Đọc truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến – Chương 1: Người Trong Cuộc Đang Rất Hối Hận
Edit: La Phong Hoa
___
2 rưỡi đêm, tại khách sạn Bourdon, trong một căn phòng trên tầng cao, có chàng trai tuấn tú ngồi trên bệ cửa sổ, nhàn nhã ngắm cảnh đêm.
Chàng trai cao ráo khoác hờ áo choàng tắm, cổ áo phanh ra, làn da trắng chi chít dấu hôn đỏ rực.
Hết thảy đều chứng minh căn phòng này vừa diễn ra một cuộc vận động nóng bỏng cỡ nào.
Chàng trai châm điếu thuốc, thẫn thờ nhả ra vài vòng khói.
Khói thuốc tan dần làm khung cảnh trong căn phòng rộng rõ ràng hơn.
Sau cơn phê anh bắt đầu đê mê, ngẫm nghĩ ba vấn đề…!
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Thằng đần ngáy o o trên giường này là ai?
Vấn đề đầu tiên dễ trả lời nhất.
Ưng Đồng Trần, nam, 27 tuổi, cha mẹ đã li hôn, hiện tại đang công tác ở trường tư thục quốc tế dành cho tầng lớp quý tộc, một giáo viên tiếng Anh cấp 3 hết sức bình thường.
Hôm qua vẫn còn zin.
Bây giờ anh đang ở trong khách sạn năm sao tọa lạc ngay trung tâm thành phố.
Nếu không phải tối qua xảy ra sự cố, anh tuyệt đối sẽ không đến đây đốt tiền trong khi sắp sửa khai giảng.
Còn vấn đề thứ ba khá khó nói.
Trên giường đôi rộng 2m, một người đàn ông lạ hoắc nằm ngủ khò khò, mấy vết cào sau lưng hắn là kiệt tác của anh.
Người đàn ông nằm nghiêng trưng ra một bên mặt.
Gương mặt hắn hoàn mỹ như hòn ngọc quý được bậc thầy điêu luyện chạm khắc thành tuyệt tác để đời.
Thật lòng mà nói, chỉ vì bản mặt hắn quá hợp gu, không thì anh cũng chẳng bồng bột đến nỗi tình một đêm, càng không ngồi đây nhập tịnh sau phóng tinh như này.
Đang nghĩ thì chỗ nào đó lại đau âm ỉ, anh cay cú chạy đến cạnh giường, đạp người đàn ông kia một phát.
Ai dè hắn ngủ như heo chết trôi sông, đạp thế nào cũng không tỉnh, thậm chí còn ngủ say hơn.
Anh lại đạp thêm vài phát rồi bò lên giường.
Tiền phòng đắt cắt cổ, đằng nào cũng phải trả, chẳng thà tranh thủ nằm thêm.
Chuyện là do anh chứ trách ai được.
Hôm qua là sinh nhật anh.
Ưng Đồng Trần bèn về nhà một chuyến, ăn bánh kem mà ông chú chuẩn bị, rồi quay về trường để họp.
Họp xong, tổ trưởng bưng ra một hộp bánh kem.
Đến tối, ông bạn gay chí cốt – Mạnh Công – mời anh một bữa, gọi tiếp đĩa bánh kem cỡ nhỏ…!
“…”
Sau đó, Mạnh Công dẫn anh đến gay bar mà anh chàng thường đến.
Họ ngồi ở chính giữa, trông hết sức nổi bật nhưng chẳng ai thèm bắt chuyện.
Mãi đến khi anh đi toilet, rời khỏi Mạnh Công thì mới có người tán tỉnh.
“Giai kia là người yêu em à?” Một thanh niên to con hỏi, đồng thời kéo khóa quần chuẩn bị xả lũ.
Ưng Đồng Trần chẳng muốn tán phét trong tình trạng này.
Thật ra anh còn mải nghĩ về cuộc họp hôm nay, tổ trưởng phân công anh dạy lớp 10, mà anh còn phải hướng dẫn một đám lính mới vừa ra trường.
“Nếu không trả lời thì anh coi như là không phải nhé.” Thanh niên to con vẩy chim, đắc ý hấp háy mắt với Ưng Đồng Trần, ra hiệu anh nhìn xuống: “Em thấy anh thế nào?”
“Ớt còn xanh và non lắm.” Anh ngửa mặt nhìn trời, thở dài: “Bé quá, aizz.”
Tuy rằng trai tơ khá đáng yêu, nhưng léng phéng với mầm non tổ quốc thì áp lực lắm.
“Ý mày là gì?!” Thanh niên to con nổi cơn tam bành, kéo phắt khóa quần lên: “Đồ mắt toét, tao không tin mày tìm được ai to hơn tao!”
