Bạn đang đọc Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành – Chương 222
Chương 223
Cuối cùng Nam Lãnh căng quai hàm, anh nghiến răng, từng chữ thốt ra như bị đè ép một cách thô bạo.
“Nam Kinh.” Anh thề anh sẽ khiến kẻ đứng đằng sau kia sống không bằng chết.
Mười giây cuối cùng, màn hình đã chuyển sang hình ảnh của bom hẹn giờ, từng tiếng đếm ngược như rút cạn hy vọng được sống trong lòng mỗi một người tại đại sảnh.
Năm giây…
Nam Lãnh nghiêng mặt nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Ngôn, ánh mắt của anh không còn sự phức tạp hay bí ẩn thường thấy.
Anh đang bày ra toàn bộ suy nghĩ của mình ngay lúc này cho Hàn Dĩ Ngôn rõ thông qua cặp mắt sâu hun hút.
Cứu người quan trọng nhất.
Và đó là toàn bộ ý anh muốn truyền đến Hàn Dĩ Ngôn.
Khi còn một giây cuối cùng giọng nói chứa đựng sự nhẫn nhịn và thỏa hiệp của người đàn ông vang lên.
“Hàn Mạt Nhu.”
Đồng hồ ngay sau đó dừng lại ở 00:00:32.
Nửa giây đã cứu sống tất cả bọn họ.
Năm xưa Nam Kinh quen với mẹ của Hàn Dĩ Ngôn tức Hàn Mạt Nhu trước, sau lại vì rung động bởi vẻ đẹp hoạt sắc thiên hương của mẹ Nam Lãnh tức Sơ Vân mà rời bỏ Hàn Mạt Nhu nhưng ông vẫn bồi thường cho bà một số tiền đủ cho bà sống hết quãng đời về sau.
Tiếc là Hàn Mạt Nhu cứng đầu không chấp nhận cái giá này.
Bà cho rằng nó quá rẻ rúm không xứng với những gì bà đã hy sinh.
Bà ra sức ép Nam Kinh phải cưới mình dù là làm vợ bé bà cũng chấp nhận nhưng Nam Kinh và cả Nam gia đều không đồng ý.
Khi Nam Kinh còn đang sức đầu mẻ trán nghĩ cách dàn xếp mọi chuyện thì Nam gia là ba của ông cũng là ông nội Nam Lãnh đã âm thầm uy hiếp, tống cổ đuổi Hàn Mạt Nhu ra khỏi nước đến một đất nước xa lạ, không người thân quen.
Bọn họ không có tiền, lại không thể quay trở lại nước, dường như Nam gia đã lặng lẽ ở đằng sau chủ mưu tất cả những khó khăn mà họ đang chịu đựng.
Cho đến một ngày Hàn Mạt Nhu phát hiện bản thân đã mang thai, bà sợ nếu Nam gia biết sự tồn tại của cái thai trong bụng bà chắc chắn mãi mãi bà cũng không còn nhìn thấy ánh mặt trời, con của bà sẽ bị bọn họ cướp mất.
Để đảm bảo an toàn và che giấu việc mình có thai, bà cúi đầu thỏa hiệp với ba của Nam Kinh rằng bà sẽ không bao giờ trở về nước cũng không bao giờ xuất hiện làm phiền Nam Kinh nữa.
Tình yêu gì đó đã hóa thành hư vô, tất cả chỉ còn giọt máu ông đã để lại trong bụng bà.
Bà muốn Nam Kinh mãi mãi cũng không hay biết về sự tồn tại của đứa bé, chỉ có vậy bà mới không đánh mất bé con.
Vì nuôi con trai và một đứa con gái của người bạn thân đã có ơn lúc còn sống, bà không thể bỏ rơi đứa bé gái.
Một thân một mình nuôi nâng hai đứa nhỏ thật sự quá khổ.
Đến lúc ấy bà mới hối hận vì xưa kia đã không chịu nhận tiền của Nam gia, hiện tại bà nhìn hai đứa con không đủ ăn no mặc ấm mà trái tim đau như bị cắt làm trăm mảnh.
Bà hận Nam Kinh cũng hận cả Nam gia, nếu vẫn còn ở trong nước ít ra bà có thể ổn hơn một chút, ít ra sẽ để hai đứa bé của mình đủ ăn.
Nhưng ở đất nước xa lạ này, bà không biết ngôn ngữ của họ, họ cũng chẳng hiểu ngôn ngữ của bà, giao tiếp không suôn, trình độ lại không có, chỉ tốt nghiệp cấp ba thì làm được gì tại cái nơi không phải quê hương mình.
Bà chỉ đành xin làm những công việc chân tay, mỗi ngày bà làm từ năm giờ sáng đến mười giờ khuya, về đến nhà nhìn bé gái 7 tuổi đang ôm chặt bé trai 2 tuổi nằm ngủ trên cái chiếu đơn sơ, lạnh lẽo kia mắt bà đỏ hoe, rồi không nhịn được mà bật khóc.
Bà chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ rơi vào hoàn cảnh cơ cực đến mức này, cũng chưa từng nghĩ lòng người lại lạnh bạc đến thế.
Vì làm việc cực nhọc trong một thời gian dài, bà bắt đầu phát sinh mấy bệnh vặt.
Xương khớp cũng đau nhức dù bà chỉ mới hai mươi mấy tuổi.