Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 26: Ưng Đồng Trần Thật Sự Muốn Đào Hố Chôn Mình


Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 26: Ưng Đồng Trần Thật Sự Muốn Đào Hố Chôn Mình


Edit: La Phong Hoa
___
Cuối cùng Ưng Đồng Trần vẫn ôm búp bê đi ngủ.

Chung quy là anh mệt quá, lúc Trác Thù nhặt búp bê về nhét vào lòng anh, cảm xúc bông bông mềm mềm quá đỗi dễ chịu khiến anh thiếp đi ngay lập tức.

Nhưng đến sáng hôm sau, anh tỉnh dậy trong vòng tay Trác Thù.

Anh ôm búp bê, Trác Thù ôm anh, khung cảnh gia đình ấm cúng biết bao.

Ưng Đồng Trần phát khiếp bởi ảo tưởng của chính mình.

Anh chớp mắt tỉnh queo, chợt phát hiện ở bên trái cổ Trác Thù có nốt ruồi nhỏ xíu, không nhịn được mà nhích lại gần nhìn.

“Sáng sớm đã muốn dê tôi hử?” Trên đầu vang lên giọng nói khàn khàn, Trác Thù duỗi tay xoa đầu Ưng Đồng Trần, ấn đầu đối phương xuống: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, muốn hôn thì hôn đi, hôn xong tôi sẽ dạy dỗ em.”
Ưng Đồng Trần suýt chầu ông bà tổ tiên vì ngạt thở, cả mặt anh bị dí sát vào hõm cổ hắn.

Anh ú ớ há miệng cắn một phát, bấy giờ Trác Thù mới chịu buông tay.

“Bé cưng nhiệt tình quá.” Trác Thù vừa nói vừa xoa cổ: “Hừ, răng sắc thế, hằn cả dấu răng lên cổ.”
Ưng Đồng Trần chẳng thèm đếm xỉa đến hắn, nhắm mắt ngủ tiếp.

Trác Thù cầm búp bê lên ngắm nghía hồi lâu, sau đó đặt nó ở cạnh đầu Ưng Đồng Trần, lén chụp tấm hình rồi dùng tài khoản WeChat riêng tư để đăng ảnh lên khoảnh khắc.

Người gần gũi nhất sẽ thấy được.

Lúc Ưng Đồng Trần thức dậy đã là giữa trưa, thấy Trác Thù vẫn chưa đi mà chăm chú làm việc ở đằng kia.

Tiếng gõ phím rất khẽ, tựa như sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Tốt tính đẹp trai, mỗi tội thở ra câu nào là đáng đánh câu đó.

“Mặt trời sắp lặn rồi mà vẫn nằm ườn trên giường.” Trác Thù cường điệu lên.

Ưng Đồng Trần quay lưng vào phòng tắm, được tắm rửa thêm lần nữa, anh cảm thấy cả người khoan khoái hơn.

Phải công nhận rằng kỹ thuật của Trác Thù ngày càng điêu luyện.

Huống chi tổng thể mà nói, Trác Thù quả là bạn giường hoàn hảo, ngộ nhỡ sau này anh không nỡ rời xa cơ thể hắn thì phải làm sao?
Bỗng dưng Ưng Đồng Trần lo lắng khôn nguôi.

“Ra ăn cơm.” Trác Thù gọi.

Anh tới trước bàn, nhìn món ngon xếp đầy trên bàn, còn có những hai đĩa cua.

Thế là bao nhiêu lo âu bay sạch sành sanh, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

“Em định cứ thế mà ăn?” Trác Thù liếc Ưng Đồng Trần, vào phòng tắm lấy khăn bông khô quăng lên đầu đối phương: “Lau đi, tóc vẫn ướt kìa.”
Ưng Đồng Trần lau đại hai ba lượt rồi bóc cua tiếp.

“Em lau qua loa thế.” Trác Thù muốn Ưng Đồng Trần lau lại: “Lau khô đi, coi chừng cảm mạo.”
“Tí nữa lau, tay tôi bận bóc cua rồi, ăn xong sấy tóc là khô ngay.” Ưng Đồng Trần cúi đầu ăn thịt cua, bày tỏ mình bất lực.

Anh đang ăn ngon lành, không nhận ra người đối diện đứng dậy rời đi.