Thanh niên hậm hực rời đi, bấy giờ Ưng Đồng Trận mới sực tỉnh…!Hình như anh vừa xòe ô khi thượng đế rải hoa đào?
Lúc quay về quầy bar, anh thấy bên cạnh Mạnh Công có thêm người.
Mạnh Công có thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn căng tràn sức mạnh, mạch máu dưới da nổi gồ lên.
Anh định để hai người có không gian riêng, nhưng tự dưng người kia lại chủ động nhắc đến anh: “Giai vừa nãy ngồi đây là người yêu anh à? Ở gay bar mà còn ăn mặc kín mít như thế, thật mưu mô! Em chẳng thèm thảo mai như thế đâu.”
Ưng Đồng Trần: “…”
Ngay sau đó, cậu trai lập tức thấy cái người “mưu mô” trong mồm mình lù lù đi tới giống như sắp đi đường quyền đến nơi, cậu ta sợ suýt xỉu.
Ưng Đồng Trần đứng cách cậu ta một bước, lãnh đạm nheo mắt nhìn.
Anh mất kiên nhẫn nới lỏng cà vạt, bặm môi hỏi: “Mưu mô?”
Lúc trước cậu ta chưa nhìn kĩ anh xấu đẹp ra sao, giờ nhìn xong thì đơ ra.
Ưng Đồng Trần ngán ngẩm lườm cậu ta, kính gọng vàng che giấu phần nào biểu cảm.
Anh nhếch môi cười, mang đến cảm giác vừa lịch thiệp vừa ngả ngớn.
Ưng Đồng Trần là một nhà giáo gương mẫu mắc bệnh nghề nghiệp.
Anh chưa kịp mở miệng phê bình quần rách và hình xăm của cậu trai, nào ngờ người ta đỏ mặt tía tai.
Ngoan lắm, giống hệt nữ sinh lớp anh.
Hễ mắc lỗi là lại xấu hổ đỏ mặt, còn biết ngại là còn uốn nắn được.
“Em có thể hẹn anh…” Cậu trai bẽn lẽn cười khúc khích, đang nói thì bị Mạnh Công ngắt lời.
“Rốt cuộc ông cũng về rồi.” Mạnh Công như được đại xá, quệt mồ hôi trán, ngoái lại nói: “Xin lỗi em nhé, anh cũng là 0.”
Cậu trai nhìn Mạnh Công kiểu “mày bị đin à”, sau đó mong mỏi nhìn về phía Ưng Đồng Trần.
Mạnh Công đã quen với ánh mắt như vậy từ lâu, giải thích: “Ờ, nó cũng là 0.”
“Cái éo gì vậy, hai anh chơi 00 à.” Con tim mong manh của cậu trai vỡ tan tành, giậm chân ngúng nguẩy bỏ đi.
Ưng Đồng Trần: “…”
Mạnh Công: “Ha ha, lần nào tôi cũng bị nhận nhầm.”
Ưng Đồng Trần cạn lời.
Mạnh Công rớt nước mắt: “Vì đô con nên đến giờ tôi vẫn còn zin, đáng thương hết sức.
Chẳng lẽ bông cúc bé bỏng này phải đóng mạng nhện đến chết già à?”
“Tôi với ông đều thế.” Anh nâng ly rượu: “Nào, cụng ly chúc mừng sinh nhật, điều ước năm nay là cả hai thoát ế thành công.”
“Khó đấy.” Mạnh Công chẳng hi vọng gì.
Mạnh Công thường đến gay bar, cái nơi ngay cả nhân viên cũng là gay, ấy vậy mà đến nay anh chàng vẫn chưa tìm được nửa kia, thế thì nơi khác càng khó.
“Vậy tìm ai đó ngắt cúc đi.” Ưng Đồng Trần chớt nhả.
“Nghe có vẻ dễ hơn đó.” Mạnh Công cười phớ lớ, lại nhìn cách ăn mặc chỉn chu của Ưng Đồng Trần.
Quần áo công sở phẳng phiu, áo sơ mi cài đến tận cúc trên cùng, quần tây không một nếp nhăn, nom rất gọn gàng.
Gương mặt điển trai, đôi mắt đen láy, đuôi mi hẹp dài, kết hợp với cặp kính gọng vàng khiến cách ăn vận nghiêm chỉnh thêm phần cấm dục.
Phong cách đó khiến anh đi đâu cũng thu hút ánh nhìn, nhưng đồng thời cũng vô tình chặn mất thính.
Bởi chính thần thái đấy lừa nên những người tỏ tình với anh đều là 0.
Thật bất hạnh làm sao.
Mạnh Công thở dài thườn thượt: “Ông xem lại ông đi, ngoài sơ mi ra, tủ nhà ông chả còn cái áo nào sất!”
