Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 28: Sau Đó Anh Ta Có Bạn Trai
Edit: Hoa
___
Im lặng là bữa sáng hôm nay.
Sau khi bị Trác Thù đuổi, Ưng Đồng Trần lập tức ra khỏi nhà.
Dì Lâm Cúc ở cách vách là một hàng xóm rất nhiệt thành.
Dì đi chợ về thấy anh bối rối cứ loanh quanh ngoài cửa, dì chẳng hề tọc mạch hỏi anh có chuyện gì, chỉ chào hỏi dăm đôi câu rồi vào nhà lấy bữa sáng cho anh.
Dì Lâm Cúc: “Con dì kén ăn, dỗ thế nào cũng không chịu nên còn dư chừng đó.
Cháu ăn lót dạ nhé Tiểu Ưng.”
“Cháu cảm ơn.” Thường ngày anh toàn ăn linh tinh cho qua bữa, nhưng xét thấy hôm nay nhà có khách, chẳng khách sáo làm chi: “Hôm nào cháu mời nhà dì ăn cơm.”
“Ôi trời, không cần đâu.
Gạo mì mắm muối cháu cho dì còn chưa ăn hết kìa.” Dì Lâm cười tít mắt: “Trường cháu phát gạo và đồ khô đều như vắt tranh, nhưng cháu có biết nấu cơm đâu, chẳng thà quy đổi thành tiền mặt đưa luôn cho cháu.
Cháu thấy dì nói có đúng không?”
“Dạ dạ.” Ưng Đồng Trần hùa theo dì Lâm.
Dì Lâm đã nói là huyên thuyên đủ thứ chuyện, bùi ngùi hỏi thăm: “Cháu vẫn chưa có người yêu à?”
Ưng Đồng Trần: “Chưa ạ.”
“Cháu xem cháu kìa, đàn ông lớn nhường ấy rồi mà vẫn một thân một mình, muốn ăn bữa cơm nóng cũng chẳng có.” Dì Lâm khổ tâm lắm, bèn nói: “Hai nhà là hàng xóm bao năm nay, dì sốt ruột giùm cháu luôn đấy.
Bây giờ chỉ cần cháu dẫn ai về, dì sẽ làm mai giúp luôn…”
“Ưng Đồng Trần, em đi đâu?” Cửa nhà thình lình mở ra.
Dì Lâm còn chưa nói xong, vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô cao lớn đứng ngay cửa nhà Ưng Đồng Trần.
Dì lắp bắp: “Ớ, anh chàng này…!Hình như ca mai mối này hơi căng.”
Ưng Đồng Trần giật nảy mình, vội đẩy Trác Thù vào nhưng không đẩy nổi, đành thanh minh với dì Lâm: “Chỉ là thợ sửa ống nước, anh ấy chỉ là thợ sửa ống nước thôi.”
Dì Lâm nửa tin nửa ngờ nhìn Trác Thù: “Xin làm thợ sửa ống nước khó nhở, phải đẹp trai mới được tuyển.”
“Đâu có ạ.” Ưng Đồng Trần gượng cười, bèn tạm biệt dì Lâm rồi rảo bước vào nhà, đóng cửa lại.
Trác Thù dựa lưng vào cửa, khoanh tay chất vấn: “Tôi? Thợ sửa ống nước?”
“Không thì biết nói sao?” Ưng Đồng Trần bày bữa sáng ra bàn, chẳng thèm ngoái nhìn: “Chẳng lẽ bảo anh đi nhờ nhà vệ sinh?”
Vừa nhắc đến nhà vệ sinh, Trác Thù tức thì ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ưng Đồng Trần: “Ăn đi.”
Trên bàn ăn, cả hai vùi đầu ăn cơm, không một ai lên tiếng, bầu không khí lúng túng bủa vây lấy họ.
Ăn xong, Ưng Đồng Trần nhìn người đàn ông đối diện, thấy hắn nhấm nháp từng tí như mèo ăn, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Anh không đói à?”
“Ừ…” Trác Thù chỉ dám ăn lửng dạ, vì hắn sợ nếu ăn no căng sẽ phải đi nhờ nhà vệ sinh nữa…!
Hắn tự nhủ, chuyện vừa nãy tuyệt đối sẽ không tái diễn.
Cơm nước xong xuôi, Trác Thù không dùng dằng ở lâu, lải nhải dặn Ưng Đồng Trần không được “bắt cóc” Trác Thù chibi nữa, đoạn hắn tạm biệt búp bê, bấy giờ mới chuẩn bị về.
