Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 23: Em Quên Tôi Là Đại Gia Daddy Của Em Rồi Ư
Edit: Hoa huhu
___
Một ngày trước kì nghỉ Quốc khánh, tâm hồn cả lớp đều treo ngược cành cây.
Ưng Đồng Trần tịch thu mấy mẩu giấy truyền tin, nội dung toàn bàn về cuộc bay nhảy sắp tới.
Mấy nữ sinh run như cầy sấy ngước nhìn anh.
Anh bèn trả giấy cho cô nhóc, quay về bục giảng, đẩy chồng bài thi sang bên cạnh rồi vỗ bàn: “Hôm nay không học, chúng ta trao đổi về chuyến du lịch sắp tới nhé.
Các em định đi đâu chơi?”
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, Trác Tử trả lời đầu tiên: “Tụi em định đến vùng phía Bắc ạ.”
“Ok, em có thể giới thiệu về phong cảnh và điểm nhấn của nơi em đến bằng Anh cho cả lớp nghe được không?”
“Dạ.” Trác Tử đứng dậy trình bày sơ lược về thắng cảnh và lộ trình, đôi khi quên từ vựng nó sẽ được thầy Ưng nhắc.
Cả lớp thi nhau bàn luận, dù chuông tan học vang lên từ lâu nhưng vẫn hào hứng trao đổi về món ngon của các nước và các địa phương khác bằng tiếng Anh.
Chủ nhiệm khối 10 đi ngang qua, thấy thế cực kì hài lòng rời đi.
Chờ học sinh về hết, Ưng Đồng Trần kiểm tra cửa sổ phòng học mới về văn phòng.
Nhác thấy chủ nhiệm cau có nhìn màn hình máy tính, anh ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhiệm sao vậy ạ?”
Chủ nhiệm chẳng buồn ngẩng đầu lên, vẫn dán mắt vào máy tính, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi lên Tieba do thám tình hình địch, bố tiên sư đám ranh con, tụi nó dám mắng tôi!”
“Vậy thì đừng xem ạ.” Ưng Đồng Trần buồn cười khuyên.
Anh không bao giờ lướt Tieba, trừ phi có người rủ anh xem.
Đang trò chuyện, bỗng dưng Phó Lữ le te chạy đến kéo anh đi, lén lút chia sẻ đường link cho anh: “Bộ truyện này mới mở hố nè, em thấy bạn thụ trong này giống anh lắm!”
“Hả?”
“Anh đọc văn án đi, giáo viên tiếng Anh nè, vừa cấm dục vừa lạnh lùng nè, lại còn đeo kính y chang anh nữa.
Hay đúng là anh nhỉ?” Phó Lữ kích động chọt màn hình: “Em đọc cả chính văn rồi, càng đọc càng thấy giống.”
“…” Ưng Đồng Trần hờ hững nói: “Đó là do em tự động thay anh vào.”
“Chắc vậy, thôi, em gửi link cho anh rồi đó, anh tự đọc đi, lỡ đâu lại thích.” Phó Lữ nhìn anh bằng ánh mắt gian manh: “Em về đây.”
Ưng Đồng Trần ngao ngán ấn chương đầu tiên.
***Xin chào, đây là truyện cưới trước yêu sau.
Sau khi gả cho chủ tịch chó má, vì tính chất công việc nên thầy giáo tiếng Anh quyết định giấu sự thật mình đã kết hôn.
Bề ngoài giả vờ không quen ông xã chủ tịch, thật ra trải qua những ngày ngọt ngào sến súa…***
Ưng Đồng Trần: “…”
Có mỡ mà húp.
Anh nằm mơ cũng không may mắn được như vậy.
***
Sáng sớm ngày Quốc khánh, Ưng Đồng Trần thức dậy từ trước sáu giờ.
Rửa mặt sửa soạn xong, anh khoan khoái rời nhà.
Lúc đến bãi đậu xe, chiếc Bentley chình ình đập vào mắt làm anh muốn lái thử.
Tốc độ 70 km/h, má ơi phê quá.
Anh ghé qua nhà Amy và Mandy đón hai cô nàng rồi mới lái xe đến K.W.
Mandy ngồi trong xe, táy máy tay chân sờ soạng khắp nơi, kinh ngạc thốt lên: “Đàn anh đổi xe ạ?”
“Không, xe anh đang sửa.
Đây là xe bạn anh, anh ấy cho anh mượn hai hôm.” Ưng Đồng Trần trả lời.
“Em cũng muốn có bạn đại gia, cho mượn cả xe mới tinh.” Mandy hâm mộ thở dài thườn thượt, bỗng nhiên cô ngồi ngay ngắn, quay sang nhìn Amy ngồi cạnh: “À chị Amy ơi, em nghe sếp Lữ bảo chủ tịch K.W trẻ lắm ạ?”
“Ừm.” Amy là người đầu tiên Ưng Đồng Trần dẫn dắt, đã được thăng chức lên tổ trưởng, tính cách khá chín chắn điềm tĩnh: “Chị từng làm việc với K.W, hồi đó sếp Ưng bận công tác nên chị phụ trách dự án đó.
Chủ tịch K.W chẳng những trẻ tuổi mà còn rất lạnh lùng, khó gần.”
“Lạnh lùng?”
Mandy mấp máy môi định hỏi, ai dè Ưng Đồng Trần lên tiếng trước cả mình, tò mò ngó Ưng Đồng Trần.
Ưng Đồng Trần nhìn thẳng: “Anh hỏi chơi.”
Amy gật đầu đáp: “Đúng vậy ạ.
Đợt đó có một em xinh gái, con nhà tài phiệt đến văn phòng mình trải nghiệm cuộc sống công sở.
Sau khi đến K.W lấy tài liệu thì tích cực cưa cẩm chủ tịch Trác.”
“Sau đó thì sao ạ?” Mandy hóng hớt.
“Sau đó chủ tịch Trác cấm cửa không cho em ấy vào tập đoàn, còn định hủy hợp đồng với văn phòng mình.
May thay sếp Lữ đứng ra xin lỗi, đóng gói cô bé kia trả về nhà mới giữ được mối quan hệ hợp tác đôi bên.”
Dứt lời, Amy liếc Mandy, nhắc nhở: “Lát nữa em đừng giẫm vào vết xe đổ, tuyệt đối không được quên nhiệm vụ chỉ vì vẻ đẹp đốn tim của chủ tịch Trác.”
Mandy: “Em nhớ rồi ạ.
Tuy em là đứa mê trai nhưng luôn biết đâu là chính đâu là phụ.
