Bạn đang đọc Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi FULL – Chương 8
Chương 8
Edit Độc tem
Nhà cũ Nguyễn gia
Xong bữa trưa, hai đi rời đi.
Dưới hai cặp mắt không giống thường ngày của ông nội và Lâm Thành, Nguyễn Chỉ Âm kéo theo Trình Việt Lâm lên xe đóng cửa.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe vừa ra khỏi biệt thự, Nguyễn Chỉ Âm đang muốn mở miệng chất vấn, vừa quay đầu đã thấy người đàn ông điều chỉnh lại ghế ngồi mở hai cúc áo ngồi nằm xuống ghế.
Ánh nắng thông qua màn cửa xe chiếu lên cánh mũi thẳng tắp, phác họa nên một hình ảnh đẹp đẽ, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, hình như là ngủ mất rồi.
Cô nhớ lại trước đó gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng ở Nguyễn gia tinh thần anh vẫn tốt lắm thì ra là cố gắng chịu đựng.
Mà cũng phải, hôn lễ bận rộn một ngày, cô ngủ một đêm rồi còn chưa hết mệt.
Còn anh đêm qua phải về công ty xử lí công việc đến sắt đá cũng không chịu được.
Thấy vậy Nguyễn Chỉ Âm đem lời muốn nói nuốt vào trong, thấy đường về nhà còn xa cô cũng ngủ một lát.
Ai biết khi cô vừa mở mắt là khung cảnh 4 bề xa lạ, tỉnh giấc một cách mờ mịt, mi tâm hơi nhíu lại, mở miệng hỏi: Đây là đâu
Bãi đỗ xe của tòa nhà Lâm Hằng.
Lúc này tài xế cũng đã rời đi, người đàn ông lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, thấy cô tỉnh giấc liền mở cửa xuống xe.
Nguyễn Chỉ Âm dụi mắt mờ mịt đi theo bước xuống xe, cách mấy mét hỏi anh: Đến Lâm Hằng làm gì vậy?
Trình Việt Lâm quay đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu mơ màng vẫn còn muốn ngủ của cô, sau đó cười khẽ hỏi lại: Không phải cô có chuyện muốn hỏi à? Đi thôi.” Lời vừa dứt đã quay lưng đi thẳng.
Nguyễn Chỉ Âm lập tức nhớ đến lời nói của anh khi còn ở Nguyễn gia, không nghĩ nhiều cất bước đi theo anh, dùng thang máy chuyên dụng lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Lâm Hằng tiền thân là Hằng Vũ do Cha Trình sáng lập.
Năm năm trước Hằng Vũ phá sản Cha Trình bị bắt, Trình Việt Lâm trong nháy mắt từ một thiếu gia ngạo mạn phóng túng trở thành một cậu sinh viên nghèo đến học phí cũng không có mà đóng.
Khi đó Nguyễn Chỉ Âm vừa mới ra nước ngoài, nghe người khác kể lại biết được Trình gia sụp đổ cô cũng cảm thấy thương xót dù sao anh cũng được xem là nửa”học trò của cô.
Trình Việt Lâm bóc lột cô phụ đạo cho anh cả thời kì cấp ba.
Trải qua thời gian sống ở cô nhi viện, Nguyễn Chỉ Âm sâu sắc nhận thức được tầm quan trọng của việc học hành, sau khi quay về Nguyễn gia cô luôn âm thầm giúp đỡ tạo điều kiện của các bé ở cô nhi viện được đến trường.
Vì vậy cô cũng không hi vọng Trình Việt Lâm bị đuổi học, nên đã âm thầm nhờ người giúp anh giải quyết vấn đề học phí.
Nhưng đối phương lại đoán ra cô không những trả lại tiền còn chửi mắng người ta không thương tiếc.
Nguyễn Chỉ Âm giận Trình Việt Lâm không biết tốt xấu, lúc nào rồi còn giữ cái bản tính thiếu gia đó chứ.
May mà anh vẫn chưa buông thả đến mức bị đuổi học, chỉ tạm thời nghỉ học một năm, cuối cùng cũng được tốt nghiệp.
Tới khi cô quyết định về nước, anh đã một lần nữa trở lại ngôi vị cao nhất, chẳng hề giữ lại dáng vẻ khốn khó cho cô nhìn.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà chẳng có lấy một bóng dáng nhân viên nào, ngoại trừ phòng làm việc và phòng nghỉ, nơi đây lại còn bày một bàn bi-a, một phòng chiếu phim và phòng đánh golf trong nhà.
Hoàn toàn chẳng giống nơi làm việc chút nào giống một căn hộ rộng lớn đầy tiện ích hơn.
Nhìn quanh một vòng, Nguyễn Chỉ Âm nhịn không được cảm thán tư bản quả thật sa đọa, người này đúng là không để bản thân chịu thiệt chút nào.
Trình Việt Lâm nhãn nhã ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc.
Sau khi tự rót cho mình một ly nước anh coi như cũng có lòng tốt mang cho cô một ly.
Đồng thời nhàn nhạt mở miệng hỏi: Nói đi, muốn hỏi cái gì? “
Nguyễn Chỉ Âm khẽ cắn môi dưới, đón nhận tầm mắt của đối phương: Sao sao lại muốn hợp tác với Nguyễn thị?
