Bạn đang đọc Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi FULL – Chương 36
Chương 36
Edit FB Độc tem
https://truyen4u.net/author/myn
Không phải chỉ là một chiếc áo thôi à
Có gì đáng khoe khoang chứ.
Tiền Phạn bĩu môi, lấy điện thoại lên xem, sau đó cười nhạo nói: Trình tổng, cũng tám giờ, anh còn chưa thu dọn về nhà liền đi à?
Lần trước tụ tập anh ít nhiều còn uống hai ly rượu, hôm nay lại ngây người im lặng suốt buổi, dứt khoát không để mắt tới người phiền phức này nữa.
Tiền Phạn cảm thấy cậu có thể chịu đựng tính tỉnh khỉ chó này của Trình Việt Lâm hơn hai mươi năm tới hoàn toàn là nhờ vào khả năng tự kiềm chế xuất sắc của cậu.
Nhưng cho dù tốt cỡ nào, bây giờ cậu cũng không nhịn nỗi nữa!
Mỗi ngày nhìn những hành động cợt nhả của người nọ, cậu phải cảm thán con người có thể làm những chuyện vậy hả?
Trình Việt Lâm nghe cậu nhắc nhở, cũng không không giận, đứng lên thản nhiên gật đầu: ” Ừ, vậy anh về đây.
Bây giờ anh đang bận suy ngẫm chuyện khác, quả thật không rãnh tán dóc với bọn họ.
——
Lúc Nguyễn Chỉ Âm tạm biệt bạn bè về tới nhà, trong phòng khác đã sáng đèn.
Tuy trong phòng không có ai nhưng cô biết, Trình Việt Lâm chắc là đã về rồi.
Cô lên phòng thay một bộ đồ trong nhà, sau đó vào nhà bếp, lấy chanh và lê mua từ siêu thị ra rửa sạch, làm mứt chanh lê.
Ngày thường Trình Việt Lâm đi xã giao rất nhiều, người khác muốn lấy lòng sẽ cố tình kính rượu, khó tránh khỏi trường hợp không thể không uống.
Cô biết anh mỗi lần uống rượu về, ngày hôm sau sẽ đau họng khàn tiếng, nên mới muốn nấu một ít mứt chanh lê để đó.
Dựa theo ý của Diệp Ngiên Sơ, cái này gọi là thả thính đối phương ở những chi tiết nhỏ nhặt không ngờ tới.
Tục ngữ nói rất đúng, gần quan thì được ban lộc, dù sao cô cũng sống cùng với Trình Việt Lâm, đúng lúc……!có thể tùy cơ ứng biến.
Nấu mứt chanh lê cần cẩn thận chú ý độ lửa, hơi lơ là sẽ dính vào đáy nồi.
Nguyễn Chỉ Âm đứng nấu một tiếng đồng hồ, thấy nồi mứt nhỏ đã từ từ đặt dính lại bèn tắt bếp.
Cô với tay định lấy chai thủy tinh trên kệ, nhưng vì đã đứng khá lâu nên cảm thấy đau mỏi, ngón tay run run, đụng trúng làm bình đựng hạt dẻ và táo đỏ trên kệ đổ xuống theo.
Nhìn thấy bình đựng hạt dẻ và táo đỏ sắp đụng cánh tay, nhưng Nguyễn Chỉ Âm không thể tránh được, chỉ có thể lựa chọn bảo vệ chai thủy tinh bên cạnh.
Thế nhưng cảm giác đau đớn lại không thấy xuất hiện như dự đoán.
Chiếc bình bự cũng không thay đổi phương hướng, trực tiếp đập vào một bàn tay khác vừa mới bất ngờ xuất hiện.
Sau đó vang lên một tiếng, vỡ nát dưới sàn.
Cô, quay đầu nhìn Trình Việt Lâm đang mím môi nhìn sang cô, con ngươi nhàn nhạt dần tối sầm.
Nguyễn Chỉ Âm nhíu chặt mày, hoàn hồn vội vàng hỏi: “Tay của anh không sao chứ?
Trình Việt Lâm cuộn tay thành nắm đấm nhẹ, lắc đầu nói: Không sao đâu.