Mấy đứa chết vì giai toàn là mấy đứa ngu si.”
Ưng Đồng Trần: “…” Cảm ơn, cảm thấy bị xúc phạm.
Amy nói bằng giọng lạnh tanh: “Tóm lại chủ tịch Trác là nhân vật nguy hiểm, chẳng có chuyện thích chị em mình đâu, mà sếp ấy cũng không phải mẫu bạn trai lí tưởng.
Thế nên em đừng dại dột mà mơ mộng vớ vẩn.”
Ưng Đồng Trần: “…” Nhân vật nguy hiểm?
“Chị Amy ngầu quá!” Mandy thật lòng ngưỡng mộ: “Sao chị có thể bình tĩnh trước trai đẹp vậy ạ?”
“Em làm việc cùng sếp Ưng hai năm là được.” Amy bất đắc dĩ đáp: “Trai đẹp nhong nhong trước mặt cả ngày.
Nhưng anh ấy nhìn em lâu hơn bình thường một giây, em tự biết bản thảo không đạt.
Anh ấy nhìn em lâu hơn nửa phút, em tự giác ở lại tăng ca.
Mắt thẩm mỹ của chị mù từ lâu rồi, chỉ có công việc mới là soulmate.”
Mandy chui vào góc, không dám lảm nhảm thêm nữa.
Ưng Đồng Trần bật cười: “Khi ấy văn phòng mới chập chững phát triển, vất vả cho em.”
“Cũng đã qua rồi ạ.” Amy cười: “Hơn nữa hầu như là anh và sếp Lữ tăng ca xuyên đêm ở công ti, nhờ có anh chị nên tụi em mới kiên trì đến hôm nay.”
Ưng Đồng Trần chỉ tủm tỉm cười, nhớ lại quãng thời gian đó mà bùi ngùi xúc động.
Lát sau, Ưng Đồng Trần rẽ vào bãi đậu xe ở trung tâm thương mại.
“Đến nơi.”
Ba người nhóm anh mang theo vài thiết bị xuống xe, lúc đi thang máy, Mandy và Amy tranh thủ soi gương chỉnh lại quần áo.
Tòa nhà cạnh trung tâm thương mại là cao ốc văn phòng K.W, Mễ Xu đã sắp xếp nhân viên đến đón họ.
Dưới quyền quản lí của Mễ Xu có vài trợ lí, người này chính là nhân viên phụ trách tiếp đón khách hôm nay, họ theo chân trợ lí đến phòng họp để lắp thiết bị âm thanh.
K.W có không ít phòng họp, nhưng phòng họp trang trọng nhất nằm ở tầng trên cùng, cùng tầng với văn phòng chủ tịch, có thể đứng trên này thu cả thành phố hoa lệ vào tầm mắt.
Cạnh phòng họp có vài gian phòng nhỏ, chứng tỏ lúc thi công đã định xây dựng thành hội trường và thiết kế lắp đặt dàn loa âm thanh.
Ưng Đồng Trần thử kiểm tra thiết bị xong, nhận lấy chai nước mà trợ lí đưa rồi đi tới trước cửa sổ sát đất, thong thả ngắm nhìn thành phố sầm uất.
Mandy hào hứng lắm nhưng không dám để trợ lí biết, đành thủ thỉ với Amy: “Má ơi, đây là lần đầu tiên em tham gia sự kiện lớn như này.
Em lo quá, làm sao bây giờ?”
Amy: “Relax.”
Mandy tu nước ừng ực, càng lúc càng căng thẳng hơn.
Bấy giờ, Ưng Đồng Trần vỗ vai cô, an ủi đại vài câu: “Lát nữa anh và Amy phụ trách phiên dịch, em chỉ cần bổ sung vài chỗ thiếu.
Amy rất dày dặn kinh nghiệm nên không cần em giúp nhiều đâu, em cứ yên tâm.”
“Hu hu, lỡ chủ tịch Trác ngứa mắt em thì sao ạ?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Lời khẳng định chắc nịch của anh khiến Mandy ngỡ ngàng, tự nhủ trời sập đã có sếp lo, thế là bao nhiêu căng thẳng đều bay sạch.
Nhưng thật ra Ưng Đồng Trần đang nghĩ: Nếu Trác Thù dám ý kiến ý cò, anh sẽ lên giường “thu phục” hắn.
Vậy nên các cụ mới có câu công tư phải phân minh, bằng không sẽ…!Ưng Đồng Trần cong môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh Ưng ơi, mười giờ mới bắt đầu họp, anh và đồng nghiệp có thể tham quan trung tâm thương mại trước, chín rưỡi quay lại là được.” Trợ lí nói.
“Ừm.” Ưng Đồng Trần ngoái nhìn hai quý cô, ngỏ lời mời: “Các em muốn đi dạo không?”
“Đương nhiên là có ạ!” Mandy lập tức kéo Amy chạy như chó hoang.
Ưng Đồng Trần theo sau hai cô gái, lúc bước đến cửa phòng, trợ lí đột nhiên túm tay anh, dấm dúi nhét cho anh tấm thẻ: “Anh Ưng ơi, chị Mễ dặn đây là thẻ mua sắm tặng các anh chị.
Hôm nay các anh chị mua gì cứ dùng nó.”
“Thẻ giảm giá à?”
“Vâng.” Trợ lí ước ao: “Đúng là học hành giỏi giang thì lợi trăm bề, em phấn đấu bao năm nay mà chưa được thưởng thẻ giảm giá xịn sò như vậy bao giờ.”
*
Vì là lễ Quốc khánh nên ngay cả địa điểm cao cấp như K.W cũng đông nghìn nghịt.
Huống hồ chiều nay còn có minh tinh đến giao lưu, biết bao cô gái đến sớm để giành được hàng ghế đầu.
Mandy nhìn gương mặt in trên băng rôn, cất giọng khinh khỉnh: “Sao lại là Liễu Lợi Ngang chứ? Em lướt mạng toàn là lùm xùm của ông này.”
Amy: “Ví dụ?”
“Nào là quen thói trăng hoa sau khi debut nè, nào là phẫu thuật thẩm mĩ nè, hình như còn có đại gia lo lót trải đường nữa ạ.
Không thì làm gì có nhiều hợp đồng, dự án phim như vậy.” Hễ rảnh là Mandy lại lên mạng hít drama.
“Chậc, nhiều đại gia bao nuôi nghệ sĩ vậy cơ à?” Amy ngạc nhiên hỏi.
