Chu Nhan

Chương 53


Bạn đang đọc Chu Nhan – Chương 53

“Khi nhóc tu luyện tới cảnh giới cao nhất, ngũ hành tương sinh, lục hợp tương ứng, thì có thể mượn tất cả lực lượng trong thiên hạ này cho mình sử dụng!” Nàng hơi lên giọng, giơ tay lên, chỉ vào một đám mây trên trời, “Nhóc là Giao nhân, trời có sức mạnh thao túng nước, chỉ cần nhóc tu luyện thành thục, thì không chỉ có thể hô phong hoán vũ, thậm chí còn có thể khống chế toàn bộ thất hải cho nhóc sử dụng”.

Tô Ma “ồ” một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ngạc nhiên và mong ước.

Nàng yên lặng niệm động chú thuật, giữa hai tay ngưng tụ sức mạnh, nhanh chóng biến đổi tư thế tay. Trên trời quang vạn lý, một đám mây nho nhỏ bị nàng điều khiển, biến hóa theo tay nàng, ở trên trời thay đổi ra đủ loại hình dạng; lúc thì là tuấn mã, lúc thì là lạc đà, khi lại thành cánh buồm… giống như một nắm bông bị bóp nặn vậy.

“A…” Đứa bé Giao nhân ở dưới hành lang nhìn đến trợn mắt há mồm, nói không ra lời.

“Xem này, gà gô!” Cuối cùng, Chu Nhan xoa nắn đám mây thành hình con gà gô nàng mới ăn xong, không khỏi đắc ý giơ ngón tay lên bầu trời, “Thế nào? Ta nặn giống không?”

Khóe miệng Tô Ma khẽ động, làm như nhịn cười, hừ một tiếng: “Đây rõ ràng… đây rõ ràng là một con ngỗng béo.”

“Nói bậy!” Chu Nhan đang định nói gì, bỗng nhiên đỉnh đầu tối sầm lại.

Đám mây trên đầu chịu đủ vần vò rốt cuộc không chịu nổi nữa, đột nhiên tối sầm. Mây đen vần vũ, trong mây có cơn mưa như trút ầm ầm đổ xuống, mưa rơi rất lớn, quả thực giống như bị đổ ập một xô nước vào đầu vậy!

Chu Nhan đứng ở giữa đình, căn bản không kịp né tránh, đã bị vần thành ướt sung.

“Ha ha ha ha!” Nàng bị ướt sũng dưới mưa, lại nghe được Tô Ma ở hành lang cất tiếng cười to.

“Cười cái gì!” Nàng vốn muốn phát hỏa, nhưng mà vừa quay đầu đột nhiên ngây ngẩn cả người, bao nhiêu lâu nay, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được đứa bé này cất tiếng cười to mà? Đứa bé Giao nhân tối tăm quái gở không biết phải chịu bao nhiêu dằn vặt trước đây, trong ánh mắt luôn chứa đựng sự đề phòng và căm thù vô hình, lúc nào cũng xù lông nhím khắp người. Thế mà nụ cười này lại giống như mây phá mặt trời, ánh sáng rực rỡ không gì sánh được, khiến người nhìn bị hớp hồn theo.

Chu Nhan nhìn vậy, tức giận bỏ đi.


“Không có lương tâm, không phải vì dạy nhà mi nên ta mới bị vậy sao?” Nàng thì thầm một tiếng, lau nước mưa đầy đầu, đợi đến khi lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, đám mây đen vừa vần vũ gào thét như trời sập ban nãy đã trôi đi đâu mất.

“Cho cô nè.” Tô Ma nhảy xuống, đưa chiếc khăn mặt ra. Trong đôi mắt của đứa bé lóe lên tia sáng, tựa như có người đang đốt một ngọn đèn trong lồng ngực nó, nó ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói trở nên kích động: “Những thừa này, cô… cô… cô thực sự định dạy hết cho ta sao? Ta thực sự có thể học khống chế thất hải hay sao?”

“Gọi một tiếng tỷ tỷ” Nàng búng mũi tiểu Giao nhân kia, “Gọi rồi ta sẽ dạy cho nhóc.”