“Cần tôi tiễn anh không?” Ưng Đồng Trần rửa bát trong bếp nói vọng ra.
“Không cần, có phải lần đầu đến đây đâu.” Trác Thù thay giày rồi rời đi luôn, mới bước được hai bước thì nhà hàng xóm bất chợt mở cửa.
“Í trời, cậu sửa ống nước xinh trai ơi, trùng hợp quá.” Dì Lâm chủ động chào hỏi.
“Dạ.” Trác Thù lễ phép gật đầu đáp lại.
“Khéo ghê, vậy dì không xuống đổ rác nữa, cháu vứt giùm dì với.” Dì Lâm cười không thấy mặt trời đâu, đưa hai túi rác cho Trác Thù.
Trác Thù: “…”
Mặt Trác Thù đen như đít nồi, xách túi rác xuống vứt vào thùng, ngoái nhìn khu chung cư, ấn tượng càng ngày càng tệ.
Hắn thầm nghĩ, vẫn phải dọn ra ở biệt thự để được trải nghiệm lí tưởng nhất.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng nghe ai nói làm đại gia phải đổ rác giùm hàng xóm “kiều nam”.
Đúng lúc hôm nay hắn rảnh, bèn đích thân đến xem xét căn biệt thự.
Sai khi rửa sạch bát đĩa và trả dì Lâm, Ưng Đồng Trần nhận được cuộc gọi từ Trác Thù: “Có chuyện gì nữa?”
Trác Thù: “Xuống đây.”
Ưng Đồng Trần: “Anh vẫn chưa đi à?”
“Nhanh lên, tôi đưa em đến chỗ này.”
“Chỗ nào?”
Trác Thù ra vẻ bí hiểm: “Nơi mà em mơ ước.”
Ưng Đồng Trần lặng thinh chốc lát, ngờ ngợ hỏi lại: “Sao tôi không biết mình mơ ước gì?”
“Diễn đi, em diễn tiếp đi.” Trác Thù dựa vào xe, liếc đồng hồ đeo tay: “Tôi cho em mười phút, sửa soạn xong xuống đây ngay.”
Nói đoạn, hắn không đợi Ưng Đồng Trần trả lời đã cúp máy, vào xe ngồi đợi, vênh mặt tự đắc nhìn đồng hồ.
Mười phút, tám phút, năm phút, ba phút…!
“Sao vẫn chưa xuống?” Trác Thù rướn cổ nhìn về phía cổng chung cư.
Hai phút…!
“Lề mà lề mề, bé cưng đúng là đồ rớt não.”
Một phút…!
Trác Thù bực bội bấm còi xe, đúng lúc này, gương chiếu hậu hiện lên bóng dáng ai đó.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đợi người kia đến gần mới nghiêm mặt xẵng giọng: “Sao giờ em mới đến?”
“Xin lỗi vì đã đến muộn.” Người kia gõ cửa kính, đanh giọng nhắc nhở: “Ở đây cấm đỗ xe, anh mau lái xe đi chỗ khác, coi chừng tôi phạt tiền anh.”
Trác Thù quay sang nhìn cảnh sát giao thông: “…”
Xe lăn bánh chậm như rùa, rì rì đến cổng khu chung cư.
Bấy giờ mới thấy Ưng Đồng Trần đủng đỉnh đi ra, Trác Thù hạ cửa kính, gào to: “Nhanh chân lên! Chạy đi!”
Ưng Đồng Trần bị dọa sợ hết hồn, nhìn Trác Thù cuống quýt đến nỗi sắp bật ra khỏi xe, lại nhìn cảnh sát giao thông bám theo sát sàn sạt.
Anh lập tức tăng tốc chui thẳng vào ghế phó lái.
Giờ đây chiếc xe mới lấy lại phong độ đỉnh cao vốn có, lao vun vút tạm biệt đồng chí cảnh sát giao thông.
*
“Anh muốn đi đâu?” Ưng Đồng Trần vô thức vịn chặt tay nắm cửa xe.
Trác Thù bình tĩnh đáp: “Coi nhà mới.”
“Anh muốn mua nhà?”
“Ừ.”
“Anh mua nhà thì dẫn tôi theo làm gì?”
Trác Thù cười nhếch mép, liếc Ưng Đồng Trần.
“Anh lái xe thì nhìn tôi làm gì, nhìn đường đi!” Ưng Đồng Trần lớn tiếng kêu.
Trác Thù quay đầu lại, hờ hững hỏi: “Vui không?”
