Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 30


Bạn đang đọc Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi FULL – Chương 30


Chương 30
Edit Độc tem
Cuối tuần qua đi, thứ hai bận rộn lại đến.
Sắp đến thời gian tan tầm, Nguyễn Chỉ Âm vừa xem xong bảng chi tiêu trong quý này của dự án Bắc thành do Hạng Bân trình lên, thì nhận được điện thoại của Trình Việt Lâm.
Người đàn ông vẫn như cũ dùng lời đơn giản mà ý nhiều nói: Bãi đỗ xe
” Hôm nay anh tới sớm vậy?
Nguyễn Chỉ Âm đưa mắt nhìn khung thời gian dưới góc phải trên màn hình laptop, còn mười phút nữa mới tan làm.

Tuy cô không cần quét thẻ nhưng cứ về sớm mãi cũng tạo thành ấn tượng xấu cho nhân viên.
Đầu kia điện thoại, Trình Việt Lâm cười nhạt đáp : Không phải là cùng nhau về nhà cũ à? Đợi em một lát vậy.
Thứ tư và thứ 6 hàng tuần, Nguyễn Chỉ Âm sẽ về nhà cũ trò chuyện với ông nội, nếu Trình Việt Lâm không bận việc thì cũng sẽ đi với cô.
Tuần trước chân cô bị thương, sợ ông nội lo lắng, chỉ gọi vài cú điện thoại chứ không qua đó.
Hôm đó sau khi cô ngắt điện thoại, Trình Việt Lâm hình như còn nói một câu đợi tuần sau chân cô khỏe rồi sẽ cùng nhau về thăm ông nội.
Chỉ gần đây bận quá nên Nguyễn Chỉ Âm đã vứt chuyện này ra khỏi đầu.
Ngắt điện thoại, cô thu dọn đồ đạc linh tinh, đợi đến đúng giờ tan ca của nhân viên mới ra thang máy xuống bãi đỗ xe.
Nhà cũ ở phía đông thành phố, từ công ty đi qua đó cũng không xa.
Chiếc Bentley từ từ đậu trước cửa sân nhà, Nguyễn Chỉ Âm cùng với Trình Việt Lâm xuống xe.
Bệnh tật khó tránh khỏi đau đớn, mỗi ngày ông cụ Nguyễn phải uống không ít thuốc giảm đau, hơn phân nửa thời gian đều trong trạng thái ngủ mê man.
Thời gian này sức khoẻ của ông cụ ngày càng yếu đi, thậm chí đã không xuống nổi giường.
Trong lòng Nguyễn Chỉ Âm đã mơ hồ có sự chuẩn bị, nhưng lại mâu thuẫn không muốn để bản thân suy nghĩ quá nhiều khi chuyện còn chưa đến.
Xua tan nỗi đau buồn kia, cô đi vào phòng khách.
Nguyễn Chỉ Âm vừa vào đã nhìn thấy Lâm Tinh Phỉ và Lâm Thành đang ngồi trên sô pha.
Từ khi dự án hợp tác y tế lấy được từ tay Tần Quyết bị ép phải gác lại, Lâm Thành đã khiêm tốn hơn rất nhiều, ban ngày ở công ty cũng không gây khó dễ Nguyễn Chỉ Âm nữa.
Trước khi dự án Bắc thành thi công, ông ta âm thầm suy tính động tay động chân, nhưng bị Hạng Bân phát hiện, hiện tại chỉ có thể ngày ngày  đến nhà cũ xum xoe nịnh nọt ông cụ.
Nguyễn Chỉ Âm cũng không thấy bất ngờ chút nào, chắc hẳn Lâm Thành đang tính toán nhân lúc thời gian của ông cụ không còn nhiều tranh thủ lấy lòng ông, như thế mới được lợi nhiều hơn.
Bản lĩnh kinh doanh của Lâm Thành không được xem là xuất chúng, trước kia người nhà họ Lâm cảm thấy có chỗ dựa là vì có tin đồn tình sâu như biển của Tần Quyết dành cho Lâm Tinh Phỉ.
Mà hiện tại.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn Lâm Tinh Phỉ, đối phương tiều tụy hơn trước rất nhiều, hai má gầy đến nỗi không thấy thịt, chỉ có thể dựa vào lớp trang điểm đậm mới nhìn được như bình thường.
Thu lại tầm mắt, Nguyễn Chỉ Âm không chào hỏi hai người trong phòng khách mà đi thẳng tới chỗ quản gia Lưu đưa đồ trong tay cho ông rồi nói: Chú Lưu, ông nội tỉnh rồi ạ?
” Tỉnh rồi, cô hai và Trình tổng trực tiếp lên lầu luôn, ngài Quý cũng đang nói chuyện với ông cụ.
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, kéo Trình Việt Lâm đi lên lầu.
Mỗi lần về nhà cũ, bọn họ đều sẽ giả vờ thân mật hơn.
Cửa phòng đang mở rộng, ông cụ nửa nằm trên giường, khuôn mặt ảm đạm đầy nếp nhăn.
Cơ thể càng ốm yếu hơn, gầy đến nỗi lộ cả xương.
Quý Địch Quân ngồi bên giường, lặng lẽ gọt táo.

