Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 55: Một Trái Táo Dẫn Đến Thảm Án
Thời tiết mùa đông ngày một giá rét hơn, thoắt cái lễ Giáng Sinh đã cận kề từ lúc nào chẳng hay.
Thầy và trò cả trường chào đón ngày lễ trong bầu không khí rạo rực.
Học sinh các lớp tíu tít trang trí cây thông Noel của lớp mình sao cho thật lung linh.
Không những thế tụi nhỏ còn tặng táo cho bạn bè và thầy cô, cũng nhờ vậy mà siêu thị trong trường được dịp buôn may bán đắt hơn bao giờ hết.
Bàn làm việc trong văn phòng giáo viên xếp đầy những trái táo xinh xắn của học trò, Ưng Đồng Trần chọn bừa một quả, lắc đầu cười trừ.
Phó Lữ phì cười: “Hôm nay em bận dạy cả ngày nên không có lúc nào rảnh đi mua táo cả.”
Một giáo viên khác hóng hớt hỏi: “Cô Phó định tặng táo cho ai thế?”
“Em tặng cho nam thần lòng mình, nếu thành công thì đây sẽ là mối tình đầu thứ chín của em đó.” Phó Lữ cười ha ha, ngoảnh đầu lại nhìn Ưng Đồng Trần đang soạn giáo án: “Còn thầy Ưng thì sao ạ? Năm nay anh có định tặng quà cho ai không?”
“Trò trẻ con chán ngắt mà em cũng chơi.” Ưng Đồng Trần chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ tặng hai quả táo thì có thể xua đuổi tà ma thật?”
“Anh chán phèo à!” Phó Lữ chép miệng: “Trời má, em thật sự không thể tưởng tượng nổi thầy Ưng sẽ hẹn hò như nào luôn í.”
Giáo viên ngồi đối diện cười phá lên: “Chị nghĩ thầy Ưng chẳng thoát ế được đâu.”
Phó Lữ cười gian: “Đúng đó, thầy Ưng chẳng lãng mạn gì cả, làm sao mà thoát ế được nhỉ?”
Tay cầm bút của Ưng Đồng Trần khựng lại, anh ngước mắt nhìn quả táo trên bàn song vẫn lắc đầu.
Đây chỉ là mấy chiêu trò đẩy mạnh tiêu thụ của phường buôn bán thôi.
Vào những ngày lễ tết nhộn nhịp như này, các chủ cửa hàng chỉ cần đóng hộp thắt nơ là độn giá sản phẩm lên hàng chục lần.
Nhưng liệu mấy ai biết được chất lượng mặt hàng có xứng đáng với mức giá ấy không.
Ăn tối xong, anh vừa về tới văn phòng thì đã thấy Trịnh Thực Nam hối hả chạy từ phòng bên cạnh sang, tay xách túi ni lông đựng táo.
Anh ước chừng cái túi đó phải nặng hơn ba cân.
(*) 1 cân Trung Quốc = ½ kg.
“Này chú em, tối nay cậu không có tiết tự học đúng không?” Trịnh Thực Nam hào hứng hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì à?” Ưng Đồng Trần sắp xếp lại chồng sách vở trên bàn, tiện tay cất đống táo được đóng gói lại, chuẩn bị về nhà.
“Ê tôi bảo, theo thời khóa biểu thì tối nay tôi phải dạy tiết tự học cho lớp cậu.
Cơ mà cậu có thể đổi tiết với tôi được không?” Trịnh Thực Nam thật thà hỏi, đoạn lấy một quả táo đưa cho Ưng Đồng Trần, cười hì hì: “Tôi định tối nay đi chơi với Sanh Vu.”
“Không.” Ưng Đồng Trần nhét quả táo vào túi ni lông: “Anh định tặng táo cho cô ấy à?”
“Ừa, tôi mua nhiều vậy chắc là được rồi nhỉ?” Trịnh Thực Nam vỗ ngực đầy tự tin.
Ưng Đồng Trần chợt hiểu ra rằng các cửa hàng đẩy mạnh tiêu thụ bằng cách này cũng có cái lí của nó.
Dẫu anh không ham hố những ngày lễ tết, nhưng…!Anh cầm quả táo được đóng gói lên, bảo: “Tôi nghĩ anh nên học cách đóng gói quà như này, có lẽ sẽ ổn hơn đấy.”