Ưng Đồng Trần: “Tại sao tôi phải vui?”
Trác Thù ngoảnh mặt nhìn anh chằm chằm, ánh mắt săm soi như thể muốn moi ra nét giả dối trên gương mặt anh.
Nhưng chẳng mấy chốc, Ưng Đồng Trần không giữ nổi bình tĩnh nữa, hét ầm lên: “Mẹ nó, anh lo lái xe đi! Sắp tông vào thảm cỏ vỉa hè kìa!”
Trác Thù chẳng buồn bận tâm, đánh tay lái một cách ngầu lòi, khoe ra góc nghiêng hoàn mĩ.
Nghe nói khi đàn ông đánh tay lái là lúc họ đẹp trai nhất.
Trong vô thức, Trác Thù quay mặt nhìn gương chiếu hậu ngoài cửa xe, ánh mắt chăm chú, làm bộ lơ đãng nuốt nước bọt để yết hầu di động lên xuống.
“Anh rẽ sai hướng rồi, nhìn bên này!” Ưng Đồng Trần gào thét: “Dừng xe, để tôi lái!”
Trác Thù tìm chỗ dừng xe, giận dỗi trách móc: “Em dám quát tôi.”
“Tôi còn muốn đánh anh nữa.” Ưng Đồng Trần điên tiết tháo dây an toàn, vòng ra ghế điều khiển, gõ cửa: “Xuống mau, tôi tự mình lái xe đưa anh đi.”
“…”
Trác Thù ai oán nhìn Ưng Đồng Trần, ai oán xuống xe, ai oán ngồi vào ghế phó lái, ai oán nói: “Nếu em dám phóng xe bạt mạng, tôi sẽ đấm chết em.”
Phải đó, cả hai người họ chẳng có ai lái xe an toàn.
Ưng Đồng Trần năm lần bảy lượt hứa mình không chạy quá tốc độ mới được Trác Thù cho phép đi tiếp.
Anh xem bản đồ chỉ đường trên điện thoại, bỗng dưng có tin nhắn chình ình hiển thị.
[Liễu Lợi Ngang]: Chủ tịch Trác ơi, hôm nay anh rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm.
OvO
Trác Thù đang thẫn thờ nhìn đường, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, bèn dòm Ưng Đồng Trần nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Sao vậy?”
“Anh có tin nhắn.” Ưng Đồng Trần thản nhiên nói.
“Thế à?” Trác Thù duỗi tay lấy điện thoại, cúi đầu đọc tin nhắn.
Ưng Đồng Trần: “…”
Nửa phút sau, xe dừng ở ngã tư đường, sắc mặt Ưng Đồng Trần âm u như nổi bão: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Không, tôi đang dùng.” Trác Thù gõ chữ tiếp.
“Không thì tôi biết đi đường nào?”
Trác Thù ngẩng đầu nhìn lướt qua: “Rẽ trái.”
Ưng Đồng Trần rẽ trái, lúc đến giao lộ tiếp theo, Trác Thù vẫn cắm mặt trả lời tin nhắn: “Rẽ trái tiếp.”
Sau mấy lần rẽ trái, Ưng Đồng Trần không thể nhịn được nữa, nhân lúc dừng đèn đỏ mà…!
“Oái! Đau…” Không dưng lại bị véo tai, Trác Thù kêu oai oái: “Em làm gì vậy?! Sao em dám to gan thế hả?!”
Ưng Đồng Trần gằn từng chữ: “Anh căng mắt nhìn xung quanh đi, hiện giờ chúng ta đang ở đâu?”
Trác Thù cắn răng chịu đau, dáo dác nhìn đường sá: “Hử, hình như là chỗ ban nãy? Em lái xe kiểu gì vậy?”
“…”
“Oái oái! Đau! Hu hu, em đừng véo nữa.”
*
Ưng Đồng Trần lấy điện thoại về, để nó yên vị trên giá đỡ.
“Có gì đó sai sai, em có thể dùng điện thoại em để tra đường mà, tại sao phải dùng của tôi?” Trác Thù hỏi.
“Hết pin.”
“Ầu.”
Đợi bản đồ vệ tinh hiện tuyến đường cần đi, Ưng Đồng Trần mới đi theo chỉ dẫn, thỉnh thoảng đưa mắt liếc điện thoại.
Lát sau, màn hình điện thoại lại hiện tin nhắn.
[Bà mẹ nghiện game]: Chiến đội KFC đoạt cúp vô địchhh! KFC đỉnh cao! Tối nay mẹ mở tiệc khao cả nhà!