“Nhiều lắm luôn.” Mandy khẳng định như thể chính mình từng bị cuốn vào vòng xoáy showbiz: “Giới giải trí đáng sợ cực kì, chỉ cần chị xinh xắn tí thôi sẽ có đại gia đòi nuôi.”
“Cũng có thể từ chối mà.”
“Làm sao từ chối được ạ.
Muốn bước lên đỉnh vinh quang phải hội tụ đầy đủ hai yếu tố may mắn và thực lực.
Nhưng nào phải ai cũng được như vậy đâu, làm nghệ sĩ quèn lâu dần sẽ muốn tương lai xán lạn hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.
Ai chống cự được cám dỗ của đồng tiền chắc phải cừ lắm.”
Ưng Đồng Trần khựng lại.
Mandy không để ý nên đâm sầm vào lưng anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh ơi?”
Ưng Đồng Trần trỏ gian hàng quần áo nam bên cạnh: “Anh muốn mua đồ, các em cứ đi chơi đi.
À, em cầm thẻ này mà dùng, nhớ tiêu xài chừng mực.”
Mandy ngó áo vest quần âu trong gian hàng, biết đây phong cách mà Ưng Đồng Trần thích.
Tiếc rằng thời giờ ngắn ngủi nên cô quyết định ghé tiệm nữ trang: “Dạ, lát nữa hẹn gặp anh ở phòng họp luôn nha.”
“Ừm.” Ưng Đồng Trần vào gian hàng, nhìn quanh một lượt rồi chỉ vào tủ kính trưng bày, nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua chiếc cà vạt kia.”
Chiếc cà vạt ấy giống y hệt chiếc Trác Tử tặng anh.
Hôm đó anh để quên ở khánh sạn, về sau được Trác Thù trả lại.
Song, anh nhớ Trác Thù từng kể cà vạt hắn bị người khác lấy mất, nghe giọng hắn có vẻ tiếc lắm.
Mọi ngày anh lười dạo phố mua sắm, hôm nay tình cờ thấy bèn mua luôn cho Trác Thù.
Lúc quẹt thẻ, anh trố mắt nhìn giá tiền.
Con bé Trác Tử tặng quà hào phóng đến vậy?
Xem ra anh phải tặng thêm món quà nho nhỏ nữa cho con bé, có lẽ nên tham khảo ý kiến của hai quý cô kia.
Anh gọi điện cho Amy, tiếp đó lên tầng hai tìm họ.
Hai cô gái đang lựa vòng tay, nghe anh bảo muốn tặng quà cho con gái nên chọn cho anh chiếc dây chuyền rất hợp mốt.
Sau rồi mỗi bên một ngả, các quý cô vẫn muốn dạo chơi, Ưng Đồng Trần không còn gì để làm, đành về phòng họp ở tầng trên cùng.
Hầu hết các nhân viên đều tất bật chuẩn bị sân khấu ở đại sảnh, cả phòng họp rộng lớn vắng tanh vắng ngắt.
Ưng Đồng Trần bèn hỏi nhân viên đang xử lí đống giấy tờ ngoài cửa: “Xin hỏi chủ tịch Trác đến công ti chưa?”
Nhân viên ngẩng đầu, toan nói thì chợt dời mắt ra phía sau anh: “Chào chủ tịch.”
Ưng Đồng Trần ngoảnh lại thấy Trác Thù sải bước đến, vai rộng eo thon chân dài miên man, áo vest được cài cúc đều tăm tắp.
Hắn đang nghiêng đầu thảo luận công việc với vài nhân viên đi phía sau.
Trác Thù quẹt vai đi ngang qua anh, mới đi qua được vài bước, hắn đột nhiên giơ tay ra hiệu các nhân viên ngừng lại.
Trác Thù đi giật lùi, quay mặt đối diện với anh.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa tóe ra bùm bùm chíu chíu.
“Thưa sếp, anh này tìm sếp.” Nhân viên vừa nãy lên tiếng.
Người nọ vừa dứt lời, ngay lập tức các nhân viên được chiêm ngưỡng bộ mặt lạnh như tiền của Trác Thù trở nên thật khó tả, biểu cảm phức tạp đến nỗi cơ mặt giật đùng đùng.
Hắn làm màu bóp trán ra vẻ nguy hiểm, căn dặn nhân viên vài câu rồi hờ hững nhìn Ưng Đồng Trần: “Đi theo tôi.”
Trác Thù vào phòng làm việc, kéo mành cửa chớp để ngăn không cho nhân viên hóng hớt.
Bấy giờ mới xoay người nhìn Ưng Đồng Trần, tầm mắt dừng trên hộp quà trong tay bé cưng: “Gì vậy?”
Ưng Đồng Trần đáp: “À, quà tặng anh.”
Trác Thù khẽ thở phào, tiến lên đón lấy hộp.
Lúc mở hộp, chẳng hiểu sao con tim hắn xốn xang mừng rỡ, đến khi nhìn rõ món quà trong đó, hắn đóng hộp bụp một phát, ném thẳng vào thùng rác.
“Ồ, đây không phải của anh.” Ưng Đồng Trần bình tĩnh nhặt hộp dây chuyền từ thùng rác lên.
“Vậy em định tặng ai?” Trác Thù nhướng mày, ánh mắt hung hiểm lạ thường: “Phụ nữ?”
“Không.”
Vẻ mặt Trác Thù vừa hòa hoãn lại nghe bé cưng nói tiếp: “Chính xác mà nói là con gái.”
“Ồ.” Trác Thù hùng hổ nhìn anh, nâng cằm anh vuốt ve một hồi, ngước mắt nói với giọng hăm dọa: “Em ga lăng quá nhỉ, chuẩn bị cả quà cho con gái.”
Bé cưng của hắn không chịu lăng-xê mà lại thích lăng nhăng, đệch mợ.
Ưng Đồng Trần quay đi lấy hộp khác, mở hộp lấy cà vạt xanh đậm ra: “Đây mới là quà tặng anh.”
Trác Thù cúi đầu nhìn, lập tức bị món quà hấp dẫn: “Em cố tình chọn nó?”
“Tình cờ thấy khi đi cùng đồng nghiệp.” Ưng Đồng Trần ướm lên cổ Trác Thù, phát hiện vừa khéo trùng màu với áo sơ mi xanh biển, bèn tháo cà vạt hắn đang thắt.
Trác Thù ngước mắt, quyết định tha thứ cho bé cưng.
