Bạn đang đọc Chú Ơi! Em Yêu Anh…. Anh Có Yêu Em Không? – Chương 17
Hoàng Nhật đau đớn nhìn An An được Trần Viễn bế đi.Cậu không biết trong lúc này mình phải làm gì???Đi lại và níu kéo An An về với mình???Nhưng cậu không có quyền bắt An An phải về với mình.Lòng cậu cảm đau nhói tim như vở nát thành từng mảnh.Chết lặng khi nhìn thấy người mình yêu được người khác bế vào lòng.Câu quay mặt lại về hướng sàn nhảy.
Trần Viễn bế An An lên cao bằng nữa ngực của mình,tiến ra chỗ đậu xe.Cả quán bar họ điều đưa ra cặp mắt ngơ ngác nhiền An An và Trần Viễn.Nhưng cũng không ai nói một câu nào.Rồi họ tiếp tục quay lại công việc của họ đang làm.
Tim của An An như muốn bay ra ngoài.Cả cơ thể như run lên trong lòng Trần Viễn.Một cảm giác thật lạ vô cùng.Dù rất nhiều lần được anh ôm thân mặt như thế.Nhưng lần này An An cảm thấy run và hồi hợp.Tâm trạng nhảy vọt lên một cơn vui sướng.Mặt thì cũng đỏ hồng lên vì ngượng.Trong đầu cô thì có những câu hỏi rất lớn:”Tại sao hôm nay chú lại lạ như thế?Tại sao có những hành động quá khác thường vậy?Qúa thân mặt thế này?Bình thường có người lạ không bao giờ chú hôn cô như thế?Mà hôm nay tại sao lại biểu hiện vậy?
An An được Trần Viễn đặc nhẹ lên xe.Nhìn khuôn mặt đỏ hồng như quả đào của An An.Mà Trần Viễn lại cảm thấy thật buồn cười.Anh muốn cười phá lên thật lớn.Nhưng lại nhớ đến cảnh mà cậu bạn kia nắm tay An An đi trước mặt anh.Làm cho Trần Viễn cảm thấy tức giận và muốn đập phá mọi thứ.Muốn quát mắng ai đang cạnh mình bây giờ.Anh lại cố kiềm ném bản thân mình không thể làm những hành động điên rồ vào lúc này.Anh ngồi yên vị trên xe và láy xe đi.
Trong suốt đường đi.Trần Viễn và An An không ai nói với ai lời nào.Không khí trong xe im lặng.2 người điều có suy nghĩ riêng của họ.
Trần Viễn lái xe lại một bờ hồ.Có hàng rào chấn ngang cái hồ và những hàng cây xanh.Nơi này cũng không mấy sáng.Có rất nhiều cập tình nhân ngồi ở trên bãi cỏ.Những cơ gió nhẹ nhàng đi qua,làm cho những chiếc lá rung lên thành tiếng động xào xạt.Bờ hồ cũng gợn lên thành những cơn sóng lăng tăng nhẹ nhàng.Bóng đèn cứ chớp chớp nhái ở đằng xa xa.Không gian ở đây thật sự rất tỉnh lặng và im ái.
Trần Viễn mở cửa xe và bước xuống xe.’’rầm’’cửa xe bị động lại rất mạnh.Anh không nói lời nào đi thẳng lại gần bờ hồ.Mắt cứ nhìn một khoảng không nào đó dưới hồ.
An An trong xe cũng không biết tại sao Trần Viễn lại đứng ở đó.Nhìn hành động lúc bình yê, lúc mạnh mẽ của anh làm cho cô bé cảm thấy bối rối vô cùng.An An cũng nhẹ nhàng bước xuống xe.Cô bé đi lại gần Trần Viễn.Không khỏi có một cảm giác hê sợ và bất an bởi hành động của Trần Viễn.
_Nghe thấy có bước chân đến gần mình.Không khỏi đợi người đó nói mình là ai Trần Viễn cũng biết đó là An An.Anh cao giọng hỏi_Nói mấy ngày hôm nay đi đâu,ở với ai và làm gì?_Thương thì có thương thật và rất nhiều là đằng khác.Nhưng nhớ đến những ngày vì lo lắng cho cô bé mà anh phải phát điên lên vì đi tìm không ra An An?Hôm nay lại gặp ở vũ trường không khỏi làm cơn tức giận cùng với sự lo lắng trong anh dồn nén bấy lâu nay.Lần này nó cũng bộc phát nên lời nói có phần tức giận cao.
