Chu Nhan

Chương 63


Bạn đang đọc Chu Nhan – Chương 63

“Tô Ma!” Nàng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lập tức vọt tới, đưa tay bế đứa bé lên, ôm Tô Ma vào trong ngực nhìn lại. Đứa bé còn sống, hơi thở ổn định hơn rất nhiều, nhìn qua không khác gì lúc trước là mấy. Trong lòng nàng vừa mừng vừa sợ lại buồn bực, không nghĩ tới cổ ngọc của Uyên lại còn có tác dụng chữa thương.

“Làm sao bây giờ?” Chu Nhan đang muốn tìm Thân Đồ đại phu, lại phát hiện lão già kia đang khom người nhặt từng miếng thịt lên, không khỏi ngẩn ra: Người thầy thuốc này, thế mà lại đi nhặt nhạch một đống thịt đã bị chém làm muôn mảnh.

“Này, ông muốn làm gì?” Nàng ngạc nhiên, “Đó là…”

“Lấy về nghiên cứu một chút” Thân Đồ đại phu dùng vải rách bọc đống thịt, nở nụ cười ha hả, “Loại quái thai thế này là một ca bệnh cực kỳ hiếm thấy, một trăm niên cũng khó gặp một lần.”

“…” Chu Nhan không thể hiểu được vì thần y kỳ quái này, chỉ cảm thấy khó chịu, bèn nói, “Được rồi, trạm kiểm soát bên kia cũng bị dỡ đi rồi, không ai ngăn cản nữa, ông mang Tô Ma quay về hành cung phủ Xích Vương đi! Để Thịnh ma ma chăm sóc tốt cho đứa bé này.”

“Cái gì?” Thân Đồ đại phu sửng sốt một chút, “Cô không quay về sao?”

“Ta không quay về.” Nàng giơ một tay, từ dưới đất lấy thanh Đại Khảm Đao lên, nói, “Ta muốn đi tìm Uyên! Ông mang con thỏ nhỏ chết bầm này đi về trước đi.”

“Quận chúa, cô không nên đi thì hơn.” Thân Đồ đại phu trầm mặc một cái, nói, “Trước khi đi, Chỉ Uyên đại nhân có nói với ta, bảo cô mang theo Tô Ma rút tới nơi an toàn chờ ngài ấy, đợi chiến hỏa được dẹp hết, ngài ấy nhất định sẽ tới tìm cô.”

“Thật sao?” Nàng giật mình, “Huynh ấy nói với ông như vậy à?”

“Đương nhiên.” Thân Đồ đại phu đảo cặp mắt trắng dã, “Chẳng lẽ ta lại lừa cô?”

“Nói dối!” Chu Nhan thầm nghĩ, bỗng giương mắt, trừng lão già kia, “Làm sao mà Uyên biết Tô Ma được? Trước giờ huynh ấy chưa từng gặp đứa bé này!”

Thân Đồ đại phu nhất thời á khẩu không trả lời được, không biết nói cái gì cho phải.


“Đừng phí lời nữa, ta sẽ không bỏ mặc Uyên.” Nàng ngẩng đầu, nhìn biển lửa cách đó không xa, giao Tô Ma trong lòng cho đại phu, “Dù sao ông cũng không giúp được gì, thì tiện thể giúp ta đưa đứa bé này trở về đi!”

Đứa bé trọng thương mới khỏi được đại phu ôm vào lòng, nhỏ gầy đến giống như một con mèo vậy, Thân Đồ đại phu ôm Tô Ma, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, tựa hồ là nâng món trân bảo giá trị liên thành gì vậy. Ông nhìn quận chúa Xích tộc một cái, bỗng nhiên hỏi một câu: “Cô thích Chỉ đại nhân như vậy sao?”

Chu Nhan sửng sốt một chút, cũng thản nhiên: “Đúng vậy!”

“Vì sao?” Thân Đồ đại phu híp mắt lại, nhìn tiểu quận chúa cẩm y ngọc thực này, “Bởi vì Chỉ đại nhân đẹp trai sao?”

“Cũng không chỉ là như vậy. Uyên rất dịu dàng rất chu đáo nhé… Huynh ấy vẫn đối xử rất tốt với ta, còn tốt hơn cả phụ vương và sư phụ nữa.”