“Ừm, đẹp lắm.” Ưng Đồng Trần thắt cà vạt xong, vuốt phẳng áo cho hắn rồi lấy kẹp cà vạt trong hộp cài lên: “Hôm nay cố lên nhé.”
Trác Thù: “Em có thấy mấy câu này rất chi là dâu hiền vợ đảm không…”
“Có.” Ưng Đồng Trần cúi đầu cụng trán với hắn: “Vậy nên anh đừng nói gì nữa, tôi đang thẹn lắm đây.”
Trác Thù khẽ bật cười, nhéo cổ Ưng Đồng Trần, ghé sát tai mà nói: “Em còn nhớ em từng nói gì không?”
Ưng Đồng Trần ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng hiểu mô tê gì.
“Em nói đến công ti tôi để làm.” Giọng Trác Thù mờ ám, chen chân vào giữa hai đùi Ưng Đồng Trần.
“…” Ưng Đồng Trần ngó quanh quất văn phòng rộng rãi.
Ở đây có cả ghế sô pha lẫn bàn làm việc, có điều…!
“Anh không làm việc à?”
“Tôi sẽ làm nhanh…!Hự.” Trác Thù phanh gấp câu vừa rồi, tuyệt đối không được nói mình làm nhanh, bắn sớm.
“Chưa kể còn một vấn đề quan trọng hơn.” Ưng Đồng Trần chọt chọt lồng ngực hắn, ánh mắt đong đầy ý cười cợt, đoạn bật cười thành tiếng: “Anh có mấy đồ dùng cần thiết ư?”
Trác Thù: Đệt.
“Tôi bảo nhân viên đi mua ngay.” Trác Thù cất bước toan đi lại bị Ưng Đồng Trần ngăn cản.
“Sắp chín rưỡi rồi, mười giờ anh còn phải họp mà.”
“Sao em biết cả chuyện này?” Trác Thù ngạc nhiên nhìn anh, cười khà khà: “Thật lõi đời, không hổ là em.
Em tìm hiểu trước để sáng sớm đến đây tìm tôi đúng không?”
“?” Ưng Đồng Trần sửng sốt: “Anh không biết tôi là…!Ưm.”
Trác Thù thô bạo gặm cắn môi anh, dễ dàng cạy mở răng anh, đưa lưỡi hoành hành ngang dọc trong khoang miệng anh.
Hắn ngang ngược ngắt lời: “Xe thế nào?”
“Chạy ngon lắm, ưm.”
“Vậy mà một lời cảm ơn cũng chẳng có, em vô tâm quá.” Tay Trác Thù ghì chặt đầu Ưng Đồng Trần như thể muốn trừng phạt, sau đó lại dịu dàng vuốt ve vùng gáy.
Ưng Đồng Trần ú ớ trả lời: “Tôi cảm ơn, được chưa?”
“Qua loa!” Trác Thù hôn càng thô bạo hơn.
Ưng Đồng Trần không thèm vùng vẫy nữa, chẳng thà nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn, chủ động hùa theo đối phương.
“Đòn trừng phạt” dần dà biến chất chẳng còn như ban đầu.
Không biết đã qua bao lâu, thấy có người gõ cửa, họ mới thỏa mãn buông nhau ra.
Trác Thù nhìn bờ môi ướt át đỏ tươi của đối phương, kìm lòng không được mà hôn chụt lần nữa.
Tựa như được thưởng thức nem công chả phượng, càng hôn càng nghiện.
“Thôi ngừng.” Ưng Đồng Trần đẩy vai hắn, mím môi nhìn cà vạt vừa thắt giờ lại xộc xệch, đành thắt lại: “Đến lúc làm việc rồi.”
Trác Thù làu bà làu bàu: “Bé cưng chỉ giỏi quyến rũ.”
“Tôi lớn già đầu rồi, nhỏ bé gì nữa.” Ưng Đồng Trần nở nụ cười bất đắc dĩ: “Anh bao nhiêu tuổi?”
“Không nói.” Trác Thù tỏ vẻ “em còn hỏi nữa tôi quăng em ra cửa sổ”.
Ưng Đồng Trần càng hiếu kì hơn.
Trác Thù vội nói lảng sang chuyện khác, đồng thời ra mở cửa.
Mễ Xu đứng ngoài cửa, tinh ý thấy Ưng Đồng Trần ngồi trên sô pha nhẩn nha uống trà.
Anh ngồi ngay ngắn, điềm nhiên nhoẻn miệng cười với cô rồi uống trà tiếp.
Có vấn đề.
Mễ Xu dời mắt nhìn sếp nhà mình, đẩy kính phân tích tình hình: Hay lắm, sếp đổi cà vạt, cổ áo hơi nhăn.
Có một lọn tóc rủ xuống trán, môi đỏ hơn bình thường, độ dày bờ môi tăng thêm một milimet, kết hợp với đó là ánh mắt hốt hoảng tránh né.
Mễ Xu mỉm cười gật đầu đáp lại, bước đến trước mặt Ưng Đồng Trần, lại đẩy kính phân tích tiếp: Mọi khi anh không tạo kiểu cho tóc nên không phát hiện ra bất thường.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt không hề lảng tránh như thể đây chính là văn phòng anh.
Thần thái ngút ngàn, anh vắt tréo chân mời cô uống trà.
Môi hơi khác thường nhưng hình như không sưng.
Sự thật luôn luôn chỉ có một!
Sếp và người tình bé bỏng kiêm phiên dịch viên của sếp vừa lén lút vận động trong văn phòng.
Vả lại, cô có đầy đủ bằng chứng để nghi ngờ sếp cô là thụ.
“Sao vậy?” Trác Thù thình lình ngắt mạch não Cô Văn Nan của cô.
“À chuyện là vầy, Tiểu Chu đã đến khách sạn đón đối tác, đúng mười giờ chúng ta sẽ họp.”
“Ừ.” Trác Thù gật đầu ra hiệu Mễ Xu rời đi: “Tôi có việc dặn dò em ấy.”
Đợi Mễ Xu đi hẳn, Trác Thù rút thẻ đặt xuống trước mặt Ưng Đồng Trần: “Em về đi, lần sau tới nhớ báo trước cho tôi.”
Để tôi biết đường mua sẵn bao cao su.
“Về?” Ưng Đồng Trần nguýt hắn: “Anh không cần tôi hử?”
Trác Thù: “…”
Có cần huỵch toẹt ra vậy không?
“Cần, tôi cần em được chưa.
Nhưng bây giờ tôi bận, em cầm thẻ về trước đi.”