Nguyễn Chỉ Âm thở phào nhẹ nhõm, lại sang nhìn mớ hỗn độn trên sàn nhà phòng bếp.
Bình thủy tinh đựng hạt dẻ với táo đỏ của chú Lưu gửi đến bây giờ đã vỡ vụn rơi khắp nơi.
Trình Việt Lâm nhìn cô đang để mắt tới những mãnh vụn, bèn kéo cô tay cô lại : Để anh xử lý.
Người đàn ông dọn sạch những mảnh thủy tinh trước, sau đó hai người lượm táo đỏ và hạt dẻ cất vào trong một hộp giấy sạch sẽ.
Xử lý xong chiến trường, anh nhìn nồi sứ trên bếp, nhàn nhạt nói : Đã trễ vậy rồi còn muốn nấu gì nữa?
Sau khi nghe tiếng cô về, Trình Việt Lâm lập tức xuống lầu, nhưng cô cứ ở mãi trong bếp không thấy ra ngoài.
Giữa chừng anh có đi ngang qua phòng bếp vài lần, lại thấy cô cứ ngẩn người đứng đó, không biết đang nghĩ gì nữa.
Nghe Trình Việt Lâm nói, Nguyễn Chỉ Âm mới nhớ ra nồi mứt, tức thì chạy lại lấy hai chai thủy tinh nhỏ nhỏ, cho mứt chanh lê đã làm xong vào trong chai.
“Nấu mứt chanh lê, uống cho dịu giọng, mỗi lần anh uống rươu về là đau họng khàn tiếng, có thể mang tới công ty một chai.
Trình Việt Lâm nhìn cô đăm chiêu, yếu hầu khẽ động, nhẹ nhàng vuốt vuốt tay.
Khóe miệng không tự chủ cong lên, anh ngừng lại rất lâu mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: Ừm, cảm ơn.
Nguyễn Chỉ Âm đang khấy mứt lê cũng ngừng lại, rũ mắt xuống thấp, lắc đầu: Thật ra anh cũng ….!không cần nói cảm ơn đâu.
Anh luôn không cho cô cảm ơn, bây giờ lại nghe anh nói, đúng là cũng rất kỳ lạ.
Trình Việt Lâm nhận chai mứt cô đưa, chớp mắt cười khẽ : Ừ, biết rồi.
Coi như cũng mở được một cửa.
Nửa tiếng sau, đèn trong phòng khách tắt tối thui, hai người ai về phòng người nấy.
Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ được ngăn bởi một bức tường không quá daỳ.
Nguyễn Chỉ Âm rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm.
Sau khi đã yên vị trên giường, cô lấy điện thoại mở trang cá nhân của Trình Việt Lâm.
Trang cá nhân của anh vô cùng đơn giản, chỉ có hình ảnh chụp lại những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, và không ghi caption.
Hai bức ảnh mới nhất là món trứng luộc sáng nay và chiếc túi đựng áo khoát cô mua cho anh.
Tuy đã biết Trình Việt Lâm chỉ đơn giản là ghi chép lại cuộc sống, nhưng khi lướt xem lại những hình ảnh này trên trang cá nhân, cô lại thấy hình như mỗi một bức hình đều có bóng dáng của mình.
Cho dù chỉ là trùng hợp thôi, nhưng Nguyễn Chỉ Âm lại nãy sinh một cảm giác vui sướng khó hiểu.
Nhớ đến lời Diệp Nghiên Sơ nói, cô bỏ thêm vài phút, nhấn like toàn bộ các bài đăng trong trang cá nhân của Trình Việt Lâm.
Like xong hết, Nguyễn Chỉ Âm lại mở ra khung chat của anh và cô, soạn hai tin nhắn gửi sang.
[Lúc ngủ nhớ cẩn thận, đừng đè lên tay.]
[Ngủ ngon]
Xem lại tin nhắn wechat của cô với Trình Việt Lâm, trừ mấy cái meme cô gửi cho anh lúc đầu, còn lại đều là anh gửi cho cô lúc tan tầm tới rồi xuống lầu .
