Bạn đang đọc Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành – Chương 17
Chương 17
“Có ma.” Nhắc tới liền thấy rợn tóc gáy, mẹ nó cái vật trắng trắng hình người kia cô không chắc có phải ma không nhưng thực sự rất đáng sợ.
Rồi cô nghe tiếng cười khẽ của người đàn ông.
Hàm Hi Họa có thể đoán đây không phải sinh viên nam mà là giảng viên nào đó, vẫn còn trẻ nhưng cũng không quan trọng.
Quan trọng là hiện tại có người này bên cạnh cô không còn lo lắng nữa…
Ngay lúc này bóng đêm đã bị xua tan, ánh sáng lần nữa bao phủ khắp Đại Học A.
Đèn điện trở lại bình thường, Hàm Hi Họa có thể nghe đâu đó tiếng la hét của sinh viên còn đang học thêm.
Tại sao khi nãy khi cúp điện cô không để ý tới vấn đề này cơ chứ, chỉ cần xác định nơi phát ra âm thanh có thể tìm thấy chỗ thoát thân, nói chung là tìm thấy chỗ có người nhưng lúc đó đầu óc bỗng bị đóng băng, iq lập tức về số âm nên mới mù mờ đi lung tung như vậy.
Mãi nghĩ vu vơ mà quên mất người vừa rồi mình va trúng, cho đến khi anh lên tiếng.
“Về ký túc xá đi.
Đêm khuya đừng đi lung tung.”
Giọng nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người khác không tự chủ được mà phục tùng.
Khi ngẩng mặt lên, bốn mắt chạm vào nhau.
Cuối cùng đã thấy rõ đối phương là ai.
“Giáo sư Hàn?” Thật không ngờ lại gặp anh trong tình huống này.
Hàn Dĩ Ngôn gật đầu, trong ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc gần như không phát hiện.
Nhìn hình dáng thong dong, thanh tao của người đàn ông khuất dần, Hàm Hi Họa cũng phải thừa nhận.
Với khí chất và vẻ ngoài xuất chúng như vậy làm sao không khiến nữ sinh mất hồn cho được chứ.
Đương nhiên cô là ngoại lệ bởi vì cô đã có ngài chủ tịch cao lãnh, khó gần ở nhà kia rồi.
Trở về phòng cô vội sạc pin điện thoại.
Do dự một lúc mới gửi một tin cho Nam Lãnh.
“Anh có thể mua quà cho em không?”
Nhìn chằm chằm điện thoại năm phút cũng chẳng thấy động tĩnh gì.
Cô thở dài, bất mãn vứt đó rồi đi tắm rửa lại.
Xong mọi chuyện lên giường, mở điện thoại xem vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Một cổ thất vọng dội về, Hàm Hi Họa buồn bực quyết định đi ngủ.
Sáng hôm sau, sáu rưỡi cô đã dậy vì hôm nay có tiết buổi sáng, còn là tiết của giáo sư Hàn.
Lại nhớ tới đêm qua vô tình gặp anh, không biết nếu Trân Châu mà biết chuyện này sẽ gào thét cỡ nào.
Vẫn là do cô nàng đó không có duyên với Hàn Dĩ Ngôn.
Cô cùng Trân Châu chuẩn bị xong, hai người rời khỏi ký túc xá ghé một quầy bán đồ ăn sáng trước trường.
“Tớ hồi hộp quá.” Nguyễn Trân Châu từ lúc thức dậy đến giờ vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ, mặc cho Hàm Hi Họa lôi kéo đi.
Mãi tận lúc này mới kéo hồn lại một chút.
Hàm Hi Họa liếc cô nàng một cái thầm nghĩ đúng là không có xíu tiền đồ nào.
Cầm lấy tờ khăn giấy lau sơ miệng, như thật như đùa trêu Trân Châu.
“Cậu làm như cậu với thầy có gì mờ ám vậy.”
Nguyễn Trân Châu trợn tròn mắt, hai má ửng hồng, cô nàng ra sức lườm Hàm Hi Họa nhưng sâu thẳm trong lòng lại muốn gì đó mờ ám với Hàn Dĩ Ngôn thật.
Hàm Hi Họa buồn cười liếc cô ấy một cái, cũng thừa hiểu mấy cái biểu cảm của thiếu nữ đang thời kỳ xuân tâm nhộn nhạo kia.