“Tôi là đỗ nghèo khỉ.” Ưng Đồng Trần đáp một câu làm Mạnh Công á khẩu.
Đúng lúc tám chuyện banh nóc, họ đột nhiên nghe thấy tiếng sụt sùi.
Cả hai quay sang nhìn, thấy bàn bên cạnh là một thanh niên ăn diện đang lau nước mắt.
“Gì vậy? Tôi chỉ bảo mình nghèo thôi mà, chẳng lẽ trúng tim đen cậu ấy luôn?” Ưng Đồng Trần ngạc nhiên.
“Khổ thân quá.” Mạnh Công cũng hùa theo.
Thanh niên nghe thấy họ xì xào bèn lắc đầu, ngước mắt nói: “Không liên quan đến các anh ạ.”
Ưng Đồng Trần rút khăn giấy đưa cho cậu: “Lau cẩn thận, mascara lem rồi kìa.”
“Cảm ơn anh.” Thanh niên lại cắm cúi lau, càng lau càng tức, điên tiết vò khăn giấy ném đi.
Mạnh Công là một người rất nhiệt tình, ân cần hỏi thăm: “Chú em có chuyện gì à?”
Thanh niên mếu máo không biết nên kể từ đâu, đành hỏi câu đơn giản nhất: “Các anh biết em ạ? Em trong giới giải trí.”
Mạnh Công ngắm nghía thanh niên rồi đáp: “Không quen, anh đây trong giới quý bà.”
Mạnh Công là huấn luyện viên của một phòng tập gym chuyên phục vụ giới thượng lưu.
Ưng Đồng Trần lại chêm thêm một câu: “Không quen, anh đây trong giới rich kids.”
Học sinh của anh giàu gấp vạn lần anh.
Thanh niên đần mặt ra: “Tương lai các anh rộng mở quá.” Dứt lời, thanh niên lại não lòng: “Em chỉ là nghệ sĩ hạng bét của bét.
Em họ Chân, tên là Chân Minh Hâm ạ.”
(*) Minh Hâm nghĩa là tiền tài xán lạn.
Dụng ý đặt tên.
Thanh niên không dám nói rằng, cậu còn bị người đại diện “dắt khách” nữa.
Nghe phong thanh có đại gia muốn bao cậu, người đại diện lập tức đóng gói thắt nơ, gửi cậu đến khách sạn luôn.
May thay cậu trốn được, vắt chân lên cổ mà đến quán bar này.
Lúc mới vào nghề, cậu nghe nói khá nhiều đại gia có sở thích quái dị, nhưng cậu không ngờ mình cũng có ngày này.
Năm nay cậu mới là sinh viên năm bốn, chẳng lẽ lại trở thành “kiều nam” bị bao nuôi sao?
Hơn nữa, mấy lão thích nuôi bồ nhí chắc chắn chả phải hạng tốt lành gì! Nhất định là lão già bụng phệ ế vợ!
“Em còn là sinh viên à?” Ưng Đồng Trần thấy ba lô của thanh niên treo móc khóa in logo trường đại học trong vùng.
“Vâng ạ.”
Ưng Đồng Trần xem đồng hồ, giờ cấm cửa của đại học là 11 giờ, nhíu mày nói: “Nếu em muốn tìm người tâm sự thì kể đi.
Còn không thì ngoan ngoãn về kí túc xá ngay.”
Chân Minh Hâm quan sát hai người một lát.
Một anh thì cao to lực lưỡng, thoạt nhìn rất tử tế.
Còn anh kia cao ráo lạnh lùng, chẳng hiểu sao toát lên khí thế giống thầy chủ nhiệm.
Cậu nghĩ ngợi một hồi, quyết định thử xem sao: “Em dây vào một người đàn ông.
Người ta nằng nặc đòi gặp em, nhưng em không muốn.”
Chồi ôi thích thế! Mạnh Công – người đang rất muốn thoát ế cảm thấy khó hiểu: “Sao không muốn?”
Chân Minh Hâm nức nở: “Vì em là 1 ạ!”
Mạnh Công: “!!!”
Ưng Đồng Trần: “…”
“À là kiểu cưỡng bức trai nhà lành hả?” Mạnh Công ngượng chín mặt.
Chân Minh Hâm gật đầu lia lịa: “Chưa kể, mọi người ai cũng đẩy em cho lão ta, còn dọa nếu em không chịu thì sẽ sa thải, dìm hàng cấm sóng em nữa.
Từ nghệ sĩ bét của bét xuống làm diễn viên quần chúng luôn, hu hu hu.”
Ưng Đồng Trần: “…”
“Thật quá quắt!” Mạnh Công đập bàn đứng bật dậy.
Thấy Mạnh Công quan tâm như thế, Chân Minh Hâm bèn chạy sang ngồi cùng bàn.
