Đọc truyện Chủ Thần Quật Khởi – Chương 55: Trận Sát
– Ha ha!
Trông thấy kỵ tướng được Phá Quân phó mệnh thế như chẻ tre, Tào Độ sảng khoái cười lớn: “Thằng nhóc ngu ngốc, chẳng lẽ ta lại là người lỗ mãng như vậy? Nếu không nắm chắc được bảy phần lại có kỵ binh mai phục, sao ta dám ra ngoài thành nghênh địch chứ. Các huynh đệ, mau xông lên cùng ta lập nên công tích phi phàm!
– Tướng quân anh minh!
Lúc này đám tướng dưới tướng ai ai cũng tin phục mà hét lên, sĩ khí lập tức đại chấn.
…
– Mau giết, truy đuổi binh lính quân địch cho ta!
Tên kỵ tướng có Phá Quân trên người khá có trình tự, biết rõ trận pháp của đại quân vô cùng quan trọng, nên sau khi đánh tan một bên cánh lập tức xua đuổi bại binh, nhắm thẳng đến trận địa chính của cánh quân trung tâm.
Lúc này có thể nói hắn đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn sức mạnh của ngôi sao trên người cũng như binh gia thần thông. Cho dù quân Cửu Sơn cũng có võ tướng mệnh cách quy tinh thế nhưng cũng liên tiếp bị chém đầu dưới tay hắn.
Rất nhanh, hỗn loạn đã truyền tới trận địa chính, thậm chí là quân tiên phong.
– Kẻ làm loạn trận tuyến quân ta, giết!
Ánh đao lóe sáng, đầu của vài tên bại binh đã bay lên.
Bản thân Tấn Cương cũng là một võ tướng, nhìn thấy hỗn loạn đang nhắm tới người của mình, đao dài lập tức liên tiếp lóe lên giết chết đám bại binh.
Nếu Ngô Minh ở đây thì nhất định có thể thấy từng tia từng tia ánh sao vấn vít trên người hắn hóa thành hình dạng giống như một ngọn lửa. Đó chính là toàn bộ sức mạnh của tinh mệnh và vận khí đang thiêu đốt, muốn giúp hắn thoát khỏi cục diện chết chóc này.
Lúc này sức mạnh tiềm tàng gần như đã phát huy hết, thậm chí còn đột phá đến trình độ hiện rõ bản mệnh ngôi sao.
– Hả?
Tên kỵ tướng đi đầu cũng sững người lại: “Cũng là mệnh cách Phá Quân? Giết!”
Lập tức giục ngựa nhắm thẳng đến.
Võ tướng mệnh cách quy tinh ở thế giới này đại khái được phân thành các cảnh giới như ánh sao quấn quanh thân thể, hiện rõ bản mệnh, ngôi sao phó mệnh và cuối cùng là ngôi sao chân mệnh.
Võ tướng thuộc cùng một sao có thể thông qua chém giết để cắn nuốt cướp đoạt tinh mệnh của đối phương, cuối cùng đạt đến cảnh giới chân mệnh.
Tên kỵ tướng này ban đầu cũng mới ở trình độ hiện rõ bản mệnh mà thôi. Sau đó hắn giết thêm vài kẻ địch có tinh mệnh Phá Quân mới làm cho tinh mệnh của bản thân thăng cấp đến cảnh giới Phá Quân phó mệnh.
Đối với hắn bây giờ, những võ tướng có một tia ánh sao Phá Quân quấn quanh thân thể gần như giết cũng lười. Người đã hiện rõ bản mệnh ngôi sao thì lại có chút lợi ích.
– Mau… phá cho ta!
Kỵ binh xông lên lập tức đánh tan phòng tuyến.
Tấn Cương thì vừa mới thăng cấp, còn chưa hưởng thụ được ích lợi mà sao Phá Quân mang lại thì đã thấy tên kỵ tướng kia xông thẳng đến trước mặt mình, sắc mặt lập tức nhăn nhó vặn vẹo: “Không!”
Trong tích tắc, ngựa chiến không hề do dự mà chạy vụt qua.
Trong ánh sao lóe sáng, Tấn Cương cơ bản không phải là đối thủ, một cái đầu to lớn bay ra.
Tinh mệnh trên đỉnh đầu tên kỵ tướng lại tăng thêm một tia. Hắn lớn tiếng cười rồi tiếp tục chém giết.
– Báo! Doanh trưởng Tấn Cương chết trận!
– Báo! Vệ trưởng chết trận!
– Báo! Loạn binh bại binh đang xông thẳng đến cánh quân trung tâm.