Trịnh Thực Nam khéo léo từ chối: “Đóng gói thì có ngon thêm tí nào đâu.
Ai ai cũng đóng gói, tôi phải khác biệt với họ chứ.
Với lại bày vẽ làm gì cho tốn tiền ra, số tiền đó tôi thà để mua thêm táo còn hơn, càng chứng tỏ tôi là người biết tiết kiệm.”
“Cũng đúng.” Ưng Đồng Trần nghiêm túc quan sát Trịnh Thực Nam: “Chẳng lẽ Sanh Vu thích anh là vì anh tiết kiệm?”
“Tất nhiên là không chỉ có thế.
Cậu vứt gương mặt đẹp trai ngời ngời của tôi đi đâu rồi hả?” Trịnh Thực Nam huých vai anh: “Cậu em tốt của tôi ơi, cậu đồng ý đổi với tôi đi.”
“Không.” Ưng Đồng Trần xách cặp ra về.
“Sao lại không? Tôi bí lắm mới nhờ cậu, mà cậu có bận yêu đương hẹn hò với ai đâu.” Trịnh Thực Nam gạ đến cùng mới thôi.
Ưng Đồng Trần nhếch môi: “Ai bảo tôi không hẹn hò?”
“Cậu độc thân mà…!Hả, ý cậu là sao? Cậu hết ế rồi?!” Trịnh Thực Nam trợn tròn mắt nhìn anh: “Cậu hẹn hò từ khi nào mà không kể cho tôi nghe hả? Có phải là anh chàng hôm trước…”
“Thầy Trịnh ơi.” Sanh Vu đứng gần đó cất tiếng gọi: “Anh đi đâu vậy?”
“Em chờ anh chút, anh bận việc xíu.” Trịnh Thực Nam quay lại vẫy tay với Sanh Vu rồi vội vã đuổi theo Ưng Đồng Trần đang đi về hướng ngược lại: “Chẳng lẽ là anh chàng hôm đó? Rốt cuộc cậu ta là ai? À mà tôi còn phải cảm ơn cậu ta nữa đấy, nhờ có cậu ấy bày kế không thì cả đời này tôi cũng không tán được Sanh Vu đâu.”
Ưng Đồng Trần dừng lại, buộc lòng nhắc nhở Trịnh Thực Nam: “Nếu anh cứ lẽo đẽo theo tôi nữa thì chẳng mấy mà Sanh Vu nhà anh sẽ đòi chia tay mất.”
Trịnh Thực Nam chớp chớp mắt, bỗng hét toáng lên: “Hình như Sanh Vu vừa gọi tôi đúng không? Đệch mợ, tôi đi đây.”
Đặt chân về đến nhà, Ưng Đồng Trần cất đồ đạc gọn gàng rồi ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Nhìn căn phòng chật hẹp gắn bó với mình suốt bao năm qua, chẳng hiểu sao bây giờ anh lại có cảm giác trống vắng và cô đơn đến lạ lùng.
Qua thật lâu sau, anh lấy điện thoại di động ấn vào mục danh bạ, gọi điện cho Trác Thù.
Đợi một lát đầu bên kia mới nhấc máy: “Alô, em ăn cơm chưa?”
“Chưa, còn anh thì sao?” Ưng Đồng Trần hỏi.
“Anh cũng chưa ăn.” Trác Thù nói nhanh như gió.
“Em đặt chỗ rồi, chi bằng tối nay…”
“Xin lỗi em, lát nữa anh có cuộc họp, không biết lúc nào mới xong.
Thú thật là mấy hôm nay anh bận quá.” Giọng điệu Trác Thù đầy áy náy: “Chờ đến khi nào hết bận, anh sẽ bù đắp lại cho em nhé.”
“Không sao đâu, anh cứ làm việc đi.”
“Ừm, em không giận anh chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi, bình thường em cũng bận bịu tối ngày trên lớp, nhưng anh có giận em bao giờ đâu.”
Trác Thù phì cười, cầm tệp tài liệu vào phòng họp, vừa đi vừa thủ thỉ qua điện thoại: “Nào có, anh cũng giận lắm chứ.
