Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 57: Em Em Em Em Là Anh Dâu Của Chị Á!


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 57: Em Em Em Em Là Anh Dâu Của Chị Á!


Ưng Đồng Trần đứng im tại chỗ nhìn Trác Thù co giò chạy mất hút, sắc mặt anh càng lúc càng sa sầm lại.

Anh cúi xuống nhặt viên chocolate cắn dở và giấy gói kẹo lên, nhíu mày vứt chúng vào thùng rác ven đường.

Sau đó anh lấy một viên chocolate khác trong hộp, bóc giấy gói ra, nhìn chằm chằm nó mà nghĩ: Dở đến vậy ư?
Anh bèn cắn một miếng: “…”
Ưng Đồng Trần vứt vội viên chocolate đi, ù té vào cửa hàng tiện lợi mua ly cà phê nóng hôi hổi mới át được thứ mùi vị kì quặc trong miệng mình.

Anh thẩn thơ thả từng bước chân dọc theo con phố, bỗng, điện thoại trong túi đổ chuông.

Nhìn tên người gọi đến, anh nhoẻn miệng cười: “Hôm nay chú đi đâu chơi vậy?”
“Chú đang ở bên bờ sông Seine.” Ông chú cười sung sướng: “Cháu nghe thấy không? Ở đây có nhiều nghệ sĩ chơi đàn trên đường phố lắm.”
Ưng Đồng Trần nghe thấy tiếng đàn hát du dương của những nghệ sĩ đường phố qua điện thoại, mỉm cười: “Coi bộ chuyến du lịch này vui phết ha.”
“Tất nhiên rồi, đi chơi thì phải vui chứ.” Ông chú dịu giọng: “Hôm nay là Giáng sinh, chú không quấy rầy các cháu chứ?”
“Nào có.” Ưng Đồng Trần uống một ngụm cà phê, bật cười thành tiếng: “Anh ấy trốn biệt đi rồi.”
“Trốn? Trốn đi đâu? Mà sao cậu ta lại trốn?” Ông chú sốt ruột hỏi: “Các cháu cãi nhau à?”
“Không ạ.” Ưng Đồng Trần nở nụ cười buồn, cúi đầu nhìn lớp tuyết từ từ tan ra thành vũng nước trên mặt đường, vấy lên cả đôi giày anh mang.

Đây là đôi giày mới tinh anh cố tình chuẩn bị cho buổi hẹn hò hôm nay.

Anh khẽ hỏi: “Thầy ơi, hai chữ cả đời mà thầy nói thực sự tồn tại sao?”
“Sao vậy? Thằng ranh kia chọc giận cháu à?”
“Không ạ.” Ưng Đồng Trần uể oải: “Có điều cháu thấy mình vô dụng quá, có chút chuyện cỏn con cũng không làm nên hồn.”
Ông chú im lặng chốc lát rồi nói: “Chú hiểu cháu đang lo được lo mất, đây cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà cảm giác an toàn là thứ cần được vun đắp từ hai phía.

Cháu phải đặt niềm tin vào cậu ấy, đồng thời cũng tin tưởng vào chính bản thân mình.”
Ưng Đồng Trần lặng thinh một hồi rồi nói: “Chúc chú Giáng sinh an lành.”
“Hầy, chú cả bó tuổi rồi còn ham hố gì mấy ngày lễ này nữa.

Cơ mà thanh niên các cháu lại thích…” Ông chú mỉm cười: “Đồng Trần này, cháu nhất định phải hạnh phúc nhé.

Dù người đồng hành với cháu đến cuối con đường là ai đi chăng nữa, chú cũng mong cháu được hạnh phúc và bình an.”
“Cháu cảm ơn.” Ưng Đồng Trần nhìn về phía trước, ngập ngừng nói: “Cháu có việc bận rồi, cúp máy nhé.”
“Chuyện gì thế?”
Ưng Đồng Trần khựng lại, nhìn người đàn ông chạy băng băng về phía mình: “Anh ấy quay lại tìm cháu.”
Ông chú cười rộ lên: “Vậy chú không làm phiền các cháu nữa.”
Ưng Đồng Trần chậm rãi cất điện thoại vào túi, dán mắt vào người đàn ông đang ôm bó hoa đứng trước mặt mình: “Đi đâu vậy?”
Trác Thù lúng túng đưa bó hoa cho anh, giọng điệu cực kì tha thiết: “Anh đi mua hoa chuộc lỗi với em.”
Ưng Đồng Trần nhìn chằm chặp bó hoa nhỏ nhỏ xinh xinh đó.

