Chu Nhan

Chương 29


Bạn đang đọc Chu Nhan – Chương 29

“Đây là đồ ta đã dùng qua, làm sao có thể để cho người khác?” Chu Nhan lại nhíu mày, chỉ vào chiếc áo choàng màu đỏ mới tinh bên cạnh, “Thêu một bộ mới cho Nhóc Con được rồi!”

Thịnh ma ma cầm tấm áo choàng lên, so vào người đứa bé, không khỏi cười nói: “Mặc như thế, trông đúng là một bé con xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nha”.

Nhìn tấm áo choàng có màu sắc đẹp đẽ kia, đứa bé kia dính sát vai vào vách thùng, cắn răng, trong mắt lộ ra vẻ kháng cự, thân thể bất đắc dĩ không thể động đậy, cũng chỉ có thể mặc cho bà lão đi tới ôm lấy, dùng áo choàng mềm mại chỉnh từng chút một lên người mình.

Chu Nhan chải đầu xong xuôi thì Thịnh ma ma cũng đã mặc ổn thỏa quần áo cho đứa bé này.

“Kìa, quận chúa, người xem” Thịnh ma ma ôm đứa bé, lộn lại cho nàng xem, “Đẹp không?”

Chu Nhan tự cắm Ngọc Cốt vào đầu, thấy đứa bé trong lòng ma ma ở trong gương, trong lúc nhất thời trước mắt sáng ngời, thốt lên: “Ôi trời ơi… Nhóc con này rửa sạch lại đẹp như vậy? Trưởng thành chắc còn kinh diễm hơn! Lần này lợi to rồi!”

Đứa trẻ kia núp ở trong lòng bà lão, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng và oán hận không phù hợp với lứa tuổi, tựa hồ là vô cùng phản kháng việc tùy tiện làm trang phục cho mình như vậy, lại không thể tránh được. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ánh lên trên lớp áo choàng màu đỏ, có một cảm giác mỹ lệ yêu mị kinh tâm động phách, có thể làm cho người vừa thấy đã bị hớp hồn.

Mặc dù là Uyên, hình như cũng không từng có đẹp đến ma mị như vậy đâu?

Thảo nào thương nhân trên đường cái kia muốn mạo hiểm phiêu lưu buôn lậu Giao nhân vô chủ này. Đứa bé như vậy, mặc dù trên thân thể có khiếm khuyết, chỉ cần đưa đến Diệp Thành, phẫu thuật chữa mụn nhọt trên bụng ra, xóa nốt ruồi đen trên lưng đi, không biết có thể đấu giá được giá trên trời nào nữa!

“Nhóc tên là gì?” Nàng nhịn không được hỏi lần thứ hai.

Nhưng mà đứa bé kia bả lắc cái cằm nhọn một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

“Nhóc Con! Không nghe lời cẩn thận ta bán ngươi!” Chu Nhan tức giận đến lại vung tay đánh một cái, nhưng mà bàn tay rơi đến đầu của đứa bé cũng đã nhẹ như muỗi đốt. Dù sao, đứa bé xinh xắn như vậy, giống như ngọc lưu ly đẹp đẽ mà dễ vỡ, ai thực sự nhẫn tâm xuống tay chứ?

Vào Diệp Thành, đi tới hành cung Xích Vương, Chu Nhan lại phát hiện phụ vương không có ở nơi đó. Xe ngựa, bội kiếm, ngoại bào của cha đều ở hành cung, nhưng mà người thì không thấy.


“Vương gia có việc gấp, đã đi trước một bước vào kinh”. Quản gia hành cung là một nam tử bốn mươi tuổi, giỏi giang trầm ổn rõ ràng là tâm phúc Xích Vương vẫn an bài ở Diệp Thành, cung kính nói, “Vương gia dặn quận chúa ở chỗ này chờ người mấy ngày, chờ xong việc người sẽ đến hành cung tìm quận chúa.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng nhất thời bất mãn, không khống chế được tính tình, “Đoạn đường này phụ vương cũng không để ý đến ta, thế nào đến Đế đô rồi cũng không mang ta theo?”

“Vương gia thuyết, chờ người xử lý chính sự xong xuôi, sẽ trở lại nói chuyện rõ ràng với quận chúa, đến lúc đó đến Đế đô một lần nữa cũng không muộn.”