…
Từng tin tức một truyền tới khiến sắc mặt của binh sĩ chợt biến đổi. Còn Ngô Minh khi đối mặt với binh lính của châu tinh thần lại vô cùng phấn chấn, liên tiếp xông lên giết địch.
– Kẻ nào dám không nghe mệnh lệnh mà bỏ trốn, giết!
Ngô Minh nghiêm mặt lại, bắn chết hai tên lính đào ngũ, trong lòng có chút kinh ngạc: “Vừa rồi mình thấy trong quân đội của châu có ánh sáng kì lạ đột nhiên phát ra, xem ra ứng với tên kỵ tướng được Phá Quân phó mệnh… Thế nhưng quân khí của quân Cửu Sơn tuy bại nhưng không loạn, căn cơ cũng chưa bị tổn hại, không đến nỗi đại bại mới phải chứ… thậm chí, có khi còn có biến hóa! Đến rồi!
Ánh mắt hắn vừa ngưng đã thấy một cỗ quân khí từ phía đông vọt tới, hợp nhất với quân khí vốn có của quân Cửu Sơn.
Trước đó luồng khí của quân Cửu Sơn và quân lính của châu cũng xấp xỉ nhau, đánh giết đến khó mà rời ra. Thậm chí còn nhờ tia sáng kì lạ mà quân lính của châu còn chiếm thế thượng phong.
Thế nhưng luồng quân khí này vừa đến, vận khí quân đội của châu lập tức thua kém đại bại, trụ mệnh gãy nát, đây là điềm đại hung!
– Giết! Lập nên địa vị, thăng quan tiến chức, gia đình vợ con được hưởng đặc quyền chính là ở lần tấn công này đây! Mau tiến lên cho ta!
Ngô Minh lập tức vô cùng quyết tâm, lớn tiếng hét gào.
Mấy người Chung Đình dưới trướng còn đang mặt đối mặt nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa giống như sấm sét từ phía đông truyền tới.
Đám người như một làn sóng tràn đến cực nhanh, người ngựa như rồng, đều mặc đồ đen giáp đen lại vây quanh một lá cờ lớn bên trên chỉ có một chữ “Lý” đang đón gió mà bay phấp phới.
– Là cờ của đại soái! Kỵ binh Hắc Sơn – thân quân của đại soái tới rồi!
Lưu Kiệt đang định nhắm mắt chờ chết, nhìn thấy lá cờ này thì ngẩn người một lúc sau đó chuyển thành vui mừng không xiết.
– Giết!
Chỉ thấy hơn ngàn kỵ binh tinh nhuệ xông vào trận địa chém giết, đánh nhau với võ tướng Phá Quân, sau đó hét lớn: “Đại soái đích thân mang theo Hắc Sơn đô tới cứu viện, quân ta nhất định đại thắng! Đại thắng!”
Chín đô trong quân Cửu Sơn, Hắc Sơn đô chính là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ, là thân quân của Lý Như Bích.
Lần này mỗi đô xuất kích về bốn phía, Hắc Sơn đô cũng có nhiệm vụ quan trọng. Không biết vì sao lại nhận được tin tức mà ngày đêm chạy cả trăm dặm tới cứu viện.
– Đại thắng!
– Đại thắng!
Sĩ khí của quân Cửu Sơn vốn đã sắp sụp đổ lập tức chấn động mạnh. Kỵ binh Hắc Sơn chợt chiếm ưu thế số lượng, không ngừng vây diệt kỵ binh Phá Quân.
Tên đại tướng được sao Phá Quân phó mệnh kia liên tục gào thét rồi lại bị vài tên võ tướng cũng có hung tinh phó mệnh dây dưa cản lại, chỉ có thể nhìn thuộc hạ của mình không ngừng bị chém giết.
Mà binh gia thần thông chính là tụ hội quân khí, binh lính dưới quyền càng nhiều thì uy lực càng lớn. Tên tướng quân kia hiện tại chỉ còn một mình, nguy cơ ngã xuống lại càng lộ ra.
Hắn cũng hiểu rõ điều đó, nổi giận gầm lên một tiếng. Thương dài mang theo ánh sao dồi dào như cành mai đâm ra, sáu tia sáng bỗng nhiên xẹt qua đã bức lui tướng địch. Máu tươi trên người chảy ròng ròng, thế nhưng hắn lại cười dài một tiếng, nghênh ngang rời đi.
– Đội trưởng anh minh!