Hình như Trác Thù sợ anh sẽ từ chối nên chộp lấy tay anh, cương quyết ấn dúi bó hoa vào tay anh, ấy nhưng khi mở miệng lại lí nhí như muỗi kêu: “Em đừng giận nữa, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ừm.” Ưng Đồng Trần phì cười: “Em nếm thử rồi, đúng là khó ăn thật.”
“Thật ra cũng không đến nỗi nào…” Trác Thù chột dạ.

“Trịnh Thực Nam dạy em làm chocolate.”
“Thảo nào dở ẹc vậy!”
Ưng Đồng Trần mỉm cười, đang định lên tiếng thì Trác Thù thình lình kéo anh chạy vút đi: “Vừa nãy anh mua hoa của Ban Chương, thằng nhóc kể là mấy đứa nó chỉ tình cờ gặp nhau thôi chứ không có gì cả.

Nhưng tụi nhỏ ở gần thế này dễ bị phát hiện lắm, chúng mình đi chỗ khác đi.”
Một tay Ưng Đồng Trần ôm bó hoa, tay kia bị Trác Thù nắm chặt, cả hai cùng băng qua dãy phố phồn hoa sầm uất.


Độ ấm nơi lòng bàn tay dần trở nên nóng rực như vết bỏng, hòa tan những bông tuyết rơi xuống tay anh.

Thật lâu sau, hai người chạy đến bãi đỗ xe, Trác Thù mở cửa xe hơi, bảo anh vào trong.

Ưng Đồng Trần xem đồng hồ: “Về nhà à?”
“Không, anh dẫn em đến nơi này.” Vừa dứt lời, ánh mắt hắn tình cờ lướt qua đôi gò má hây hây đỏ vì vận động mạnh của Ưng Đồng Trần, khiến trái tim trong lồng ngực hắn đập như trống nổi.

Hắn kìm lòng không được mà cúi xuống, âu yếm đặt lên đôi môi người thương một nụ hôn.

Ưng Đồng Trần nhắm mắt đáp lại, mặc cho hắn khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng mình, bên tai anh vang tiếng tim đập rộn rã.

Không biết đã qua bao lâu, Trác Thù mới chịu buông anh ra, thắt dây an toàn cho anh rồi vòng qua bên kia: “Đi thôi.”
“Anh định đi đâu?” Ưng Đồng Trần thấy con đường phía trước không phải đường về nhà cũng chẳng phải đường đến khách sạn.

“Em đi rồi sẽ biết.” Trác Thù cười đáp.

Mãi đến khi xe di chuyển đến vùng ngoại ô, não Ưng Đồng Trần mới nảy số đoán ra được đích đến.

Xe hơi dừng trước cổng căn biệt thự, Ưng Đồng Trần bước vào sân vườn, nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: “Tới đây làm gì? Chả lẽ anh lại muốn làm Năm – Ba à?”
“Cả đời này anh không muốn nhìn thấy quyển sách đấy một lần nào nữa.” Trác Thù nhớ lại “cuộc vui thâu đêm” lần trước của hai người mà rợn tóc gáy.

Hắn mở cửa ra, trong nhà tối om om: “Em vào đi.”
Ưng Đồng Trần tiện tay bật đèn lên làm cả căn phòng sáng choang, giữa phòng khách là một cây thông Noel cao hai mét.

Anh tiến lên phía trước, ngửa đầu nhìn cây thông được trang trí bởi các phụ kiện và những hộp quà lớn nhỏ khác nhau.

“Không ngờ anh lại thích Giáng sinh đến vậy.” Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến kèm theo vài phần trêu chọc: “Còn định đón Giáng sinh một mình ở nhà nữa.”
“Anh không muốn một mình, anh muốn hai ta đón Giáng sinh cùng nhau.” Trác Thù xáp lại gần: “Em chọn quà đi.”
“Có quà nữa à?” Ưng Đồng Trần nhìn những chiếc hộp treo lủng lẳng trên cây, ngạc nhiên hỏi: “Trong này hả?”
“Ừm, anh giấu một món quà cực kì hấp dẫn trong này.