Cậu vừa nốc rượu vừa gào khóc, khóc đến nỗi Mạnh Công xót ruột, lựa lời an ủi: “Em đừng đi, đêm nay anh đưa em về.
Đảm bảo lão kia không làm gì được em.”
Dứt lời Mạnh Công còn gồng tay khoe cơ bắp: “Anh rất power!”
Chân Minh Hâm nhìn Mạnh Công bằng đôi mắt long lanh, hâm mộ nói: “Ước gì em cũng power như anh.”
Ưng Đồng Trần: “Em đừng ước thế.
Power như vậy thì ế chổng mông.”
Mạnh Công đã hứa là làm, hộ tống Chân Minh Hâm an toàn về nhà.
Họ vừa ra khỏi bar, điện thoại Chân Minh Hâm rung lên, là người đại diện của cậu gọi đến.
Cậu sợ không dám bắt máy: “Thôi toang rồi, chắc chắn em sẽ bị ăn chửi té tát.
Nếu em không chịu gặp, ngộ nhỡ lão ta trả đũa thì sao?”
Ưng Đồng Trần châm điếu thuốc, xắn tay áo lên để lộ cẳng tay gầy guộc: “Lão ta ở đâu?”
Chân Minh Hâm nhìn Ưng Đồng Trần mảnh khảnh, lại nhìn sang Mạnh Công cường tráng mà thấy an tâm, nuốt nước miếng nói: “Anh ơi, anh định đánh lão ta ạ?”
“Chúng ta là người văn minh.” Ưng Đồng Trần bảo: “Phải giải quyết thật văn minh.”
“Giải quyết kiểu gì ạ?”
“Báo cảnh sát.”
Chân Minh Hâm: “…” Đúng! Nhưng cậu không dám!
“Ông Mạnh này, ông đưa cậu ấy về đi, tôi báo cảnh sát.”
“Ừ, ông cố lên.” Mạnh Công rất tin tưởng Ưng Đồng Trần.
Có điều trong mắt Chân Minh Hâm, họ chỉ là châu chấu đá xe, cậu lo lắng nói: “Lỡ…!lỡ như…”
Song, cậu bị Ưng Đồng Trần liếc xéo một phát, thế là bật ra luôn: “Khách sạn Bourdon, phòng 2808!”
(*) 2808 trong tình yêu: nghĩa là anh cho em cuộc sống vật chất.
Một số trường hợp có thể hiểu là anh nuôi em…!
Ưng Đồng Trần nhìn họ đi xong, mới xoay người đi về phía khách sạn.
…!
Phòng 2808.
Anh đứng trước cửa, lấy điện thoại ra bấm sẵn 110, lên kế hoạch kĩ càng.
Đầu tiên là báo cho người kia biết sức khỏe của Chân Minh Hâm không ổn.
Đại loại như bị trĩ, nứt kẽ hậu môn, rối loạn tâm thần và hành vi hoặc tự dưng bị AIDS các kiểu.
Bệnh cụ thể thì phải gặp mới quyết định được.
Nếu người kia vẫn cưỡng ép thì anh sẽ giả bộ nhầm phòng, sau đó rời đi, tố cáo với cảnh sát là phòng này gọi trai bao.
Có lẽ chỉ cần bước đầu là mọi chuyện sẽ được giải quyết, anh không tin có người chịu chơi bời hoa lá với căn bệnh thế kỉ AIDS.
Anh bấm chuông.
Tiếng bước chân đều đều truyền ra từ trong phòng ngày càng gần.
Bao nhiêu cách đối phó lũ lượt kéo đến trong đầu anh.
Cho đến khi cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông khôi ngô mặc áo choàng tắm đứng bên trong, tóc còn đẫm nước.
Giọt nước trượt trên cổ, men theo đường cong cơ bắp mà chui xuống nơi bí ẩn nào đó.
“Đến rồi?” Giọng người đàn ông trầm ấm quyến rũ, dung mạo càng hút hồn hơn.
Trong khi Ưng Đồng Trần đang săm soi hắn, người đàn ông cũng cẩn thận xem xét anh, hơi nhướng mày.
Tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng người đàn ông khẽ nhịp chân xuống sàn nhà phát ra âm thanh rõ ràng.
Ưng Đồng Trần ngước mắt, ậm ừ trả lời: “Ừm.”
“Vào đi.” Người đàn ông bình tĩnh né sang một bên để nhường đường, lại nhịp chân thêm lần nữa.
___
Bên lề:
???? Lời ê đít tờ: Tác giả chơi chữ, đọc trại, dùng từ đồng âm hoặc những từ đọc gần giống nhau khá nhiều nên có lúc mình cũng hơi bung lụa để “uốn” theo tác giả.
Gõ chữ trong hoang mang.
TT_TT.