưng ơi…!Ây dà, mỗi lần gọi cháu là thầy Ưng, bác lại có cảm giác thật kính trọng, ha ha.” Mộc Tình cười toe bước vào thư phòng.
“Bác cứ gọi cháu là Đồng Trần thôi ạ.” Ưng Đồng Trần lễ phép tiếp lời.
“Cũng được, Đồng Trần ơi Đồng Trần à, tên cháu hay quá.

Nào nào, cháu ngồi đi.” Mộc Tình kéo Ưng Đồng Trần ngồi xuống ghế dựa trước bàn đọc sách, đặt cuốn sổ và chiếc vòng vào lòng bàn tay anh: “Đây là sổ đỏ căn nhà mà hai bác đã mua.

Còn đây là vòng tay mà mẹ chồng trao cho bác, vốn dĩ bác định để lại cho con dâu, nhưng nay bác tặng nó cho cháu.”
Ưng Đồng Trần giật nảy mình, vội vàng đẩy lại: “Không được đâu bác.”
“Chẳng lẽ cháu không nể mặt bác?” Mộc Tình nghiêm giọng.
“Không phải, không phải.”
“Vậy cháu nhận đi.” Mộc Tình kiên quyết dúi cuốn sổ vào tay anh, nói với giọng điệu trịnh trọng: “Coi như bác xin cháu.”
Ưng Đồng Trần cảm thấy hai bàn tay mình nóng ran như phải bỏng: “Như này không ổn lắm ạ.”
“Chẳng có gì là không ổn cả, cháu giúp bác nhé?” Giọng Mộc Tình nghẹn ngào như sắp bật khóc, bà nắm tay anh thủ thỉ chuyện thầm kín: “Đồng Trần à, thú thật với cháu là hai vợ chồng bác dùng tiền dành dụm được để mua căn nhà này…!Ngộ nhỡ A Thù biết được thì nó sẽ…”
Ưng Đồng Trần thấy bà quýnh quáng lo sợ, bèn trấn an bà: “Anh ấy sẽ làm gì? Bác à, có vấn đề gì bác cứ nói với cháu, cháu sẽ giải quyết giúp bác.”
“Nếu nó biết…!chắc chắn nó sẽ bắt hai bác đổi căn chung cư cao cấp này thành tòa biệt thự mất!” Mộc Tình khốn khổ thốt lên.
Ưng Đồng Trần: “…” Đây là mới nguyên nhân khiến hai bác lén lút mua nhà đúng không?
“Vợ chồng bác lớn tuổi rồi cần gì phải mua nhiều nhà, bác thấy ở đây thôi cũng được.” Mộc Tình buông tiếng thở dài: “Vậy nên cháu nhận căn nhà này đi, xem như là tiết kiệm tiền giùm nó.

Cháu là người yêu nó, quản lí tiền bạc giúp bạn trai âu cũng là lẽ thường tình mà, phải không?”
Lập luận chặt chẽ, lí lẽ sắc sảo.

Ưng Đồng Trần suýt bị “dụ dỗ vào con đường tội lỗi”, đang định từ chối thì Mộc Tình lại nói: “Bác có ảnh chụp A Thù lúc nó còn bé xíu xiu, hồi đó nó có mặc váy nữa đấy, cháu muốn xem không?”
Ưng Đồng Trần: “Bác à, bác nói sớm hơn thì cháu đã không cần vắt óc từ chối.”

“Hí hí, cùng xem nhé!” Mộc Tình kéo ghế đến ngồi kế bên anh, vừa lật từng trang trong cuốn album vừa nhớ lại: “Ui chao, tấm này A Thù mới ba tuổi, cha thằng bé dẫn nó đi chơi bóng rổ.

Ai dè hai cha con lại quên mang bóng, thế là cha thằng bé nâng nó như nâng bóng, ném ùm ùm vào rổ.”
Ưng Đồng Trần: “…”
“Còn đây là ảnh kỷ yếu lúc A Thù tốt nghiệp mẫu giáo.” Mộc Tình chỉ vào một tấm ảnh chụp tập thể.
Nhìn đám nhóc lít nha lít nhít trong ảnh, Ưng Đồng Trần đẩy kính cận, dán mắt vào cuốn album tìm thật kĩ.

