Đọc truyện Chủ Thần Quật Khởi – Chương 36: Chu Bỉnh Lâm
Huyện thành Vân Bình.
Trong khu vực tập trung các nhà quyền quý ở phía đông có một tòa nhà hào hoa quý phái diện tích lên đến mấy mẫu đất, gạch xanh tường trắng, đình đài lầu các phòng ở san sát nối liền nhau.
Trước nhà là một cánh cổng lớn sơn đỏ, hai pho tượng sư tử đá giương nanh múa vuốt án ngữ hai bên, còn có một tấm hoành phi đề hai chữ lớn “Chu trạch” thếp vàng.
Cửa lớn lúc này đang đóng kín, vài tên canh cổng mặc đồ xanh đội mũ nồi ngồi trên băng ghế dài, dáng vẻ có chút uể oải mà ngáp lên ngáp xuống. Trong khi đó cửa hông lại mở để người ra người vào.
Đây chính là trạch viện của Chu gia, một hộ lớn trong huyện!
Dựa theo quy tắc của triều đình nhà Chu, chỉ có các gia đình quyền quý trong quận hay nhà của quan ngũ phẩm mới có tư cách được gọi là “phủ đệ”!
Chu gia tuy là cường hào, thế nhưng sức ảnh hưởng chỉ nằm vỏn vẹn trong một huyện, xưng “trạch” đã là rất thích hợp rồi.
Tuy triều đình nhà Chu đã sụp đổ, lễ pháp chế độ đều lụn bại thế nhưng có một số quy tắc vẫn được tuân thủ một cách nghiêm khắc, đặc biệt là trong huyện thành và quận phủ.
Lúc này, bên trong thư phòng có hai người đang chơi cờ.
Hai người này, một người nét mặt già nua, ba sợi râu dài phất phơ rủ xuống, đội khăn dành cho văn sĩ trên đầu, có chút phong thái của một thư sinh nhiệt huyết hào hùng. Đôi mắt đen nhánh ôn hòa, sâu không lường được. Đây chính là gia chủ đời này của Chu gia – Chu Đồng An.
Ngồi đối diện với ông là một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, tay cầm quân cờ màu trắng, đang tập trung tinh thần ứng phó.
Không lâu sau đó trán thiếu niên bắt đầu hơi đổ mồ hôi, một con rồng lớn bị diệt, hắn không khỏi vứt quân cờ đi mà nói: “Khả năng chơi cờ của phụ thân đại nhân cao thâm vô cùng, hài nhi tự thẹn không bằng!
Người này chính là con trai trưởng của Chu Đồng An – Chu Bỉnh Lâm. Khi hắn còn nhỏ, câu từ nhạy bén, đi bảy bước chân có thể làm xong một bài thơ, được ca tụng là “thần đồng”, cũng có chút tiếng tăm.
Chu Đồng An thấy vậy thì khẽ thở dài.
Xưa nay chức vị tộc trưởng của các gia tộc lớn tuy nắm quyền bính trong tay thế nhưng cũng không dễ làm. Bản thân hắn cũng đã giúp đứa con này lan truyền một ít danh tiếng, lại rèn luyện thêm nhiều, nhưng giờ xem ra cũng vẫn chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.
Cái vỏ bọc này ở thời bình đương nhiên cũng đủ dùng rồi. Thế nhưng hiện tại thì không được.
Vì vậy hắn lại hỏi: “Sắp tới ngày hội, lễ vật tặng cho các quan trong huyện và các phòng đã chuẩn bị đầy đủ cả chưa?”
– Đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi ạ, lễ vật đều nhiều hơn bình thường năm phần theo lời dặn của phụ thân!
Chu Bỉnh Lâm cung kính đáp: “Ngoài ra… bên nhị thúc con cũng gửi tặng ngàn lạng bạc ròng, do Tống võ sư đích thân đưa đến!
– Tốt lắm!
Chu Đồng An gật đầu: “Nhị thúc của ngươi đi nơi khác làm quan, tặng lễ cho ai cũng không thể thiếu phần của hắn… Hắn là niềm hy vọng của Chu gia trong tương lai, có thể bảo toàn gia nghiệp nhà ta trong vòng bốn mươi năm, nhất định không được thất lễ đấy…
Người đang được nói đến chính là em trai của Chu Đồng An – Chu Đồng Nhân.
Người này sớm đã thi đậu cử nhân, tuy chưa thi lên tiến sĩ nhưng cũng được bổ sung vào hàng quan lại, lúc này đã làm đến chức huyện thừa chính bát phẩm rồi.