Tô Ma có chút mất hứng: “Ta đã bảy mươi hai tuổi rồi, rõ ràng già hơn cô.”

“Không muốn thì thôi.” Chu Nhan hừ một tiếng, “Ta đi đây.”

Khi nàng nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ muốn rời đi, đứa bé kia khóe miệng giật giật, nhưng không có phát ra tiếng, như thể có lực lượng vô hình ở trong lòng hắn xếp đặt một lao lung, tương vật gì vậy cấp chặt chẽ đóng đi vào, không cách nào thả ra.

“Ấy, thực sự không chịu hả?” Nàng làm bộ đi tới cuối hành lang gấp khúc, nhìn thấy nó bất động, lại nhẹ nhàng trở về, tức giận trừng mắt một cái, “Nhóc con xấu tính”.

Tô Ma đứng ở nơi đó, môi hơi giật, tựa như là định kêu một tiếng tỷ tỷ, âm thanh lại không thể nào phát ra được. Chu Nhan thở dài một hơi, cũng không tiện làm khó nó nữa, bèn chạc trán của nó, nói: “Được rồi được rồi, dậy nhóc đó! Hôm nay ta sẽ cho nhóc xem tất cả pháp thuật một lần, cho nhóc hiểu sơ qua một chút. Sau đó ngày mai sẽ lựa chọn thứ nhóc cảm thấy hứng thú nhất để nhập môn, có được hay không?”

“Được!” Tô Ma gật đầu lia lịa, hai mắt tỏa sáng.

Chu Nhan lấy khăn tay xoa mặt, quay về đình viện lần nữa, bắt đầu diễn luyện theo thuật pháp vừa học được trong bản chép tay của sư phụ, từ hạc giấy truyền thư, viên quang kiến ảnh đơn giản nhất, đến thủy kính, hoặc tâm hơi khó một chút, đến định ảnh, kim thang, lạc nhật tiễn càng khó hơn nữa… Từng bước từng bước thi triển ra hết.

Mấy ngày nay công lực của nàng thực sự tăng tiến đột ngột, có lẽ là do ký ức không kịp cứu Uyên khiến nàng khắc cốt minh tâm, lúc này đây, nhiều chú thuật phức tạp như vậy, thế mà nàng không nhớ lầm bất cứ chỗ nào, vẽ phù chú thật nhanh, lập tức diễn luyện hết từ đầu tới đuôi! Đến cuối cùng, là đến thuật phòng ngự thâm thúy nhất: Thiên Thụ.

Khi nàng kết ấn hoàn tất, một tay ấn xuống mặt đất, ngay lập tức có rất nhiều cây từ dưới đất chui lên, đình viện nhỏ thoáng cái đã thành một cánh rừng!


Tô Ma ở một bên yên lặng nhìn hết thảy mọi chuyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm mê mẩn lóa mắt, đứa bé Giao nhân đến từ biển sâu này như thể lần đầu tiên cảm nhận được lực lượng mãnh liệt dâng trào trong thiên địa, đều bị chấn nhiếp bởi thuật pháp này, hồi lâu không nói.

“Thế nào, ta lợi hại không?” Nàng xoa xoa mồ hôi đầy thái dương, vô cùng đắc ý hỏi.

“Ừ” Tô Ma nhìn nàng, gật đầu lia lịa, trong mắt lộ ra kính nể tự đáy lòng.

“Đến đây, ta dạy cho nhóc.” Nàng biểu diễn một lượt toàn bộ thuật pháp cũng cảm thấy mệt vô cùng, bèn kéo cậu qua, mở quyển chép tay của sư phụ ra cho nàng, mở ra, “Chúng ta bắt đầu từ ngũ hành sinh khắc cơ bản nhất…”

Tô Ma vô cùng lắng nghe, cẩn thận học tập, thậm chí lấy bút ra viết chính tả lại bằng chữ Không Tang một lần nữa, tiện thể đọc thuộc lòng luôn.

Nhưng mà, điều kỳ quái chính là, đứa bé này nhìn thông minh không gì sánh được, nhưng lúc học phép thuật lại chậm chap vô cùng, mặc cho nàng kiên nhẫn giảng dạy lại nhiều lượt, thế mà nó không nhớ được cái gì, mãi nửa ngày cũng không thuộc được bảy chữ đơn giản nhất.