Nhưng mãi mà vẫn chưa tìm được, anh hơi ngượng nghịu lên tiếng: “Hình như cháu không nhận ra anh ấy.”
“Không thấy là đúng rồi! Nó có trong bức ảnh đâu!”
“…” Ưng Đồng Trần thở phào một hơi, song vẫn không khỏi tò mò: “Thế sao bác vẫn giữ tấm ảnh này ạ?”
“Để A Thù khắc sâu ngày này.” Mộc Tình kể một lèo: “Hôm đó bác mất cả buổi mới hóa trang cho nó giống Na Tra.

Ai dè mới tí tuổi đầu mà nó đã biết xấu hổ, thà chết cũng không chịu chụp ảnh chung với lớp.

Cháu xem đi, tụi nhóc Na Tra nhỏ nhỏ xinh xinh đứng với nhau trông đáng yêu biết bao.

Có mỗi thằng nhóc nhà bác lạc quẻ, bác phải giữ lại ảnh cho nó hối hận.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Anh giở sang vài trang khác, bỗng dưng động tác khựng lại, nhìn Trác Thù mười bốn mười lăm tuổi nằm ghé lên mặt bàn.

Tia nắng ban chiều rọi lên gò má và vạt áo đồng phục trắng tinh tươm của cậu học trò, mang đến hình ảnh về một nam thần chốn học đường mà ai ai cũng yên mến.
“Bức này là đầu gấu chụp cho nó.” Mộc Tình giải thích.
“?” Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: “Đầu gấu ạ?”
Bức ảnh đẹp đến thế…!Nom kiểu gì cũng giống người yêu đơn phương Trác Thù chụp lại.

Nhưng tại sao lại là đầu gấu?
“Đúng đó, lúc ấy bác đến trường tham dự cuộc họp phụ huynh và bắt quả tang đầu gấu lớp đang chụp lén A Thù, miệng cười toe cười toét.

Bác biết ngay là có chuyện chẳng lành!”
Ưng Đồng Trần: “Là sao ạ?”
“Cháu nghĩ xem, mấy đứa đầu gấu chỉ giỏi trấn lột tiền của các bạn.

Chắc chắn nó định thừa dịp A Thù ngủ gật, chụp ảnh dìm hàng thằng bé, sau đó dùng ảnh để bắt A Thù nộp phí bảo kê.” Mộc Tình cực kì nhanh trí: “Vậy nên bác thình lình xuất hiện, dọa đầu gấu sợ mất dép.”
“…” Ưng Đồng Trần cảm thấy đầu gấu này thật không đơn giản.
“Tiếp đó bác tịch thu tấm ảnh mà đầu gấu chụp được.” Mộc Tình hồi tưởng lại: “Bác còn kể lại cho A Thù.”
Ưng Đồng Trần híp mắt: “Anh ấy phản ứng ra sao?”
Mộc Tình: “Nó nghe xong tức lắm, lập tức hẹn đầu gấu ra rừng cây.

Nghe nói lúc gặp A Thù, mặt đầu gấu đỏ như gấc chín, chắc do cảm thấy mình đuối lý.”
“…” Ưng Đồng Trần nghiến răng: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó A Thù tẩn nó lên bờ xuống ruộng, soán ngôi đại ca của người ta luôn.

Từ dạo ấy không ai dám chụp trộm A Thù nữa…!Đồng Trần, cháu sao vậy?”
“Không sao ạ.” Ưng Đồng Trần gật đầu, nhịn cười: “Cháu cảm ơn bác.”
“Hở?”
Ưng Đồng Trần tủm tỉm cười, tiếp tục lật xem cuốn album.

Đoạn, anh hỏi: “Tại sao ảnh kỷ yếu cấp hai cũng không có mặt anh ấy?”
Mộc Tình trả lời: “À, vì nó không muốn bị bác hóa trang thành Na Tra.”
“Còn cấp ba ạ?”
“Nó lại lại lại không muốn bị bác hóa trang thành Na Tra!” Mộc Tình giận sôi máu: “Thế mà nó dám buông lời từ chối những ba lần với cùng một người phụ nữ! Trời ạ, đàn với chả ông!”
Ưng Đồng Trần giật giật khóe miệng: “Bác đúng là một người phụ nữ bền chí.”
“Lại còn thông minh xinh đẹp dịu dàng lương thiện bao dung độ lượng nữa.” Mộc Tình bổ sung thêm.
“Vâng vâng.” Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, xem tiếp cuốn album, chợt nụ cười trên môi anh sượng trân.
Mộc Tình thò đầu qua xem, trên ảnh là Trác Thù và một cô gái có vóc dáng mảnh khảnh đang sánh bước bên nhau, bà vội vàng phân bua: “Cháu đừng cả nghĩ, cô này là đàn ông đấy.”
Ưng Đồng Trần ngờ ngợ hỏi lại: “Giả gái ạ?”
“Ừa! Nhưng tụi nó chỉ qua lại với nhau chừng mấy ngày thôi.” Dứt lời, Mộc Tình kể lại tường tận trang tình sử của Trác Thù, từ những mẩu chuyện vặt vãnh đến cú ngoặt to tát nhất.