_An An hơi run sợ một chút.Mà giọng thì lại không kém lãnh đạm_Không làm gì hết.Thôi chúng ta đi về._An An cũng không kém tức giận mới đó còn hung hăng hôn người ta.Bây giờ,lại lãnh khóc mắng giết như vậy.An An vẫn cho là mình đúng.Cô bé định quay gót bước vào xe.Không thèm để ý đến Trần Viễn nữa.Nhưng mà chưa bước được ba bước đã nghe thấy tiếng nói ở phía sau.
_Trần Viễn lớn tiếng nói_Đứng lại đó.Ai cho phép cháu đi hả?.Nên không được đi_Lúc này anh cũng quay mặt về phía An An.Nhìn cơ thể của cô bé gầy đi mà lòng anh lại thêm một trân chua xót.Lúc nãy bế cô bé trên tay.Anh đã cảm nhận được rằng mấy ngày nay cô bé đã gầy ra nhiều.Đứng phía sau mà nhìn tấm lưng nhỏ bé vì câu nói của anh mà run lên.Anh cảm giác hơi hối hận.Anh lại không thể nào rút lại.Nếu anh không làm quá chắc sẽ có ngày cô bé cũng sẽ bỏ đi một lần nữa.Anh nhẹ giọng lại như cũng có phần cao có.Trần Viễn lặp lại câu hỏi cũ_Nói cho chú biết mấy ngày hôm nay cháu ở đâu và làm gì hả An An.
_An An không quay lại ương bướng nói_Không cần chú quan tâm.Nên chú đừng có hỏi cháu nữa.
_Trần Viễn đôi mi mày hơi nhíu lại.Sắc mặt thân trầm không rõ là anh đang tức giận hay bi thương_Làm sao chú có thể bỏ mặt,không để ý và không quan tâm đến An An được chứ._Lời nói như xen lẫn sự chua xót.
An An khựng người cơ thể như chết lặng.Không biết mình có sai gì không.???Lời nói của chú làm cho lòng cô đau buốc vì hối tiếc.Liệu lời nói lúc nãy của cô phải chăng đã làm chú đau lòng.An An lại không tin những lời đó lại là làm Trần Viễn đau lòng.Như thế nào anh có thể đau lòng và bận tâm đến cô.Không phải những lúc cô vắng nhà là lúc đó tiện lợi cho anh đưa tình nhân về nhà sao.
Trần Viễn nhìn An An mà đau lòng.Anh không ngờ An An lại nói ra những điều làm lòng anh quặn lại như vậy.Thật anh không biết nguyên nhân nào đã khiến cô bé nghĩ anh không quan tâm và còn lại bỏ mặt lại nghĩ anh bõ mặt nó chứ.TrẦn Viễn đi lại gần An An hơn nắm lấy đôi tay cô bé.Ôm chặc An An vào lòng mình hơn.
Cơ thể An An lại cứng đơ lại,vì cô lúc này như bất động với tất cả.Hôm nay,đúng là chú thật có những hạnh động khiến cô bé quá bất ngờ.
_Trần Viễn giọng nói khàn khàn_An An về với chú đi An An.Chú không bao giờ nghĩ là không cần An An.Chỉ cần một ngày không nhìn thấy nụ cười thấy giọng nói ương bướng và thấy hình bóng của cháu là chú cảm thấy phát điên lên rồi An An à!!!Đừng nghĩ là chú không quan tâm đến cháu nữa được không An An???Ngoài cháu ra chú đâu còn ai để quan tâm nữa.Nhất nhất là chủ chỉ cần có An An ở bên canh thôi!!!
_An An nước mắt muốn rơi xuống vì cảm động hay hạnh phúc cô bé không biết.Chỉ cần được Trần Viễn ôm cô như thế này là đối với An An là mãng nguyện rồi.Tay An An vòng ra sau lưng Trần Viễn ôm chặc tấm lưng rắn chắc của anh._Những lời chú nói điều là sự thật chứ.???
_Thật đó chú chỉ cần có cháu thôi!!!_Trần Viễn dịu dàng nói.