Nguyễn Chỉ Âm mím chặt môi, gõ cửa, cười lên tiếng: Ông nội, chú nhỏ.
Trình Việt Lâm thản nhiên đánh giá không khí trong phòng, rồi theo đó chào hỏi.
“Âm Âm tới rồi à.

Ông cụ yếu ớt nở nụ cười, hai mắt mơ màng, giọng nói cũng khàn khàn: Dịch Quân, con xem Âm Âm có phải mập lên rồi không?
Quý Dịch Quân ngước nhìn Nguyễn Chỉ Âm đang kề vai bên cạnh Trình Việt Lâm, gật đầu nói: ” Hình như là có mập lên chút.
Trình Việt Lâm nghe vậy bèn cười nhẹ, cúi đầu xuống sát người bên cạnh, nhẹ nhàng nói : Gần đây quả thật Âm Âm ăn hơi nhiều nhỉ?
Nói xong, người đàn ông khẽ nhếch mày, trước mặt ông nội nhéo nhéo hai má hơi đầy đặn của cô.
Nguyễn Chỉ Âm đỏ mặt, không biết nên phản ứng như thế nào nữa.
Trước kia cô không ăn cơm tối, nhưng trong thời gian này sống chung với Trình Việt Lâm cô cũng theo thói quen ăn cơm với anh.
Thật sự là đã lên vài cân.
Trong mắt ông cụ thì đây là chuyện tốt, nhưng Nguyễn Chỉ Âm lại thấy hơi xấu hổ.
” Lên kí chút cũng tốt.

Ông cụ dường như rất vui mừng, thều thào xong, ngừng lại một lát, nói với Nguyễn Chỉ Âm: Âm Âm, ông có chuyện nói với Dịch Quân, con dắt Trình Việt Lâm đi dạo nhé.
Đây là có việc riêng cần nói.
Nguyễn Chỉ Âm không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.
Sau đó cùng Trình Việt Lâm quay lưng rời khỏi phòng, đông thời đóng cửa lại luôn.
Lúc xuống  lầu, Lâm Thành và LâmTinh Phỉ đã không còn ở phòng khách.

Nguyễn Chỉ Âm nghĩ hai người này chắc đã về phòng nghỉ ngơi.
Cũng đúng thôi, ở trong nhà cũ luôn phải duy trì vẻ mặt khách sáo, cô cũng không muốn đụng mặt với bọn họ.
Lúc đi  ngang qua phòng bếp, Nguyễn Chỉ Âm thoáng thấy quản gia Lưu đang xử lý một giỏ củ ấu giúp dì Trần, bèn buông tay Trình Việt Lâm đi vào phòng bếp.
“Chú Lưu, cần giúp gì không ạ.
Quản gia Lưu cười xua tay: “Không cần không cần, đồ dùng nhọn, cô hai đừng để trúng tay.
Trình Việt Lâm ung dung tự tại theo sau Nguyễn Chỉ Âm, nghe cô nói vậy, lại nhìn thấy quản gia Lưu bị củ ấu chọt đến đỏ hai tay, hắng giọng nói : Để tôi làm cho.
Không đợi quản gia Lưu từ chối khéo, anh đã ung dung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Quản gia Lưu thấy Trình Việt Lâm hình như có hơi hứng thú, cũng không tiện mở miệng, lại không muốn để Nguyễn Chỉ Âm cũng làm theo, lập tức quay đầu nói: Hay là cô hai lên gác xép lấy cái hộp xuống đựng củ ấu giúp chú nhé.
Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười gật đầu: Dạ.
Lúc xoay người còn đưa mắt nhìn sang Trình Việt Lâm đang học theo dì Trần cách cách gọt vỏ củ ấu.
Người đàn ông nhíu cả mày, vẻ mặt chăm chú cúi đầu lật qua lật lại củ ấu động tác ngốc nghếch trông rất thú vị.
Cô lắc lắc đầu, không biết người này nổi hứng thú gì với củ ấu này nữa.
///
Nguyễn Chỉ Âm theo lời quản gia Lưu đến gác xép chất đầy đô linh tinh lấy một cái hộp sạch sẽ để đựng củ ấu.
Ai ngờ mới bước ra ngoài đã bị người ngoài cửa chặn mất lối đi..
“Chị họ, tôi muốn nói chuyện với chị.