Ưng Đồng Trần cụp mắt nhìn tấm thẻ: “Thưởng nóng à?”
“Có thể coi là vậy.” Trác Thù di mũi chân xuống sàn nhà.
“Ok, mật khẩu là gì?”
“Sinh nhật tôi.”
“Ờ, vậy sinh nhật anh là ngày bao nhiêu?” Ưng Đồng Trần hỏi.
Trác Thù: “Không nói cho em biết…”
Ưng Đồng Trần nhìn hắn như tên thiểu năng.
Thật lâu sau, Trác Thù lấy thẻ về, đổi chiếc thẻ khác: “Em dùng cái này đi, mật khẩu là sinh nhật mẹ tôi, lát nữa gửi cho em qua WeChat.”
“Ừm.” Ưng Đồng Trần cầm thẻ rời đi, hệt như mấy thằng khốn nạn chịch xong xách chim ra về.
*
Ưng Đồng Trần quay về phòng họp, thấy Mandy và Amy chờ anh đã lâu.
“Anh ơi anh đi đâu thế? Tụi em tìm anh mãi, gọi điện anh không nhấc máy, còn lo anh xảy ra chuyện gì.” Mandy quan tâm hỏi han.
“Không có gì, anh gặp được bạn nên ôn lại chuyện cũ.” Ưng Đồng Trần vào phòng bên cạnh: “Kiểm tra thiết bị lần cuối đi.”
Khoảng mười phút sau, Mễ Xu rảo bước đến trước cửa: “Anh Ưng ơi, các anh kiểm tra xong chưa? Đối tác sắp đến rồi.”
“Xong ngay đây.” Ưng Đồng Trần dẫn hai cô gái theo Mễ Xu đến văn phòng chủ tịch.
“Thưa sếp, nhóm phiên dịch viên theo sếp đây.”
“Ừ.” Trác Thù mở cửa phòng, ngay sau khi thấy Ưng Đồng Trần dẫn đầu, hắn đóng sập cửa lại.
Mễ Xu: “?”
Nhóm phiên dịch: “???”
Tiếp đó cửa phòng lại mở ra, Trác Thù trợn tròn mắt: “Sao em lại đến nữa?”
Câu này là hỏi Ưng Đồng Trần.
Lại?
Amy và Mandy đưa mắt nhìn nhau, bỗng dưng nhen nhóm lên suy đoán vi diệu.
Vừa nãy anh Ưng bảo gặp bạn, mà chủ tịch Trác nói với sếp Ưng rằng “lại đến nữa”.
Chẳng lẽ vừa nãy sếp Ưng đi gặp chủ tịch Trác?!
Mandy hí ha hí hửng, còn Amy thì nhăn nhó như bà già đau khổ.
Toang rồi, hình như lúc trên xe mình nói xấu sau lưng chủ tịch?
Dẫu cô là mẫu người điềm tĩnh thì cũng chẳng dằn được nỗi lòng hoảng loạn trước nguy cơ bị khiển trách.
Tất nhiên người trong cuộc cũng hoang mang chẳng kém, từ nãy đến giờ, Ưng Đồng Trần luôn băn khoăn một điều.
“Anh không biết người phiên dịch cho sự kiện là tôi?”
Trác Thù:?
Trác Thù:!!!
Vẻ mặt Trác Thù bàng hoàng, ánh mắt lộ ra ba phần kinh ngạc, ba phần nghi ngờ, còn có bốn phần khó tin.
Hắn bật thốt lên câu hỏi từ tận đáy lòng: “Em nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Mễ Xu cũng bối rối lắm, hết nhìn Ưng Đồng Trần bất lực lại ngó sang Trác Thù nghệt mặt chết lặng.
Bởi còn người khác nên Mễ Xu chẳng dám nói sự thật: Ưng Đồng Trần không chỉ là nghệ sĩ bị sếp bao nuôi mà còn là phiên dịch viên ăn tiền lương từ sếp.
Cô đành giải thích đơn giản: “Ngoài nghề chính ra, anh Ưng còn làm thêm phiên dịch.”
“Làm thêm phiên dịch?” Mãi lâu sau, Trác Thù mới sực tỉnh săm soi Ưng Đồng Trần từ đầu đến chân.
Hắn nhớ lại đêm đó bé cưng dịch đoạn phim một cách lưu loát, lại nhớ đến cuộc thi giành cua cà ra tối hôm nọ, lại nhớ đến câu “dòng đời xô đẩy” của Ưng Đồng Trần, bấy giờ mới vỡ lẽ.
“Hóa ra là vậy.” Trác Thù hạ thấp giọng, thầm nghĩ em ấy khổ quá.
Ưng Đồng Trần lễ phép đưa danh thiếp: “Chào sếp Trác, tôi là Ưng Đồng Trần của văn phòng Ngôn Vực.”
Trác Thù cầm lấy nhìn lướt qua: Giỏi lắm, đệch mợ nó em giỏi lắm.
Làm thêm mà làm hẳn chức phó giám đốc hả?!
Đa tài đa nghệ đến mức này sao?
Do hắn quá coi thường giới giải trí hay do hắn đáng giá thấp năng lực của Ưng Đồng Trần?
Chẳng trách Ưng Đồng Trần không vòi vĩnh hắn đầu tư, hóa ra là còn nhiều cần câu cơm khác, có lẽ cũng là làm thêm.
Nhưng làm hẳn chức phó giám đốc mà chỉ đi chiếc Magotan mấy trăm ngàn tệ, thậm chí phải tìm người nuôi thì…!
Sự thật luôn luôn chỉ có một.
“Em thiếu tiền lắm hử?” Bỗng nhiên Trác Thù hỏi.
Ưng Đồng Trần buột miệng đáp: “Đương nhiên.”
“Được, tôi hiểu rồi, em đi làm việc đi.” Trác Thù xem đồng hồ, không rảnh tán gẫu linh tinh nữa: “Xuống đón đối tác với tôi trước đã.”
Nhóm người vào thang máy, vẻ mặt ai cũng khó tả, ai cũng canh cánh những tâm sự riêng.
Tưởng chừng Trác Thù nhìn chằm chằm gương trong thang máy, nhưng thật ra là để mắt đến người đứng bên cạnh.
Bây giờ hắn phải nhìn Ưng Đồng Trần bằng con mắt khác.
Mới vừa rồi họ còn ôm hôn thắm thiết trong phòng làm việc, thoắt cái đã biến thành cộng sự kề vai sát cánh.
Thật kích thích…!