Xong xuôi, bà khẽ hỏi: “Đồng Trần à, cháu không để bụng chứ?”
Ưng Đồng Trần bật cười phớ lớ nhưng không dám phát ra âm thanh nào, anh giơ tay che miệng, chỉ có bờ vai rung lên bần bật.

Lát sau anh buông tay xuống, thản nhiên đáp: “Dạ, cháu không để bụng.”
Có điều sự bình tĩnh lạ lùng của anh lại khiến Mộc Tình sợ xanh mặt.

Thấy Ưng Đồng Trần bụm mặt, đôi vai run run, Mộc Tình tưởng anh tức đến nỗi òa khóc mà vẫn cố tỏ ra là mình ổn.

Bà xót xa vỗ lưng an ủi anh: “Bé con đừng lo, mẹ mãi mãi đứng về phía con.

Nếu thằng ranh Trác Thù dám bắt nạt con, mẹ sẽ liều cái mạng già với nó, đánh đến nỗi mẹ đẻ nó cũng không nhận ra!”
Ưng Đồng Trần lại cười phá lên, cõi lòng ấm áp như thể được sưởi nắng.

Anh nhìn bà bằng đôi mắt lấp lánh ý cười: “Cháu cảm ơn bác, mai mốt bác có việc gì cần giúp đỡ thì cứ bảo cháu nhé.”
“Vậy thì bác không khách sáo nữa nha.

Hì hì, quả thực bác có chuyện cần nhờ cháu đây.” Mộc Tình xoa xoa tay.
“Chuyện gì ạ?”
“Bác định chơi game ở sever quốc tế nhưng toàn là tiếng Anh, bác đọc chẳng hiểu gì hết.” Mộc Tình mở giao diện trò chơi lên: “Cháu coi giúp bác hệ thống yêu cầu bác làm gì vậy?”
“Thầy ơi, bài điền từ còn thiếu vào chỗ trống khó quá, cho em hỏi…” Trác Tử cầm vở bài tập bước vào: “Ơ mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Mẹ hỏi tí không được à.” Mộc Tình lại chỉ vào màn hình điện thoại: “Cháu xem cái này đi, tiếp theo bác phải làm gì?”
Trác Tử nghiêng người sang xem, nhanh nhảu nói: “Sao mẹ lại hỏi thầy mấy câu dễ ợt như thế? Đúng là lấy gáo vàng múc nước giếng bùn! Thầy ơi, thầy giảng bài cho em trước đi, em ngoáy vài chữ cho xong.”
Mộc Tình huých con gái ra: “Không được, Đồng Trần ơi, cháu giúp bác trước.”
“Giảng cho con trước!” Trác Tử nhào tới, chìa vở bài tập ra trước mặt thầy.
“Cháu giúp cả hai.” Ưng Đồng Trần cười nói: “Bác gái hỏi đi ạ, cháu giải đáp vấn đề của bác trước.”
“Vậy cũng được.” Trác Tử bĩu môi, đứng chờ ở bên cạnh.
Ưng Đồng Trần đọc yêu cầu trên màn hình giao diện game rồi nói: “Bác đăng kí tên tài khoản đi, tên tiếng Trung hay tiếng Anh đều được.”
“Được.” Mộc Tình lập tức gõ tên vào ô nhập kí tự.
Thấy cái tên hiện lên, Trác Tử đứng hình: “Tại sao mẹ lại đặt tên là A Tử? Mẹ dùng tên con làm gì?”
“Việc gì phải phân biệt rạch ròi thế, mẹ với con là người một nhà mà!” Mộc Tình ấn đăng kí.
Đăng kí thất bại.
Ưng Đồng Trần giải thích: “Bị trùng tên rồi, bác đặt tên khác đi.”
Mộc Tình đành dằn lòng đổi tên của nàng thiếu nữ thành tên của người thiếu phụ: Mama của Trác Tử.
Thất bại + 1.
“Gì chứ? Đến cái tên này mà cũng trùng á?!” Mộc Tình hết sức kinh hãi, có điều bà nhanh chóng nảy ra ý tưởng mới: “Có rồi, bác không tin lần này lại bị trùng.”
Trác Tử cười phá lên, ngó qua điện thoại xem mẹ định đặt tên gì mà dám khẳng định chắc nịch là không trùng.
Bà mẹ của Trác Tử…
Đăng kí thành công.
“Đã xong, bác chơi được rồi.” Mộc Tình hào hứng cầm điện thoại chơi game.
Trác Tử: “…!Khoan đã mẹ!”
Ở tầng một, Trác Thù vừa chơi xong một ván cờ với cha.