Nhưng biết làm sao được bây giờ, ai bảo thầy Ưng tận tâm với nghề đến vậy.”
Ưng Đồng Trần khẽ mỉm cười, nghe thấy có người gọi Trác Thù bèn bảo: “Anh họp đi nhé.”
“Ừm.” Trác Thù cúp máy, đẩy cửa vào phòng họp.
Ngày mai là lễ Giáng sinh, đến tuần sau lại đón tết Nguyên Đán nên trung tâm thương mại có vô vàn kế hoạch cần được thương thảo một cách cẩn thận, chu đáo.
Vả lại cuối năm là thời điểm kiểm kê, tổng kết và đánh giá lại thành tích trong suốt một năm qua, kết quả là mấy hôm nay, ai ai trong tập đoàn cũng bận đầu tắt mặt tối.
Cuộc họp kéo dài những một tiếng rưỡi mới kết thúc, trong quá trình họp, tất cả mọi người cùng bàn bạc và kiến nghị những công tác sắp tới cho từng phòng ban.
Họp xong, Trác Thù lại về phòng vùi đầu vào đống công việc, chỉ mong giải quyết cho xong để có thời gian gặp gỡ người yêu.
Nhưng tiếc là công việc chất chồng nhiều quá nên hắn không thể làm xong trong chốc lát được.
Hắn xoa ấn đường, tiếp tục đọc báo cáo.
Mễ Xu gõ cửa: “Thưa chủ tịch, em làm xong công việc hôm nay rồi.
Em xin phép được tan ca.”
Trác Thù ngẩng đầu lên.
“Bạn trai đang chờ em ở dưới lầu.” Mễ Xu cười trừ: “Anh ấy đợi lâu lắm rồi.”
Trác Thù nhìn đồng hồ thấy đã chín rưỡi tối từ khi nào, bèn gật đầu đồng ý: “Cô về đi.”
“Vâng, sếp cũng về sớm đi ạ.” Mễ Xu đeo túi xách lên, rảo bước rời khỏi phòng làm việc.
Vài phút sau, Trác Thù nhận được cuộc gọi của Mễ Xu.
Hắn hỏi: “Sao vậy? Bỗng dưng thấy yêu nghề quá nên muốn quay về tăng ca à?”
“Làm gì có chuyện đó!” Mễ Xu nhìn lướt qua chỗ nào đó ngoài đại sảnh, bụm miệng nói nhỏ: “Sếp ơi, anh Ưng đang ở tầng một.”
Trác Thù ngẩn người ra: “Cái gì? Em ấy đến đây từ khi nào?”
“Em hỏi bảo vệ thì họ bảo là anh Ưng đến từ lâu lắm rồi.
Cơ mà coi bộ anh ấy đang gặp phải chút rắc rối.” Mễ Xu mật báo lại cho sếp tổng, nhìn Ưng Đồng Trần và hai người đàn ông đứng đối diện anh: “Nói chung là sếp tự mình xuống xem tình hình đi, em về trước đây.”
Ưng Đồng Trần không thể ngờ là mình sẽ gặp lại người quen cũ ở đây.
Anh ngồi chờ ở tầng được một lúc, thấy các nhân viên lũ lượt kéo nhau ra về, nghĩ bụng có lẽ Trác Thù cũng sắp tan ca thôi.
Vậy nên anh không quấy rầy Trác Thù làm việc, ngồi đợi hắn ở sô pha dưới đại sảnh.
Kim phút chậm chạp nhích từng chút một, anh nhìn chiếc túi bên cạnh, bàn tay đặt trên đầu gối hơi ngọ nguậy, ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Ai dè đang tìm kiếm bóng dáng Trác Thù thì lại bắt gặp Liễu Lợi Ngang dẫn theo một người đàn ông đến chốt bảo vệ, bảo họ mở cổng cho mình vào gặp Trác Thù.
Bảo vệ từ chối, đáp rằng nếu không có lịch hẹn trước thì không thể gặp chủ tịch.
Đương lúc nói chuyện, Liễu Lợi Ngang lia mắt thấy anh ngồi gần đó, bèn tức tốc chạy tới: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi ở đâu liên quan gì tới cậu.
Cậu đến đây làm gì?”