Nàng ngẹo đầu suy nghĩ một chút, không nghĩ thêm được gì, tiện thể nói, “Dù sao từ nhỏ ta đã rất thích huynh ấy là được!”

“Thế nhưng, Chỉ Uyên đại nhân không nhất định cũng thích cô đâu.” Đại phu kia nói nhiều hơn bình thường, hỏi ngược nàng một câu, “Bằng không vì sao luôn là cô đi tìm ngài ấy, còn ngài ấy chưa từng tới tìm cô?”

“…” Chu Nhan hơi chấn động, đương nhiên nói không ra lời, trong một cái chớp mắt, chỉ cảm thấy đau đến run rẩy. Chu Nhan đứng ở phế tích, chậm rãi buông lỏng ngón tay đang sờ mặt đứa bé, nụ cười trên mặt biến mất, ánh sáng trong mắt cũng nhạt nhòa đi, mơ hồ ngấn nước mắt.

Trầm mặc chốc lát, khi Thân Đồ đại phu thở phào nhẹ nhõm, cho rằng có thể cùng đưa nàng rời khỏi chiến trường, thì Chu Nhan lại bỗng trừng mắt: “Cái lão già này, lắm lời như vậy? Mau, đưa nhóc con này rời khỏi đây! Nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ không tha cho ông đâu”.

Nàng vừa nói vừa cầm đại đao từ dưới đất lên, buộc vào trên lưng, chạy về phía chiến hỏa. Vừa đi được vài bước, nàng lại đứng lại, quay đầu về phía Thân Đồ đại phu cười cười: “Ôi, đương nhiên huynh ấy không thích ta, ta đã biết từ lâu rồi!”

Thiếu nữ quý tộc Không Tang mười chín tuổi kia đeo thanh đao còn to hơn lưng mình, đứng ở giữa chiến trường hừng hực lửa đỏ, mái tóc đỏ phần phật trong gió, ngoái đầu nhìn lại cười, lệ nơi khóe mắt còn chưa biến mất. Nàng rực rỡ như vậy, tươi đẹp mà kiên cường như vậy, giống như hỏa diễm thiêu đốt lúc này.

“Thế nhưng, huynh ấy có thích ta hay không, lại có liên quan gì đâu? Ta thích huynh ấy, là đủ rồi!” Nàng ở trong chiến hỏa lớn tiếng nói, mũi chân điểm xuống, lập tức từ phế tích bay vụt lên, giống như một mũi tên bay thẳng vào giữa chiến hỏa, không quay đầu lại, “Giờ ta sẽ đi cứu huynh ấy, ai cũng không ngăn được ta!”


Thân Đồ đại phu đứng ở trong phế tích, trong lòng ôm bệnh nhân vừa từ cõi chết trở về, kinh ngạc nhìn bóng lưng này, nhất thời cũng không nói gì.

“Ôi, nha đầu kia!” Hồi lâu, lão nhân thở dài, lắc đầu nói thầm, “Ta đã nói với Chỉ Uyên đại nhân mà, đoán chừng là thế nào cũng không thể ngăn cản được cô ta…”

“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ…” Đứa bé trong lòng còn đang run rẩy vì đau đớn, càng không ngừng thì thào, lời nói trong hôn mê không còn mạch lạc nữa, “Đứng giết ta mà! Tỷ tỷ… Tỷ tỷ!”

“Thế mà còn gọi tỷ tỷ?” Thân Đồ đại phu ngạc nhiên, cúi đầu, nhìn đứa bé trong lòng, lẩm bẩm, “Gọi một người Không Tang là tỷ tỷ, sẽ khiến các trưởng lão thất vọng đấy?”

Lão ôm đứa bé vào trong ngực, nhìn kỹ giây lát, thần sắc dần dần trở nên có một tia ẩn ý: “Nào, đi cùng ta gặp các trưởng lão đi… Bọn họ vì cậu, đã đợi rất lâu, rất lâu rồi.”

Nàng ôm lấy Tô Ma, khập khễnh trở về.

Nhưng mà, hướng ông ta đi, lại không phải hướng hành cung phủ Xích Vương!

Chu Nhan đeo đại đao, cấp tốc xuyên qua chiến trường rực lửa.