Lúc này, ánh mắt nhìn về phía Ngô Minh của đám lính dưới quyền bao gồm cả mấy người Chung Đình đều mang theo một tia không thể tin nổi, hơn nữa lại có thêm vẻ kính nể và sùng bái.
– Ha ha… giờ chính là lúc để kiến công lập nghiệp đây. Mau cùng ta xông lên!
Ngô Minh cười lớn một tiếng, biết bản thân mình đã có được lòng tin của binh lính trong đội, hơn nữa trận đánh này không những nhất định thắng lợi mà lại còn có chủ tướng đang nhìn, chính là thời cơ cực tốt để vơ vét công trạng. Hắn lập tức dẫn theo binh lính xông lên.
Sau khi chém giết đẩy lùi được vài làn sóng quân lính cầm thương dài, tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn.
Ở phía đối diện, một tên kỵ tướng trên người máu me đầm đìa, vận khí trên đỉnh đầu tụ hội rồi bùng cháy. Hắn được tinh mệnh rót vào người, giống như một cái thương dài mà nhào đến tấn công, chính là tên đại tướng được Phá Quân phó mệnh của phe địch!
– Mau tránh ra cho ta!
Người này nhìn thấy đội của Ngô Minh cản đường thì ban đầu ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức gầm lên giận dữ rồi giục ngựa chạy như bay tới. Tuy chỉ có một người một ngựa, thế nhưng lại giống như thiên quân vạn mã.
– Ha ha… tướng của bại quân mà còn dám mạnh mồm như vậy? Mau nộp mạng cho ta!
Ngô Minh hét lớn, mục tiêu chính là kẻ này!
Năm lá bùa Loạn Tinh trong tay hắn bay ra hóa thành một tầng ánh sáng huyền ảo, cắt đứt sức mạnh của ngôi sao.
Mà đám người Chung Đình, Ngưu Dũng đã được hắn dán kĩ bùa Phá Sát từ trước cũng hét lớn xông lên!
– Giết!
Mấy tên ngũ trưởng, thập trưởng lúc này nhận được mệnh lệnh, chuẩn bị đao, thương, móc câu cố ý chém thẳng vào chân ngựa.
– Khốn kiếp! Đáng chết!
Tên kỵ tướng liên tục dùng thương đâm ra, sau khi giết được năm sáu tên lính, chiến đấu thời gian lâu cuối cùng cũng kiệt sức, trên người lại có vết thương, sức mạnh của ngôi sao cũng bị chặn đứng. Trong lúc sơ hở Ngưu Dũng đã thừa cơ xông vào, đao dài quét qua chân ngựa rồi nhanh chóng lui ra
– Mau giăng lưới dây thừng!
Chung Đình gầm lên, một cái lưới vô cùng lớn ập xuống.
Tên kỵ tướng này cũng hết cách, chỉ có thể từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vứt thương đi rồi rút một con dao dài từ bên hông ra chém liên tiếp hai nhát, hai tên ngũ trưởng đang nắm dây thừng lập tức đầu lìa khỏi cổ.
– Nộp mạng đi!
Lúc này một tia sáng âm u xẹt qua trong mắt Ngô Minh, cuối cùng cũng hành động rồi.
Thậm chí một chưởng bổ xuống cũng là tuyệt kỹ mà Phong Hàn dựa vào nó để thành danh – Thiên Ưng Thập Tam Kích Liên Kích!
– Kẻ này thuộc hạ đều đã chết hết, không còn binh gia thần thông nữa rồi!
– Mấy lần xung trận đều bị quân ta cản lại, thương tích đầy mình! Thể lực tiêu hao gần hết!
– Hơn nữa sức mạnh của sao còn bị cắt đứt, khiến hắn không thể có được sự trợ giúp của sao Phá Quân!
– Cuối cùng, hắn là một kỵ tướng giờ lại biến thành lính đánh bộ, một thân võ nghệ cao cường ít nhất cũng bị giảm đi tám phần!
– Có nhiều nhân tố gộp vào như vậy, nếu không thể một kích giết chết hắn thì chính là ông trời muốn diệt mình rồi!
Con ngươi Ngô Minh âm trầm mang theo tia sáng lạnh lẽo, móng vuốt xé gió liên tiếp xẹt qua.
Sau một kích lại nhẹ nhàng lùi về phía sau, dừng lại ở mấy trượng bên ngoài.
– Được lắm! Không ngờ hôm nay ta lại phải táng thân nơi này!
Tên kỵ tướng này đứng đó, vẻ mặt như buồn bã lại như vui mừng, quanh người đột nhiên bắn mạnh ra huyết quang rồi ngừng thở.