Lạnh lùng, không có chút dịu dàng nào.
Diệp Nghiên Sơ gần đây mua mấy cuốn sách tình yêu, cô nàng nói điểm mấu chốt để bắt đầu chuyện yêu đương chính là tạo ra một bầu không khí ám muội.
Mà mỗi ngày nói chào buổi sáng và ngủ ngon chính là điều cần thiết để tạo không khí mờ ám đó.
Gửi xong tin nhắn, Nguyễn Chỉ Âm đang chuẩn bị tắt điện thoại ngủ, lại thấy trên khung chất đột nhiên hiện ra đòng chữ [ đối phương đang gõ chữ ].
Cô ôm điện thoại đợi đủ 10 phút, mới nhận được tin nhắn ngắn gọn của Trình Việt Lâm.
[ Ừm, ngủ ngon.]
Chỉ hơn tin ngủ ngon của cô đúng 1 chữ.Nguyễn Chỉ Âm nhấp vào khung nhập thoại, suy nghĩ rất lâu, vẫn thấy tin nhắn này của Trình Việt Lâm chắc chỉ là lịch sự trả lời mà thôi, tức thì buông điện thoại, lòng nặng trĩu vào giấc ngủ.
Mà ở bên kia vách tường.
Trình Việt Lâm đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, nhíu mày nhìn dòng chữ [ đối phương đang gõ chữ [ trên màn hình.
Lâu thật lâu cũng không thấy tin nhắn mới.
Lúc nằm lên giường, nhìn sang vết bầm tím trên tay phải, anh bất giác cong môi, lại đổi tay cầm điện thoại, để cánh tay mang vết bầm gác lên gối.
Một đêm mất ngủ.——
Hôm sau, Nguyễn Chỉ Âm rửa mặt ra khỏi phòng, đụng phải Trình Việt Lâm cũng vừa mới ra khỏi phòng bên cạnh.
Hôm nay người đàn ông hơi khác với hình tượng tây trang chỉnh tề gọn gàng thường thấy.
Áo khoác vest khoát trên khuỷu tay rắn chắc, cà- vạt bung rơi trước ngực, áo sơ mi trắng bên trong mở hai cúc, cổ áo hơi trễ, để lộ xương quai xanh trắng trẻo mơ hồ.
Vừa nhã nhặn nhưng có phần vô lại, như có như không dụ dỗ người khác không thể rời mắt.
Phìn thấy cô, Trình Việt Lâm nhướng mày, thờ ơ tựa vào cửa, hờ hững nói: Tay không có sức, biết thắt cà- vạt không?
Tầm mắt Nguyễn Chỉ Âm dưng trên bàn tay sưng đỏ của anh, con ngươi hơi lay động, lắc đầu nói : ” Không biết lắm.
Người đàn ông cười nhẹ : À, tôi dạy em.
Đối với Nguyễn Chỉ Âm mà nói, thắt cà- vạt cũng không khó học, nhưng mà Trình Việt Lâm nói dạy cô, thật ra cũng không có tác dụng gì mấy.
Hai người lề mề một hồi lâu đến cuối cùng, Nguyễn Chỉ Âm vẫn là theo video chỉ dẫn trên mạng mới thắt xong cà- vạt.
Trong lúc cô siết cà- vạt lên, Trình Việt Lâm lại hơi cúi đầu xuống dưới, trong chớp mắt hai người sát lại rất gần nhau.
Nguyễn Chỉ Âm theo bản năng ngẩng mặt lên, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.
Hàng lông mày thẳng tắp, môi mỏng mũi cao, khoảng cách gần giúp ngũ quan đẹp đẽ của anh được phác họa rõ nét hơn.
Nghe nói, giữa nam và nữ khi thăm dò đối phương đều bắt đầu từ sự đối đầu của ánh mắt.
Nguyễn Chỉ Âm dựa lưng vào cạnh cửa, người đàn ông ở sát bên, đang cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Trong lần đối mặt tĩnh lặng mà kéo dài này, cô vô thức nín thở, đầu ngón tay hơi cuộn tròn lại, không khí xung quanh tựa như cũng bất động theo.