Lát sau, anh cảm thấy có luồng gió nóng thổi vù vù trên đầu, ngoảnh mặt thấy Trác Thù đứng bên cạnh cầm máy sấy tóc, quay ống thổi vào tóc mình.

Thậm chí hắn còn luồn tay vào tóc anh để gió tản đều qua từng lọn tóc.

Ưng Đồng Trần bất giác ngồi thẳng, nghiêng đầu liếc hắn: “Chủ tịch Trác, anh làm gì vậy?”
“Tôi sợ nước trên đầu em nhỏ vào thức ăn, vậy thì sao tôi ăn được.” Trác Thù cằn nhằn đáp.

Ưng Đồng Trần bật cười, mi mắt cong cong, lẳng lặng ăn cua tiếp.

Khi tóc được sấy khô cũng là lúc đĩa cua vơi đi phân nửa.

Trác Thù cất máy sấy quay về bàn, thấy bát mình đầy ú ụ thức ăn, hắn nhướng mày: “Ái chà, chàng tiên ốc vừa xuất hiện hử?”
Ưng Đồng Trần thản nhiên gật đầu: “Ờ, đúng đấy.”
“Vậy em chuyển lời đến chàng tiên ốc giùm tôi được không? Tôi muốn chàng tiên ốc đút cho tôi.” Trác Thù mỉm cười dịu dàng.

Ưng Đồng Trần cười đáp: “Chàng tiên ốc bảo anh cút xéo.”
Trác Thù giận dữ: “Đồ ốc thối.”
Cơm nước xong xuôi, họ xuống lầu thanh toán.

Ưng Đồng Trần thấy hắn quẹt thẻ không thèm chớp mắt, thì thầm: “Chi bằng sau này không đến đây nữa, tốn kém quá.”
Trác Thù buột miệng nói: “Chẳng lẽ đến nhà em?”
Ưng Đồng Trần nào ngờ căn chung cư mình thuê có ngày phát huy tác dụng thật sự, gật đầu cái rụp: “Được.”
“Không.” Trác Thù nhớ lại căn nhà chật chội kia, làm sao hành sự thỏa thích được chứ.

Nghĩ vậy, hắn chợt nhớ đến căn biệt thự ngoại ô mà Mễ Xu từng xem, có sân thượng, có phòng bếp, có hồ bơi, có vườn hoa sau nhà…!
“À phải rồi, trả chìa khóa cho anh.” Lúc đến cửa chính khách sạn, Ưng Đồng Trần lấy chùm chìa khóa, tháo chìa khóa xe rồi đưa cho Trác Thù: “Cảm ơn, trải nghiệm lái Bentley thật tuyệt.”
“Không tiếc?” Trác Thù nhìn chằm chằm nét mặt Ưng Đồng Trần.

“Tiếc cũng đành chịu, dẫu sao xe là anh chi tiền mua.” Ưng Đồng Trần cười đáp.

Công việc đã kết thúc, anh chẳng cần giữ sĩ diện với khách hàng nữa, tất nhiên là trả xe cho chính chủ.

Trác Thù thấy Ưng Đồng Trần chẳng mảy may tiếc nuối, không khỏi nhíu mày.

Hắn nhận chìa khóa, tầm mắt dừng lại ở chùm chìa khóa mấy giây, tiếp đó lấy luôn cả chùm.

“Ê, anh lấy cả chìa khóa của tôi.” Ưng Đồng Trần lên tiếng nhắc hắn.

Trác Thù quay lưng về phía anh, không biết hí hoáy làm gì.

Lát sau, chùm chìa khóa mới quay về với anh, cẩn thận kiểm tra thấy không thiếu chiếc nào…!
Khoan đã, búp bê nhỏ hình Liễu Lợi Ngang không cánh mà bay.

“Anh lấy nó làm gì?” Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: “Anh định giấu làm của riêng?”
“Làm gì có chuyện đó, xấu như này tôi chẳng thèm.” Trác Thù cầm búp bê nhỏ, ném vào thùng rác gần đó: “Đàn ông đàn ang ai lại treo búp bê lòe loẹt vào móc chìa khóa, không sợ bị cười thối mũi à.”
Ưng Đồng Trần nào có nghĩ sâu xa thế, chẳng qua anh lười tháo ra.

Nhưng nghe hắn nói vậy, anh ngẫm lại thấy cũng đúng, lỡ học sinh biết sẽ mang ra làm trò cười, còn nếu Phó Lữ biết thì càng không ổn.

