Chủ Tịch Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 196: Sóng Gió Đến


Đọc truyện Chủ Tịch Đừng Ép Người Quá Đáng! – Chương 196: Sóng Gió Đến


Bạch Dạ Phi Ưng thấy cô ôm mình, còn vui hơn bắt được vàng.

Tất nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đáng quý, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy
Cả 2 cứ thế ngủ đến sáng
Hôm sau, chủ tịch rạng ngời đi đến công ty.

Tam tiểu thư vui mừng rơi nước mắt
Trong lúc họ đang cùng nhau thưởng thức bữa phụ, thì Tô Ngọc Liên đến mang theo chút áy náy
Y Y … buổi tiệc hôm trước tôi không ngờ anh mình sẽ đến tìm cô mà gây chuyện … lúc đầu anh ấy nói chỉ muốn đưa tôi đến đó cho an tâm, xin lỗi cô … tôi …
Không sao đâu, tôi biết cô cũng không muốn xảy ra chuyện
Tô Ngọc Liên đứng ở giữa, rất khó xử cho nên chuyện này tốt nhất nên cho qua.

Nếu lần sau anh ta còn tìm đến gây phiền phức cô sẽ không nể mặt mà bỏ qua dễ dàng nữa

Ngọc Liên đương nhiên sẽ không nói những câu như : bây giờ tình hình của cô rất tốt, có lẽ nên tha thứ cho Tô Minh Hạo …
Nếu như tình hình cô không được ổn, còn bị hành hạ, lăng nhục thì đại thiếu Tô gia có chịu trách nhiệm không?
Lạc Y Y cô đúng là có hơi mềm yếu, nhưng chuyện gì ra chuyện đó.

Cô sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi
Không làm lớn chuyện mà cho qua dễ dàng, cũng là do 1 phần anh ta từng đối đãi với cô và tiểu bảo rất tốt
Nhưng bây giờ chợt nhận ra, lý do đằng sau cũng là vì anh ta muốn lợi dụng, chiếm được lòng tin của cô mà thôi
Tô Ngọc Liên nhìn xung quanh, ủ rũ hỏi
Tiểu bảo bối đâu rồi? Đã lâu không gặp, tôi thật sự nhớ chết đi được
Bạch Diệp Phi Yến ngồi bên cạnh ăn snack nhàn hạ đáp
Vì bảo bảo muốn chơi cùng với tiểu Khải nên tôi nhờ Lam Hoa đưa đến nhà anh cả rồi.

Hôm nay vận may của cô tệ rồi đó, Ngọc Liên.

Bé chơi đến tối mới về, e là cô không được cưng nựng đâu
Tô Ngọc Liên chết lặng, cô đến đây vì muốn được ôm bảo bối nhỏ mà!!!
Huhu, mẹ nuôi khổ quá mà
Ngay cả muốn ôm con trai cưng cũng khó khăn
Sao lại như vậy chứ?
Bạch Diệp Phi Yến cười tà, nhoài người ôm lấy Tô Ngọc Liên khiến cô ta trở tay không kịp
Hay là … cô đi tìm Liễu Thanh kể khổ đi
Tô tiểu thư buồn rười rượi thở dài
Anh ta dường như không thích tôi …Thôi bỏ đi, Y Y ở nơi này vẫn sống tốt chứ? Tên điên đó có gây khó dễ cho cô không

Tên điên gì chứ? Anh tôi rất tốt nha!!!
Bạch Diệp Phi Yến nhạn chóng chen ngang
Tô Ngọc Liên cũng không chịu thua
Tốt gì chứ, nếu không phải hắn xấu xa thì Y Y có cần chịu khổ nhiều như vậy không? Video, hợp đồng … nghĩ lại mà rợn cả người
Các người đang nói gì vậy?
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa chính, ánh mắt liền đổ dồn ra đó.

Thấy được chủ nhân giọng nói, cả 3 người hốt hoảng đứng lên
______________
Bạch Dạ Phi Ưng từ công ty trở về cả người mệt mỏi vô cùng.

Từ khi hắn phải ở nhà tịnh dưỡng, tất cả mọi việc đều được Phi Yến lo liệu
Con bé này rõ ràng rất có tài nhưng lại không chịu đến công ty làm việc, chỉ thích tự do thoải mái
Mẹ cũng chiều theo cái tính khí này, hắn chẳng thể nào lên tiếng được
Nể tình nó giúp đỡ hàn gắn mối quan hệ vợ chồng, thôi thì mặc kệ
Chủ tịch bước vào nhà, muốn ôm vợ con mình để có thêm động lực, nhưng chẳng thấy người đâu
Mắt sắc đảo 1 vòng quanh đại sãnh, thấy có người ngồi ở sofa liền nhanh chóng đi đến, dè dặt hỏi

Mẹ vợ, mẹ có thấy vợ con ở đâu không?
Cậu tìm con bé để làm gì, chê những việc làm trong quá khứ tổn thương chưa đủ sâu, cho nên muốn tiếp tục hành hạ nó hay sao?
Mẹ Lạc vốn dĩ muốn đến thăm con gái, nhưng không ngờ lại nghe thấy lời Tô Ngọc Liên nói với con mình.

Trên cương vị 1 người mẹ, bà biết bản thân mình vô năng cho nên mới khiến con gái khổ sở.

Nhưng người khiến con bé phải chịu tổn thương đang ở trước mắt, bà làm sao có thể giữ được bình tĩnh?
Quay video rồi uy hiếp con bé ký hợp đồng … cậu có còn là người nữa không?
Đại sãnh vắng vẻ, vang vọng âm thanh oán trách cùng phẫn nộ của bà
Hắn cũng biết chuyện này sớm muộn cũng chẳng thể giấu, nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu đứng yên hệt như đứa trẻ phạm lỗi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.