[Con nhóc đu idol]: KFC đỉnh cao! Con sắp lên máy bay, tí nữa mẹ đón con nha.
[Cha]: KFC đỉnh cao! Họp lớp gì tầm này, dẹp hết, cha lên máy bay về ngay.
Ưng Đồng Trần: “…”
“Họ vẫn đang tán gẫu à?” Trác Thù nghe thấy chuông thông báo từ điện thoại: “Nói gì đó?”
Ưng Đồng Trần đáp: “Bà mẹ nghiện game bảo chiến đội KFC thắng rồi.”
Anh vừa dứt lời, Trác Thù lấy điện thoại trả lời tin nhắn: [KFC đỉnh cao!]
“Anh đang tán dóc với người nhà? Cả nhà anh đều là fans KFC à?” Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi.
“Đâu có, ngay cả thành viên của KFC tôi còn không biết.” Trác Thù nói xong đặt điện thoại về chỗ cũ: “Nhưng mà mẹ tôi hâm mộ lắm.”
Ưng Đồng Trần khá bất ngờ: “Nhà anh thương nhau vậy ư?”
“Ừm, tàm tạm.
Số mẹ tôi cũng khổ…” Trác Thù bùi ngùi thở than: “Mẹ bị người ta lừa đầu tư cho một chiến đội ba không, ngày ngày chăm bẵm tuyển thủ như vú em, rốt cuộc chiến đội cũng giành được chiến thắng.”
(*) Ba không (tam vô): vô ích, vô dụng, không có quan hệ.
Ưng Đồng Trần: “…”
Dứt lời, Trác Thù lại lấy điện thoại, hai mắt sáng bừng: “À suýt quên, để tôi xem lợi nhuận thu được là bao nhiêu, lần này giàu to rồi.”
Ưng Đồng Trần: “…” Gia đình này thật vi diệu.
*
Lái xe lòng vòng mất một lúc lâu, cuối cùng họ cũng đến đích – khu biệt thự ở ngoại ô phía Tây.
Anh chàng môi giới mặc sơ mi thắt cà vạt kính cẩn đứng đợi đã lâu, lịch sự mở cửa xe cho Trác Thù.
Sau khi xuống xe, Trác Thù nhìn chòng chọc người môi giới rồi ngó Ưng Đồng Trần với phong cách ăn mặc giống y chang: “Hai người là anh em thất lạc nhiều năm à?”
Ưng Đồng Trần chưa kịp lên tiếng thì anh chàng môi giới đã cười toe toét: “Ôi trời, làm gì có chuyện đó.
Anh ấy đẹp trai như vậy sao có thể là anh em một nhà với em được.”
Trác Thù rất ưng anh ta, bèn bảo: “Dẫn đường đi.”
Anh chàng môi giới biết bây giờ là thời cơ nịnh nọt, lén quay đầu nhìn người đàn ông tuấn tú phía sau, âm thầm cân nhắc tính toán.
Căn biệt thự ba tầng được xây dựng theo lối đơn lập, có tầng hầm, có chòi nghỉ ở sân vườn và hồ bơi.
Hướng nhà Bắc Nam nên hứng đủ ánh sáng, đây là căn biệt thự có phong thủy cực tốt.
(*) Biệt thự đơn lập: được xây dựng giữa một lô đất có tường rào bao quanh.
Phần xây dựng biệt thự không được tiếp giáp với bất kỳ mặt tường rào nào của lô đất.
Trác Thù đứng giữa phòng khách, ngẩng đầu nhìn trần nhà, hỏi Ưng Đồng Trần: “Em thấy thế nào?”
“Tuyệt lắm.” Ưng Đồng Trần nhìn ngang ngó dọc rồi lên ban công tầng hai, phía dưới chính là hồ bơi ở sân sau.
Anh phóng tầm mắt ngắm phong cảnh phương xa, nói: “Anh muốn mua à?”
Trác Thù ung dung bước đến cạnh Ưng Đồng Trần, chống tay lên lan can, buột miệng hỏi: “Em thích không?”
“Ai lại không thích.” Ưng Đồng Trần thở dài, nhắm mắt ngửa cổ hít hà mùi tiền nồng nặc phả ra từ biệt thự, cảm thụ ánh nắng chan hòa.
Sau đó có người che nắng cho anh.
“…” Ưng Đồng Trần chầm chậm mở mắt, nhìn bàn tay trước mặt mình: “Anh làm gì vậy?”
