Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 12: Khách Sạn Anh Đi Không
Edit: Một bông hoe xinh xẻo
___
Vào tiết chào cờ hôm thứ hai, các thầy cô chủ nhiệm phải đứng trước lớp mà họ phụ trách.
Đồng phục học sinh được thiết kế theo kiểu âu phục váy ngắn và quần short.
Các cậu ấm cô chiêu khóa trên mình những bộ cánh đúng là hết sảy, có điều học sinh chẳng chịu nghiêm túc xếp hàng.
Đa số các lớp đều nhốn nháo xiêu vẹo, học sinh túm tụm nói chuyện phiếm.
Duy chỉ có lớp 10A2 là ngay hàng thẳng lối.
Dõi mắt nhìn lại, hóa ra thầy chủ nhiệm lớp đó đứng ngay đằng trước, dáng người anh mảnh khảnh cao ráo, làm tấm gương mẫu mực cho học sinh noi theo.
Trịnh Thực Nam rón rén nhích từ lớp 10A1 đến bên cạnh anh, thì thầm: “Hướng chín giờ là cô giáo Sinh học mới chuyển tới, thay cho giáo viên cũ nghỉ hưu.
Cậu thấy có xinh không?”
Ưng Đồng Trần nhìn thẳng tắp: “Xinh.”
Trịnh Thực Nam: “Tôi định mời cô ấy một bữa.”
Ưng Đồng Trần liếc Trịnh Thực Nam bằng ánh mắt cổ vũ: “Ý hay đấy.
Anh định mời cô ấy ăn gì?”
“Ăn sáng.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Ưng Đồng Trần: “Chúc anh may mắn.”
“Cảm ơn người anh em.
Nhân lúc các thầy cô khác còn chào cờ, tôi chuồn đến căng-tin gọi món trước.
Lát nữa cậu dẫn cô ấy đến nhé.”
Trước khi đi, Trịnh Thực Nam còn ngượng ngùng nở nụ cười: “Tôi muốn dành cho cô ấy một bất ngờ.”
“Được.”
Kết thúc tiết chào cờ, thầy trò cả trường ùa đến căng-tin.
Ưng Đồng Trần cất bước đến chỗ cô giáo Sinh học trẻ trung xinh đẹp kia: “Xin chào, anh là Ưng Đồng Trần.”
Cô giáo Sinh học vừa mừng rỡ vừa ngỡ ngàng, e thẹn nhìn anh: “Em biết ạ, hâm mộ anh đã lâu.
Anh cứ gọi em Sanh Vu là được.”
Ưng Đồng Trần khách sáo cười đáp lại: “Vậy được.
Sanh Vu, em có muốn ăn sáng không?”
“Dạ.” Sanh Vu gật đầu đồng ý, vén lọn tóc mai ra sau tai.
“Cùng đi nhé.” Ưng Đồng Trần sóng vai đi cùng cô: “Em biết thầy Trịnh lớp 10A1 không?”
Sanh Vu: “Không ạ.
Em mới đến dạy từ tuần trước, chưa biết hết mặt mọi người.”
“Đợi lát nữa anh giới thiệu cho em làm quen, anh ấy là một giáo viên Toán rất yêu nghề…”
“Thầy ơi!” Bỗng dưng gần đó truyền đến tiếng cười đùa, Trác Tử và mấy nữ sinh khác nháy mắt ra hiệu với anh: “Thầy Ưng fighting!”
Ưng Đồng Trần: “?”
Nữ sinh: “Thầy Ưng đẹp trai nhất! Thầy Ưng cố lên!”
Ưng Đồng Trần: “???”
Trác Tử mập mờ nhìn Sanh Vu như thể mẹ già nhìn con dâu, cười toe toét: “Thầy Ưng thích mẫu con gái như nào ạ?”
Ưng Đồng Trần: “Thầy thích Nữ thần Tự do.
Được rồi, các em mau đi ăn sáng đi.
À còn nữa, Trác Tử, tiết thể dục em đến văn phòng gặp thầy, thầy có chuyện muốn hỏi em.”