Nhân lúc Trác Phục trầm ngâm phân tích lại nước cờ, hắn tranh thủ lên tầng xem mọi người đang làm gì.

Hắn đứng ở cửa phòng, trông thấy mẹ ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ chơi game, em gái nằm sấp trên bàn, khe khẽ đặt câu hỏi cho Ưng Đồng Trần.

Còn Ưng Đồng Trần kiên nhẫn giảng giải cho cô nhóc, thỉnh thoảng lại có đôi ba câu tiếng Anh du dương lọt vào tai hắn.
Trác Thù dựa nửa thân trên vào cửa, dõi mắt ngắm nhìn khung cảnh rất đỗi ấm cúng trong phòng, khóe môi nhếch lên độ cong nhỏ đến mức khó phát hiện ra.

Trác Phục cũng lên lầu, đứng sau lưng hắn nhìn vào trong, hai cha con quay sang mỉm cười với nhau.
Đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng loa đài ầm ĩ chói tai, phá vỡ bầu không khí bình yên…
“Bạn Trác Tử ơi, cậu ở đâu?”
Mọi người đồng loạt dừng động tác, em nhìn anh, anh nhìn em, sau rồi tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Trác Tử.

Trác Tử không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đành đặt vở bài tập xuống, chạy ra ban công, thấy Sư Đề Vĩ cầm loa hò hét trước cổng nhà mình.

Cô nhóc hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Được gặp Trác Tử, cảm xúc trong lòng Sư Đề Vĩ cuồn cuộn như sóng trào, tự nhủ rằng hôm nay nhất định phải tỏ tình thành công!
Lần này cậu nhóc đã chuẩn bị cực kì chu đáo.

Trước kì nghỉ, nó lân la dò hỏi Trác Tử, được biết cha mẹ cô bạn sẽ đi du lịch, Trác Tử ở nhà một mình.

Đêm qua nó còn nghiên cứu sự chuyển động của các vì sao, bói ra rằng hôm nay là cơ hội tốt nhất để tỏ tình!
Nó đã thức trắng đêm tra cứu, nào là dự báo thời tiết hôm nay thế nào, nào là tuyến đường tốt nhất đến nhà Trác Tử, nào là mua hoa tươi pháo bông và vài món hữu dụng khác.

Thậm chí nó còn thuê “máy kiếm tiền” hình người đến hỗ trợ một tay.
Mọi thứ đã sẵn sàng!

Chỉ thiếu mỗi câu “Tớ bằng lòng” của Trác Tử!
Nó hết sức tự tin vào bản thân, nhìn nữ thần mà mình mong nhớ hằng đêm, nó chỉnh âm lượng loa lên lớn nhất, hét: “Xin chào bạn Trác Tử, có thể bạn không hề hay biết sự tồn tại của tớ…”
“Ủa, tớ biết mà.” Trác Tử lên tiếng.
Sư Đề Vĩ chẳng mảy may nao núng, cứ thao thao bất tuyệt: “Nhưng tớ đã khắc sâu dáng hình cậu vào trái tim này.

Gương mặt học sinh, thân hình phụ huynh cũng không thể lấn át tâm hồn sáng ngời, thuần khiết như viên kim cương của cậu…”
Trác Tử hô lên: “Cậu nói chuẩn, nói tiếp đê!”
Nhận được sự ủng hộ của Trác Tử, Sư Đề Vĩ gào càng hăng hơn: “Ánh mắt tớ đã va vào cậu từ thuở nào.

