Đọc truyện Chủ Thần Quật Khởi – Chương 52: Tuyển Chọn
Nếu đều đã gia nhập phe cánh của quân đội Cửu Sơn, Chủ Thần Điện đương nhiên cũng sẽ truyền đến lời nhắc nhở nhiệm vụ tuyến phụ đã hoàn thành.
Nhóm người Ngô Minh ăn thịt uống rượu rồi nghỉ ngơi một đêm. Qua ngày hôm sau, Tiêu Cực Độ lại phải đến lều của Lưu Kiệt nghe lệnh.
Nha binh nha tướng đều là thân binh của chủ tướng, ngày đêm kề cận, tình cảm đương nhiên sẽ khác, cũng có nhiều cơ hội được tiến cử hơn.
Ngô Minh thì dắt theo Viên Thái vào trong doanh trại lính mới.
Sau khi mỗi người được kiểm tra thân phận xong, một tên sĩ quan trên mặt mọc ra hai chòm râu mang theo vẻ khôn khéo liền dẫn Ngô Minh vào trong doanh trại.
– Mới huấn luyện được hai ngàn tân binh đều ở đây cả. Theo thể chế ngươi chỉ có thể tuyển mỗi lần mười người…
Đám lính mới huấn luyện đều dựa vào thâm niên trong nghề lính để chọn ra ngũ trưởng thập trưởng. Thực lực cũng khá là đồng đều, nếu dẫn đi thì phải dẫn mười người đi cùng một lúc.
Hơn nữa những hạt giống nha binh, mãnh tướng trước đó đương nhiên đều bị chỉ huy sứ các đô, chủ tướng sàng lọc qua một lần rồi.
– Ngươi là đội trưởng, có thể tuyển năm mươi. Sau đó đến kho trang bị quân nhu để lĩnh năm mươi cây đao, thương, năm mươi bộ áo giáp da cùng các thứ lặt vặt như chăn nệm và đồ nấu nướng…
Tên sĩ quan này nói xong thì im lặng không nói nữa.
– Viên Thái!
Ngô Minh nháy mắt, Viên Thái lập tức cười rạng rỡ rồi tiến lên phía trước, lén lút nhét vài vật vào tay tên sĩ quan kia.
Tên sĩ quan nhận lấy, cảm thấy tay nằng nặng, khóe mắt liếc một cái thì thấy một vệt sáng màu vàng dường như chiếu rọi đến hoa cả mắt, lập tức nở nụ cười: “Nhưng mà Ngô đội trưởng là anh tài của Cửu Sơn ta, đương nhiên được hưởng ưu đãi có thể tuyển một lần năm mươi ngươi!
Sau đó cẩn thận không để lộ dấu vết mà giấu lá vàng đi, âm thầm kiểm kê một chút rồi cắn răng: “Còn nữa, trong mấy doanh trại lính mới này, trong mười người, ngươi thích người nào thì dắt người đó đi!
Đây chính là đặc quyền mà doanh trưởng hay thậm chí là vệ tướng mới có được.
– Đa tạ!
Ngô Minh cũng không làm kiêu mà lập tức bước về phía trước. Hắn đi qua từng cái trại, đánh giá kỹ càng tỉ mỉ từng người một.
Linh nhãn mở ra, trong tích tắc khí tượng lấm tấm, hoặc trắng xám hoặc đen huyền hoặc đỏ thẫm nối tiếp nhau hiện lên.
Tuy rằng trước đây đã bị trưởng quan các đô lựa chọn qua một lần, thế nhưng hai ngàn người vẫn còn không ít hạt giống còn sót lại.
– Ta có thiên nhãn này quả thật là bản lĩnh cao minh sát bên người!
Ngô Minh lần lượt xem qua thì thấy khí màu đen trắng chiếm số lượng lớn, có điểm màu đỏ cực ít, lại có vài hạt giống có trộn lẫn ánh sao trên người. Lòng hắn vô cùng vui mừng.
Cho dù đi đến một thế giới khác trở thành một người bình thường, thế nhưng chỉ cần dựa vào kỳ thuật này thôi cũng chắc chắn có thể phất lên.
– Đáng tiếc… người xem vận khí bình thường sao có thể nhìn rõ như mình chứ, thậm chí còn bị cắn trả…
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nếu không có đặc quyền tầm nhìn chân thực của tông đồ Chủ Thần, tương đương với dùng Chủ Thần Điện để gian lận thì hắn cũng chưa chắc có thể thấy rõ ràng tỉ mỉ như vậy. Chỉ sợ Chân Nhân Thiên Sư cũng chỉ đến thế mà thôi.