Trác Tử: “Yes sir!”
Đợi mấy nữ sinh kéo nhau đi hết, Sanh Vu mới cười nói: “Anh thân với các trò thiệt đó.”
“Vậy ư?” Thật ra Ưng Đồng Trần chẳng có mẹo nào để giao tiếp với học sinh, chỉ nghiêm túc hoàn thành công việc một cách tốt nhất có thể.
Anh cũng không cố tình thân thiết với học sinh quá mức, miễn phát sinh thêm rắc rối.
Về vấn đề này, anh tự tin kinh nghiệm đầy mình.
Căng-tin nhân viên ở ngay đối diện với căng-tin học sinh.
Lúc cả hai đến nơi đã có người xếp hàng lấy bữa sáng từ trước.
“Đồng Trần! Ở đây này!” Trịnh Thực Nam chọn bàn ở chính giữa căng-tin, vẫy tay với họ.
“Chúng ta qua bên kia nhé, thầy Trịnh đã lấy giùm hết rồi.” Ưng Đồng Trần dẫn cô về phía đó, tự nhủ sẽ cầm bữa sáng của mình đi luôn, không quấy rầy Trịnh Thực Nam tán gái.
Nhưng nào có ngờ…!
“Đồng Trần, cậu đi đâu?” Trịnh Thực Nam cắn bánh bao: “Sao mới đến mà đã đi rồi? Chú em không nể mặt anh đây hả?”
Ưng Đồng Trần lén nháy mắt về phía Sanh Vu.
“Hở?” Trịnh Thực Nam bẽn lẽn nhìn Sanh Vu rồi hỏi anh: “Cậu ngại ngồi gần em ấy á? Không sao, lại đây ngồi với anh nè.”
Ưng Đồng Trần: “…” Đồ đần.
Ưng Đồng Trần đành ngồi cạnh Trịnh Thực Nam.
Trịnh Thực Nam thẹn thùng gắp cho Sanh Vu một chiếc bánh bao thịt nóng hôi hổi, sau đó chả ho he thêm tiếng nào, quay sang gắp thức ăn cho Ưng Đồng Trần, nào là bánh bao, nào là sữa đậu nành, nào là sandwich, nào là trứng gà…!
Đậu má rốt cuộc ông Trịnh này tán ai vậy???
Ưng Đồng Trần không chịu nổi nữa, bèn huých chân Trịnh Thực Nam dưới bàn.
Trịnh Thực Nam sợ hết hồn chim én, vô thức nhấc chân đạp một phát vào đùi Sanh Vu.
Trịnh Thực Nam: “!!!”
Sanh Vu: “…”
Ưng Đồng Trần đỡ trán.
*
Đến tiết thể dục, trong văn phòng chỉ còn lác đác vài thầy cô.
“Thưa thầy.” Trác Tử đứng ở cửa ới một tiếng rồi lon ton chạy đến chỗ Ưng Đồng Trần: “Mr.
Ying, em đây ạ.
Thầy tìm em có việc gì ạ? Chẳng lẽ lại có bài kiểm tra Unit nữa?”
“Đâu có.” Ưng Đồng Trần ngẩng mặt lên khỏi giáo án: “Ngày mai nhé.
Mai mới kiểm tra tiếp.”
“Hức.”
Ưng Đồng Trần xoay ghế đối diện với Trác Tử, nhìn cô nhóc cười vô tư mà không biết nên mở miệng như nào.
Trác Tử bị anh nhìn một hồi, bưng mặt thỏ thẻ: “Em mạnh dạn hỏi thầy, em xinh hông ạ?”
Aiz.
Học sinh hồn nhiên đáng yêu bao nhiêu, anh càng xót xa bấy nhiêu.
“Trác Tử, chuyện là thế này, mấy hôm nay thầy định tổ chức thăm hỏi gia đình học sinh nên muốn tìm hiểu trước.” Ưng Đồng Trần lựa lời: “Em có thể kể một chút về phụ huynh nhà em được không?”
“Thầy muốn đến nhà em ạ?!” Trác Tử hớn hở nhìn anh: “Lúc nào thầy đến ạ? Để em về nhà mở party hoan nghênh thầy!”