Một lát sau, Nguyễn Chỉ Âm nghe giọng điệu tí tởn của Trình Việt Lâm nói:
Sao nào, Nguyễn Anh Anh, tôi đẹp trai đến vậy hả?
Thực sự đẹp đến nỗi cô…!…nhìn say mê.
Con ngươi đen hút chứa đầy ý cười nhàn nhạt, thấy cô không đáp, bèn nói tiếp : Lần trước em nói phụ nữ cũng sẽ yêu thích đàn ông như tôi, vậy trong những người này, cũng bao gồm cả em?
Trong ánh mắt thờ ơ của người đàn ông,còn mang theo tia dò xét.
Giống như soi thẳng vào suy nghĩ trong lòng cô, khiến cô không còn chỗ nào trốn tránh.
Nguyễn Chỉ Âm thay đổi tầm mắt, dừng trên yết hầu đang rung động nhẹ nhàng của anh, cảm xúc chộn rộn dưới đáy lòng lại nổi lên.
Cô lại nhìn sang chỗ khác, sau khi thấy quần mắt sưng đen của anh, rốt cục cũng tìm được đề tài giúp cô bớt xấu hổ.
Anh….!tối qua không ngủ ngon hả?
Người đàn ông thản nhiên rũ mắt nói; Ừ.
“Sao vậy?
“Hờ, em nghĩ xem?
“Tôi làm sao biết được?
” Không biết? ”
Trình Việt Lâm chớp mắt vỗ vỗ đầu cô, lười biếng nói: Nguyễn Anh Anh, nếu không nghĩ ra, vậy thì…..!từ từ nghĩ đi.
Anh biết Nguyễn Chỉ Âm có thể là đã có chút rung động, nhưng, nhiêu đó sợ là vẫn còn chưa đủ.
Gấp gáp quá, sẽ dọa cô sợ.
Anh đã đợi từ lâu rồi, nhưng vẫn không muốn lúc ban đầu cô phải mang trên mình áp lực quá lớn.
Vẫn là nên đợi thêm chút nữa.——
Cuối tuần qua đi.
Hành động theo đuổi người ta còn chưa được đi triển khai sâu, Nguyễn Chỉ Âm đã phải quay về trạng thái công việc.
Cô chính thức rời khỏi vị trí Tổng giám đốc tạm thời, giao lại cho người được cô thuyết phục trở về Nguyễn thị là Qúy Dịch Quân.
Mỗi một ngành nghề đều có phương hướng nghiên cứu riêng, Nguyễn Chỉ Âm hiểu rõ cô không mấy am hiểu chuyện kinh doanh của Nguyễn thị.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân năm đó cô lựa chọn ở lại T&D chứ không vội vàng về nước.
Sau khi xử lí xong đám người họ Lâm, cô đã có suy nghĩ tự mở công ty riêng cho mình, nhưng vẫn chưa suy nghĩ xong, chỉ tiếp tục phụ trách công việc của dự án Bắc thành.
Khang Vũ vốn là muốn đến Lâm Hằng trao đổi công việc về lần rót vốn thứ hai vào dự án Bắc Thành với giám đốc Trọng cùng Hạng Bân.
Nhưng đến giờ ăn trưa, Nguyễn Chỉ Âm thấy sắc mặt Khang Vũ trắng bệch, giữa trán đổ mồ hôi ròng, mới biết cổ ấy bị cảm, nên cương quét cho cô nghỉ ốm.
Buổi chiều, Nguyễn Chỉ Âm suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn là tự mình đến Lâm Hằng với Hạng Bân.
Không tính lần cuối tuần Trình Việt Lâm mang cô đến ký thỏa thuận hôn nhân, thì đây là lần đầu tiên cô đến tòa nhà Lâm Hằng.
Dù sao cũng là đột xuất đến đây, còn là để bàn công việc.
Nên để tránh nhiều chuyện, cô không lên tầng cao nhất tìm Trình Việt Lâm, mà dẫn Hạng Bâng trực tiếp đến lầu 12 gặp giám đốc Trọng.