– Tuy thuật xem khí chỉ có thể thấy được bản mệnh và vận khí, vận khí dày đặc cũng không nhất định là người có tài, thế nhưng cũng xấp xỉ bảy tám phần rồi…
Vội vàng xem qua rồi chọn ra tám ngũ bốn mươi người: “Ngũ này, còn có ngũ này… ngũ này nữa, ra khỏi hàng!
– Hả? Nhanh như thế?
Tên sĩ quan vừa nhận hối lộ có chút sững sờ. Mấy tên đội trưởng doanh trưởng lúc trước đến đây tên nào mà không tuyển chọn cẩn thận, lằng nhằng mất nửa ngày chứ? Sao tên khách hàng lớn này lại ngược lại, tùy tiện nhìn vài cái rồi quyết định luôn vậy?
Sau đó hắn nhìn kỹ thì thấy tám ngũ này chỉ có thể xem là bình thường, không khỏi nói: “Chỉ cần trong ngày hôm nay là được, không cần chọn lại hả?”
– Võ công đều như nhau, vậy nên kệ đi. Ta còn đang mong ngươi đồng ý mười người ta chọn kìa!
Ngô Minh nói.
Thực tế tám ngũ này đều là do hắn tỉ mỉ nhìn rồi mới chọn. Bề ngoài cũng giống với mọi người thế nhưng vận khí của bản thân và số mệnh đều hơi cao hơn những người khác, còn có người trộn lẫn vài điểm khí màu đỏ và ánh sao.
Dựa vào kết luận mà Ngô Minh đưa ra dựa theo khẩu quyết của Ngô Tinh và sự quan sát của bản thân thì thuật xem khí này chủ yếu nhìn vào hình thái và màu sắc.
Hình thái trước tiên không nhắc đến, chỉ dựa trên màu sắc mà nói thì:
Khí màu đen đại diện cho cùng hung cực ác, thế nhưng quân khí cũng tương tự.
Mà màu trắng lại là dân thường, êm dịu dồi dào là chủ yếu. Nếu mang theo cảm giác âm trầm ngoan lệ màu xám đen thì lại có hại.
Khí màu đỏ thì lại cao hơn một chút, không phải người bình thường có được.
– Ngũ trưởng của các ngươi đâu? Còn không mau lại đây bái kiến?
Nhìn thấy tia kiên quyết trên mặt Ngô Minh, tên sĩ quan này cũng hét lớn.
Lập tức tám người đàn ông lực lưỡng bước ra, quỳ một chân xuống hành lễ theo nghi thức quân đội: “Thuộc hạ tham kiếm đội trưởng đại nhân!”
– Ừ, đứng dậy đi!
Cũng trong lúc bái lạy Ngô Minh thấy được trên đỉnh đầu bốn mươi người này nổi lên từng tia từng tia khói mây mang theo vài điểm màu đỏ thẫm, ánh sao quấn quýt rồi tiến nhập vào luồng khí trên đỉnh đầu mình.
Mà mỗi ngày đều có một phần vận khí vốn thuộc về đội trưởng của quân Cửu Sơn xé toạc không trung mà nổi lên, cũng nhập vào khí số của mình giống như vậy.
– Khí vận của quan chức, dưới thì được đám thuộc hạ ủng hộ dâng lên vận khí của chúng, trên thì được thượng cấp đề bạt tiến cử, rút ra từ vận khí của thế chế…
Ngô Minh thấy vậy thì trong lòng ngộ ra.
Trở thành một chủ quan có thực quyền, hắn quản lý năm mươi người nên đương nhiên có thể thu được vận khí của bọn họ, hội tụ trên người mình.
Mà đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của quân Cửu Sơn, hắn đương nhiên cũng có thể được chia phần vận khí từ trong thể chế rồi.
Tóm lại mà nói cống hiến của thuộc hạ là nhiều nhất. Thế nhưng, vận khí do quan chức đem lại tuy nhỏ nhưng mỗi ngày đều có phần.
– Chỉ cần có quan chức là mỗi ngày đều có thể được hưởng thụ vận khí rồi. Đáng tiếc mình chỉ có hàm chính cửu phẩm, nếu được phong làm Chân Nhân…
Ngô Minh đột nhiên giật mình một cái.
Bản thân hắn giống như một con châu chấu nhai nuốt vận khí của quân Cửu Sơn. Vậy tên Nam Sơn Chân Nhân kia thì sao?