“Đây là đàn anh khóa trên của em, dạo này anh ấy muốn tìm việc làm.
Em thấy chuyên môn của anh ấy rất phù hợp với công việc ở đây nên dẫn đến giới thiệu.” Không biết Liễu Lợi Ngang nghĩ gì mà lại khom lưng nhìn chằm chặp mặt anh, càng ngắm càng thấy anh giống với người mình nhớ thương bấy lâu nay, đành quay sang hỏi người đứng kế bên: “Anh thấy anh ta có giống người đóng vai công chúa Bạch Tuyết hồi xưa không?”
Ưng Đồng Trần chẳng buồn đếm xỉa đến hai người họ, đứng dậy xách túi đi.
Nhưng anh vừa quay đi thì người đàn ông bỗng nhiên thốt lên: “Đồng Trần? Cậu là Ưng Đồng Trần phải không?”
Ưng Đồng Trần ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông nọ.
Gã có nước da vàng vọt ốm yếu, đôi mắt vô hồn thiếu sức sống, lúc gọi anh cũng chỉ dám dè dặt lên tiếng.
Anh đứng chôn chân tại chỗ, làm thinh không nói câu nào.
“Cậu không nhớ tôi à?” Người nọ cười gượng: “Tôi nè, Giả Nhâm Dật đây.”
Cả người Ưng Đồng Trần sững lại, anh thật sự không thể liên tưởng người đàn ông trước mắt với cậu học trò điển trai, ấm áp như vầng thái dương năm xưa.
Mãi một lúc sau anh mới khẽ gật đầu: “Ừm.”
“Các anh quen nhau à?” Liễu Lợi Ngang ngạc nhiên hỏi: “Không thể nào, chẳng lẽ anh mới là công chúa Bạch Tuyết?!”
Ưng Đồng Trần liếc xéo cậu ta: “Làm phiền cậu nhường đường cho tôi.”
Liễu Lợi Ngang chùn lòng trước thái độ lạnh lùng của anh, đành tránh ra cho anh đi.
Giả Nhâm Dật nhìn bóng dáng Ưng Đồng Trần rời xa, khẽ hỏi Liễu Lợi Ngang: “Hiện tại Đồng Trần làm nghề gì?”
“Anh ta á? Hầy, cuộc đời anh ta xuống dốc lắm…” Liễu Lợi Ngang xót xa khôn tả.
Cứ nghĩ đến việc “nữ thần” năm đó của mình lại sa cơ lỡ vận ra nông nỗi này, lại còn giành trai với mình là cậu ta lại nghẹn họng, không sao thốt nên thành lời.
“Cậu ấy cũng phải chật vật mưu sinh à?” Giả Nhâm Dật như thể tìm được người bạn đồng cảnh ngộ.
Vòng quay thời gian chẳng những không vùi lấp mà còn mài giũa cậu ấy thành viên ngọc sáng ngời, tỏa ra vầng hào quang rực rỡ.
Nhìn Ưng Đồng Trần ngày càng chững chạc như này khiến Giả Nhâm Dật hơi hối hận.
Giá như năm đó gã không cá cược với lũ bạn mà thật lòng tỏ tình, vậy phải chăng người đầu ấp tay gối với Ưng Đồng Trần bây giờ sẽ là mình?
“Đồng Trần, tôi có lời muốn nói với cậu.” Giả Nhâm Dật bước lên định túm tay anh nhưng lại bị anh nghiêng người né tránh.
Ánh mắt Ưng Đồng Trần lạnh như băng: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Giả Nhâm Dật ngượng ngùng rụt tay về, cười lấy lòng: “Chắc cậu vẫn còn trách tôi nhỉ?”
Ưng Đồng Trần cười khẩy: “Đến mặt cậu tôi còn không nhớ, làm gì có sức trách móc cậu.”
Nụ cười trên môi Giả Nhâm Dật sượng trân: “Khi đó tôi còn trẻ người non dạ nên mới bày trò cá cược với lũ bạn.
Lúc đó tôi hơi thích cậu thật, chỉ là không dám thừa nhận tình cảm của mình thôi.”
Ưng Đồng Trần dửng dưng đáp: “Không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Khoan đã!” Giả Nhâm Dật đuổi theo: “Thật ra sau khi nghỉ học tôi đã đến tìm cậu để xin lỗi, tiếc là lại không gặp được cậu.