Em thử xem có tìm được không.”
“Hộp nào vậy?”
“Em tự tìm đi.”
Ưng Đồng Trần săm soi hắn một lúc mới thò tay gỡ hộp quà ở gần mình nhất xuống, bóc giấy gói quà rồi mở hộp ra.

Anh hơi bất ngờ: “Cái gì thế này? Ô tô đồ chơi?”
“Loại này còn có điều khiển từ xa nữa.” Trác Thù lấy chiếc điều khiển trong hộp ra, đặt ô tô xuống sàn nhà, ấn nút cho xe chạy.

“…” Ưng Đồng Trần lấy hộp quà khác, vừa mở ra thì thấy một cuốn Bé tập tô mới tinh, bên cạnh là bức tranh mẫu đã được tô màu sẵn: “Gì thế này?”
“Sách dạy vẽ đó, anh mua cho em bồi dưỡng đam mê hội họa.” Trác Thù nhét bút màu vào tay Ưng Đồng Trần, tiếp đó nắm tay anh quệt vài nét lên trang giấy: “Cưng à, daddy dạy em vẽ nhé.”
“…” Ưng Đồng Trần thụi một phát vào ngực hắn.

“Oái, chồng với chả con, sao em bạo lực thế.” Trác Thù che ngực: “Em tìm tiếp đi, phải kiên nhẫn mới được.”
Ưng Đồng Trần vòng qua phía bên kia lấy một hộp quà nhỏ xuống, mở ra là mấy viên bi làm bằng thủy tinh: “…”
Sau đó anh gỡ hết những hộp quà trong tầm với của mình xuống, tính sơ sơ thì cả thảy có hơn ba mươi hộp quà.

Anh ngồi bệt xuống sàn nhà, bóc từng hộp một.

Nào là bằng khen, kẹo bánh, thẻ bài, sổ tay, băng cát sét, máy MP3, quyển album, bút máy, tạp chí, giày đá bóng…!
Một đống đồ chơi với đủ màu sắc khác nhau bày bừa trước mặt Ưng Đồng Trần.

Anh cầm từng món lên xem, đang định chọc Trác Thù là tên đầu gỗ không biết lựa quà tặng cho người yêu.


Thế nhưng lúc bắt gặp ánh mắt hắn, anh chợt sững người lại, nhìn những món quà tưởng chừng vô dụng này.

Thoạt nhìn chúng chỉ là những thứ lặt vặt làm nền cho món quà chính, nhưng ngộ nhỡ sự tồn tại của chúng có dụng ý riêng thì sao?
Từ trước đến nay, anh đã được ai tặng những món quà này đâu.

Trong khi bạn bè đồng trang lứa rủ nhau cắm net chơi game, gửi thư tình hay lén nghe nhạc trong giờ học thì anh lại lang thang một mình trên đường đến tận khuya chỉ vì không muốn về nhà.

Nói chi là những ngày lễ tết, mỗi kì nghỉ lễ là một lần cha mẹ anh cãi vã, xỉa xói, mắng chửi nhau thậm tệ.

Cho đến tận lúc tốt nghiệp cấp ba, anh vẫn chẳng có người bạn đúng nghĩa nào chứ đừng nói đến việc được bạn tặng quà.

Thấy Ưng Đồng Trần ngẩn ngơ nhìn đống đồ chơi, Trác Thù bèn ngồi xuống bên cạnh anh, cất giọng dịu dàng: “Năm hai mươi bảy tuổi anh mới được gặp em.

Thuở ấu thơ và thiếu thời của em chẳng hề có bóng dáng anh.

Vậy nên anh muốn tặng những món quà này cho Ưng Tiểu Đồng Trần.”
Tay Ưng Đồng Trần khẽ run nhè nhẹ, anh chớp chớp mắt, cố nén những giọt lệ đang chực trào ra.

Anh trịnh trọng cất từng món quà vào hộp, giọng điệu nghẹn ngào mà chính anh cũng không nhận ra: “Cảm ơn anh.”
Trác Thù quay sang nhìn, nâng cằm Ưng Đồng Trần lên rồi bẹo má đến nỗi mặt đối phương bị biến dạng.