Chính Cửu Phẩm mỗi ngày chỉ có một phần khí màu trắng, chính thất phẩm có lẽ có khí màu đỏ thẫm. Mà tước vị Chân Nhân lại là ngũ phẩm hoàng đường, dồi dào khí màu vàng kim.
Khoản chi này quá là khủng khiếp, gần như tương đương với một người mỗi ngày đều bị hút máu.
Nam Sơn Chân Nhân đương nhiên sẽ tiến bộ vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng Lý Như Bích thì sao… Ha ha…
Sau đó hắn cũng không khách khí mà vận chuyển đạo pháp, nuốt vào luồng khí màu trắng do chức quan hàm cửu phẩm kia mang lại, đạo hạnh lại tăng thêm một phần.
– Còn về vận khí của đám thuộc hạ thì vẫn nên giữ lại hạt giống, khi quản lý cần dùng đến!
Hắn chợt nảy ra ý nghĩ, vận khí do bốn mươi người này dâng lên đã bị nuốt chửng hơn nửa, chỉ còn một phần nhỏ được giữ lại, lộ ra màu đen trắng mang theo vài điểm ánh sáng đỏ thẫm tạo thành hình dạng một cái ấn nhỏ mờ mờ ảo ảo rất giống với quan ấn của mình.
– Quả là sảng khoái!
Vỏn vẹn chỉ là vận khí của một ngày đã tương đương với mình tu luyện khổ cực cả một tháng.
Ngô Minh không khỏi thở dài trong lòng: “Đáng tiếc… nếu như mình được phong làm Chân Nhân thì chỉ sợ trong tích tắc đã có thể nội luyện thành công, tiến vào cấp bậc Pháp Sư rồi!”
Tâm tư nghìn trùng cũng chỉ xẹt qua rồi biến mất. Ngô Minh tiến lên phía trước, nói với đám thuộc hạ: “Đứng lên đi! Nhỡ kỹ, bổn quan tên là Ngô Minh, sau này chính là đội trưởng của các ngươi!”
Bốn mươi người đứng dậy, nhìn thấy Ngô Minh khí độ bất phàm thì âm thầm kính phục.
Biểu hiện trên mặt vận khí là từng tia từng luồng vận khí không ngừng nhẹ nhàng bay lên rồi ẩn vào trong cái ấn nhỏ.
Đương nhiên nếu so với hai lần thu hoạch vừa rồi thì cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi, thế nhưng lại hơn ở chỗ cuồn cuộn không dứt.
– Ở đây có bốn mươi người rồi, còn mười người nữa. Ta có thể tùy ý lựa chọn phải không?
– Đúng vậy!
Sau khi có được đáp án, Ngô Minh không nói nhiều nữa mà đến trước mặt vài người mà hắn nhìn trúng.
Vừa rồi cưỡi ngựa xem hoa, trong số hai ngàn người cũng vẫn phát hiện ra vài viên ngọc quý. Hắn lập tức gọi bọn họ ra: “Ngươi, cả ngươi nữa, đều ra khỏi hàng!”
Hai tên lính mới bước ra: “Bái kiến đại quan!”
– Ừ, các ngươi tên là gì?
Hai người này tuy rằng vóc dáng thấp nhỏ thế nhưng cơ bắp cường tráng, râu cứng như thép. Bề ngoài không đẹp lắm nhưng bản mệnh của một người có điểm màu vàng ánh kim, một người màu đỏ thẫm, đều không giống bình thường.
– Thuộc hạ tên Chung Đình, Ngưu Dũng, bái kiến đại nhân!
Hai người nhanh chóng hành lễ.
– Tốt lắm, sau này các ngươi đi theo ta!
Ngô Minh vẫn không dừng bước, lại đến trước mặt một người khác: “Ngươi tên là gì?”
– Tiểu nhân… Tiểu nhân tên là Hà Tử Hải!
Người đứng đối diện với Ngô Minh sắc mặt vàng vọt mang theo vẻ nghèo khó. Thậm chí trên người còn có vết thương, bị gạt bỏ xuống cuối đội.
– Ừ… Ngươi đã từng đọc sách à?
Có điều, tuy vậy nhưng có thể thấy được ngón tay thon dài, da thịt trắng nõn. Ngô Minh thuận miệng hỏi.
Hà Tử Hải toàn thân chấn động: “Dạ có đọc qua vài quyển sách, biết sơ được vài chữ, chỉ không phải là một kẻ mù chữ mà thôi!”