Mấy năm nay cậu sống thế nào? Đã có người yêu chưa?”
Nghe Giả Nhâm Dật nói những lời bùi tai ngọt xớt đó, Ưng Đồng Trần chỉ cười nhạt: “Sao thế? Muốn chơi trò nối lại tình xưa với tôi à?”
Giả Nhâm Dật ngượng chín mặt: “Đâu có.”
“Ngữ như cậu mà cũng dám lượn lờ trước mặt tôi hử?” Ưng Đồng Trần hỏi bằng giọng hết sức bình tĩnh.
Trước đây, thỉnh thoảng anh vẫn tưởng tượng ra cảnh tên khốn Giả Nhâm Dật xuất hiện trước mặt mình, tự hỏi mình nên làm gì để gã phải ân hận vì những việc mà gã đã gây ra.
Nhưng khi viễn cảnh này trở thành hiện thực, anh lại cảm thấy gã không đáng để mình tốn công tốn sức như vậy.
Bởi vì chính cuộc sống khốn khó đã giáng cho gã một đòn trí mạng, khiến gã phải tìm kiếm niềm an ủi từ quá khứ.
“Tôi biết có lẽ cậu vẫn còn căm ghét tôi, nhưng tôi…”
“Cậu có biết ai là người đã tố cáo những sai phạm của cha cậu không?” Ưng Đồng Trần chợt hỏi.
Giả Nhâm Dật sửng sốt: “Cậu biết là ai hả?”
“Chính tôi đấy.”
Mặt Giả Nhâm Dật đỏ bừng vì giận, bàn tay run lên bần bật: “Hóa ra là mày!”
Thấy Giả Nhâm Dật sắp sửa vung nắm đấm, Liễu Lợi Ngang cuống cuồng ngăn gã lại: “Anh bình tĩnh lại đi, nghĩ xem mình đến đây để làm gì! Chẳng phải là muốn kiếm miếng cơm manh áo hay sao.
Nếu anh đánh nhau ở đây thì làm sao mà xin được việc.”
Dù tức nổ phổi nhưng Giả Nhâm Dật vẫn phải nén cơn giận, đưa mắt gườm cảnh cáo Ưng Đồng Trần: “Mày chờ đó cho tao!”
Ưng Đồng Trần cất bước bỏ đi, nói với bảo vệ là mình muốn gặp Trác Thù.
Thấy Ưng Đồng Trần cũng bị từ chối giống mình, Giả Nhâm Dật hả hê cười phá lên, gằn giọng chê bai: “Mày cũng chỉ đến thế thôi.”
Nói rồi gã giơ chân lên định đạp Ưng Đồng Trần một phát.
Ấy nhưng Liễu Lợi Ngang nhanh tay kéo gã lại làm cú đá chệch hướng sang chiếc túi mà Ưng Đồng Trần xách theo.
Hai quả táo to tròn rơi ra từ túi, lăn lông lốc dưới sàn nhà, bên ngoài dán mảnh giấy nhớ vẽ vài nét đơn giản thành hình gương mặt cười toe.
“Cái đéo gì thế này?” Giả Nhâm Dật cười ầm lên: “Mày cũng đú theo mấy đứa con nít hả?”
Không nhận được câu trả lời, Giả Nhâm Dật ngẩng đầu lên thì thấy Ưng Đồng Trần đứng im như pho tượng, cụp mắt nhìn chằm chằm hai quả táo dưới sàn nhà, coi bộ đang nghĩ ngợi gì đó.
Lát sau Ưng Đồng Trần tháo kính xuống, vung tay đấm một cú thật mạnh vào mặt Giả Nhâm Dật.
Ngay sau đó anh lại túm cổ áo gã, lên gối vào cằm gã, gập tay đập khuỷu xuống lưng đối phương.
Bị đánh bất thình lình như vậy làm Giả Nhâm Dật không kịp đỡ đòn, các nội tạng trong cơ thể như bị xáo trộn hết lên.
Ưng Đồng Trần buông tay ra khiến gã ngã sõng soài xuống sàn nhà, ôm bụng ho sặc sụa không ngừng.
