Bạn đang đọc Chú Ơi! Em Yêu Anh…. Anh Có Yêu Em Không? – Chương 8
An An từ từ bước đi chen vào đám đông.Trần Viễn cũng từ trong đám đông đó đi ra.Miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên hiện lên nụ cười thân thiện và dịu dàng.Làm các bạn nữ sinh đứng như chết trân.Cả lúc khuôn mặt anh lạnh lùng vẫn hiện lên vẻ đẹp quyến rũ.Lúc này anh càng cười làm cho các bạn nữ sinh thêm mê mụi anh.
_Anh nhẹ nhàng bước đến lại gần chỗ An An..Nữa người Trần Viễn nhẹ nhàng hê cúi xuống gần tai của An An.Gịong nói đầy nam tính mà dịu dàng.Hơi thở anh phả vào mũi của An An_An An chúng ta đi về nhà thôi nào.
Cả một mùi thơm nam tính của Trần Viễn cứ quanh quẩn mũi An An.Một mùi thơm quen thuộc bao lâu nay bây giờ lại quay về Khuôn mặt quyến rũ của anh ở dưới ánh mặt trời càng sáng rọi đến mê người.Những hành động của Trần Viễn như áp đảo lấy trai tim nhỏ bé của An An vậy.Làm cho cả cơ thể An An bất động không đứng vững được nữa.Cô bé đột nhiên phát hiện ra mình có một ý nghĩ điên rồ,nếu bây giờ ở nhà chắc cô nàng đã kéo người Trần Viễn lại mà hôn lên mặt và môi anh rồi.Tự cảm nhận được mình thay đổi thất thường.Mặt An An đỏ bừng lên.Từ từ hồng lại như màu của quả đào vậy.
Thấy An An đứng ở một chỗ cũ đó mãi không có một chút là muốn lên xe về hay cố gắng bước về phía anh.Anh nãy giờ cũng quan sát những sự biến đổi lạ thường của An An.Trần Viễn cũng thằm cười trong lòng Anh không khỏi thắc mắc có cảm thấy lạ về cử chỉ của An An.Anh vội kéo tay An An đi cùng anh ngồi vào trong xe.Hai người ai cũng yên vị một chỗ trên xe hết.
Cả đám đông hai con mắt sáng rực lên.Mắt mở to ra,trong lòng họ thầm nghĩ hai người này chắc là người yêu.Nhìn dáng vẻ Trần Viễn ai mà nói anh là nhà doanh nhân nổi tiếng và thành đạt đã 25 tuổi rồi chứ.Các bạn nữ sinh nhìn anh cứ tưởng anh 22 tuổi hoặc 23 tuổi thôi.Tâm trạng của các bạn nữ sinh từ từ thắt lại,đúng là thất vọng tràng trề một nam nhân tuấn tú như vậy ai mà không muốn có chứ.Nhưng nam nhân đã có người nữ nhân xinh đẹp ở bên rồi.Có tranh dành cũng không có lợi ích gì hết.Họ đành phải thất vọng tản ra cho chiếc xe đen bóng loáng của Trần Viễn chạy đi.
Xe chạy khoảng một lúc lâu mà An An không nói lời nào.Hai má cứ phòng to ra nhìn châm châm vào túi xách của mình.Cô nàng muốn Trần Viễn lên tiếng trước nên dùng sự im lặng để chứng tỏ ra bản thân không muốn nói chuyện với chú vì giận dỗi chú.
_Trần Viễn cũng thấy lạ tại sao An An lại im lặng như vậy???.Mọi lúc thấy anh đi công tác về An An điều ôm chạy nhanh lại chầm lấy anh.Nhưng hôm nay ,An An lại có những cử chị kì lạ.Trần Viễn đành lên giọng bắt chuyện trước.Gịong hơi khàn khàn nói với An An_Mấy ngày nay An An học tốt chứ An An_Anh nhìn châm châm vào khuôn mặt nhỏ của An An.Thật ra Trần Viễn kêu An An bằng tên mà không kêu bằng cháu.Lúc An An 10 tuổi anh đã nhận con bé về nuôi từ tay mẹ anh.Cô nàng là cháu nội của mẹ ruột anh.Lúc An An được pama nó đẻ ta thì anh đã ở bên Mĩ du học.Nên đến khi con bé 10 tuổi Trần Viễn mới có dịp biết mặt con bé.Cũng năm đó má anh qua đời,pama ruột của con bé cũng vì tai nạm giao thông mà qua đời.Nên mọi việc chăm sóc con bé điều giao lại cho anh.Anh xem cô bé như con ruột của mình.Chăm sóc nó một cách tận tình không cho cô bé thiếu thốn một thứ gì.Lúc trước anh cung đã gọi cô bé là cháu.Nhưng sau này con bé muốn kêu anh kêu nó bằng tên hơn.Vì thế anh cũng đáp trả lại rằng kêu nó bằng An An.Để nó được vui lòng.Anh cũng không hề dám nặng lời với An An.Vì sợ An An mặt cảm không có pama ở chung.Mọi việc hay những yêu cầu từ An An anh điều đáp ứng cho cô.