“Cô nghĩ sao?
Anh thờ ơ đối mặt với cô, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ trên mặt bàn, ngữ khí không lạnh không nhạt.
Thấy thái độ của anh vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy Nguyễn Chỉ Âm nhịn không được nhíu mày: Tôi làm sao biết được?
” Đến đoán cũng không muốn đoán? Giong nói pha lẫn ý cười của anh, một lát sau tầm mắt truyền một ý nghĩ sâu xa.: Nguyễn Anh Anh, cô cũng nên học tính kiên nhẫn chút đi, không phải vì tôi với cô có chút quan hệ xa xôi, cho nên chướng mắt Lâm Thành à? Lời nói sâu sắc nhưng giọng điệu thì lười nhác.
Cô ngả người hơi dựa ra phía sau bàn tay chậm rãi vuốt ve ly nước, tư thái thoải mái nói: Trình tổng bây giờ có tính nhẫn nại rồi, còn tốn sức đùa giỡn với tôi.
Nguyễn Chỉ Âm nhịn không được cười khẽ, nhưng vẫn còn để bụng, nói: Vậy tôi đổi cách hỏi, anh muốn tôi làm gì?
Ánh mắt Trình Việt Lâm mang theo sự dò xét tìm tòi, nhướng mày rồi thu lại tầm mắt, sau cùng bày ra dáng vẻ thương lượng: Dự án Bắc thành giao cho Lâm Hằng, người ngoài không biết nguyên nhân là vì tài chính Nguyễn Thị không đủ không thể tự mình nuốt trôi khối thịt béo này.
Cô không muốn dự án mình vất vả có được lại để cho Lâm Thành chiếm lợi mới lựa chọn hợp tác với tôi, nhưng —
Nếu Lâm Thành hạ quyết tâm bắt lấy cô sống chết không thả, e là cô cũng không có kết cục tốt đẹp tại Nguyễn Thị.
Giong nói đều đều, lột trần những tình cảnh mà cô sẽ gặp phải.
Sau đó tạm dừng lại một lát, nhướng mi nhìn cô — “Nguyễn Chỉ Âm, tuy rằng Lâm Thành hiện đang nắm quyền, nhưng cô cũng không muốn chắp tay dâng Nguyễn thị cho ông ta chứ?
Ánh mắt bức người, giống như có thể nhìn thấu triệt để cô, Nguyễn Chỉ Âm hít một hơi hỏi lại: Vậy thì?
Bản thỏa thuận này cô xem đi, điều khoản nào có vấn đề, có thể kêu luật sư đến.
Trình Việt Lâm chậm rãi lấy một tập hồ sơ từ trong két sắt đẩy đến trước mặt cô.
Thấy anh cuối cùng cũng lộ ra mục đích, Nguyễn Chỉ Âm mở hồ sơ ra đọc là một thỏa thuận kết hôn đặt biệt.
Cô đọc mấy hàng sau, đôi mi thanh tú nhíu lại nâng mắt nhìn anh: Còn phải đăng kí kết hôn? Các phần khác của hợp đồng cũng coi là bình thường, như trong thời gian kết hôn hai bên không được để lộ sự tồn tại của bản thỏa thuận này, không thể có hành vi quá giới hạn ảnh hưởng đến tình hình cổ phiếu.
Nhưng chỉ có yêu cầu hai bên phải đi đăng kí kết hôn này Nguyễn Chỉ Âm hơi không thể tiếp nhận, bởi vì cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ, cuộc hôn nhân ngắn ngủi nãy còn phải đăng kí lãnh giấy chứng nhận nửa ư.
Cũng vì mẹ Tần có yêu cầu khắc khe đối với cuộc liên hôn của cô và Tần Quyết nên cuối cùng bọn cô vẫn chưa chính thức lãnh chứng.
Trình Việt Lâm thấy cô như vậy, đuôi mắt hơi động đậy, rất tự nhiên nói: Hiện tại không ít người đều biết tôi là chồng của cô, điều kiện này cũng chỉ là để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của tôi thôi.
” Quyền lợi hợp pháp gì?
Please, bọn họ là kết hôn giả, chỉ cần trước hôn nhân tài sản được phân chia rõ ràng, còn có thể có quyền lợi hợp pháp gì?
Trình Việt Lâm chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu xa: Ví như ngày nào đó cô cắm sừng tôi, tôi còn có thể chiếm được một ít tiền bồi thường chứ.
Nguyễn Chỉ Âm nghẹn lời, trầm giọng nói — ” Anh yên tâm, tôi sẽ không như vậy.
Tuy chỉ là kết hôn giả nhưng là do cô đề xuất giao dịch trước, Trình Việt Lâm đã giúp cô giấu ông nội, cô cũng sẽ không làm ra loại chuyện khiến anh mất mặt.
Trình Việt Lâm nghe vậy liền cười khẽ, tỏ vẻ không quá tin tưởng: nói miệng không có bằng chứng, có giấy chứng hôn mới chân thật.