Hắn bật cười một cách thích thú: “Ngạc nhiên chưa, anh không ngờ thầy Ưng lại là mít ướt đó.”
Ưng Đồng Trần giận dỗi lườm hắn, đuôi mắt hơi ửng đỏ.

“Em đừng nhìn anh như vậy.” Nom khóe môi Ưng Đồng Trần bị mình kéo méo xệch đi, Trác Thù hôn chụt một cái lên đó, mỉm cười: “Nếu em còn vậy nữa thì anh sẽ không nhịn được mà…!chén em ở đây mất.”
“…” Ưng Đồng Trần đẩy hắn ra, tiếp tục thu dọn đống đồ chơi.

“Còn món quà chính nữa mà, em không tìm à?” Trác Thù buông lời dụ dỗ.

Ưng Đồng Trần ngửa cổ lên nhìn cây thông: “Ở ngọn cây đúng không?”
Trác Thù chỉ cười mà không nói.

Ưng Đồng Trần đứng dậy, kiễng chân với lấy tấm thiệp Giáng sinh ở ngọn cây: “Ấu trĩ.”
Anh mở thiệp ra, trong đó kẹp một phong thư khiến anh ngờ ngợ.

Trác Thù gãi đầu gãi tai: “Chắc hẳn em đã nhận được nhiều thư tình rồi nhỉ? Nhưng sao có thể thiếu thư tình của anh được chứ.

Giá như người tỏ tình với em vào năm cấp ba ấy là anh thì tốt rồi.”
“Anh đúng là đồ trẻ con, lại I love you gì gì đó hử…” Ưng Đồng Trần giở lá thư ra, chăm chú đọc một hồi, lồng ngực như thể nóng ran lên.

***Chào bạn Ưng, rất vui khi được gặp cậu.

Mình là Trác Thù – bạn trai tương lai của cậu này.

Cậu có nguyện ý trao nửa đời còn lại cho mình không? Mình hứa sẽ là một người bạn đời có trách nhiệm.***
Căn phòng thênh thang trở nên im ắng lạ thường, Trác Thù hồi hộp đến nỗi không dám thở mạnh, đợi một lúc lâu mới lên tiếng: “Sao vậy? Anh viết thư chán quá à? Hay là anh viết thêm nhé?”
“Sến rện.” Ưng Đồng Trần cất lá thư vào túi áo, vuốt dọc mép tấm thiệp: “Anh dọn đồ chơi vào cốp xe đi.”
“Òm…” Trác Thù cặm cụi bê chồng quà cáp vào xe, lúc quay về thấy Ưng Đồng Trần một mình đi ra khu vườn đằng sau nhà.

Hắn vội vàng đuổi theo, thấy đối phương đứng bên cạnh một cây non, bèn hỏi: “Sao em lại ra đây?”
“Anh còn nhớ hôm anh gọi em đến biệt thự không? Lúc đó anh chuồn mất, bỏ lại em một mình ở đây.” Ưng Đồng Trần hỏi.


“Ừm, thật ra lúc ấy anh tưởng em định chấm dứt quan hệ với anh.

Mà anh lại không muốn nên mới trốn đi.” Trác Thù thành thật thú nhận.

Đôi mắt Ưng Đồng Trần chan chứa ý cười, anh chỉ tấm thẻ gỗ be bé treo trên cành cây, kể: “Nhân viên công ti cây xanh bảo là chửi người bằng tấm gỗ này rất linh nghiệm, thế là em làm theo.”
“Người ta lừa em đấy, chỉ có cầu nguyện mới linh nghiệm thôi.” Trác Thù bật cười, cầm tấm gỗ lên xem.

Vốn dĩ tấm gỗ dùng để viết tên loài cây, nay có thêm một dòng chữ nhỏ bên dưới nữa.

***Trác Thù chó chết, hình như tôi hơi thích anh rồi.

Tất nhiên là…!chỉ thích có chút xíu thôi.

Mà sao anh không chết quách đi cho tôi nhờ.***
Trác Thù chầm chậm trợn to mắt, trỏ vào tấm thẻ, ngỡ ngàng quay đầu lại, kích động đến nỗi nói lắp: “Em…!em…!từ khi nào vậy?”
“Quên rồi.” Ưng Đồng Trần xoay người toan bỏ đi.