“Thôi được, tôi về trước, bye.”
Thấy Ưng Đồng Trần chui vào taxi, Trác Thù lại khẽ nhíu mày.

Nhưng nghĩ kĩ, không chừng như vậy lại tốt, đang nghèo mà phất lên thì dễ thích ứng, nhưng giàu sang mà sa cơ lỡ vận mấy ai chịu thấu.


Hắn không tin Ưng Đồng Trần từng lái Bentley lại chịu được taxi.

Đó cũng cách để thôi thúc em ấy phấn đấu!
Lúc lái Bentley đến công ti, Trác Thù tình cờ gặp Mễ Xu, bèn gọi cô: “Căn nhà lần trước cô bảo còn không?”
Mễ Xu lập tức đáp: “Biệt thự ngoại ô vẫn còn, căn nhà ở trung tâm thành phố có người đặt cọc rồi.”
“Chính nó, cô đặt cọc giùm tôi, nhân tiện trang trí lại, tôi muốn dọn đến ở ngay.” Trác Thù hào hứng nói.

Mễ Xu đi theo hắn: “Nhưng mà ngoại ô cách công ti xa lắm, sếp đi làm không tiện.”
“Ai bảo tôi ở đó trong tuần, tất nhiên là cuối tuần, nghỉ lễ mới đến đó.” Trác Thù vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.

Mễ Xu cúi đầu nhìn chân sếp rung bần bật, hai mắt lóe sáng: “Em biết rồi.

À, sếp tặng xe cho anh Ưng mà? Sao lại lái về?”
“Tôi lấy lại xe.” Trác Thù dõng dạc tuyên bố: “Tôi không thể chiều em ấy quá, kẻo em ấy ngày càng lười hơn, phải để em ấy thỉnh thoảng nếm mùi đau khổ.”
Mễ Xu đẩy kính phân tích: Hay lắm, thế nên sếp đòi lại xe, định bụng tặng hẳn biệt thự cho người ta phải không?
Mùi đau khổ này khổ quá cơ.:)
Sau khi lên phòng làm việc ở tầng cao nhất, Trác Thù duyệt đống văn kiện, kiểm tra công tác các phòng ban, chuẩn bị nghỉ xả hơi trong vài ngày tới.

Hắn vào phòng nghỉ, thu dọn ít đồ đạc để về nhà cha mẹ.

Bỗng nhiên tầm nhìn dừng lại trên giường, kí ức buổi trưa hai hôm trước ùa về trong tâm trí.

Hôm ấy vầng thái dương lơ lửng giữa trời cao, Ưng Đồng Trần lẳng lặng nằm cạnh hắn, tiếng hô hấp đều đều nhịp nhàng.

Đó là lần đầu tiên hắn tỉnh táo nhưng không hề có dục vọng, chỉ ôm bạn tình chìm vào giấc ngủ trưa bình yên…!
Điện thoại di động rung lên, Trác Thù choàng tỉnh, phát hiện mình ngủ quên trên giường.

Hắn nhổm dậy, liếc tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại, chẳng qua là tin nhắn vớ vẩn của tên nào đó.

[Liễu Lợi Ngang]: Chủ tịch Trác, em tình cờ đi ngang qua K.W, anh rảnh không? Nể mặt ăn tối với em được không?
[Liễu Lợi Ngang]: Chủ tịch Trác, anh có đó không? [Bé mèo chấm hỏi.

jpg]
[.]: Không.

[Liễu Lợi Ngang]:…!
[Liễu Lợi Ngang]: Ý anh là anh không ở K.W?
[.]: Ừ.

[Liễu Lợi Ngang]: Ôi tiếc quá.

Phải rồi, hôm trước anh hỏi em số điện thoại của xưởng búp bê í, trùng hợp em còn dư hai bé nè, anh cần không em tặng anh cả hai bé nhé? [Ảnh tự sướng ôm búp bê]
[.]: Khỏi cần, xấu quá.

Liễu Lợi Ngang: “…” Nhất định là anh ấy chê búp bê trong hình chứ không chê trai đẹp ôm nó!
Thấy sắc trời sẩm tối, Trác Thù mặc kệ Liễu Lợi Ngang, gọi điện về nhà để cha mẹ phần cơm, tiếp đó mới đứng dậy rời công ti.