Nàng dùng thuật ẩn thân, ở trên chiến trường qua lại, né tránh pháo cháy và cung tiễn, thật nhanh từ vòng ngoài xâm nhập vào trung tâm chiến trường. Bởi vì nóng ruột, nàng chạy rất nhanh, chạy đến một khắc đồng hồ, mới thấy Đồ Long thôn hiện lên trước mắt. Liệt hỏa hừng hực cắn nuốt toàn bộ thôn trang, mỗi một căn phòng ốc, mỗi một cái sân, đều đang cháy hừng hực, trông chẳng khác nào địa ngục nhân gian.

Mà ngoài thôn, là quân đội vây kín.

Khoảnh khắc kia, rốt cuộc Chu Nhan cũng biết vì sao dọc đường đến đều không nhìn thấy viện quân đến từ Đế đô, là vì lúc này tất cả kiêu kỵ quân đều vây ở ngoài Đồ Long thôn rồi, tạo thành một cái gọng thép! Dưới sự thống lĩnh của chính Thanh Cương tướng quân, một đội phụ trách chặt đứt lối ra trên đất bằng, một đội phụ trách chặt đứt thông lộ chằng chịt trên các kênh rạch, ngoài ra còn có đội ngũ chuyên môn phụ trách phóng pháo ra, hiệu lệnh nghiêm minh, ngay ngắn rõ ràng.


Lòng Chu Nhan trầm xuống. Quét mắt nhìn qua, toàn bộ Đồ Long thôn đã san thành bình địa, giữa phế tích chỉ có liệt hỏa, hoàn toàn không nhìn thấy một người sống nào, những chiến sĩ Phục Quốc Quân này đâu? Uyên đâu? Bọn họ đều ở nơi đâu rồi?

Nàng nóng lòng như lửa đốt, đột nhiên quét mắt thoáng nhìn, thấy được có vật gì đang chạy về hướng nàng, vội vã núp ở một bên.

Người tới là một đội chiến sĩ Không Tang, đang lôi một chiếc xe ngựa đi qua chiến trường.

Nhìn chiến giáp, có vẻ là quân linh của phủ Tổng đốc Diệp Thành, mà không phải là kiêu kỵ quân. Trên chiếc xe ấy là thi thể chồng chất! Nàng không khỏi ngạc nhiên: Trận chiến này còn chưa xong, sao những người này đã quét tước chiến trường gom nhặt di thể về an táng vậy? Nhưng khi nàng cẩn thận nhìn lại màu tóc của những thi thể kia thì lại phát hiện tất cả đều là Giao nhân. Đây là chuyện gì chứ?

Lòng nàng còn đang nghi ngờ, lại nghe có người hô to: “Ở đây còn một thi thể! Chờ một chút!”

Giáo úy Không Tang chỉ huy thuộc hạ, dùng gậy lưỡi câu dài từ đống phế tích kéo ra một cỗ thi thể, dùng sức ném lên xe. Chiến sĩ Giao nhân kia đấu tranh đến hơi thở cuối cùng, lúc này trong tay còn nắm chặt vũ khí. Binh sĩ Diệp Thành chất cổ thi thể này lên xe ngựa, nhưng đột nhiên thi thể khẽ động, phát ra một tiếng rên rỉ, hóa ra mới là trọng thương chưa chết.

Trên xe có người kêu lên: “Không dỡ xuống được! Đừng ném đi!”

“Vậy thì chặt đầu đi!” Giáo úy kia ở dưới hô lên, quơ trường mâu, “Con ngươi của Giao nhân đào ra có thể làm thành Ngưng Bích châu, mang đến chợt Tây có thể bán được không ít tiền đâu! Không được ném tên nào đi cả!”

“Được rồi.” Đồng bọn trên xe thì thầm một tiếng, ấn Giao nhân kia xuống, một tay lấy từ hông ra một thanh trường đao, chém xuống thẳng xuống chỗ cổ.

Nhưng mà, chỉ nghe xoảng một tiếng, cổ tay chấn động, đao bỗng nhiên bị gãy!

Chuyện gì xảy ra vậy? Chiến sĩ trên xe còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một lực mạnh từ bênh cạnh vọt tới, bên sườn đau đớn, đã bị người đá xuống xe ngựa.

“Ai?!” Giáo úy thất kinh, rút đao lớn tiếng quát.

Nhưng mà, trên chiến trường chỉ có liệt hỏa tàn viên, làm gì thấy nửa bóng người nào?