Huyện thừa là trợ thủ của huyện tôn, bình thường không hay quản nhiều chuyện thế nhưng huyện tôn cũng phải nể mặt đôi chút. Lên hơn nữa thì sẽ là huyện lệnh chính thất phẩm, hầu tước quản lí cả trăm dặm đất đai.
Chỉ có điều không phải ở huyện Vân Bình.
Điều này rất dễ hiểu, thế lực của Chu gia vốn đã lớn, nếu như có thêm một vị huyện thừa bát phẩm hay thậm chí là huyện tôn thì cả huyện Vân Bình này không phải đều phải theo họ Chu hết cả sao?
Phân ra cho đi đến nơi xa nhậm chức chính là bản năng của kẻ cầm quyền.
Hiện nay chế độ của nhà Chu lụn bại nên còn có thể ở cùng một quận, cũng xem như không xa lắm, chứ nếu là trước đây có khi còn không được ở cùng một châu.
– Con hiểu rồi!
Chu Bỉnh Lâm cung kính trả lời rồi chợt nói: “Còn nữa, việc Ngô gia… chúng ta có phải chèn ép quá mức rồi không? Vì việc này mà làm xấu đi mối quan hệ với đạo quán hình như có chút lợi bất cập hại… danh tiếng cũng…
– Hừ!
Chu Đồng An lạnh lùng hừ một tiếng khiến Chu Bỉnh Lâm lập tức run lên: “Chỉ sợ không chỉ có thế đâu nhỉ? Ta biết ngươi vẫn luôn có ý với con bé Ngô Tinh kia, khó tránh khỏi có chút yêu nhau củ ấu cũng tròn…”
Chế độ lễ pháp thời nay vô cùng nghiêm khắc, con không thể làm trái ý cha, nếu không sẽ bị người đời khinh thường, đại họa ập xuống đầu. Chu Bỉnh Lâm lập tức toát mồ hôi lạnh, nhận lỗi nói: “Con không dám!”
– Con nghĩ được như vậy thật thì tốt…
Chu Đồng An uy nghiêm nói: “Chèn ép Ngô gia không chỉ là con đường duy nhất để chúng ta tạo dựng mối quan hệ với gia đình trong quận kia mà còn… Nữ nhân Ngô Tinh này cũng không phải kẻ như con có đủ tư cách đụng vào, đã hiểu chưa?… đã sớm bị kẻ quyền quý khác nhìn trúng rồi!
Chu Bỉnh Lâm nhớ đến một bóng hình tuyệt đẹp mà lòng chợt đau nhói. Thế nhưng lúc này hắn không dám biểu lộ ra dù chỉ một chút, chỉ có thể nói: “Con biết rồi ạ!”
Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất Chu Đồng An cũng rất hài lòng với thái độ lúc này của hắn, sắc mặt trở nên ôn hòa nói: “Vi phụ đã sắp xếp cả rồi. Chỉ cần bắt được thằng nhóc con họ Ngô kia, bên trong đạo quán sẽ có người náo loạn thay chúng ta… hai bên cùng hành động, đến lúc đó…”
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập truyền đến cắt đứt lời nói của Chu Đồng An.
Mày hắn cau lại, Chu Bỉnh Lâm biết đây là dấu hiệu cha hắn đã tức giận đến cực độ thì lập tức lạnh hết cả sống lưng, sau đó càng thêm khúm núm không dám lên tiếng nữa.
– Chủ nhân, tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!
– Vào đi! Nghe thấy giọng nói bên ngoài, Chu Đồng An cố nén giận dữ. Hắn biết tôi tớ trong nhà hiểu rõ tính tính của hắn, lúc này nếu không có việc vô cùng gấp thì căn bản không dám tiến tới quấy rầy.
– Khởi bẩm chủ nhân!
Bước vào là một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo màu đen gọn gàng, nét mặt ác độc, nhìn thấy Chu Đồng An thì quỳ xuống hành lễ: “Dư chấp sự và vị khách quý tên Thanh Bình đã không liên lạc gì một ngày một đêm. Theo tin tức tình báo thôn Thanh Thạch phát hiện một yêu đạo tự xưng là Thanh Bình, điều khiển thi thể tu luyện tà pháp, đã bị đánh chết ngâm hố phân, thi thể thành tro!”
– Cái gì?