Ngoại trừ chuyện rót vốn lần hai, Hạng Bân còn muốn báo cáo đơn giản tình hình dự án hợp tác trong quý 1.
Hai người ở phòng họp suốt hai đồng hồ với người bên tổ dự án của Lâm Hằng.
Đến lúc kết thúc, Nguyễn Chỉ Âm đặt một số đồ ăn nhẹ của khách sạn SIMO cho mọi người để bày tỏ lời cảm tạ trong thời gian hợp tác.
Ai ngờ khi chuẩn bị rời khỏi Lâm Hằng,cô lại gặp Tiền Phạn trong thang máy.
Hình như cậu vừa từ tầng cao nhất xuống, nhìn thấy Nguyễn Chỉ Âm cũng rất bất ngờ.
Chị dâu, sao chị lại đến đây?.
Nguyễn Chỉ Âm cười cười: “Đến bàn chuyện rót vốn dự án Bắc thành lần hai với giám đốc Trọng.
“Anh Lâm không biết chị tới hả?
Không biết Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu.
Dứt lời, Cô đưa túi đồ ăn còn dư trên tay cho Tiền Phạn : Tôi mới đặt mấy món ăn ngọt của SIMO mời mọi người, mùi vị khá ngon, cậu cũng nếm thử nhé.
Vốn là muốn mang về nhà cho Trình Việt Lâm, chẳng qua nếu đã gặp Tiền Phạn thì đặt thêm một phần cũng không sao.
Tiền Phạn ngơ ngẩn nhận đồ ăn của Nguyễn Chỉ Âm đưa sang, nhất thời cảm động lắm.
Nhớ lại vẻ mặt của Trình Việt Lâm lúc khoe nước chanh lê với mình, Tiền Phạn càng cảm thấy người dịu dàng như Nguyễn Chỉ Âm ngày ngày bị đối phương bóc lột thật sự là đáng tiếc.
Lần này, cậu thật sự chịu đủ rồi.
Nghĩ vậy, Tiền Phạn căm giận nói: “Chị dâu, người này thật quá đáng, chúng ta đừng chiều anh ta nữa, chị càng chiều anh ta càng lấn tới.
Nguyễn Chỉ Âm không hiểu gì cả: “?”
Tiền Phạn thấy thế, bàn tay chính nghĩa vươn ra : Chị không cần giấu em, em biết hết, với cái tính khỉ chó của anh ta, chị nhất định cũng không chịu nổi.
Nguyễn Chỉ Âm không biết Trình Việt Lâm làm thế nào lại chọc Tiền Phạn tức giận, yên lặng một hồi, cô vẫn chọn lên tiếng khuyên giải: ” Thật ra….!bản chất của ảnh không xấu đâu, chỉ là nói chuyện hơi cẩu thả, cậu khoan dung nhiều chút nhé.
Không ngờ lại nghe thấy cô nói giúp cho Trình Việt Lâm, Tiền Phạn bất ngờ không thôi, trong lòng càng đau buồn xen lẫn phẫn nộ.
Trời đất quỷ thần ơi! Cái người tính tình khó ở vậy mà có thể lấy được một người vợ có lòng bao dung biết chăm sóc thế này, vì sao con lại không có!
Cậu quên cả ra thang máy, ngẩn ngơ theo Nguyễn Chỉ Âm xuống lầu một.
Thấy đối phương nói lời tạm biệt rồi đi xa, sau đó vài giây, cậu lại vô thang máy nhấn lên tầng cao nhất.
Trong văn phòng tổng tài, Trình Việt Lâm nhìn thấy Tiền Phạn vừa mới giận dữ bỏ đi, bây giờ đang cầm theo cái túi bự quay lại.
Anh quan sát đối phương vài lần, buông hồ sơ, ho nhẹ nói: Chuyện là, thời gian trước cậu cũng tăng ca không ít, gần đây cũng không có nhiều việc, cho cậu nghỉ phép nửa tháng.
“Trình Việt Lâm, nói cho anh biết nhé, lần này em sẽ không dễ dàng cúi đầu vì được ban cho chút xíu lợi này đâu nhé.
Tiền Phạn quyết liệt tuyên bố.