Đáp lại câu hỏi của Trần Viễn chỉ là một cái gật đầu của An An.Cô bé không muốn nói chuyện với anh về việc này.Việc học của An An cũng không tệ ấy.Từ nhỏ cô bé đã một người học sinh chăm chỉ.Bây giờ An An muốn chú giải thích ình nghe rằng: mấy tuần này Trần Viễn đã làm gì.??Tại sao không liên lạc cho cô??.Tại sao không nói cho cô biết rằng anh đi công tác nước ngoài??Tại sao một cuộc điện thoại ngắn cũng không có??.Không lẽ chú lại có người khác ở bên ngoài không phải là Ái Nha sao.?Nghĩ đến đây tâm trạng của An An rối bời mặt tái nhợt lại.
Nghe thấy An An không nói lời nào.Chỉ đap trả lại anh bằng cái gật đầu.Anh cũng hê khó chịu với tháy độ của An An.Nhưng Trần Viễn cũng im lặng luôn.Anh cũng không biết gần nữa tháng không gặp con bé..Không biết tại sao con bé lại trầm tính như vậy?Khuôn mặt nhìn anh thì không có ý cười tí nào.Còn mắt thì làm như vô hồn nhìn anh vậy?Không lẽ nó có chuyện gì không vui sao.Một lát suy nghĩ mãi xe của anh cũng về đến cổng nhà.
Xe đậu trước cỗng nhà.An An cũng vội bước xuống xe hai cũng không hề quay lại nhìn Trần Viễn.An An bực tức bước vào nhà.Đúng thật là chú không có ý xin lỗi mình.Tức ơi là tức mà.Hai con mắt cô bé đỏ lên vì giận dỗi.Chợt khựng lại trong nhà có một người nữ nhân ngồi trên ghế sôfa.Hai con mắt cô ấy cứ dáng chặc vào cái TV.Không hề biết sự xuất hiện của An An.An An nhìn từ trên người cô ta xuống dưới.Quan sát thật rõ ràng về bề ngoài của người đó.An An đánh giá một chút.Xem cũng không tệ cũng đẹp như chị Ái Nha.Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện trong nhà mình.
_Không khỏi thắc mắc.An An trầm giọng hỏi nhẹ nhưng cũng có phần hê khó chịu_Chị tại sao chị lại ở trong nhà tôi vậy?_Lúc này An An cũng bước lại gần đối diện với cô ta.An An nhìn thẳng vào mắt của cô nàng đối diện.
_Cô ta cũng đảo mắt nhìn từ đầu xuống dưới người An An.Rồi đánh giá một chút cũng nhẹ nhàng nói_Nhà cô sao._Gịong cô ta cứng lại không một chút biểu cảm của vị khách.
_An An tức tối.Đã là khách còn có phản ứng kì lạ.Đúng là đồ đáng ghét.Cô bé cứng hộng nói_Cô…Cô…
_Chưa dứt khoát hết câu nói.Trần Viễn từ ngoài bước vào trong_Cô ấy là bạn của chú_Anh chỉ tay vào hướng cô ta_Cô ấy tên là Lan Nhi.Hiện tại sẽ ở nàh chúng ta vài ngày._Anh chậm rãi giải thích.
Nhưng giải thích của Trần Viễn không hết yêu cầu mà An An cần nghe.Cô bé tỏ ra tháy độ khó chịu với người trước mặt.Đúng là kiêu ngạo.Đã là khách còn hỏi ngược lại người khác.An An hậm hừ nhìn Lan Nhi.
_Thì ra đó là cháu của anh sao?_Lan Nhi kiêu ngạo đưa mắt về hướng An An._Chàu em chị là bạn mới quen từ bên Pháp của anh Viễn.
_An An ậm ừ_ừ_Rồi bước lên lầu một mực.Không quay lại nhìn Trần Viễn.Cô bé buồn bã bước lên phòng.Khoá trái cửa lại,cô nàng nằm dài trên giường.Túi xách cũng không thèm để lên bàn cứ thế mà để trên giường ngủ.
_Trần Viễn lắc đầu,nhìn cử chỉ vô phép của An An.Anh cũng không biết làm sao.Liền nhỏ nhẹ nói_Thật quá ngại mà.Cháu anh nó là vậy đó.có gì cho anh xin lỗi.
_Ư không sao đâu anh_Lan Nhin lắc đầu_.em cũng hê quá đáng mà_Cô ta dịu dàng nọi giọng đầy thánh thó.Với một người trưởng phòng như cô ta,Chuyên đi tiếp những ông sếp lớn thì giọng nói đương nhiên phải dịu dàng và hiền thục rồi.
_Thế em ăn gì chưa.Hay bây giờ chúng ta ăn đi_Anh quay lại nhìn bác Trương_Chú kêu bé An An xuống ăn cơm đi.
Bác Trương cũng vui vẻ bước lên lầu.Đi thẳng đến phòng An An.Bác Trương nhẹ nhàng gõ cửa.
_An An trong phòng nghe thấy tiếng cửa.Lòng cảm giác mừng rỡ.Cứ nghĩ đây là Trần Viễn,chắc là anh có ý định xin lỗi cô nên mới lên đây sớm vậy.An An thấp giọng nói_Ai đó.
_An An đi xuống lầu ăn cơm đi cháu_Bác Trương nói nhẹ.
_An An thất vọng vô cùng._Cháu không đối mọi người ăn trước đi.
Bác Trương thở dài bước xuống lầu.Bác ấy cũng biết lên là nhận câu trả lời như thế rồi.Nhưng vì nhiệm vụ của chủ nên ông đành lên kêu An An xuống ăn.Bác cũng biết là An An đang giận dỗi.