“Quái đản.” Gã nhìn chung quanh một phen, không nhịn được thì thầm một tiếng, nâng chiến sĩ bị ngã kia dậy, cầm đao cẩn thận tiến lên, cố gắng kéo Giao nhân sắp chết lên, một lần nữa chặt đầu. Nhưng mà, ngay trong chớp mắt hắn động thủ, bên tai lại chợt nghe thấy một tiếng quát nổi giận: “Dừng tay!”


Đó là tiếng của một cô gái, ngay ở bên tai.

Rốt cuộc là ai?! Giáo úy Diệp Thành lập tức ngẩng đầu, vung đao bổ về phía âm thanh kia! Nhưng mà, mặc dù hắn rút đao nhanh, nhưng lại chỉ chém vào khoảng không. Khi cả người hắn lảo đảo vì không thu thế được, thì một kích nặng nề đáp trúng cổ họng hắn, đánh cho hắn bay văng ra xa, trước mắt tối sầm, lập tức mất đi tri giác.

“Đại nhân!” Những binh lính khác kinh hô lao lên. Song khi chưa ai tới gần được, thì lại có hai ba đòn nghiêm trọng liên tiếp từ không trung đáp xuống, tất cả mọi người bị đánh bay ra ngoài, nằm ngổn ngang đầy đất.

Trên chiến trường giữa máu và lửa, trống rỗng không bóng người, chỉ có một xe thi thể, cùng với một Giao nhân đang hấp hối.

“Quái… quái đản!” Đám lính Diệp Thành hai mặt nhìn nhau, sau đó phát ra một tiếng thét kinh hãi, rên rỉ từ dưới đất bò dậy, bất chấp xe ngựa, co giò chạy thục mạng.

Khi đoàn người chạy khỏi, trong hư không có tiếng thở dài.

Chu Nhan dùng ẩn thân thuật giải quyết đám binh sĩ kia xong, thì ngồi xổm xuống chiến trường, đỡ Giao nhân kia từ dưới đất dậy. Vén mớ tóc dài hỗn độn, có thể thấy đó là một Giao nhân rất trẻ, nhìn qua áng dấpcùng lắm mới có mười lăm mười sáu tuế, trên khuôn mặt thanh tú có nét đẹp thiếu niên chưa phân hóa ra giới tính.

Gương mặt này, dường như mình đã thấy qua ở đâu rồi thì phải?

Trong lòng nàng hơi buồn bực một chút, suy tư chốc lát, chợt nhớ ra rồi! Phải, Giao nhân trước mắt này, chẳng phải là đội trưởng Phục Quốc Quân đánh lén mình mấy tháng trước ở trên bến tàu Diệp Thành sao? Nếu như lúc đó không phải nàng vận khí tốt, thì đã bị bọn họ trực tiếp dìm chết dưới biển sâu rồi.

Nhưng mà, tuy rằng nhớ lại thù cũ, Chu Nhan lại không có lòng dạ trả thù. Nàng dò xét hơi thở, phát hiện còn cứu được, liền giơ tay đặt lên ngực đối phương, che tâm mạch hắn, nhẹ giọng đọc chú thuật.

Hơi thở suy yếu của Giao nhân kia dần dần vững vàng trở lại, cố hết sức mở mắt nhìn chung quanh. Sau khi hắn tỉnh lại nhìn thoáng qua chiến trường giữa mênh mang thiên địa, buồn bực vì sao đột nhiên những binh sĩ Diệp Thành này lại giải tán nhanh như vậy, lại không thấy Chu Nhan đang ẩn thân. Hắn thở dốc chốc lát, phát hiện thân thể như thoáng động đậy được, liền sử dụng kiếm chống xuống mặt đất, lảo đảo đứng lên.

Bây giờ hắn sẽ đi tìm đồng bọn đúng không? Mình cứ đi theo hắn, thì sẽ tìm được Uyên rồi!

Chu Nhan im lặng không lên tiếng đứng lên, đi theo đuôi thiếu niên Giao nhân kia.

Chiến sĩ Giao nhân trẻ tuổi đi thẳng qua máu và lửa, lảo đảo đi về góc Tây Nam của chiến trường, mấy lần té ngã lại đứng lên, không dám dừng giây phút nào, trong mắt tràn đầy lo lắng và phẫn nộ, khóe miệng mím thật chặt, có sự quyết tuyệt thấy chết không sờn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.