Hắn quay sang định hỏi vài câu, chợt phát hiện khoảng cách giữa họ gần đến mức ám muội, chỉ nhúc nhích một xíu thôi là chạm đến bờ môi mềm mại, quyến rũ kia.
Bốn bề vang lên tiếng hít khí lạnh.
Hắn lập tức đứng thẳng lưng, lấm lét liếc trái phải thấy mọi người đều đồng loạt cúi mặt nghịch điện thoại.
“Cậu Ưng này.” Trác Thù càng giấu càng lộ, gọi: “Nghề chính của em kiếm ít tiền quá à?”
“Đúng vậy, tôi từng nói lương ba cọc ba đồng rồi mà.” Ưng Đồng Trần nhìn thẳng phía trước.
“Em có rất nhiều cơ hội, chẳng qua không chịu nắm bắt thôi.” Trác Thù nói tiếp: “Rõ ràng em có thể phát triển trong lĩnh vực ngành nghề chính, ấy vậy mà lại phân tâm đi làm thêm.
Một nghề chín còn hơn chín nghề, em làm lắm nghề thì sao giàu được? Huống chi cơ hội tốt đang trong tầm tay mà em không chịu nắm lấy, thật vô dụng.”
Ưng Đồng Trần nhếch môi cười: “Anh thử gợi ý xem tôi nên nắm bắt như nào?”
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, những người khác ào ào kéo ra ngoài.
Họ là hai người đi cuối cùng.
Vừa bước đến cửa, Ưng Đồng Trần nghe thấy người phía sau ghé tai anh thì thầm một câu: “Nắm lấy tôi là được.”
Ưng Đồng Trần ngẩn người, muốn nhìn hắn nhưng chỉ thấy bóng lưng người kia.
Lát sau Trác Thù ngoảnh lại hô: “Đứng đực ra đó làm gì? Đối tác đến rồi, nhanh chân nhanh tay lên.”
“Đây đây.”
*
Tuy hôm nay chỉ có một đối tác nhưng lại cực kì quan trọng – người phụ trách khu vực châu Á của thương hiệu mỹ phẩm cao cấp.
Tập đoàn đó rất coi trọng thị trường Trung Quốc, hơn nữa họ sắp tung sản phẩm mới vào thị trường trong nước nên muốn chọn ra những lô hàng đầu tiên để nhập.
Sau đôi câu chào hỏi, Mễ Xu dẫn người phụ trách tham quan sân khấu rồi đi đến biển chỉ dẫn ở cánh gà để giới thiệu chi tiết về sơ đồ khu vực bày bán trong trung tâm.
Ưng Đồng Trần và Amy đi theo phiên dịch.
Mandy đứng phía sau ghi chép học tập, thầm tấm tắc khen chuyên môn của đàn anh đàn chị.
Mandy lùi bước về sau, bất cẩn đụng trúng người khác.
Quay lại thì thấy người mình đụng phải lại là chủ tịch Trác khó gần trong truyền thuyết, cô sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu, líu ríu xin lỗi.
Nhưng chủ tịch Trác chẳng thèm đếm xỉa đến cô, thậm chí không buồn liếc xéo, cứ nhìn chòng chọc về phía trước.
Nương theo tầm nhìn, cô phát hiện chủ tịch Trác đang ngắm đàn anh!
Chồi ôi, giọng đàn anh hay quá, tốc độ phiên dịch cũng nhanh, nội dung truyền đạt siêu chính xác, phong thái ung dung nom đẹp trai ghê, lúc anh ấy nghiêm túc như tỏa ra vầng hào quang!
Máu mê trai của của Mandy lại nổi lên.
Cô liếc chủ tịch Trác phía sau, thắc mắc hai người quen nhau lúc nào chẳng hay, hình như còn rất thân nữa? Cô chẳng thấy chủ tịch Trác nghiêm khắc khó ở tí gì, thậm chí còn thấy chủ tịch là người hòa nhã ấm áp.
Ngay sau đó, cô thấy chủ tịch Trác dời mắt, giả bộ ngắm nghía xung quanh.
Cô vô thức ngó đàn anh thì nhận ra anh ấy đang tủm tỉm cười nhìn đằng này.
Hiển nhiên đàn anh vừa cười với chủ tịch Trác!
*
Sau khi lượn vài vòng mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, đoàn người mới đến văn phòng.
Mễ Xu tranh thủ thời gian trống, tận tụy giới thiệu tình hình tập đoàn với đối tác.
Ưng Đồng Trần đã tìm hiểu trước những nội dung đó nên phiên dịch càng trôi chảy hơn.
Phòng họp đã được chuẩn bị xong xuôi, những tài liệu, thiết bị cần có điều được đặt sẵn trên mặt bàn.
Ưng Đồng Trần đưa tai nghe bluetooth cho Trác Thù: “Đeo đi.”
Trác Thù nhìn anh, cầm không chắc nên làm rơi tai nghe xuống sàn nhà.
Ưng Đồng Trần cúi người nhặt lên, đích thân đeo tai nghe cho hắn, ân cần dặn dò: “Để tôi kiểm tra lại tai nghe cho anh, nhớ lát nữa đừng làm rơi.”
Dứt lời, anh bước vào gian phòng nhỏ bên cạnh, không đóng cửa, đeo micro không dây lên: “Check, check, nghe thấy không?”
Trác Thù gật đầu.
“Nghe rõ không?”
“Ổn.”
“Ok, anh còn vấn đề gì không?”
“Giọng em hay quá.” Trác Thù di mũi giày, giơ điện thoại chỉ vào giao diện WeChat ra hiệu Ưng Đồng Trần mở di động ra xem.
Ưng Đồng Trần lấy điện thoại ra.
[Trác Thù]: Lần sau lên giường em đeo micro được không?
Ưng Đồng Trần: “…”
[Ying]: Không.
[Trác Thù]: Vì sao?
[Ying]: Anh có biết tôi đeo micro kiếm được bao nhiêu tiền một giờ không?
[Trác Thù] chuyển cho bạn 88888 tệ qua WeChat.
[Trác Thù]: Đủ cho một lần chưa? Khốn nỗi một lần của tôi kéo dài mấy tiếng lận, e rằng không đủ.
Ưng Đồng Trần: “…”
*
Đối tác cũng dẫn theo nữ phiên dịch viên, thế nên Ưng Đồng Trần và Amy chỉ cần kiểm tra thiết bị cho Trác Thù.