Bị anh nghi ngờ, Nguyễn Chỉ Âm thật bị làm cho tức cười, nhịn không được hỏi lại: Anh không sợ bản thân ngoại tình trước…..!Khi ly hôn bị tôi giành nửa tài sản à?
Trình Việt Lâm không suy nghĩ, chỉ hờ hững lẳng lặng nhìn cô không nói gì, ánh mắt dường như ngầm biểu đạt ý tứ : Gen tôi đây xuất sắc như vậy, phụ nữ như thế nào mới xứng để tôi ngoại tình…..?
Nguyễn Chỉ Âm: “…………!
Cô thở dài đỡ trán, cuối cùng vẫn phải cho qua vụ lãnh giấy chứng hôn, tiếp tục hỏi: Vậy còn cái điều khoản sống chung là ý gì?
” Đương nhiên là ý trên mặt chữ.” Trình Việt Lâm nhẹ nhàng phủi vạt áo, cất giọng nói tiếp : Cô bất thình lình cầu hôn tôi, tối hôm qua vì để xoa dịu cảm xúc của ban Tổng giám đốc, tôi đã nhận lời sẽ không để cuộc hôn nhân này ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty.
Cho nên trong thời gian kết hôn, cô có nghĩa vụ phải sắm vai một đôi vợ chồng thắm thiết với tôi.
Mà vợ chồng thắm thiết thì không thể ở riêng được.
Lời vừa nói xong quả thật nghe rất có đạo lý.
Lí trí của Nguyễn Chỉ Âm bị anh thuyết phục, nhưng về mặt tình cảm vẫn là có chút không hài lòng.
Cô dừng một chút ngước mắt nhìn anh: Nếu biết ban Tổng giám đốc của Lâm Hằng sẽ phản đối, sao lúc đó anh không từ chối, tôi cũng không phải chỉ có……!” mỗi anh là ứng cử viên.
Cô không có cách nào nói hết câu, cô không giống Trình Việt Lâm không biết xấu hổ, đối phương đã giúp cô giải quyết xong mọi chuyện, bây giờ cô nói như vậy chẳng khác nào qua cầu vút ván.
À, không chỉ có mỗi tôi? Nguyễn Chỉ Âm, tôi thật không biết cô còn có lốp dự bị khác đó?
Ánh nhìn của Trình Việt Lâm sâu thẳm, như là bắt được chứng cớ gì đó, anh cười lạnh nói: Thế này mà còn dám nói bản thân sẽ không ngoại tình…? Tôi đây càng phải thông qua pháp luật để bản vệ quyền lợi hợp pháp của mình thôi.
Nguyễn Chỉ Âm im lặng, trầm ngâm suy tư.
Ngoại trừ việc lãnh chứng và sống chung, hợp đồng này cũng không có yêu cầu gì quá phận.
Thời gian li hôn sau một năm thể hiện rất rõ ràng, cô còn có dự án hợp tác Bắc Thành.
Nghĩ đến lúc ở Nguyễn gia Trình Việt Lâm hỗ trợ che giấu ông nội, cô cuối cùng cũng thỏa hiệp, thở phào một hơi: Được tôi kí.
Bút máy đặt ngay bên cạnh, trong phút chốc hai chỗ trống trong hợp đồng đã được hai bên ký tên tên.
Trình Việt Lâm cầm lấy hợp đồng nhìn lướt qua, đưa một bản cho Nguyễn Chỉ Âm rồi đứng dậy lấy áo khoát đang treo trên móc, thản nhiên nói: Đi thôi.
Nguyễn Chỉ Âm khó hiểu hỏi: Đi đâu? ”
Trình Việt Lâm mắt không giấu nổi nụ cười nhìn lại, lời ít mà ý nhiều: Cục dân chính, đăng kí kết hôn.
Nguyễn Chỉ Âm: “.
.
.
.
.
.”
Cho nên, buổi sáng trước khi xuống lầu anh nhắc cô nhớ mang theo giấy chứng minh chính là vì chuyện này?
Uổng cho cô còn sợ anh ta phải chịu thiệt khi ở nhà Nguyễn gia.
Anh ta thì hay rồi, từ khi gọi điện thoại lúc sáng đã vạch sẵn kế hoạch lợi dụng sự áy náy của cô để hoàn thành cái bản thỏa thuận hôn nhân kia!
Trận đàm phán này cô đã thua hoàn toàn!
Khi cô về đến nhà ở đã là bảy giờ tối.
Nguyễn Chỉ Âm mang theo sự mệt mỏi khi xếp hàng ở cục dân chính, tâm tình phức tạp nhập mật khẩu mở cửa.
Đổi giày xong, cô theo thói quen đi vào nhà.
Đi được vài bước chợt sững lại —cô nhận ra đèn phòng khách đang mở.
Thân ảnh quen thuộc đang đứng ở cửa sổ sát đất, Đối phương chậm rãi xoay người, khuôn mặt điềm đạm quen thuộc lúc này đang nghiêm nghị, giọng nói sạch sẽ trong trẻo nhưng lạnh như băng: Chỉ Âm, có phải em nên giải thích vì sao Trình Việt Lâm lại đưa em về nhà? “