“Không cần rình rang vậy đâu.” Ưng Đồng Trần xua tay: “Thầy chỉ cần nắm sơ qua tình hình thôi, nhà em có mấy người?”
Trác Tử đáp: “Bốn ạ.
Cha mẹ em, em và một lão già mất nết nữa.”
Ưng Đồng Trần: “?”
Trác Tử: “Là anh trai em ạ.”
Ưng Đồng Trần ngập ngừng hỏi tiếp: “Vậy…!cha mẹ em bận rộn không?”
Trác Tử thưa: “Không ạ.
Cha mẹ giao hết công việc cho anh em, anh trai em khá bận, cả tháng trời chẳng thấy tăm hơi đâu.
Có điều nhờ anh ấy gánh vác nên nhà em ngày càng khá giả hơn.”
Xem ra anh Trác là người đáng tin cậy.
Ưng Đồng Trần giả vờ lơ đãng hỏi: “Thế dạo này cha em có bận việc gì không?”
“Cha em ra nước ngoài du lịch rồi, ngay cả hôm khai giảng cũng không chịu về!” Trác Tử lên án.
“Còn mẹ em?”
“Đi cùng cha em ạ, cả hai xuất ngoại rong chơi không biết đường về luôn.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Aiz.
“Chừng nào thì họ về nước?”
“Sắp rồi ạ.” Trác Tử trả lời.
Sắp…!
Trùng khớp với tin nhắn gửi vào nhóm chat tối qua.
Ở nước ngoài sắp về, vừa về đã hẹn người ta đến khách sạn, lại chắc chắn không phải mẹ Trác Tử.
Giới thượng lưu thật dơ dáy!
Im lặng một lát, Ưng Đồng Trần gật đầu: “Ừm, thầy đã biết đại khái tình hình nhà em.
Khi nào cha mẹ về, em hãy hỏi ý kiến gia đình xem thầy ghé nhà thăm hỏi có được không nhé.”
“Vâng ạ! Thầy nhất định phải đến chơi nha! Thầy có ghét món nào không, để em dặn dì giúp việc ạ.” Trác Thù cười tít mắt hỏi.
“Không, em chăm chỉ học hành là món quà ý nghĩa nhất dành cho thầy cô.”
“Ầu, thầy trả lời như ban chính phủ ấy!” Trác Thù tặc lưỡi, nhỏ giọng nói: “Hôm trước em thấy thầy mặc áo may ô ăn sáng ở quán mì đối diện trường, lúc đó nom thầy ăn ngon lành lắm á.”
“E hèm.”
Trác Thù cười hí hí, định quay về lớp.
“Chờ chút.” Ưng Đồng Trần gọi cô nhóc lại, Trác Tử thắc mắc quay đầu lại.
Anh lưỡng lự nói: “Nếu…!Nếu có chuyện buồn lòng, em có thể tìm thầy hoặc các thầy cô khác tâm sự.”
“Dạ!” Trác Tử giơ tay chào kiểu quân đội: “Thầy tốt ghê!”
“Còn có…”
“Còn gì ạ?”
Ưng Đồng Trần hắng giọng: “Chuyện thầy mặc áo may ô chạy bộ buổi sáng, và ăn mì…”
“Thầy yên tâm ạ! Em sẽ giấu chuyện đó tận đáy lòng, tuyệt đối không chia sẻ với ai! Hí hí…”
Ưng Đồng Trần: “…”
Trác Tử vừa rời đi, Phó Lữ lập tức kéo ghế đến ngồi cạnh anh, cười gian: “Thầy Ưng, em cũng muốn coi anh mặc áo may ô như nào.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Phó Lữ: “Em bảo anh nè, anh thử so tủ quần áo nhà mình với các thầy cô khác của tổ tiếng Anh đi.
Anh xem tụi em ai chẳng trưng diện đến trường, còn anh giống như chủ kho bán sỉ áo sơ mi.
Nếu không nhờ gương mặt này, anh nghĩ anh có thể đứng đầu bảng xếp hạng nhan sắc giáo viên hả?”