“Đừng hòng trốn, em phải nói rõ ràng cho anh.” Trác Thù túm tay Ưng Đồng Trần, cười gian như mấy thằng trộm chó: “Không ngờ em thích anh lâu đến thế, nhưng sao lại chỉ có chút xíu thôi?”
“Chút xíu còn chưa được à?”
“Chưa, anh cần sự công bằng.” Trác Thù nói như đúng rồi: “Anh thích em nhiều là vậy, thế mà em lại chỉ thích anh có chút xíu thôi nghe sao được.”
“Có thế mà cũng so đo, thôi được rồi.” Ưng Đồng Trần lấy bút gạch chữ “chút xíu” đi, sửa thành “siêu siêu siêu nhiều”.

Bấy giờ Trác Thù mới hài lòng, bỗng nhiên vòng tay ôm lấy Ưng Đồng Trần: “Anh xin lỗi.

Đáng lẽ hôm ấy anh không nên bỏ lại em một mình.”
“Nếu hôm ấy anh ở lại…” Ưng Đồng Trần ngẫm lại tâm trạng lúc đó của mình, bảo: “Có lẽ đã chết mất xác rồi.”
“…” Trác Thù gượng cười: “Em vào trong nhà đi kẻo lạnh.”
“Ừm.”
“Về ổ chăn ấm áp của đôi ta thôi nào.” Trác Thù chẳng thèm giấu giếm sự vã của mình nữa.

Ưng Đồng Trần: “…”
Đêm đó, Ưng Đồng Trần lại được kiểm nghiệm sức bền của chàng phi công trẻ nhà mình.

Nhớ hồi anh và hắn mới quen nhau, kĩ thuật của hắn phèn đến mức chẳng bằng một phần bây giờ.

Có điều…!trước kia anh bị hắn làm đau đến nỗi không ngủ được, còn nay lại sướng đến độ không ngủ được.

Mãi đến khi trời tảng sáng, Ưng Đồng Trần mới chìm vào giấc ngủ trong cơn mệt mỏi rã rời.

Anh ngủ một mạch đến tận chiều, chưa kịp mở mắt thì đã bị “quân địch chiếm đóng.”
“…”
Khi vừa ngủ dậy là lúc Ưng Đồng Trần quyến rũ nhất, Trác Thù tủm tỉm hôn lên khóe môi đối phương, thủ thỉ: “Bạn Ưng này, bỗng dưng anh thấy hai mươi bảy tuổi quen nhau cũng không sao.”
“Ưm…!sao vậy…” Ưng Đồng Trần không thốt lên được một câu hoàn chỉnh.

“Nếu chúng mình quen nhau sớm quá, anh e rằng mình sẽ không nhịn được mà xơi em từ thuở còn thơ mất.” Trác Thù đáp.

“…”
Hai người dành trọn kì nghỉ cuối tuần ở căn biệt thự.

Thỉnh thoảng Ưng Đồng Trần sẽ rời giường, bèn ra vườn đi dạo, xới đất tưới nước cho cây.

Sau đó đến lượt anh bị Trác Thù vật ra “cày cấy” và tưới thêm ít “nước”.

Đến tối chủ nhật, Trác Thù chở anh về nhà, cả hai đi đi lại lại mấy chuyến mới bê được hết quà cáp lên nhà Ưng Đồng Trần.

Khi đứng trong thang máy, Ưng Đồng Trần xoa nắn cái eo nhức mỏi theo thói quen.

Mà cùng lúc đó, bà bầu đứng trước anh cũng xoa xoa lưng.

Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Thù chỉ cười chứ không dám ho he câu nào.


Đến khi cửa thang máy đóng lại, hắn mới nhích lại gần xoa bóp eo giúp, cười toe toét: “Mấy tháng rồi?”
Ưng Đồng Trần liếc xéo hắn: “Cút đi, có phải con anh đâu.”
Trác Thù: “…”
Mấy hôm sau là kì nghỉ tết Dương lịch.

Hôm cuối cùng trước kì nghỉ, học sinh toàn trường được nghỉ tiết cuối, các bậc phụ huynh đứng đợi kín cổng trường để đón con em mình về nhà.

Trác Tử nán lại tán dóc với đám bạn về kế hoạch ăn chơi sắp tới.

Nó nấn ná mãi, chờ đến khi mọi người về gần hết mới xách cặp rời đi.