Tin tức kinh động này lập tức khiến Chu Đồng An không kìm được mà hét lên, sau đó hất văng những quân cờ trắng đen trên bàn cờ xuống đất.
– Thanh Bình đạo trưởng…
Chu Bỉnh Lâm cũng có chút hoảng hốt. Hắn chợt nhớ tới cảnh tượng vị đạo trưởng kia đầu đội mão trúc áo lông bay bay, phóng khoáng chỉ tay xuống thiên hạ, đến cha hắn cũng kính trọng vô cùng, vậy mà đã chết rồi?
Thậm chí kết cục còn thê thảm như vậy?
-… Thanh Bình đạo nhân rốt cuộc vì sao mà chết? Có thể lật lại bản án được không?
Chu Đồng An hít thở nặng nề, qua một lúc mới lạnh lùng hỏi.
– Trước đó Thanh Bình đạo nhân đã bày mưu để bắt đứa con trai Ngô gia, sau đó có lẽ vì đấu pháp thua đối phương nên mới bị giết! Còn về việc lật lại bản án…
Người mặc đồ đen khó xử nói: “Lý chính và thôn dân liên danh làm chứng, lại có thêm đồng thi thiết thi đã luyện thành, một vài cỗ còn bị trộm ở trong huyện, có tiền án… Nhân chứng vật chứng xác thực đều đủ cả, bằng chứng quá vững chắc nên đã khó lại càng khó!
Nghe thấy thế sắc mặt Chu Đồng An lại đen như đáy nồi: “Dư chấp sự thì sao? Hắn giờ đang ở đâu?”
– Dư chấp sự không rõ tung tích, thuộc hạ nghi hắn đã rơi vào tay Ngô gia!
Người mặc áo đen cắn răng nói, lại thấy Chu Đồng An cũng không nổi trận lôi đình như trước mà chuyển thành âm trầm.
Lúc lâu sau Chu Đồng An mới lạnh lùng cười: “Được! Được! Được lắm! Thật không ngờ trong Ngô gia cũng có cao nhân!”
Sau đó hắn lập tức hạ lệnh: “Ngươi lui xuống thu hồi lại tất cả đãi ngộ của Thanh Bình đạo nhân, còn nữa… tạo ra bằng chứng Dư Thành tham ô tài sản của gia chủ, đã sớm bị đuổi ra ngoài, hiểu chưa?
Chu Bỉnh Lâm thẫn thờ nghe, nhìn thấy người áo đen khom người chào rồi rời khỏi, lòng hắn có chút lạnh lẽo.
Một khi xảy ra chuyện, phủi sạch quan hệ là điều bình thường.
Dù sao Ngô gia cũng là hộ lớn trong huyện giống nhà hắn, không thể dùng một số phương pháp như khi đối phó đám nông dân thấp cổ bé họng. Một khi phải lên công đường thẩm vấn thì sẽ có chút bị động. Loại việc hy sinh lợi ích nhỏ để bảo toàn lợi ích lớn này là chuyện thường tình ở huyện.
Nhưng hiểu là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.
Tuy nếu đám con cháu của Dư Thành và Thanh Bình đạo nhân hiểu lý lẽ thì vẫn có thể âm thầm chăm sóc một chút, nhưng chẳng lẽ vẫn chưa nghe thấy thói đời nóng lạnh sao? Kết cục chỉ sợ cũng đều không tốt.
Làm việc như vậy, quả thật khiến người ta khiếp sợ!
Cùng lúc đó, trong ụ bảo vệ của Ngô gia.
Ngô Minh mặc áo lông cáo đầu đội mão bạc, quả thật là phong phạm như ngọc. Lư hương trong phòng đốt loại hương liệu tốt nhất, dòng khí trong veo thuần khiết lượn lờ bay lên khiến không gian giống như cảnh nơi cõi tiên vậy.
Theo quy tắc của nhà Chu, con trai năm mười lăm tuổi sẽ cử hành lễ đội mão. Nhà công thần quyền quý hay quan viên tam phẩm trở lên dùng mão bằng ngọc, gia đình giàu có trong quận hoặc nhà quan ngũ phẩm trở lên thì cùng mão bằng vàng, sĩ tộc dùng mão bạc, còn nhà thường dân thì chỉ có thể dùng mão bằng gỗ hoặc bằng trúc.