Quản gia cười làm lành, giọng nói cực kỳ thoả đáng, “Vương gia căn dặn tại hạ chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho quận chúa, đều đặt sẵn ở phòng của quận chúa rồi ạ. Nếu như quận chúa còn cần gì, ngày mai tôi có thể đưa người đi dạo ngoài chợ”.

“Thực á? Tốt quá!” Chu Nhan tinh thần hăng hái trở lại, quan sát quản gia thức thời này, “Ông tên là gì? Vì sao trước đây ta chưa thấy qua ông?”

“Tại hạ Thạch Phi, theo Xích Vương hai mươi mấy năm rồi, vẫn luôn ở Diệp Thành chưởng quản hành cung này, không đi qua Thiên Cực Phong thành yết kiến, cho nên quận chúa cũng chưa từng thấy qua tại hạ.” Quản gia nở nụ cười cười, “Quận chúa ở chỗ này có gì cần, đều có thể tới tìm tôi. Muốn đi nơi nào muốn ngắm cái gì, cứ việc nói là được ạ.”

“Ồ…” Nàng quan sát ông một lượt, nói, “Không cho ngươi nói với phụ vương là ta lượm được một tiểu Giao nhân.”

“Vâng.” Quản gia gật đầu, cười nói, “Tại hạ không nói.”

“Mặt khác giúp ta thu xếp một viện tử ở chỗ khuất, để Thịnh ma ma mang theo nhóc con kia vào ở đó, trong khu nhà đó phải có một hồ nước lớn.” Chu Nhan dặn dò, “Được rồi, còn phải phái người trông chừng bên ngoài viện, nếu để cho nhóc con kia chạy mất, ta chỉ hỏi ông thôi!”

“Vâng.” Quản gia đồng ý, “Nhất định làm được.”

“Ừ… Giúp ta tìm một đại phu nữa, cần giỏi nhất Diệp Thành ấy!” Chu Nhan cau mày lo nghĩ, nói, “Nhóc con kia trong bụng có nhọt, phải tranh thủ chữa nhanh mới được.”

Quản gia nói: “Cần thấy thuốc trị bệnh cho Giao nhân đúng không ạ?”


Chu Nhan không khỏi có chút kinh ngạc: “Thầy thuốc trị bệnh cho Giao nhân? Chẳng lẽ không giống với thầy thuốc bình thường à?”.

“Đương nhiên rồi ạ. Giao nhân sống ở trên biển và trên đất bằng thân thể cũng không giống nhau. Ví dụ như, bọn họ có thể dùng tai hô hấp, hơn nữa trái tim là ở chính giữa ngực.” Quản gia mỉm cười, “Thầy thuốc bình thường không xem được bệnh cho bọn họ. Tôi sẽ giúp quận chúa đi đến Đồ Long hộ tìm Thân Đồ đại phu nhé, trị sở trường của ông ấy là trị bệnh cho Giao nhân.”

“Đồ Long hộ? Đó là cái gì?” Chu Nhan nghe được sửng sốt một chút, “Nói đùa sao, ngoại trừ con rồng bảy ngàn năm trước bị Tinh Tôn đại đế trấn vào vực sâu Thương Ngô, Vân Hoang hôm nay đâu còn con rồng thật sự nào có thể giết?”

(Chú thích: Đồ long nghĩa là giết rồng)

“Dĩ nhiên không phải rồng thật, chỉ là tên gọi mà thôi. Chuyện này nói thì dài lắm”. Quản gia cười nói, “Hay là Quận chúa trở về nhà nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai tôi tìm xong đại phu, sẽ trở lại bẩm báo với quận chúa.”

“Không được!” Nàng lại ngứa ngáy chân tay, “Chiều hôm nay ta chỉ muốn ra dạo thôi!”

“Gấp gáp như vậy ư?” Quản gia hơi khó xử, lại vẫn gật đầu một cái, nói, “Được, vậy tại hạ lập tức phân phó chuẩn bị xe ngựa.”

“Không cần đâu, chúng ta đổi một bộ quần áo, lén chạy ra ngoài xem một vòng sẽ trở lại!” Chu Nhan phất tay, cười hì hì, “Người ngựa rầm rộ làm gì chứ? Nhiều người theo thì chơi không thoải mái.”