Ưng Đồng Trần nhặt táo lên lau cho thật sạch, chẳng thèm để ý đến người đàn ông nhoài mình dưới đất.
“Tổ sư bố nhà mày.” Giả Nhâm Dật không nhịn được nỗi nhục này.
Gã lồm cồm bò dậy, vừa mới giơ tay lên đã bị người khác ghì chặt: “Buông tao ra! Mày đừng chõ mũi vào việc của tao.”
“Ai cho phép tên này quậy phá ở đây?” Một chất giọng trầm ấm đầy nam tính vang lên, phả ra khí thế mạnh mẽ không cho ai kháng cự.
Liễu Lợi Ngang bật thốt lên: “Chủ tịch Trác.”
Giả Nhâm Dật lập tức thả tay xuống, quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh mình.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi có vóc dáng cao lớn và gương mặt góc cạnh, thoạt nhìn khác hẳn với hình tượng chủ tịch mà gã vẫn tưởng.
Thoắt cái, Giả Nhâm Dật nở nụ cười tươi như hoa: “Hóa ra anh là chủ tịch Trác.
May quá được gặp anh ở đây, hôm nay tôi đến để gặp riêng anh đó ạ.”
Ai ngờ Trác Thù chẳng thèm đoái hoài đến gã mà lại chạy tới chỗ Ưng Đồng Trần, dịu dàng hỏi han: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Ưng Đồng Trần thở dài: “Nhưng táo bẩn hết rồi.”
“Rửa sơ qua là được mà.” Trác Thù nhận lấy trái táo, ngoái lại nhìn hai kẻ lạ: “Mấy người đến đây làm gì?”
“Đây là đàn anh học cùng trường với em.
Anh ấy muốn đến xin việc…” Liễu Lợi Ngang đáp.
“Tôi không tuyển, về đi.” Trác Thù dặn dò bảo vệ: “Mấy tên này chỉ giỏi gây gổ, sau này đừng để họ đặt chân vào đây nữa.”
Giả Nhâm Dật nào có chịu, cãi ngay: “Vậy sao thằng kia được vào?”
“Đần à?” Trác Thù nhíu mày: “Phó giám đốc Ưng là đối tác làm ăn kiêm bạn trai của tôi.
Chẳng lẽ tôi lại cho mấy người vào mà cấm cửa em ấy hử?”
“Phó giám đốc? Bạn trai?” Giả Nhâm Dật ngỡ ngàng nhìn về phía Liễu Lợi Ngang, hạ thấp giọng: “Sao em bảo nó nghèo lắm mà?”
Liễu Lợi Ngang cũng ngạc nhiên chẳng kém: “Em tưởng anh ta chỉ là bồ nhí của anh?”
Ưng Đồng Trần nhìn Trác Thù như thể đang xem kịch hay, ồ lên: “Đúng rồi, tôi còn là bồ nhí của chủ tịch Trác nữa nhỉ.
Cậu không nhắc lại thì suýt nữa tôi quên.”
“Em đừng chấp nhặt với họ làm gì.” Trác Thù chột dạ trấn an Ưng Đồng Trần, lớn tiếng thanh minh nhằm vớt vát lại mặt mũi: “Bồ với chả bịch, chẳng lẽ tôi là loại người sẽ đi cặp bồ à? Tôi đây theo đuổi sếp Ưng một cách nghiêm túc đàng hoàng, phải không em?”
Ưng Đồng Trần cười mỉa: “Vậy cơ à?”
“Tất nhiên là vậy rồi! Chúng mình lên phòng đi.” Trác Thù nắm tay Ưng Đồng Trần, dặn bảo vệ: “Sau này em ấy có đến đây thì cứ để em ấy vào, nhớ chưa?”
“Dạ, em nhớ rồi ạ.”
“Tiễn khách.” Trác Thù cầm trái táo giơ lên, quay sang cười tươi rói: “Em đến đây sao không gọi điện báo với anh một tiếng.
Sau này em cứ lên thẳng phòng làm việc của anh nhé.”
“Anh không sợ em kiểm tra đột xuất à?” Ưng Đồng Trần vui hơn phần nào.
“Anh có gì giấu em đâu mà phải sợ.”
