Bạn đang đọc Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành – Chương 220
Chương 221
“Cứu người… làm ơn.”
“Ai đó gỡ bom đi không thì tất cả chúng ta sẽ chết.”
“Mẹ nó, là tên khốn nào chơi trò này, cút ra đây.”
Nam Lãnh nhíu chặt mày nói nhanh vào bộ đàm.
“Tìm vị trí bom.” Ánh mắt anh thâm trầm quan sát thật kỹ màn hình lớn vẫn đang hiển thị quả bom hẹn giờ.
Còn ba mươi phút.
Thời gian thật sự đang gấp rút, anh không chắc chắn đó có phải bom thật không hay chỉ là một trò đùa quá trớn của kẻ nào đó.
Nhưng trực giác nói cho anh biết kẻ đằng sau đang muốn chơi tới cùng.
Xác xuất bom đó là thật rất lớn.
Có gì khác thường, hình ảnh trên màn hình chiếu có chút thay đổi.
Đồng hồ hẹn giờ trước đó nằm ở ngay vị trí chính giữa thân quả bom nhưng hình ảnh hiện tại anh nhìn thấy đồng hồ hơi lệch về phía bên phải.
Nghĩa là không những có một quả.
Sắc mặt Nam Lãnh hơi biến đổi, anh căng chặt quai hàm lại hạ lệnh.
“Không phải chỉ có một quả.
Lên sân thượng.” Trên màn hình lại biến đổi.
Nam Lãnh nheo mắt, giọng nói lạnh lùng tiếp tục nói vào bộ đàm.
“Thùng rác.”
Bọn chúng đã cài bom khắp khách sạn Vip, thậm chí cả Island Big.
Nếu là cả Island Big xem ra chúng muốn giết sạch người ở đây.
Vô cùng tàn độc.
Đây không phải hành vi của bọn bạo động, Nam Lãnh không nghĩ những kẻ bạo động sẽ thông minh đến mức lên một kế hoạch trêu người như thế này.
Để mua chuộc, điều khiển được Island Big không phải dễ.
Anh hít sâu muốn tìm ra quy luật giấu bom dựa vào hình ảnh hiển thị trên màn hình nhưng không có quy luật nào cả, bọn chúng là giấu một cách tự do.
Nam Lãnh chửi thề một câu.
“Tìm kỹ trong bồn hoa.”
Sức công phá của bom hẹn giờ tùy theo loại, một quả không thể nổ chết cả ngàn người nhưng mười quả chắc chắn phá tung toàn bộ khách sạn.
Hắn ta làm đến mức này, lại còn cố tình gợi ý nơi giấu bom.
Đây rõ ràng là đang khiêu khích.
Mà Nam Lãnh ghét nhất là bị kẻ khác chơi đùa hoặc tính toán.
Anh nghiến răng liên tục quan sát hình ảnh rồi hạ lệnh báo vị trí.
Tám quả bom đã được gỡ, thời gian chỉ còn mười lăm phút.
Đúng lúc này màn hình chuyển hoàn toàn sang khung cảnh khác.
Khi thấy rõ người phụ nữ của mình và Thẩm Thiếu Hàng đang bị trói chặt tay chân, cơ thể Nam Lãnh run một cái.
Bàn tay anh nắm chặt, các khớp xương kêu lên những tiếng khô khốc.
Một giọng nói ngả ngớn xen lẫn ý cười quỷ dị vang khắp đại sảnh.
“Quả là thú vị.
Ha ha.” Sau tiếng cười tàn độc đó hắn lại tiếp tục.
“Nam tổng và giáo sư Hàn có thích món quà ta tặng không?”
Giọng nói này rất xa lạ cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn đều chưa từng nghe qua.
Chỉ đoán chừng hắn không trẻ, tầm tuổi trung niên, trong khoảng bốn mươi đến năm mươi mấy.
Hàn Dĩ Ngôn cũng đã sớm thông báo cho thuộc hạ bên ngoài tập hợp nhưng có vẻ cả Island Big này đã bị một thế lực trong bóng tối thâu tóm.
Tất cả bọn họ đều bị mắc kẹt trong này rồi, dù có trực thăng cũng khó mà thoát nổi.
Rốt cuộc chúng là tổ chức nào? Tại sao nhắm vào hai bọn họ? Có liên quan người mà anh hận nhất chăng?
Hiện tại Hàm Hi Họa đang trong tay chúng, anh hay Nam Lãnh đều không dám khinh suất.
Mà tình huống lúc này bọn anh đang ở thế yếu, chỉ có thể ra sức gỡ bom trước.
Nam Lãnh lạnh lùng cất tiếng, ánh mắt anh đảo khắp đại sảnh.
“Ông là ai? Mục đích của ông là gì?” Lại quay trở về hình ảnh Hàm Hi Họa đang nằm cong người hôn mê.
Thẩm Thiếu Hàng cũng không tỉnh táo.
Anh đoán cả hai đã bị đánh thuốc.
Giọng nói của hắn lần nữa bay khắp sảnh tiệc.
“Ta muốn chơi với các người một trò, thế nào?”
“Nói.” Nam Lãnh lạnh giọng, anh không hề chú ý đến Hàn Dĩ Ngôn, anh chỉ biết vợ và bạn anh đang gặp nguy hiểm.
Nếu hắn muốn chơi, được.
Anh chơi.
Ai mới là kẻ điều khiển trò vẫn chưa chắc đâu.