Lúc tới bồn hoa thì tình cờ gặp thầy chủ nhiệm đang trên đường về, nó cất tiếng chào thầy rồi im re, không biết nên nói gì nữa.

Ưng Đồng Trần và Trác Tử cùng đi ra ngoài, anh mở lời: “Dạo này em hay lơ đãng trong tiết của thầy vậy?”
Trác Tử gật đầu lia lịa, nghĩ bụng, nó tập trung thế quái nào được! Bây giờ hễ gặp thầy Ưng là nó lại tưởng tượng ra bản mặt của anh mình bị trương phình lên trong cái lồng heo!
Bước tới cổng trường, nó lập tức trông thấy anh trai, lại đưa mắt nhìn lướt qua thầy chủ nhiệm.

Đúng như nó đoán, hai người này lại liếc mắt đưa tình với nhau nữa rồi!!!
“Anh ơi.” Trác Tử gọi bằng giọng điệu lạnh nhạt.

“Ừm, em lên xe trước đi.

Anh có chút việc muốn hỏi thầy Ưng.” Ánh nhìn của Trác Thù vẫn dán chặt lấy Ưng Đồng Trần.

Trác Tử: “…”
Yaaa, thế giới của người lớn thật phức tạp!
Trác Tử ngập ngừng rời đi, thấy giữa họ không phát sinh chuyện gì bất thường, rõ ràng chỉ trò chuyện thôi nhưng sao lại toát ra mùi “dan díu” nồng nặc đến thế!
Trác Tử vừa đi vừa miên man suy nghĩ, trong lúc không để ý đã va trúng ai đó.

Nó rối rít xin lỗi người ta, ấy nhưng người kia lại bắt chuyện: “Cháu gái ơi, cho bác hỏi chút, cháu có biết ai tên là Ưng Đồng Trần ở đây không?”
“Bác hỏi thầy Ưng ấy ạ?” Trác Tử nhìn người phụ nữ và bé trai ước chừng mười hai mười ba tuổi mà bà ấy dẫn theo, hỏi: “Bác là ai ạ?”
“Bác là mẹ Ưng Đồng Trần.

Cháu có thể dẫn bác đi gặp Ưng Đồng Trần được không?”
“Oa, hóa ra bác là mẹ thầy Ưng ạ, bác đi theo cháu ạ.” Trác Tử í ới gọi Ưng Đồng Trần từ đằng xa: “Thầy ơi.”
Hai người thấy Trác Tử vừa mới rời đi lại quay về, bèn ngừng trò chuyện, im lặng chờ đợi.

Trác Tử bình bịch chạy đến chen vào giữa hai người, phá vỡ bầu không khí ám muội: “Thầy ơi, mẹ thầy đến tìm thầy ạ.”
Trác Tử vừa dứt lời, vẻ mặt Ưng Đồng Trần tức khắc cứng đờ.

Trác Thù thấy mặt Ưng Đồng Trần cắt không còn giọt máu, bèn nhích lại gần, đặt tay lên vai đối phương, ghé tai thì thầm: “Không sao đâu.”
Người phụ nữ rảo bước đến, nhìn anh từ đầu đến chân, vồn vã hỏi: “Đồng Trần à, là mẹ đây con.

Con còn nhận ra mẹ không?”
“Tôi không quen bà.” Ưng Đồng Trần hờ hững trả lời, cất bước về phía tòa chung cư.

“Đồng Trần ơi, mẹ là mẹ con mà.

Sao con lại bảo là không quen mẹ, hôm nay mẹ cất công đến đây thăm con đấy.” Người phụ nữ kéo anh lại: “Cả em trai cũng đến thăm con này.

Ơ kìa Đào Nhàn, con mau lại đây.”
Cậu bé đứng bên cạnh trợn sắp lòi con mắt, vùng vằng lại gần, lườm nguýt họ bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Trác Tử nghệt mặt ra, hỏi cậu bé kia: “Em là em trai của thầy Ưng hả? Từ bé đã theo mẹ ra nước ngoài sinh sống đúng không?”
Đào Nhàn cà lơ cà phất gật đầu.

“Không thể nào.” Trác Tử bàng hoàng: “Em em em em là anh dâu của chị á?!”
Đào Nhàn: “?”
Trác Thù: “…”
Ưng Đồng Trần: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.