Khí chất này có chút không tầm thường.
Thứ Ngô Minh để ý cũng là tư chất của người này.
Trong thuật xem khí của hắn, trên đỉnh đầu người này có một thước ánh sáng màu xanh đẹp đẽ rực rỡ. Chỉ có những người hay đọc sách cổ, thậm chí lĩnh ngộ ra được đạo lý ý nghĩa thật sự, không thua kém ai mới có được. Mà càng quan trọng hơn chính là từng tia từng tia sức mạnh của các vì sao cũng quanh quẩn vấn vít trong bản mệnh của hắn. Tuy không phải chân mệnh thế nhưng chủ tinh cũng đã hiện ra rồi.
-… mang theo khí chất của người đọc sách, lẽ nào là sao Văn Khúc?
Ngô Minh hơi buồn cười: “Với tiêu chuẩn tuyển chọn vũ phu thì con mọt sách này đương nhiên là bị loại ra rồi. Trong thời loạn binh quyền là quan trọng nhất, thư sinh đọc sách biết chữ quả thật chẳng có tác dụng gì!”
Do vậy hắn nói: “Ừ, đội của ta vẫn còn thiếu một thư lại, ngươi có đồng ý nhận việc không?”
– Dạ đồng ý! Đương nhiên là đồng ý rồi!
Tên Hà Tử Hải này rõ ràng cũng không muốn ở trong quân ngũ thêm một giây nào nữa, gật đầu như gà mổ thóc rồi lại quỳ xuống nói: “Ti chức Hà Tử Hải bái kiến đại nhân! Ti chức từ trong bùn cỏ được đại nhân tiến cử, đại ân đại đức này chỉ có thể thịt nát xương tan để báo đáp!”
Chỉ lời này thôi cũng không phải một người bình thường có thể nói ra được.
Ngô Minh đỡ hắn dậy, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ của người bên cạnh thì lại cười: “Còn ngươi, ngươi, tên đầu tiên ngũ thứ ba, người thứ ba giáp thứ bảy, toàn bộ đứng ra khỏi hàng!
Sau đó hắn gọi ra mười người có vẻ ngoài dũng cảm, kiểm tra từng người từng người một rồi hạ lệnh diễn tập huấn luyện vũ khí, đấu võ với nhau rồi mới chọn ra được bảy người có thể xem như tráng sĩ dũng mãnh hào hùng.
Thêm ba người trước mặt nữa là vừa đủ mười người.
– Lấy mấy người này đi!
Tên sĩ quan thấy Ngô Minh chọn người vốn còn có chút nghi ngờ kinh ngạc. Thế nhưng sau khi nhìn bảy người phía sau đều dũng mãnh hơn người, chỉ kém hơn đám nha binh một tẹo. Những lần lựa chọn trước chỉ kém may mắn một chút nên mới bị loại ra thì thầm gật đầu trong lòng, cảm thấy thế này mới hợp lí chứ.
Đây chính là nguyên do Ngô Minh thu lại sự sắc bén của mình.
Nếu như chọn ra được một hai tráng sĩ kiệt xuất thì còn có thể dùng lý do có mắt nhìn người để qua loa lấy lệ. Thế nhưng chọn ra mười người, mỗi người văn có thể làm ra những áng thơ hoa mỹ như thêu hoa dệt gấm, võ có thể bài binh bố trận bắt rồng giết hổ thì ngay cả thằng ngốc cũng nhận ra là có vấn đề.
Hơn nữa chỉ có vận khí thôi cũng không được, dù sao cũng phải có tài cán mới có thể làm được việc.
Đội trưởng có thể quản lý năm mươi người, thế này là đủ rồi. Sau đó Ngô Minh lại dẫn bọn họ đến kho quân nhu, có tiền bạc mở đường nên đều lấy được những trang bị tốt nhất. Trở về bên trong doanh trại ban đầu, Ngô Minh hạ lệnh cho bọn họ xếp thành hàng ngũ, vẻ phi phàm lập tức lộ rõ.
-Thuộc hạ bái kiến đại nhân!
Lúc này, một đội chỉnh tề ngay ngắn cùng nhau bái lạy. Tuy chỉ có năm mươi người, thế nhưng người nào cũng là quân tinh nhuệ. Mây khói mịt mờ thể hiện sự bất phàm, ít nhất cũng tương đương với vận khí của bốn, năm đội bình thường. Ngô Minh nhìn mà không khỏi vui mừng vô cùng.