Lâm Tinh Phỉ là cố ý chờ cô ở đây, cô ta thật sự có chuyện phải nói với Nguyễn Chỉ Âm.
Nhưng cô ta vừa nói xong, nhìn thấy khuôn mặt toả sáng của Nguyễn Chỉ Âm kia bèn không nhịn được nắm chặt lấy tay: Bây giờ thanh danh của tôi đã bị hủy sạch, chị vui rồi chưa?
Nguyễn Chỉ Âm cười nhạt, lắc đầu, chau mày nói: Đó đều là do cô tự chuốc lấy không liên quan đến tôi.
Đương nhiên, cô cũng chẳng vui hay không vui.
Cho dù Lâm Tinh Phỉ đúng là em họ cùng huyết thống với cô nhưng bọn cô cũng chẳng lớn lên cùng nhau, chỉ ở chung một mái nhà không thân không thiết ba năm.
Nguyễn Chỉ Âm không hề coi người nhà họ Lâm là người thân của mình, nên chẳng cần phải lãng phí cảm xúc của mình vì một người xa lạ.
” Không liên quan tới chị? Lâm Tinh Phỉ như bị kích thích bởi thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô, cô ta cắn môi nói: Nếu không phải vì chị, Tần Quyết làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặt những hotsearch kia?
Tần Quyết không những không quan tâm, mà còn kêu cô ta đến tìm Nguyễn Chỉ Âm, nhưng Lâm Tinh Phỉ làm sao có thể cúi đầu cầu xin Nguyễn Chỉ Âm.
Cô ta chờ ngày Tần Quyết mềm lòng, sau đó giải quyết hotsearch giúp cô ta.

Nhưng hắn lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn cô bị người khác thừa cơ hãm hại.
Bọn họ có tình cảm mười mấy năm, Lâm Tinh Phỉ chưa bao giờ nghĩ  rằng sẽ có ngày Tần Quyết đối xử với cô ta như thế.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn đôi mắt không cam lòng của đối phương, cất giọng lạnh lùng nói: Lâm Tinh Phỉ, nhắc lại cho cô thêm một lần nữa, tôi và Tần Quyết đã chấm hết.

Cho dù anh ta làm gì đi nữa cũng không dính dáng đến tôi.

” Còn nữa, nếu như cô nghiêm túc theo nghề diễn xuất, chứ không phải suốt ngày đi tìm đường tắt, cũng chưa chắc sẽ rơi vào kết cục như hôm nay.
Lúc trước là Lâm Tinh Phỉ cố chấp muốn vào giới giải trí,  nhưng nếu những năm nay cô ta có được thành tích tốt đẹp, thì lời đồn đãi về cô ta cũng sẽ không trở nên xấu xí như vậy.
“Được, cho dù bây giờ Tần Quyết đã chấm hết với chị, nhưng còn Trình Việt Lâm, nếu không có anh ta tôi làm sao bị Lâm Triết liên lụy!
Lâm Tinh Phỉ ghét nhất là dáng vẻ thanh cao này của Nguyễn Chỉ Âm, cô ta mỉa mai tiếp: Chị xem thường tôi là thế, nhưng chính chị chẳng phải cũng đang dựa dẫm vào đàn ông đó sao?
Nghe cô ta nói người trước đó ra tay đối phó Lâm Triết chính là Trình Việt Lâm, Nguyễn Chỉ Âm có hơi bất ngờ.
Một lát sau, cô lại cười một tiếng.
” Cô nghĩ là vậy thì cứ cho là vậy đi.