“Vẫn phải phái thị vệ theo sát bảo vệ quận chúa”. Lúc này quản gia không có theo nàng, nói, “Gần đây không phải Diệp Thành vẫn luôn thái bình sao, luôn có phục quốc quân Giao nhân thường lui tới. Tuy rằng Tổng đốc đại nhân vừa giết một nhóm phản loạn, kê biên tài sản mấy cứ điểm ở Diệp Thành của bọn họ, nhưng đại doanh của họ ở Kính Hồ vẫn còn, không thể không cẩn thận một chút.”

Phục quốc quân? Chu Nhan thoáng cái nhớ tới nhóm Giao nhân đêm qua, trong lòng không khỏi cũng “lộp bộp”. Đó là một đám Giao nhân không sợ chết, có tính công kích, hoàn toàn không giống với Giao nhân nhu nhược xinh đẹp bình thường.

Giao nhân như vậy, có phải bị biến dị hay không?


“Yên tâm, quận chúa, phục quốc quân chỉ cùng lắm mấy nghìn người mà thôi, chỉ có thể thỉnh thoảng tạo ra chút hỗn loạn ngoài đảo, hoàn không có năng lực dao động cơ nghiệp Không Tang chúng ta.” Quản gia thấy trên mặt nàng biến sắc, cho là nàng sợ, an ủi vài câu, “Hiện tại Tổng đốc quản lý Diệp Thành vẫn vô cùng an toàn. Có điều, để ngừa điều chẳng may, buổi chiều thuộc hạ vẫn phái mấy thị vệ âm thầm bảo vệ quận chúa nhé.”

“Được rồi.” Nàng thuận miệng lên tiếng.

Chu Nhan về tới gian phòng của mình, nghỉ ngơi qua loa, chuẩn bị buổi chiều ra ngoài dạo phố. Hành cung phủ Xích Vương ở Diệp Thành vô cùng đồ sộ hoa lệ, lớn hơn biệt viện ngoài thành gấp mấy lần, nàng đi từ tiền sảnh đến hậu hoa viên, thế mà đi liền một mạch nửa canh giờ.

Nhưng mà vừa đến hành lang, lại nghe được Thịnh ma ma ở bên trong nói với thị nữ: “Khoái! Nhanh đi gọi quận chúa tới xem…”

“Làm sao vậy?” Nàng rất ít khi nghe thấy giọng ma ma già có chứa đựng sự kinh hoảng nhưu vậy, không khỏi vén mành đi vào, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trên giường là đứa bé Giao nhân nhỏ gầy, nhắm hai mắt, ngực phập phồng, không còn sự độc địa hung ác ngày thường, chỉ là vẫn không nhúc nhích. Thịnh ma ma chỉ cúi người vuốt ve cái trán nó, thấy nàng tiến đến, vội vàng nói: “Quận chúa, ngươi đến xem, đứa bé này trên đường vào Diệp Thành có gì đó không đúng, hỏi nó lại không nói, mãi đến bây giờ, hình như đã bắt đầu nóng rần lên!”

“Nóng rần lên?” Chu Nhan lấy làm kinh hãi, đi qua sờ trán đứa bé, nhưng mà chỗ tay chạm vào mát mẻ, còn lạnh hơn tay mình nữa cơ mà.

“Đâu có nóng rần lên đâu?” Nàng có chút ngạc nhiên, “Nóng chỗ nào?”

“Ôi, quận chúa! Người đã quên rồi sao?” Thịnh ma ma thở dài, vuốt mái tóc mềm mại màu xanh biển của đứa bé, “Giao nhân không giống với người thường, máu của bọn họ không nóng như chúng ta, mà cùng một nhiệt độ với nước biển. Người sờ thử cái xem, hiện tại thân thể đứa bé này có phải nóng hơn nước biển không? Đó chính là bị bệnh đó!”

“Hả…”. Chu Nhan lại sờ sờ, lần này lấy làm kinh hãi.

Cũng phải, nhìn nhóc con ốm yếu nằm ở chỗ này, mặc cho người sờ tới sờ lui cũng không phản kháng chút nào, có thể nhìn ra ngay là bị bệnh thật rồi. Ngẫm lại từ Tây Hoang phong tuyết tới Diệp Thành này, bôn ba ngàn dặm, chịu nhiều đau khổ, đứa bé này có thể còn sống cũng đã là kỳ tích, sao có thể không đổ bệnh chứ?