Điện thoại rung vài lần nữa, hắn cáu kỉnh lấy ra xem, không phải Liễu Lợi Ngang mà là giáo viên chủ nhiệm.

Lại một kẻ phiền phức khác.

Thầy chủ nhiệm tag tất cả phụ huynh trong nhóm chat, gửi thông báo mới nhất từ nhà trường.


Nhằm đảm bảo chuyến vui chơi nhân dịp Quốc khánh được an toàn nhất, nhà trường yêu cầu phụ huynh báo cáo tình hình con em vào nhóm chat.

[Phụ huynh Bốc Học Hỉ]: Vẫn an toàn, nó cắm đầu chơi game cả ngày.

[Phụ huynh Vưu Điển Sa]: Vẫn an toàn, bé nhà tôi ở phòng ngủ.

[Phụ huynh Hướng Phương Gia]: Vẫn an toàn, thằng cu đang nấu cháo điện thoại với bạn gái.

[Phụ huynh Trác Tử]: [Bé mèo chấm hỏi.

jpg]
[Phụ huynh Hướng Phương Gia]: Cha Trác phá đội hình rồi, bác không đọc tin nhắn của thầy chủ nhiệm hay không biết Trác Tử ở đâu hở?
Sự thật là Trác Thù không biết Trác Tử ở đâu.

Mấy hôm nay hắn bận túi bụi ở công ti, thế nên Trác Tử báo cáo luôn tình hình cho cha mẹ.

Đúng lúc này thầy chủ nhiệm gửi tin nhắn riêng cho hắn, có lẽ vì sợ hắn bẽ mặt với phụ huynh khác.

[Giáo viên chủ nhiệm]: Chú biết lịch trình của Trác Tử không?
[Phụ huynh Trác Tử]: Không rõ lắm.

[Giáo viên chủ nhiệm]: Trác Tử gọi điện cho tôi, bây giờ em ấy đang trên đường về khách sạn nghỉ ngơi với các bạn.

Hi vọng chú quan tâm quá trình trưởng thành của con hơn.

Dĩ nhiên sự nghiệp rất quan trọng, nhưng không thể bỏ bê con cái.

Trác Thù nào ngờ hắn đã tốt nghiệp bao năm, ấy vậy mà còn bị giáo viên phê bình.

Thậm chí giáo viên chủ nhiệm ngày xưa chưa từng phê bình, chê trách hắn điều chi.

Có điều hắn không thể nổi nóng, bởi vì thầy chủ nhiệm nói có lí.

Cha mải mê tụ họp, mẹ mải mê chơi game, hắn lại mải mê làm việc, quả thật không một ai trông nom Trác Tử.

Vì vậy hắn sẽ trông nom con bé: [Mỗi giờ báo cáo lộ trình cho anh một lần.]
[A Tử đang đợi Mr.

Qiao]: Anh là ma xó hả!
Trác Thù bực mình những hai lần, tức đến nỗi đăng xuất tài khoản phụ, đăng nhập tài khoản riêng tư.

Về phần Ưng Đồng Trần, anh thấy phụ huynh Trác Thù không trả lời nữa, hẳn là trầm tư suy ngẫm rồi.

Anh nhoẻn miệng cười, đọc tin nhắn báo cáo của các phụ huynh khác, làm xong việc mới đăng nhập tài khoản riêng tư.

Chấm đỏ ở mục khoảnh khắc vẫn còn đó, anh mở ra xem, thấy Trác Thù cập nhật trạng thái mới vào mười phút trước.

[Trác Thù]: Trầm tư.

Ưng Đồng Trần mở phần bình luận, vừa gõ được vài chữ lại xóa đi, rồi lại gõ chữ, lại xóa.

Rốt cuộc anh không để lại bình luận gì.

Nếu mình bình luận liệu có quan tâm thái quá không?
Anh tò mò mở khoảnh khắc của Trác Thù.

Từ khi kết bạn, hình như anh chưa từng lướt khoảnh khắc của hắn.

Bài đầu tiên là “trầm tư” mà hắn vừa đăng, ngay phía dưới là…!
[Trác Thù]: Tôi chưa thấy ai trẻ con như này, đi ngủ cũng phải ôm búp bê hoạt hình, nom nhỏ xíu.

[Ảnh kèm theo]

Người trong ảnh quá quen thuộc với Ưng Đồng Trần.