Trình Việt Lâm là chồng tôi, việc gì tôi phải từ chối lòng tốt của anh ấy, lại càng không vì mấy câu nói của cô mà đi tìm anh ấy hỏi rõ ngọn ngành.
Sống chung với Trình Việt Lâm đã giúp cô trải nghiệm cuộc sống dễ chịu hiếm thấy hơn trước kia nhiều.
Nếu Trình Việt Lâm có vì một số nguyên nhân khó nói mà phải tiếp tục quan hệ vợ chồng với cô thì cô cũng không có ý định từ chối anh,
Anh nói cô tính toán rõ ràng quá sẽ làm tổn thương người bên cạnh, vậy thì Nguyễn Chỉ Âm bằng lòng học cách tiếp nhận ý tốt của anh.
Nếu có ngày anh muốn lấy lại, vậy thì cô sẽ dùng cách thức khác trả lại những thứ mà anh đã giúp đỡ cô.
Chỉ là những chuyện này cô hẳn là không cần nhiều lời với Lâm Tinh Phỉ.
Lâm Tinh Phỉ hiển nhiên không ngờ rằng Nguyễn Chỉ Âm lại có thể bình thản tiếp nhận trợ giúp từ Trình Việt Lâm.
Cô ta không thích Nguyễn Chỉ Âm nhưng cũng tự tin rằng mình có vài phần hiểu cô.

Trong ấn tượng của cô ta, Nguyễn Chỉ Âm trước sau đều rất kiêu ngạo, nghe người khác nói mình dựa dẫm đàn ông, cô không thể có phản ứng như vậy được.

Thấy Nguyễn Chỉ Âm đẩy cô ta ra để đi xuống lầu, Lâm Tinh Phỉ gọi cô lại: Cô đợi đã.
Nguyễn Chỉ Âm cau mày quay đầu lại, thấy đối phương lấy một chiếc hộp, mở ra đưa tới trước mặt cô.
” miếng ngọc Phật này, trả lại cô
Trên chiếc hộp trang sức bằng nhung tơ màu đỏ sẫm, đặt một miếng ngọc phật trong suốt trơn bóng.
Chỉ cần nhìn một cái, Nguyễn Chỉ Âm đã nhận ra đây là miếng ngọc hồi trung học Tần Quyết tặng cho mình.
Miếng ngọc này tốt hơn rất nhiều cái của viện trưởng tặng.
Khi đó cô làm mất ngọc phật của viện trưởng, lại bởi vì mấy lần tụ họp sau khi về Nguyễn gia khiến cô cảm thấy hơi tự ti, nên cô trốn trên gác lửng tự điều chỉnh cảm xúc.
Tần Quyết vì để an ủi cô bèn ra cửa hàng mua một miếng ngọc tương tự quay về.

Nguyễn Chỉ Âm nhìn là biết nhưng lại không vạch trần dù sao cũng là lòng tốt của đối phương.
Chỉ là lúc xuất ngoại, miếng ngọc này cũng vô cớ không thấy đâu nữa.
Bây giờ xem ra là bị Lâm Tinh Phỉ trộm mất.
Chẳng qua, thứ Nguyễn Chỉ Âm quan tâm từ trước tới nay chưa bao giờ là miếng ngọc do Tần Quyết mua ngoài cửa hàng.
” Tôi đã không cần nữa.
Tần Quyết giúp cô tìm miếng ngọc đã mất, cô rất cảm kích và cũng đã đáp trả lòng tốt của anh ta rồi.
Còn miếng ngọc mà Tần Quyết mua, bây giờ cô và Tần Quyết đã chia tay đương nhiên cũng không thể nhận lại nó.
“Là tôi bị ma xui quỷ khiến mới lấy trộm miếng ngọc này, chuyện này tôi có thể xin lỗi chị.