Hình như Tô Ma cũng có chút ngoài ý muốn, đến cuối cùng chỉ mờ mịt nhìn quyển chép tay, con ngươi ngọc bích trong veo cũng trống rỗng.

“Không có việc gì, lúc bắt đầu học thì luôn chậm một chút mà.” Chu Nhan cố kềm chế sự mất bình tĩnh, nói với đứa bé kia, “Chúng ta đi ăn cơm chiều đi… Ngày mai trở lại tiếp tục!”

Nhưng mà, đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, không cần biết dạy thế nào, Tô Ma vẫn không thể nhớ nổi khẩu quyết đơn giản nhất.

“Này! Nhóc rốt cuộc có đang nghe hay không thế?” Chu Nhan tính cách vội vàng nóng nảy, rốt cục không nhịn được, đánh cho nó một cái vào ót, “Những thứ đơn giản như vậy, chỉ bảy chữ thôi, ngay cả vẹt đều học xong rồi, làm sao nhóc có thể không nhớ được?” Đứa bé không hất tay nàng ra, mặc cho nàng đánh, cắn chặt hàm răng, bỗng nhiên nói: “Thế nhưng, ta… Ta không tài nào nhớ được! Chứ ở trên này… Hình như đều đang động đậy.”

“Cái gì?” Chu Nhan sửng sốt một chút.


“Không biết vì sao… Ta không tài nào nhớ được!” Tô Ma cúi đầu nhìn trang thứ nhất của bản chép tay, trong mắt toát ra một loại cảm giác thất bại, thì thào, “Những chữ kia, ta liếc mắt nhìn sang thì trông rất rõ ràng, nhưng khi vào trong đầu, lại lập tức biến thành trống rỗng. Thật giống như… Thật giống như có vật gì chặn lại ấy.”

“…” Chu Nhan càng nghe càng cau mày, không khỏi cốc vào trán của nó, tức giận mắng, “Làm sao có thể? Mới có bảy chữ mà thôi! Có phải tại Giao nhân các người dậy thì chậm, nên khi bé đều đặc biệt ngu xuẩn không thế?”

Tô Ma bỗng nhiên run lên một cái, ngẩng đầu trừng nàng liếc mắt.

Chu Nhan hơi sửng sốt, theo bản năng ngậm miệng lại. Đứa bé này khoảng chừng bởi lúc nhỏ gặp phải quá nhiều dằn vặt không phải người nào cũng chịu nổi, tâm lý mỏng manh vô cùng, chỉ cần một câu nói là có thể làm ánh mắt của nó từ trong suốt trở lại âm u. Thực là sói con không nuôi nổi…

“Ấy, bỏ đi, ta sợ nhóc rồi!” Nàng thì thầm một tiếng, “Nhóc tự luyện đi nha.”

Nàng bỏ đứa bé lại, tự mình vào đình viện. Thị nữ nơm nớp lo sợ theo sát phía sau nàng, không dám đến gần quá sợ tiểu tổ tông này đột nhiên lại giở mặt cáu kỉnh.

Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào huyên náo, giống như quản gia đang nghênh đón khách khứa gì.

“Ai vậy?” Nàng thuận miệng hỏi.

Thịnh ma ma ở một bên cười nói: “Chắc là Tổng đốc đại nhân lại phái người tới vấn an.”

“Bạch Phong Lân?” Chu Nhan ngẩn ra, “Hắn tới làm gì?”

“Trong khoảng thời gian quận chúa hôn mê, Tổng đốc đại nhân đã đích thân đến vài chuyến! Mỗi lần đều tặng rất nhiều dược liệu thuốc bổ quý báu… Ôi chao, quận chúa có sống đến một trăm năm cũng không dùng được nhiều như vậy đâu!” Thịnh ma ma nở nụ cười, mặt nhăn thành một đóa hoa cúc, “Mấy ngày gần đây chắc là thế cục bên ngoài khẩn trương, bận bịu quá, cho nên mới không tự mình đến thăm, nhưng mỗi ngày vẫn phái người đến tặng đồ.”