Sau khi kiểm tra thiết bị cả hai bên đều hoạt động tốt, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Trác Thù vào thẳng vấn đề bằng một cuộc làm ăn tương tự đã thành công, lấy đó làm ví dụ để phân tích cách khai thác thị trường cho đối tác, cũng như cách mình đã xây dựng thương hiệu trong nước.
Ưng Đồng Trần lặng yên, tập trung lắng nghe những lời hắn nói.
Qua thiết bị truyền âm thanh, giọng Trác Thù có vẻ êm tai hơn mọi khi, nhưng thật ra trong phòng họp không hề như vậy.
Ưng Đồng Trần ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp lặng như tờ, cửa phòng không đóng nên chỉ cần ngẩng đầu là anh có thấy được Trác Thù.
Anh vừa ghi lại những ý chính vào máy tính, vừa lắng nghe nội dung cuộc đối thoại, ngỡ như Trác Thù đang thủ thỉ bên tai anh, rủ rỉ tâm tình.
Giờ phút này Ưng Đồng Trần mới thực sự cảm nhận được năng lực xuất chúng của vị chủ tịch quyết đoán tài giỏi này.
Có điều những lúc khác thì chẳng khác chi husky xổng chuồng.
Trình bày xong, Trác Thù ung dung nhìn đối tác.
Lát sau, tai nghe vang lên âm thanh du dương như tiếng suối róc rách.
Ưng Đồng Trần thao thao bất tuyệt dịch lại lời đối tác thành tiếng Trung, trong đó có không ít thuật ngữ chuyên ngành, chứng tỏ Ưng Đồng Trần đã dày công chuẩn bị cho cuộc họp hôm nay.
Trác Thù kìm lòng không đặng liếc nhìn người ngồi trong phòng, thấy đối phương chăm chú làm việc mà càng mến hơn.
Cuộc họp kéo dài liên tục đến hơn mười hai rưỡi mới tạm dừng, song phương đều hài lòng với những bước đầu trong việc hợp tác, công việc cụ thể để buổi chiều bàn tiếp.
Đối tác đứng dậy đi vệ sinh, Trác Thù ngồi trong phòng họp, sờ tai nghe: “Hello? Cậu Ưng nghe thấy không?”
“Có.” Ưng Đồng Trần tắt thiết bị, cạn lời nhìn người ngồi cách mình chừng mười mét: “Hình như chủ tịch Trác nghiện trò này?”
“Khá thú vị.” Trác Thù khẽ cười: “Hôm nay em làm tốt lắm, tôi rất ưng.”
“Thì sao?”
“Tôi mời cậu đây ăn trưa được không?”
“Được thôi.”
Mandy thu dọn thiết bị gần đó nghe được hết cuộc trò chuyện giữa hai sếp, chẳng hiểu sao cảm thấy cuộc trò chuyện này thật gợi tình?
Nhất định là mình bị mấy cô bạn hủ làm hư, người chơi hệ hủ nhìn đâu cũng thấy gay!
Mandy sáp lại thì thầm với Amy: “Chủ tịch Trác mời sếp Ưng ăn trưa đó chị, chẳng lẽ họ có bí mật gì không thể bật mí?”
“Đâu chỉ không thể bật mí, có khi còn 3P 4P luôn í.” Amy thản nhiên đáp.
Mandy: “Á đệch! Ý chị là sao?”
Amy ra vẻ sâu không lường được: “Vì chủ tịch Trác còn phải mời đối tác, chị phiên viên của người ta và sếp Ưng nữa, tổng cộng có ba người.
Nói cách khác đây là câu chuyện giữa một người phụ nữ và ba người đàn ông.”
Mandy: “Chị Amy, chị làm phiên dịch viên thật là uổng…”
Nơi Trác Thù tiếp đãi đối tác là phòng ăn kiểu tây sang trọng ở tầng cao nhất trong trung tâm thương mại.
Trong bữa cơm, hắn và đối tác tiếp tục thương thảo về hợp đồng, Ưng Đồng Trần mải miết phiên dịch cho họ nên chẳng ăn được mấy miếng.
Đang ăn, điện thoại đối tác đổ chuông.
Ưng Đồng Trần và nữ phiên dịch viên tranh thủ lấp đầy bụng.
Đúng lúc này có đĩa đồ ăn được bưng đến đặt trước mặt anh, trên đĩa là phần gan ngỗng chưa ai động dao nĩa.
Anh ngẩng đầu nhìn người đưa thức ăn, Trác Thù ra chiều ghét bỏ: “Đầu bếp hôm nay không đạt chuẩn, em ăn giùm tôi.”
Ưng Đồng Trần lơ đãng nhìn lướt qua đĩa Trác Thù, rõ ràng hắn vừa ăn món khai vị là gan ngỗng.
“Cảm ơn.” Ưng Đồng Trần không từ chối ý tốt.
Gan ngỗng được chế biến hoàn hảo, cực kỳ vừa miệng.
Trác Thù vẫn luôn để ý đến vẻ mặt Ưng Đồng Trần, thấy bé cưng cắm cúi ăn, không nhịn được mà ngắm thêm chốc lát mới vừa lòng dời mắt.
Ăn hết đĩa gan ngỗng, Ưng Đồng Trần rót rượu mời Trác Thù rồi rót tiếp cho đối tác.
Trác Thù nâng ly rượu vang, lắc lắc mấy lần rồi đưa lên miệng: Ực ực ực!
Ưng Đồng Trần thấy ly hắn cạn, bèn rót tiếp.
Trác Thù lại lắc ly rượu, lại đưa lên miệng: Ực ực ực ực!
Ưng Đồng Trần: “…” Say đến nỗi chập mạch à?
Ưng Đồng Trần nào dám rót rượu nữa, bảo phục vụ lấy một cốc sữa bò đặt trước mặt Trác Thù.
Trác Thù lắc lắc cốc sữa, lại đưa lên miệng: Ực ực ực ực ực!
Ưng Đồng Trần: “?”
Ưng Đồng Trần quyết chơi đến cùng, lại gọi một cốc sữa bò nữa.
Trác Thù duỗi tay cắm ống hút một cách ngầu lòi: Ực ực ực ực ực ực ợ!
“Anh là trâu à?” Ưng Đồng Trần tò mò chọc bụng Trác Thù: “Không thấy tức bụng hả?”
Cả người Trác Thù cứng đờ, sữa bò ộc ra từ miệng.
Trác Thù: “…”
Ưng Đồng Trần: “…”
“Ha ha.” Nữ phiên dịch viên ngồi đối diện cười phá lên.