Nhưng chị …..!thật sự không cần nó nữa à?
Lâm Tinh Phỉ không muốn giữ miếng ngọc nữa chỉ là vì sợ Tần Quyết lại thất vọng hơn nên mới muốn trả lại.
Vì Nguyễn Chỉ Âm mà ngay cả Tưởng An Chính cũng bị Tần Quyết xa cách.
Chu Hồng Phi cướp mất vợ chưa cưới của Tưởng An Chính, làm Tưởng An Chính mất hết thể diện, nhưng Tần Quyết thấy bạn thân chịu cảnh nhục nhã như vậy lại không an ủi lấy một câu.
Lâm Tinh Phỉ biết, Tần Quyết đây là đã hiểu ra ban đầu chính Tưởng An Chính đã có ý thúc đẩy hắn đào hôn.
Hắn không thích nghi ngờ người bên cạnh mình, nhưng một khi phản bội bị phát hiện thì sẽ không tin tường thêm lần nào nữa.
Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu: ” Đương nhiên không cần, nếu cô đã thích vậy phiền cô giữ kỹ miếng ngọc phật này thôi.
Cô chỉ hy vọng, bản thân không phải dính líu thêm với loại người thích dây dưa như Lâm Tinh Phỉ hay Tần Quyết mà thôi.
///
Ông cụ và Quý Dịch Quân đã nói chuyện xong, xem ra lại thấy mệt hơn lúc nãy.
Nguyễn Chỉ Âm không muốn quấy rầy ông nội nghỉ ngơi nữa, cũng không muốn ở lại diễn kịch với người nhà họ Lâm nên cũng nhanh chóng cùng Trình Việt Lâm tạm biệt quản gia Lưu rồi rời khỏi nhà cũ.
Chuyện Lâm Triết là anh làm à?
Không biết làm sao, vừa nghe Lâm Tinh Phỉ nhắc đến chuyện này Nguyễn Chỉ Âm đã bị sốc và cảm thấy rất bất ngờ.
Đáy lòng chỉ có một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.
Trình Việt Lâm nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu bâng quơ Ừ  một tiếng.
Thấy cô ngỡ ngàng, anh cười chọc cô: Nguyễn Anh Anh, đừng có cảm ơn nữa, tôi làm như thế là vì tôi muốn làm thôi.
Chuyện của Lâm Triết làm cho anh vô cùng khó chịu, hắn bị đưa vào ngục giam cũng là bị trừng phạt đúng tội thôi.
Cho dù làm vậy cũng có một phần nhỏ liên quan tới cô, nhưng cũng là để bản thân anh vui vẻ, nên không hy vọng cô cảm ơn gì đó.
” Vậy….!Ngày mai tôi làm món cốt lếch sốt tương cho anh.
Nguyễn Chỉ Âm thu hồi lời cảm ơn đã tới miệng.
Trình Việt Lâm khẽ ừ xem như đồng ý.
Cô có thể nhớ rõ món ăn anh yêu thích, đương nhiên còn vui hơn nhiều so với lời cảm tạ khách sáo kia.
Ngừng lại một lát, anh ngước mắt nâng cằm nhìn cô : Vậy có thể nói cho tôi biết Lâm Triết đã đắc tội với em như thế nào không?
Nguyễn Chỉ Âm hơi bất ngờ, trầm ngâm một lát, mới chậm rãi kể : Thật ra cũng không gì hết, khi đó trong nhà họ Lâm giựt giây hắn săn đón lấy lòng tôi.