“Sao bỗng nhiên thằng cha ấy lại nịnh bợ như vậy?” Trong lòng nàng lăn tăn một chút, thấy có chút khó chịu, nói thầm, “Vô sự lại xum xoe, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp!”

Thịnh ma ma cười híp mắt nhìn tiểu công chúa Xích tộc trổ mã thành một đóa hoa: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Quận chúa là cô gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên mỗi người đàn ông đều muốn xum xoe…”

“Hừ, ta ở Diệp Thành xảy ra chuyện bị thương, nhất định là hắn lo lắng ta sẽ quay đầu tố cáo hắn trước mặt phụ vương, cho nên mới tìm mọi cách lấy lòng mà thôi.” Chu Nhan cũng nghĩ rất đơn giản, hừ lạnh một tiếng, chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi quay đầu hỏi, “Phải rồi, phụ vương ta đâu? Ta bị bệnh lâu như vậy, sao ông ấy chưa từng đến thăm ta?”


“Vương gia ông ấy…” Thịnh ma ma sửng sốt một chút.

“Phụ vương ta làm sao vậy?” Tuy là Chu Nhan tùy tiện, tâm tư cũng tinh tế, trong nháy mắt lập tức thấy có cái gì sai sai, trừng hai mắt trừng Thịnh ma ma, “Rốt cuộc ông ấy làm sao vậy? Vì sao vừa đến Diệp Thành đã bỏ lại ta ở đây, lâu như vậy không có tới thăm ta?”

Thịnh ma ma ho khan một tiếng, nói: “Thật ra vương gia đã tới rồi.”

“Hả?” Nàng không khỏi lấy làm kinh hãi, “Lúc nào?”

“Chính là ngày thứ ba sau khi quận chúa bị thương trở về.” Thịnh ma ma nói, “Khi đó đại thần quan đưa quận chúa về, đồng thời cũng báo cho Vương gia ở đế đô về rồi.”

“Thật sao?” Chu Nhan nhất thời có chút không phản ứng kịp, “… Phụ vương đâu?”

“Vương gia canh giữ ở trước giường bệnh một ngày đêm, thấy thân thể quận chúa không còn nguy cấp nữa thì vội vã đứng dậy rời đi.” Thịnh ma ma có chút lúng túng nói, “Nói là ở Đế đô còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở chỗ này lâu được”.

“Cái gì?” Nàng có chút ngây ngẩn cả người, thoáng cái nói không ra lời.

Mặc dù Phụ vương tính nóng như lửa, nhưng từ nhỏ cũng yêu thương nàng không gì sánh được. Có một lần nàng ngã xuống, chỉ cùng lắm là trật chân thôi, ông đã gấp đến độ hai ngày ăn không ngon, lần này nàng bị trọng thương, phụ vương lại không đợi nàng tỉnh lại đã đi rồi? Rốt cuộc chuyện lớn trời sập thế nào, mới có thể làm cho ông ấy không chờ nổi nữa chứ?

Lòng Chu Nhan bất an, băn khoăn nửa ngày cũng không nghĩ ra dấu vết gì, không khỏi dần dần nôn nóng.

“Rốt cuộc có chuyện gì gấp thế!” Nàng giậm chân một cái, cũng không nhịn được nữa, quay đầu liền xông ra ngoài, trực tiếp tìm được quản gia, chộp ông ta kéo lại, “Nói mau! Vì sao phụ vương ta lại tới Đế đô! Rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao ông ấy vội vàng như vậy?

“Này…” Quản gia đang đếm một đống quà cáp mà phủ Tổng đốc đại nhân đưa tới, thoáng cái bị nhéo lên, không khỏi đổi sắc mặt, “Quận chúa, cái này thuộc hạ cũng không biết đâu!”.

“Nói bậy!” Chu Nhan cũng không dễ lừa gạt như vậy, quát um lên, “Ông là tâm phúc của phụ vương, cho dù phụ vương không nói với ai, chẳng lẽ còn không nói vài câu với ông sao? Nói mau! Ông ấy đi Đế đô làm cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.