Ầm!
Cũng trong chớp mắt này sức mạnh của sao Phá Quân phá tan ánh sáng huyền ảo đang chặn đường nó mà rơi xuống mặt đất, thế nhưng lại không có điểm tựa, chỉ có thể bất lực mà tản ra.
Dường như là ảo giác, Ngô Minh ngẩng đầu lên thì thấy khi tên kỵ tướng kia tắt thở, sao Phá Quân phía chân trời cũng lóe lên ánh sáng rồi đột nhiên trở nên ảm đạm.
– Tuy không biết tên ngươi là gì, thế nhưng vẫn chúc ngươi lên đường bình an!
Ngô Minh tiến lên phía trước, cúi đầu hành lễ với xác chết vẫn đang đứng yên. Sau đó hắn vung tay một cái, đầu của tên kỵ tướng này lập tức rơi xuống đất.
– Người giết chết kẻ này! Là đội trưởng Ngô Minh!
Hắn giơ cái đầu lên cao, lập tức gương giọng hô to.
– Người giết kỵ tướng của phe địch! Đội trưởng Ngô Minh!
– Người giết kỵ tướng của phe địch! Đội trưởng Ngô Minh!
…
Mấy người Chung Đình, Ngưu Dũng hiểu ý cũng lập tức hét to.
– Hả?
Lúc này hàng trăm tinh kỵ người ngựa khí thế như rồng như hổ, đao kiếm dày đặc như rừng ở trên một khe núi nhỏ phía trên chiến trường đang uy phong lẫm lẫm mà vây xung quanh một người, cờ soái có chữ “Lý” ở đằng sau đón gió bay phấp phới. Người này nghe thấy âm thanh thì không kìm được mà hô lên một tiếng kinh ngạc.
Người này đương nhiên là chủ nhân của quân Cửu Sơn – tên phản tặc Lý Như Bích rồi. Hắn khoảng tầm ba mươi tuổi, mặt sáng như ngọc lại mang theo vài phần khí thế nho nhã.
Bất kể là ai cũng sẽ không thể liên tưởng vị “Nho tướng” điển hình này với một tên phản tặc.
Lúc này Lý Như Bích nhìn thấy đám đông hò hét đằng sau cùng một bóng người cũng đang mơ hồ không rõ, hình như đang giơ cao một cái đầu lên thì không khỏi bật cười: “Kẻ giết được tên tướng kia tên là Ngô Minh? Là một đội trưởng sao? Cũng có chút kế sách võ công đấy…”
Hắn thuận miệng nói với những người xung quanh: “Kẻ này giết được đại tướng, công trạng có thể thăng liền hai cấp, nhớ ghi lại!”
Một tên mưu sĩ trong số đó lập tức nghiêm túc hẳn. Hắn biết tên đội trưởng nhỏ nhoi này đã lọt vào mắt xanh của chủ tướng, lần này xem ra đã đánh cược thắng rồi.
– Hả?
Vẻ mặt Ngô Minh lập tức thay đổi.
Vừa rồi hắn cảm thấy mây khói trên đỉnh đầu đột nhiên có nhiều thêm một luồng khí màu đỏ đen dồi dào. Đó chính là khí tượng của một doanh trưởng hàm bát phẩm.
– Đây là… luồng khí tượng trưng cho việc lọt vào mắt xanh của cấp trên? Khà khà… xem ra chuẩn bị đề bạt mình lên làm doanh trưởng đây mà. Lý Như Bích cũng đã chú ý đến mình rồi…
Ánh mắt hắn lúc này lại nhìn liếc qua những võ tướng sắc mặt khó coi một cái.
Mấy người này chính là tướng lĩnh của đám kỵ tướng vây công vừa rồi, không ngờ cuối cùng lại làm áo cưới không công cho người ta, thù cũng đã ghi rồi!
– Nếu là lúc bình thường, to gan làm bừa, đắc tội với nhiều người như vậy thì đến cả Lưu Kiệt trong lòng cũng chưa chắc đã thoải mái, mình chết cũng chẳng biết vì sao lại chết nữa. Thế nhưng bây giờ có Lý Như Bích ở bên trên nhìn trúng thì lại khác!
Ngô Minh lau vệt máu tươi trên mặt, cười gằn: “Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau cùng ta xông lên!”
Quân Tào lúc đầu có được thắng lợi nhỏ sau đó đại bại, lại còn bị kỵ binh truy đuổi, tràn về phía chân thành. Đây chính là thời cơ để hạ thành trì!