Có lần Lâm Triết tới phòng tôi giấu đồ bị tôi đâm cho một đao, sau đó cứ thấy tôi là sợ không dám quấy rầy nữa.
Trình Việt Lâm nghe cô nhẹ nhàng miêu tả mọi chuyện trong quá khứ, tầm mắt kín đáo ấp ủ tia tò mò nhìn cô.
“Hả? Hắn giấu cái gì vậy?”
Nguyễn Chỉ Âm cắn môi dưới: “Camera
Trong xe vắng lặng như tờ.
Thật lâu sau đó, Trình Việt Lâm cố gắng đè xuống xúc động.
Chậm rãi vươn tay, xoa xoa đầu cô : Ừm, đã qua cả rồi, Nguyễn Anh Anh, em vẫn luôn dũng cảm lắm.
Dũng cảm?
Nguyễn Chỉ Âm ngẩn người, không hiểu vì sao lại nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Trình Việt Lâm.
Khi đó vừa vào giữa hè, thời tiết Lam Kiều nóng bức.
Lớp 11 khai giảng ngày đầu tiên, cô vừa làm xong thủ tục chuyển trường ở phòng giáo vụ, không cần phải lên lớp báo danh.
Chỉ là vừa mới ra khỏi trường học, Nguyễn Chỉ Âm vừa khéo nhìn thấy Diệp Nghiên Sơ đang bị đám người Dương Tuyết chặn lại quấy rối.
Cô đi chậm lại, mặc dù đã hạ quyết tâm tránh phiền phức không đáng có, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nào bỏ mặt như không thấy.
Nguyễn Chỉ Âm xoay người lặng lẽ bỏ đi.
Mấy phút sau, cô mượn cớ hỏi thăm đường đi, dẫn một thầy giáo đến giúp Diệp Nghiên Sơ thoát khỏi vòng vây một cách suôn sẻ.
Còn Diệp Nghiên Sơ sau đó cũng ngoan ngoãn đi theo vị thầy giáo kia về lớp học.
Xong xuôi mọi thứ, trong lúc Nguyễn Chỉ Âm chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy một thân ảnh mặc đồng phục học sinh.
Trình Việt Lâm ung dung tự tại ngồi trên bờ tường, dáng vẻ tùy tiện cao ngạo nhìn xuống cô.
Cậu thiếu niên cười nhạt nói: “Bạn học, cậu cũng thật…..nhát gan đến mức dũng cảm đó.
Không biết là đang khen ngợi hay là châm chọc nữa.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Chỉ Âm đã hiểu.
Cậu thiếu niên ngồi trên bờ tường là học sinh trốn học.
Trùng hợp sao, vị giáo viên chủ nhiệm đưa Diệp Nghiên Sơ về lớp đúng lúc quay lại tìm Nguyễn Chỉ Âm để tìm hiểu tình hình.
Đúng lúc ặp phải tình huống xấu hổ như vậy, thế là phần tử cá biệt Trình Việt Lâm bị tóm gọn.
Bọn họ cũng vì thế mà kết thù oán.
Rút lại suy nghĩ, Nguyễn Chỉ Âm nhìn anh cười cười coi như đồng ý với lời khen dũng cảm kia của anh.
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, Nguyễn Chỉ Âm lấy điện thoại ra xem là điện thoại trong nhà cũ gọi đến.
Sau khi nối máy, giọng nói mang theo lo lắng của quản gia Lưu ——
” Cô hai, không  xong rồi, ông cụ mắng ông Lâm một hồi sau đó tức giận đến mức té xỉu, ngài Qúy đã đưa ông cụ đến bệnh viện rồi!
Với sức khỏe của ông cụ Nguyễn hiện giờ, phải đưa đi bệnh viện vào lúc này, rõ ràng không phải chuyện nhỏ.
Vì thế, quản gia  Lưu mới căng thẳng đến vậy.
Vừa dứt lời, sắc mặt Nguyễn Chỉ Âm  trắng bệch, trong lòng bất an vô cùng, giống như cô linh tính được điều gì đó không hay sắp xảy ra, bàn tay nắm điện thoại cũng mơ hồ run lên.
Cô cắn răng, cảm thấy vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.
” Nguyễn Chỉ Âm, nhìn anh!
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông văng vẳng bên tai, miễn cưỡng gọi suy nghĩ của Nguyễn Chỉ Âm trở về.
Trình Việt Lâm nhìn khuôn mặt cô, nắm lấy tay cô, thở một hơi dài, dịu dàng nói: Nguyễn Anh Anh, đừng sợ, bây giờ chúng ta đi bệnh viện nhé?
Nhìn lên ánh mắt điềm tĩnh của anh, Nguyễn Chỉ Âm thở một hơi, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngón tay hơi co lại, lòng bàn tay truyền đến độ ấm khiến cho tâm trạng bối rối của cô thoáng tỉnh táo hơn.
Đúng vậy, ông nội còn đang ở bệnh viện, cô không thể sợ hãi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.