Cô nàng là người nước ngoài, vóc dáng bốc lửa đúng chuẩn Âu Mỹ nhưng nói tiếng Trung rất sõi: “Anh Ưng đừng rót rượu cho sếp Trác nữa, e là không say men rượu mà say men người đó.”
Ưng Đồng Trần run bắn lên, nghệt mặt hiếu kì nhìn Trác Thù.
Trác Thù lườm anh: “Nói vậy mà em cũng tin? Em nghĩ em có sức hấp dẫn vậy à?”
Ưng Đồng Trần thẳng thừng trả lời: “Ừ, tôi nghĩ mình có.”
“Mặt dày.” Trác Thù càm ràm chê bai.
Bấy giờ đối tác cũng nghe điện thoại xong, vui vẻ dùng cơm tiếp.
Sau bữa cơm, Trác Thù đích thân đưa họ về khách sạn nghỉ ngơi.
Ai dè vừa vào thang máy, đối tác và nữ phiên dịch viên trò chuyện bằng tiếng mẹ đẻ, hai người ngang nhiên ôm ấp hôn hít.
Trác Thù đực mặt nhìn chằm chằm gương, không dám ngọ nguậy.
Thấy họ vẫn nồng nhiệt hôn nhau, hắn thò cùi chỏ huých Ưng Đồng Trần.
Ưng Đồng Trần quay sang nhìn hắn, Trác Thù chu môi ra hiệu.
Ưng Đồng Trần: “…”
Ưng Đồng Trần đẩy gương mặt sắp dán vào mặt mình.
Lúc đến khách sạn, nữ phiên dịch viên thân mật khoác tay đối tác, hai người vừa trò chuyện vừa vào khách sạn, thỉnh thoảng hôn chụt một phát.
Ưng Đồng Trần quay vào xe, hạ cửa kính nhìn pho tượng sừng sững như trời trồng bên ngoài: “Lên xe, anh muốn về không?”
Trác Thù chầm chậm xoay người lại, nhìn anh bằng ánh mắt vi diệu: “Em xem lại em đi.”
Ưng Đồng Trần không hiểu ý hắn nên hỏi: “Hử?”
“Nhìn phiên dịch viên nhà người ta mà học tập, phục vụ tận tình trọn gói.” Trác Thù bất mãn lên án.
Ưng Đồng Trần bóp còi: “Anh muốn về thì lên xe nhanh, đừng lên cơn sảng nữa.”
“Em đúng là tay mơ lớ ngớ, đáng đời lắm.” Trác Thù bực mình lên xe, ôm cả cục tức.
Làm “kiều nam” đã không nũng nịu tung moe như người ta thì chớ, làm phiên dịch viên cũng chẳng “tận tình” bằng họ.
Sao hắn lại nuôi người vô dụng như vậy chứ?
Trác Thù ngồi ở ghế phó lái, lúc thắt dây an toàn, hắn đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Ưng Đồng Trần: “Đằng nào cũng đến khách sạn rồi, sao lại không vào?”
“Anh giai của tôi ơi, chiều nay còn họp nữa mà.” Ưng Đồng Trần ngạc nhiên thốt lên.
Trác Thù: “Nhưng phiên dịch viên của người ta…”
“Họ là người yêu.”
“Hử? Sao em biết?”
“Lúc nãy tán dóc với cô ấy nên biết.” Ưng Đồng Trần khởi động xe, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý: “Sao? Anh còn muốn vào khách sạn nữa không? Hay là anh muốn làm bạn trai tôi?”
Trác Thù đăm chiêu nghĩ, đây là câu hỏi khó nhất trong cuộc đời hắn.
Cơ thể quyến rũ của Ưng Đồng Trần = yêu đương?
Không không, hắn chưa chuẩn bị tâm lí kết hôn sinh con, yêu đương là chắc chắn không.
“Ài, em đừng hi vọng nữa, tôi sẽ không kết hôn sinh con với em.
Bé cưng được bao nuôi như em mà cũng dám tơ tưởng đến cơ thể hoàn hảo và khối tài sản đồ sộ của tôi ư?” Trác Thù vênh mặt, tặng cho bé cưng ánh mắt khinh thường.
Xe đột nhiên vọt lên làm Trác Thù hết hồn: “Á á á em mưu sát chồng!”
Xe bất thình lình phanh gấp.
Ưng Đồng Trần nhìn hắn: “Anh nói gì?”
“…” Trác Thù hỏi vặn lại: “Tôi nói gì cơ? Tôi chẳng nói gì cả.”
“Anh nói mưu sát ch…”
“Cha!” Trác Thù cướp lời: “Em đang mưu sát cha đấy! Em quên tôi là đại gia daddy của em ư?”
Ưng Đồng Trần bất lực, dẫu sao Trác Thù cũng là bạn làm ăn của mình.
Ưng Đồng Trần lại tăng tốc, Trác Thù vội vàng thắt dây an toàn: “Sao em lái xe nhanh thế?”
Ưng Đồng Trần: “Chở anh đi đầu thai, trên đường xuống suối vàng anh nhớ bảo trọng.”
Nếu lái xe với tốc độ 800 km/h, kiếp sau anh phải gọi tôi là daddy.
___
Bên lề:
???? Chú thích truyện:
(*) Trong truyện tác giả ghi tốc độ xe là 70 mại và 800 mã.
Mại (mile – dặm Anh) = 1,609344 km
Mã (yard) = 0,9144 m
Đây đều là đơn vị trong hệ đo lường Anh và Mỹ.
Tuy nhiên ở Trung Quốc, do nhầm lẫn về cách đọc nên người ta nói 70 mại nghĩa là 70 km/h, 800 mã nghĩa là 800 km/h.
(*) 70 km/h là tiếng lóng Trung Quốc.
Trong một vụ tai nạn giao thông, qua quá trình điều tra, cơ quan chức năng thông báo nguyên nhân tai nạn là do xe ô tô chạy với vận tốc 70 km/h.
Nhưng người dân phát hiện ra nhiều điểm nghi vấn như vận tốc tối đa được phép trên con đường đó là 50 km/h, tuyến đường lại cực kì nhiều chốt bắn tốc độ, khoảng cách mà cơ thể nạn nhân văng xa bla bla.
Túm váy lại, 70 km/h là từ lóng biểu thị sự bất mãn với chính quyền.
Mình tìm hiểu rồi giải thích sơ sơ thôi chứ hỏng có liên quan đến cốt truyện.
Tác giả hay dùng mấy từ bắt trend í mà.
(*) 88888 tệ là hơn 300 triệu VND nhoa..