“Phơi nắng sẽ đen, xấu.” Trác Thù nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn căng mịn của Ưng Đồng Trần.
Dưới ánh nắng, sợi lông tơ nhỏ xíu cũng hiển hiện rõ ràng, thoạt nhìn rất đỗi ấm áp.
“…” Ưng Đồng Trần lườm hắn, lên tầng ba xem tiếp.
Anh chàng môi giới một mực quan sát khách hàng, nhất là màn che nắng hồi nãy ở ban công.
Ánh mắt mà ông lớn dành cho anh đẹp trai thật khác thường, dịu dàng muốn xỉu.
Người môi giới dày dặn kinh nghiệm lập tức thay đổi chiến lược, tiến lên hỏi Trác Thù: “Anh thấy căn phòng này thế nào?”
“Tạm ổn.” Trác Thù nói.
“Nào, để em giới thiệu cho anh nghe.” Người môi giới dẫn hắn tham quan từng căn phòng ở tầng hai: “Chủ cũ của căn biệt thự này là Giang Khinh – ông vua màn bạc đó ạ.
Chắc là anh biết nhỉ? Hồi đó anh ấy yêu đương hẹn hò nên dọn ra ở cùng bạn trai, thế là căn biệt thự bỏ trống.”
Trác Thù dừng bước: “Bạn trai?”
“Đúng rồi.” Người môi giới mỉm cười: “Nhiều người hỏi mua biệt thự lắm.
Không chỉ sang trọng, tiện nghi mà quan trọng là nó rất có lộc, vừa đảm bảo sự nghiệp thăng tiến vừa che chở tình yêu đôi lứa.”
Trác Thù nghe mà xiêu lòng.
“Anh xem thử phòng ngủ chính, không gian rộng rãi thoáng mát, cực kì phù hợp cho hai người ở.
Còn đây là phòng khách, cực kì phù hợp cho hai người ở.
Còn đây là thư phòng, cực kì phù hợp cho hai người ở.”
“E hèm.” Trác Thù hắng giọng: “Tại sao thư phòng phải thiết kế phù hợp cho hai người.”
Anh chàng môi giới giơ tay chỉ tầng ba, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Biệt thự rộng lắm, hai anh muốn ở đâu cũng được.”
Trác Thù kìm lòng chẳng được mà khẽ cong môi cười.
Anh chàng môi giới lại mở cửa căn phòng khác: “Phòng này trước kia là phòng vui chơi.
Nếu mai mốt hai anh có con thì dùng phòng này luôn.”
Trác Thù: “Cái này chưa cần gấp.”
Anh chàng môi giới: “Lo trước vẫn hơn.”
Trác Thù: “Các cậu làm việc thật chuyên nghiệp.”
Ưng Đồng Trần dạo quanh một vòng trên tầng ba, loáng thoáng nghe thấy hai người tầng dưới bụm miệng cười khúc khích, hỏi: “Nói gì thế? Anh ưng nhà này à?”
“Ừm, nhất định phải mua.”
“Giá bao nhiêu?”
“Chuyện này không em phải lo.” Trác Thù nói.
Ưng Đồng Trần nhún vai, đúng là anh không phải lo, anh chỉ là người dưng ghé xem nhà thôi.
Đặt cọc với người môi giới xong, họ lên xe trở về.
“Nhớ địa chỉ chưa? Sau này chúng ta sẽ hẹn gặp ở đây.” Trác Thù hỏi.
Ưng Đồng Trần: “Hình như hơi xa?”
“Xa gì mà xa, lái xe đến là được.” Trác Thù lườm anh: “Được rồi được rồi, tôi hiểu ý em.
Tôi cho em mượn xe này lái chơi chơi, nhưng nhớ là đừng phóng xe bạt mạng.”
“Thật?”
“Ừ.” Trác Thù nở nụ cười bí hiểm: “Còn nữa, nghe đồn biệt thự có lộc lắm, em biết chủ cũ của nó là ai không?”
“Không.”
“Là vua màn ảnh, sau đó anh ta có bạn trai.”
Vẻ mặt Ưng Đồng Trần sượng trân, siết chặt vô lăng, gằn giọng hỏi: “Thì sao?”
“Thì liệu có thể phù trợ em thành vua màn ảnh không?” Trác Thù nói thẳng.
Ưng Đồng Trần: “…”
Vua khỉ gì?”
Ưng Đồng Trần đạp chân ga, vận tốc tăng vọt lên 800 km/h.
Trác Thù: “!!!”
Lại nữa hả?!.