_vâng_An An nói khẽ._éc xì…..éc xì…..éc xì_An An sặc ra từng tiếng.bây giờ,ngoài này gió đã bắt đầu lớn dần.Người An An thì yếu ớt nên cảm thấy lạnh.Cơ thể cô bé bắt đầu run lên từng cơn.
_Mình đi về nào An An.Ở đây gió bắt đầu lớn rồi.Kẻo cháu lại cảm lạnh nữa đó_Trần Viễn ăn cần nói.
_Dạ_An An nhỏ nhẹ nói.Cô bé ôm chặc lấy cơ thể Trần Viễn một lúc rồi cũng buông ra anh ra.
Cả 2 cùng nắm tay nhau bước vào trong xe.
Khoảng 15 phút sau xe của Trần Viễn cũng về đến nhà.Lan Nhi ngồi trên ghế sofa cô ta vội chạy ra đón Trần Viễn.
_An An ngồi trong xe thấy Lan Nhi mặt cô bé tối sầm lại.Nhưng chợt đầu lại léo lên một tia hạnh phúc._Chú bế cháu vào nhà được không???_An An yếu ớt nói và có tia cười đắc ý.
_Được chứ!!!_Trần Viễn nhẹ nhàng đưa tay ra bế An An lên.Anh bước những bước chân nhẹ vào trong nhà.Một cách rất cẩn thận ,anh vừa nhìn trên rồi nhìn xuống đường đi sợ có vật gì đó làm anh không khống chế được bước chân.Rồi làm An An từ trên tay mình mà rớt xuống thì khổ.
Bác Trương thấy xe Trần Viễn về cũng chạy ra.Nhìn thấy trên tay Trần Viễn bế An An ông vui vẻ mỉm cười hạnh phúc.Có An An ở trong nhà này,thì ngôi nhà mới có tiếng cười _An An cháu về rồi hả???
Trần Viễn nhẹ nhàng để An An xuống ghế sofa.
_An An tươi cười nói_Thật xin lỗi đã để bác và mọi người lo lắng cho cháu_An An cúi đầu xuống bàn như nhận lỗi.
_Không có gì đâu cháu.Cháu về nhà là mọi người vui rồi_Bác Trương nhỏ giọng nói nhưng đầy tình thương yêu.
_Lan Nhi nãy giờ bị xem như là vô hình.Mọi người cứ thế mà bỏ mặt cô xem cô như là vô hình.Đầu Lan Nhi như chuẩn bị bóc khói Cô ta cố gắng chen vào_An An em về rồi hả???mọi người rất là lo lắng cho em đấy._Lan Nhi lời nói đầy ý quan tâm.Nhưng trong lòng lại nghĩ”Con bé này sao nó lại về làm chi.Sao không đi luôn cho đẹp trời.Nhìn bản mặt nó là muốn bóp cho nó chết quốc đi rồi.Nhìn không ưa tí nào hết.Lại còn bắt Trần Viễn bế nó nữa chứ thật muốn chọc tức mình mà’’Lan Nhi cao có suy nghĩ trong lòng mình.
_Ừh!!!_An An lạnh lùng đáp.Đúng là cáo già giả vờ quan tâm ta sao,ngươi thì nhất nhất không xứng đáng để quan tâm ta.An An đưa đôi mắt yếu ớt nhìn Trần Viễn_Cháu muốn lên phòng ngủ.
_Được chú bế cháu vào nhà!!!_Trần Viễn lại tiếp tục bế An An.
An An vòng tay qua cỗ Trần Viễn.Nhìn Lan Nhi bằng cập mắt mang tính khiêu khích cao độ.
Lan Nhi nhìn An An đôi mắt liếc nhẹ cô bé.Mắt cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống An An vào lúc này vậy.
Trần Viễn đi lên lầu và đưa An An vào phòng cô bé.Rồi đặc nhẹ nhàng An An lên giường mình.
_Trần Viễn hôn nhẹ lên trán An An_An An ngủ ngon nhe cháu!!!
An An cũng vươn nhẹ nửa người lên rồi hôn lại lên má Trần Viễn_Chú cũng thế ngủ ngon!!!Mà nhớ phải mơ thấy cháu đấy_An An ươn nghạnh nói.
_Nhất định là chú sẽ mơ thấy cháu.Thôi cũng đã khuya rồi ngủ đi An An.Chú ra ngoài đây_Trần Viễn bước đi lại cửa phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.