Lúc này Ngô Minh đang nghe Phong Hàn giảng giải: “Chu gia đã nhiều đời cư ngụ tại Vân Bình. Ngược dòng thời gian đến hai trăm bảy mươi năm trước, Chu Dũng theo đại tướng quân Ngô Khởi bình định loạn đất Thục, chinh chiến nửa đời người có được đất phong, Chu gia nhờ vậy mà phất lên. Rồi mấy đời sau đều cho ra cử nhân, thừa cơ mà trở nên hưng thịnh. Đến giờ đã có được hơn năm ngàn bốn trăm mẫu đất, họ hàng vượt quá ngàn người, nô bộc nhiều như mây bay. Hiện nay người có chức quan cao nhất chính là em trai ruột của gia chủ Chu Đồng An – Chu Đồng Nhân, đang là huyện thừa Thanh Mộc. Trong huyện Vân Bình, kẻ có quan hệ sâu sắc nhất với Chu gia là Hồ chủ bộ. Kẻ này có thể nhận được chức chủ bộ của huyện là cho Chu gia xuất lực lớn trợ giúp, được xem như ân nhân… Ngoài ra Chu gia còn điều động tôi tớ âm thầm giúp đỡ một số nhà kinh doanh, thu lợi cực nhiều…”
Ngô Minh thỉnh thoảng gật đầu, có vẻ Phong Hàn đã phí nhiều công sức rồi.
Trong một thời gian ngắn có thể tra rõ thực lực cơ bản của Chu gia, khiến Ngô Minh cảm thấy như nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đã cắm rễ ở Vân Bình, thế lực trải dài khắp mấy huyện.
– Hơn nữa… còn có một chủ bộ, có vẻ khó đây!
Tia lạnh lẽo xẹt qua mắt Ngô Minh.
Quy chế một huyện ở Đại Chu bao gồm một huyện lệnh chính thất phẩm nắm toàn bộ quyền lớn, bên dưới lại có một huyện thừa và một huyện úy chính bát phẩm. Huyện thừa bình thường không quản chuyện gì, huyện úy lại nắm giữ sương binh.
Bên dưới thành phần chính này còn có các tào của bộ lại, hộ, hình, công. Các công tào của sáu bộ nhỏ đều mang hàm chính cửu phẩm.
Ngoài ra còn có một vị tuần sử chính cửu phẩm phụ trách việc liên quan đến bọn trộm cướp và một vị chủ bộ quản lý văn thư của các phòng, liên lạc trên dưới chỉnh lí các việc cơ mật, là một vị trí khá quan trọng.
Chỉ có điều quyền hạn của chủ bộ lớn vô cùng, gần giống như tể tướng vậy. Nếu phẩm hàm cao hơn nữa có khi còn có thể tiếm quyền huyện lệnh, do đó chỉ có hàm cửu phẩm.
Ngoài các chức quan này thì bên dưới nữa còn có các quan viên nhỏ của các phòng ban như ti lại ở nhà kho, bổ đầu của khoái ban, tuần sử các thôn. Càng nhiều hơn nữa là đám râu ria còn không vào nổi lại tịch.
Vỏn vẹn một huyện nha lại như chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, quả là một trung tâm thu nhỏ.
Lúc này Ngô Minh làm một phép so sánh nhỏ, Ngô gia và Chu gia đều là hộ lớn trong huyện, bên ngoài nhìn tương đương nhau nên không thể sử dụng mấy biện pháp giống như đối phó với nông dân thấp cổ bé họng khiến họ nhà tan cửa nát được.
Thế nhưng nếu thực sự so sánh các mối quan hệ, Ngô gia không chỉ kém hơn một bậc.
Tuy rằng lễ vật bốn mùa, tiền tránh nóng chống lạnh gì gì đó đều không thiếu, thế nhưng cũng chỉ có vậy. So với một Chu gia còn giúp chủ bộ lên nắm quyền thì có chút nông cạn.
Ít nhất Ngô Minh khẳng định, nếu thật sự phải náo loạn đến tận công đường thì huyện tôn có thể vẫn đối xử bình đẳng, thế nhưng từ chủ bộ đổ xuống chỉ sợ đều sẽ thiên vị Chu gia.
Đến lúc đó cho dù mình có nắm bằng chứng xác thực cỡ nào thì cũng đều có chút thấp thỏm.
– Càng không cần nói đến… tình huống xấu nhất, Chu gia còn có thể mượn mối quan hệ trong quận, đến cả huyện lệnh cũng bị chèn ép… vậy quả thật là thua trăm phần trăm rồi!
Do đó Ngô Minh vốn dĩ không định đến công đường giải quyết việc này.