Cậu không những là học sinh giỏi ba tốt mà còn là…”
Nói đến đây, gương mặt cậu nhóc đỏ bừng: “Còn là cán sự tiếng Anh tuyệt nhất trên đời!”
“Hoàn hảo!” Trác Tử vui như trẩy hội, nó hoàn toàn không ngờ sẽ có bạn học vác loa khen mình ở ngay trước cổng nhà: “Tiếp đê tiếp đê, đừng dừng lại!”
Sư Đề Vĩ nhìn hai lúm đồng tiền nở rộ trên má Trác Tử, lặng lẽ siết chặt tay, thắng lợi ở ngay phía trước!
Cậu nhóc lắc lắc loa: “Nhân ngày đầu tiên của năm mới, tớ muốn bày tỏ niềm ngưỡng mộ và tình yêu thương dành cho cậu! Xin hỏi bạn Trác Tử, cậu có bằng lòng làm…”
Đúng lúc này, bỗng dưng có hai bác trung niên lù lù đứng ở hai bên trái phải cạnh Trác Tử, cầm ống nhòm nhìn xuống Sư Đề Vĩ.

Cậu nhóc thốt nhiên im bặt, đầu gối giống như bị mũi tên găm vào, tay cầm loa run lên nhè nhẹ.
Sao bảo cha mẹ vắng nhà mà?!
Con gái đúng là đồ nói không là có, nói có là không!
Sư Đề Vĩ suy đi tính lại nhưng nào có tính đến việc cha mẹ Trác Tử đột ngột hủy kế hoạch đã lên sẵn khi hay tin gia đình sắp đón thành viên mới.
Mộc Tình nói: “Cháu à, cháu chưa nói hết đâu, đừng gợi sự tò mò như thế chứ.”
Chẳng chẳng chẳng chẳng lẽ mình được mẹ vợ ủng hộ sao?!
Sư Đề Vĩ vừa phấn khởi vừa ngỡ ngàng, chỉ muốn hét lên thật to.

Nhưng cậu nhóc cố gắng kìm nén cảm xúc, dõng dạc hô lên: “Xin hỏi bạn Trác Tử, cậu có bằng lòng làm…”
Sư Đề Vĩ nhác trông thấy bóng ai, chợt phanh gấp lần hai.

Một người đàn ông khôi ngô cao lớn bước ra từ cổng tòa biệt thự, lườm cậu nhóc bằng ánh mắt sắc bén như muốn băm vằm nó ra làm trăm mảnh ở ngay đường cái.
Trác Thù lạnh lùng hỏi: “Bằng lòng làm gì?”
“Làm…!làm…” Sư Đề Vĩ sợ xỉu.
Tuy nhiên Trác Thù không phải là nguyên nhân chính khiến cậu nhóc ấp úng, bởi vì lát sau, phía sau lưng Trác Thù xuất hiện thêm một người nữa.
Thế quái nào thế quái nào thế quái nào!
Thế quái nào thầy Ưng lại ở đây!
Xưa có Lưu Bị gây dựng sự nghiệp chưa thành đã phải bỏ mạng; nay có A Vĩ tỏ tình chưa xong đã bị đời quật tơi bời!
“A Vĩ, cậu mau nói đi!” Trác Tử được khen đến phổng cả mũi: “Cậu vẫn chưa nói hết mà!”
“Cậu có bằng lòng làm…” Sư Đề Vĩ nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn Trác Thù rồi lại nhìn thầy chủ nhiệm, Sư Đề Vĩ lập tức biến thành Sư Đề Xỉu: “Làm đôi bạn cùng tiến với tớ không?”
Trác Tử ngạc nhiên bụm miệng, cảm động trước tinh thần học tập của Sư Đề Vĩ.

Nó không ngờ cán sự thể dục lại đam mê theo đuổi ánh sáng tri thức như thế, bèn đáp: “Tớ bằng lòng!”
Ban Chương đang núp ở lùm cây đằng xa nghe thấy ám hiệu, kéo em gái chạy ra đốt pháo hoa, đồng thời lấy bó hoa tươi giấu sau lưng ra.

Ban Tiểu Mân vỗ tay bôm bốp phụ họa theo.
“Tặng hoa đi.” Ban Chương nhanh tay nhét bó hoa cho Sư Đề Vĩ rồi nhìn thoáng qua ban công nhà Trác Tử, ai dè lại nhìn thấy bốn người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.
“Rốt cuộc mọi chuyện là sao?” Ban Chương lui đến bên cạnh Sư Đề Vĩ, hạ thấp giọng hỏi.
Nước mắt Sư Đề Vĩ lã chã rơi xuống: “Có người xuất hiện, Sư Đề Vĩ ngỏm rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.