Ưng Đồng Trần: “Quá khen.”
“Em không khen anh!” Phó Lữ tò mò nhìn anh từ đầu đến chân: “Có một vấn đề làm em băn khoăn bao lâu nay, em rất muốn biết tại sao ngày nào anh cũng mặc áo sơ mi? Hình như toàn áo dài tay nữa nhở? Mùa hè anh không thấy nóng hả?”
Nóng chứ.
Còn rất đơn điệu nữa.
Nhưng anh chẳng còn cách nào khác, ban đầu ép bản thân phải mặc, mặc nhiều đâm ra quen.
Sơ mi quần âu thật tuyệt biết bao, đi đâu cũng mặc được, không bao giờ lỗi thời, cũng chẳng hoa hòe hoa sói.
“Vì rẻ.” Ưng Đồng Trần đáp.
“Rẻ cỡ nào?”
“Em không biết hả?” Ưng Đồng Trần nghiêm mặt đáp: “Áo sơ mi chỉ có 9 bảng 15 xu.”
Phó Lữ: “…”
(*) 9 bảng 15 xu Anh vào khoảng gần 300 000 VND, khoảng hơn 80 Nhân dân tệ Trung Quốc.
*
Thoắt cái đã đến thứ sáu, Ưng Đồng Trần dạy xong tiết cuối cùng, một tuần làm việc lại kết thúc.
Cơ mà sẽ gặp chuyện khó khăn hơn.
Anh đến căng-tin mua cơm tối mang về, vừa ăn vừa đọc tài liệu K.W để giới thiệu cho đối tác, loa bluetooth còn phát bài nghe tiếng Anh.
Anh mải mê đọc đến nỗi quên ăn, còn thừa hẳn nửa suất cơm.
Làm việc đến hơn 10 giờ tối, Ưng Đồng Trần đứng dậy vươn vai, ra khỏi thư phòng rót nước uống.
Lúc ngang qua phòng khách, anh khựng lại nhìn ghế sô pha.
Chẳng hiểu sao cảnh tượng say xỉn ngày ấy lại hiện lên trong tâm trí.
Mạnh Công đưa anh và Trác Thù về nhà liền đi, hắn nằm vật xuống ghế, ôm chặt anh không chịu buông.
Tiếc rằng sô pha không chứa nổi hai người đàn ông trưởng thành, anh bèn đập hắn một trận, bấy giờ mới chịu nằm yên.
Nhớ đến đó, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Đã lâu rồi chưa gặp hắn.
Ngày mai là cuối tuần, quả là một dịp thiên thời địa lợi, liệu nhân có hòa hay không?
Anh mở danh bạ, nhìn số điện thoại được ghi chú là “Hợp tác bền vững”, sửa nó thành tên Trác Thù rồi ấn gọi.
Bên kia không bắt máy.
Anh đặt điện thoại xuống đi rót nước, vừa uống xong thì điện thoại đổ chuông inh ỏi.
Đúng như anh đoán, là Trác Thù gọi lại.
Âm thanh hơi khàn, giọng hắn lộ rõ sự mỏi mệt: “Có chuyện gì?”
“Khách sạn, anh đi không?”
Trác Thù: “…”
Đi cái cục cớt.
Hắn xuất ngoại công tác gần một tuần, cả tuần chẳng hỏi han động viên lấy một câu.
Vừa về nhà nằm ngủ một lúc, định bụng nghỉ ngơi cho đỡ lệch múi giờ, vậy mà lại bị người vô tâm này đánh thức, mở miệng đòi đi khách sạn vắt kiệt hắn.
Còn coi hắn là người nữa không?
Bé cưng coi hắn là món đồ chơi thì có.
Trác Thù từ chối: “Không.”
Ưng Đồng Trần thở dài: “Tiếc nhỉ, tôi vừa học được tư thế mới.
Vậy anh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
Ba phút sau…!
Trác Thù mở choàng mắt, lạnh lùng gọi lại, hùng hồn ra lệnh: “Bourdon, không gặp không về!”.