Chủ Tịch Nghiện Sủng

Chương 7: Kiếp Này Lại Định Anh


Bạn đang đọc Chủ Tịch Nghiện Sủng – Chương 7: Kiếp Này Lại Định Anh


Cơn tức vọt lên trong lòng Trịnh Gia Minh, anh ta không còn giữ được bộ mặt nạ dịu dàng trước giờ mà biến thành vẻ dữ tợn.

Từ chối mình rồi quay qua cười nói nhờ người đàn ông khác đưa cô đến bệnh viện, An Cẩn có ý gì? Cho mình đội nón xanh ngay trước mặt nhiều người?An Cẩn không quan tâm đến phản ứng của Trịnh Gia Minh, cô vẫn luôn nhìn Đường Tống, đột nhiên trong lòng có chút lo lắng, kiếp trước lúc này chính là lúc cô vừa mới làm loạn sinh nhật Đường Tống, cũng dứt khoát từ chối lời tỏ tình của anh, An Cẩn nghĩ đến lời nói tàn nhẫn đó, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình chẳng ra gì.

Vậy anh thì sao?Chắc chắn lúc này Đường Tống rất giận mình, anh còn chịu giúp mình không?Lúc An Cẩn nhìn Đường Tống, Đường Tống cũng đang nhìn cô, đôi mắt trong suốt sáng ngời, lông mi cong dài hơi rung động, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.

Đường Tống bị An Cẩn nhìn chăm chú như vậy khiến trái tim anh khẽ run rẩy, khiến anh ảo tưởng trong mắt An Cẩn chỉ có mình.

Nhưng anh vẫn nhớ rõ lời nói của An Cẩn vào ngày tỏ tình ấy.

“Vì để có được An Thị mà Đường Ngũ Gia lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lại còn chơi tiết mục tình cảm sâu nặng nữa hả?””Người như anh cũng xứng nói từ yêu? Anh hiểu cái gì là yêu không?””Cho dù tôi chết cũng sẽ không thích tên quái vật máu lạnh như anh!”Lời nói tuyệt tình còn văng vẳng bên tai, vốn tưởng từ đây bọn họ cũng chỉ là người qua đường, lại không nghĩ tới cô sẽ chủ động yêu cầu mình đưa cô đến bệnh viện, hay là cô lại nghĩ ra cách khác để sỉ nhục anh?Người chung quanh thấy Đường Tống yên lặng thì đồng loạt nhìn An Cẩn với ánh mắt hơi châm chọc và vui sướng khi người gặp họa.


Đường Tống không nói chuyện, lòng An Cẩn càng không yên, cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cho dù thế nào, lần nay cô sống lại, ngoại trừ báo thù, tâm nguyện lớn nhất chính là bồi thường anh.

Cho nên kiếp này cô vẫn định anh.

An Cẩn chịu đựng đau đớn bước vài bước về phía Đường Tống, cô vươn tay lặng lẽ kéo một góc tay áo Đường Tống, nhẹ nhàng lắc lắc, thấy anh cúi đầu nhìn qua thì bĩu môi: “Nhiều người nhìn thế, nếu anh từ chối em thì em sẽ rất mất mặt.

“Đường Tống nhìn xuống thấy có một bàn tay ở ngay cổ tay áo mình, mày kiếm nhíu lại, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần gũi với anh.

Tuy chỉ chạm vào tay áo anh.


Nhưng không phải lúc trước mỗi lần cô nhìn thấy anh lại hận không thể cách thật xa sao?Đường Tống ngẩng lên nhìn An Cẩn, anh muốn nhìn ra nguyên nhân khác thường hôm nay từ trong ánh mắt cô, nhưng vẻ chán ghét và bài xích quen thuộc trước đây đều không có.

Nếu có thì đó chỉ là vẻ cực kỳ áy náy và! căng thẳng?Vì sao căng thẳng? Là vì em cũng sợ anh sao?Đã là sợ, sao còn muốn tới gần?Đường Tống muốn từ chối, nhưng bàn tay kéo tay áo anh lại lắc lắc lần nữa, lúc này Đường Tống lại thấy được sự uất ức trong mắt An Cẩn.

Có thể vì được cô nhìn bằng ánh mắt đó là chuyện mà mình có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

“Được.

“Lý trí nói với Đường Tống nên từ chối, nhưng miệng lại đáp nhanh hơn.

Đột nhiên Trợ lý Cố Lâm phía sau Đường Tống hét lên một tiếng sợ hãi, boss, sao anh lại mềm lòng đồng ý cô ấy chứ? Chẳng lẽ anh đã quên trước đó cô gái này đã tổn thương anh thế nào rồi sao?Cố Lâm muốn nhắc nhở Đường Tống lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh nhìn sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại, rồi sau đó trơ mắt nhìn boss nhà mình ôm An Cẩn đi.

Cố Lâm thở dài rồi vội vàng đuổi theo, anh ta phải trông chừng, không thể để chủ tịch lơ ngơ bị cô gái đó làm hại!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.