Mặt Giả Nhâm Dật trắng bệch, nhìn hai người kia vừa trò chuyện vừa sóng vai rời đi.
Nhất là đôi mắt cong cong chan chứa ý cười của Ưng Đồng Trần tựa như lưỡi dao bén nhọn găm sâu vào trái tim gã.
Có lẽ những tháng ngày ngọt ngào khi xưa chỉ là do gã tự ảo tưởng ra, ngay cả một nụ cười chân tình Ưng Đồng Trần cũng chưa từng trao cho gã thì sao có thể thích gã được.
Giả Nhâm Dật thất thểu bỏ đi.
Liễu Lợi Ngang đuổi theo, hùng hổ gào ầm lên: “Tất cả là tại anh! Nếu tôi không tốt bụng giúp đỡ anh thì đã chả bị liên lụy.”
Giả Nhâm Dật cười mà như mếu: “Cậu giúp tôi hay chỉ mượn tôi làm cái cớ để đến gặp người ta?”
Liễu Lợi Ngang trợn trắng mắt, cậu ta quay đầu lại nhìn về phía cổng tòa nhà, quyết định buông bỏ hết thảy: “Vầy cũng tốt, chàng thơ và anh giai mà tôi tơ tưởng lại va vào nhau thành một cặp.
Ít nhất là tôi sẽ không còn băn khoăn xem mình thích ai nữa.
Hầy, sắp tới anh định thế nào?”.
Truyện Khoa Huyễn
“Về nhà.” Giả Nhâm Dật siết chặt tay: “Thành phố đất chật người đông, chẳng thà tôi về quê trồng rau nuôi cá.
Khụ khụ, cậu đưa tôi đến bệnh viện giùm với, tên kia đánh mạnh quá.”
“Anh tự đi đi.” Liễu Lợi Ngang chẳng thèm liếc mắt đến gã.
*
Sau khi về phòng làm việc, Trác Thù hỏi: “Vừa nãy em đánh ai vậy?”
“Anh không biết à?” Ưng Đồng Trần bất ngờ hỏi: “Anh cứ xoen xoét phó giám đốc này phó giám đốc nọ làm em tưởng anh nghe thấy hết rồi.”
“Anh gọi vậy cho oai.
Huống chi em đúng là phó giám đốc mà, phải giữ sĩ diện chứ.” Trác Thù nói tiếp: “Lúc anh đến thì đã thấy em đấm tên đó thùm thụp rồi, mà phải công nhận là em đánh hay thật, mong rằng em sẽ không đập anh như thế.”
“Cắt tiết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu.” Ưng Đồng Trần thò tay niết tai hắn.
Trác Thù quen miệng xin tha: “Em đừng nhéo tai anh.”
Thế nhưng cơn đau không ập đến như hắn tưởng tượng, Ưng Đồng Trần chỉ nhéo yêu vài cái rồi rướn cổ đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Tấm cửa kính phản chiếu ảnh ngược của đôi tình nhân ôm nhau hôn đắm đuối.
Thật lâu sau, Ưng Đồng Trần mới giải thích: “Hắn là người đã tỏ tình với em thời cấp ba.”
“Cái gì?!” Trác Thù phát rồ lên: “Em buông anh ra, anh phải xé xác nó.”
“Anh đừng đi, về đây ăn táo đã.” Ưng Đồng Trần lục tìm được dao gọt hoa quả trong phòng nghỉ.
“Không được.” Trác Thù toan mở cửa định đi.
Ưng Đồng Trần chắn trước mặt hắn, Trác Thù đang trên đà mở cửa, vô tình gạt tay làm rơi quả táo trong tay Ưng Đồng Trần.
“…”
Trác Thù giật nảy mình, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng ẩu đả vừa rồi.
Gã kia cũng vì làm rơi táo mà phải chịu trận như vậy…!
Đường quyền cước ấy mới thuần thục biết bao, tiếng cú đấm thụi vào bụng mới êm tai biết bao…!
Trác Thù ngẩng đầu lên nhìn con dao gọt hoa quả mà Ưng Đồng Trần cầm, nuốt nước bọt cái ực.
Bộp một tiếng, hắn quỳ thụp xuống ghế sô pha.
“Anh không đi nữa, sếp Ưng bảo gì anh cũng nghe hết.”.