Anh phóng to ảnh lên xem, quả nhiên là ảnh chụp trộm lúc anh đang ngủ, đầu hơi nghiêng một bên, cạnh đó còn đặt búp bê Trác Thù phiên bản chibi toét miệng cười vui vẻ.

Thời gian cập nhật trạng thái là sáng sớm nay ở khách sạn.

[Ưng Đồng Trần]: Tôi mới chưa thấy ai trẻ con như anh.

[Trác Thù]: [Trầm tư.

jpg]
[Ưng Đồng Trần]: Làm sao?
“Đồng Trần, ăn cơm nào.” Ông chú gọi với ra từ bếp, Ưng Đồng Trần đáp dạ rồi đặt điện thoại xuống đi bưng thức ăn.

Trong bữa cơm, ông chú nhìn ghế sô pha, cười phá lên: “Búp bê nhồi bông đáng yêu nhỉ.”
Sau khi rời khách sạn, Ưng Đồng Trần bắt xe về thẳng nhà ông chú nên đồ đạc cũng mang về đây.

Anh ngoái đầu nhìn, vừa khéo đối diện với Trác Thù phiên bản chibi, nhìn biểu cảm của nó mà không nhịn được bật cười.

“Cháu mua ở đâu?” Ông chú hỏi.

Ưng Đồng Trần trả lời: “Bạn cháu tặng.

Đáng lẽ cháu định cho chú, kết quả anh ấy đổi cho cháu thành cái này.”
Ông chú lặng thinh chốc lát, cười nói: “Thế là giờ không muốn cho chú nữa? Cháu muốn giữ lại à?”
Ưng Đồng Trần cúi đầu và cơm.

Thấy anh như vậy, ông chú tự hiểu hết, bèn hỏi: “Bạn trai cháu tặng?”
“Không phải.” Ưng Đồng Trần vội ngẩng mặt phản bác, suýt nữa sặc cơm.

Anh ho khùng khục, ấp a ấp úng: “Cháu thấy nó thú vị, nhiều tính năng hay ho.”
“Hở? Vậy ấy hả?”
Vẻ mặt ông chú kiểu “Chém đi, cháu chém nữa đi, chú đang nghe cháu chém gió đây”.

Ưng Đồng Trần đột nhiên đặt bát cơm xuống, đứng dậy lấy búp bê đến bàn ăn, chứng minh nó có nhiều tính năng cỡ nào.

“Chú xem này, búp bê không chỉ có vẻ mặt đáng yêu, còn giúp ủ ấm tay, phát nhạc, nghe nói nó còn được nâng cấp thêm chức năng ghi âm.” Ưng Đồng Trần vừa nói vừa ấn vào miệng Trác Thù phiên bản chibi, búp bê kêu tách một tiếng rồi phát ra tiếng.

“Ưm a…!A ha…!Sâu hơn nữa.”
Ưng Đồng Trần: “…” Ôi đệt!
Ưng Đồng Trần cuống cuồng ấn mấy lần, nhưng hình như búp bê không có nút tắt, vẫn cứ kêu ưm ưm a a liên tục.

Ông chú: “…”
Ông chú ngượng chín mặt, cười trừ: “Ờm, giọng nói này nghe quen nhỉ, phải không Đồng Trần?”
Ưng Đồng Trần bối rối đến mức da đầu tê rần, cấp tốc ném búp bê vào phòng, khóa cửa chặn hết thảy âm thanh.

Ông chú nhìn Ưng Đồng Trần đứng ngoài cửa bằng ánh mắt đầy ẩn ý, tai thằng bé đỏ rực mà vẫn giả bộ bình tĩnh.

Ông chú nói bóng gió: “Đồng Trần cháu được lắm, giờ thì chú biết tại sao cháu không muốn cho chú.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Mất mặt muốn chết, Ưng Đồng Trần thật sự muốn đào hố chôn mình luôn.

___
Bên lề:
???? Chú thích truyện:
(*) Bé mèo chấm hỏi: ava mình nè =))))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(*) Trầm tư:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
???? Lời Hoa Hoa: Ờm, hôm trước anh ghen vì bạn thụ định dẫn búp bê Liễu Lợi Ngang về “ra mắt”.

Hôm nay thì anh được ra mắt phụ huynh một cách hoành tráng, nhất anh rồi nha:3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.