Nàng cũng có chút lo lắng, lập tức bảo quản gia đi mời đại phu tới.

Nhưng mà, phút chốc sau, quản gia trở lại nói: “Quận chúa, tại hạ đã phái người cưỡi ngựa đi mời. Nhưng bên Đồ Long hộ trả lời rằng Thân Đồ đại phu của bọn họ hôm nay sẽ phá thân cho vài Giao nhân, động dao kéo, sẽ bận đến tối, phỏng chừng không tới ngay được.”

“Như vậy sao được? Tên tiểu tử này đã nóng rần lên rồi!” Chu Nhan tính tình nóng nảy, “Cho thêm ít tiền không được sao?”


“Đồ Long hộ nói, Thân Đồ đại phu của bọn họ đã vào phòng đang bắt đầu động dao rồi, chuyện này không thể bỏ dở giữa chừng. Tính ông ấy nóng nảy, không ai dám đi vào kinh động ông ấy.” Quản gia cẩn thận trả lời, “Hay là… Chúng ta đổi đại phu khác xem bệnh được không ạ? Không được ông ấy nữa?”

“Sao lại phiền phức như vậy?” Chu Nhan giậm chân, “Ông ta không chịu đến khám bệnh tại nhà hả? Chiều nay ta không đi dạo phố nữa! Mang theo đứa bé này đến nơi ông ta khám đã được chưa? Nơi đó chắc không phải chỉ có một đại phu thôi đâu, thế thì không được, đến đó còn tốt hơn là cứ ở nhà chờ”

Nàng tính tình nóng nảy, lập tức cúi người, bế đứa bé trên giường lên.

Đứa trẻ bị bệnh kia đang mềm oặt nằm úp sấp trên vai nàng, không còn vẻ quật cường hung ác ngày thường nữa, khuôn mặt lành lạnh dán ở cổ nàng, thổi ra từng hỏi trên cổ, chắc là sốt đến hồ đồ rồi, lúc bị nàng ôm lấy thì mơ hồ hô một tiếng “mẹ”, chủ động dúi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ nàng.

Chu Nhan sờ cái đầu nhỏ nhắn của đứa bé, mềm lòng đến rối ren.

“Đi thôi” Nàng quay đầu nói với quản gia, “Chuẩn bị ngựa xe, đi tìm đại phu!”

Xe ngựa lại chở nàng ra khỏi hành cung Xích Vương, phi nhanh trên con đường lớn.

Diệp Thành là thành thị giàu có và phồn hoa nhất Vân Hoang, người ở dày đặc, thương mậu thịnh vượng, thương nhân đến từ các nơi ở Vân Hoang thậm chí Trung Châu và thất hải đều tụ tập ở đây, mang đến đủ tài phú. Dọc đường đi đường rộng san bằng, hai bên ca lâu tửu quán san sát, hàng hóa trong cửa hàng dọc phố rực rỡ muôn màu.

Nhưng mà Chu Nhan lại không có lòng dạ nhìn, một đường chỉ là thăm dò liên tục giục quản gia bên ngoài: “Còn bao lâu thì đến nơi?”

“Nhanh, nhanh thôi ạ! Sắp đến rồi”. Quản gia ngồi ở cạnh người đánh xe, chỉ về một phía nói với nàng: “Ngay đầu cùng chợ phía đông quẹo vào khu nhà trệt kia là đến nơi ạ”.

Xe ngựa bay nhanh, từ đường lớn băng vào hẻm nhỏ, quẹo trái quẹo phải, mặt đường bắt đầu xóc nảy liên tục, Chu Nhan ôm đứa bé ở trong xe lung lay lắc lư, không biết qua bao lâu, xe rốt cục ngừng lại. Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của quản gia và người khác, nàng vén rèm lên nhìn thoáng qua, phát hiện là quân sĩ võ trang đầy đủ.

“Trong xe thị quận chúa Chu Nhan phủ Xích Vương”. Quản gia ngắn gọn giải thích vài câu, đưa lệnh bài lên, “Một nô lệ Giao nhân mà quận chúa yêu thích nhất đang bệnh, nên vội vàng tới nơi này gặp Thân Đồ đại phu.”

Quân sĩ nhìn kỹ lệnh bài, lại từ phía bên cạnh xe nhìn và người bên trong, ghi chép vài nét bút trên mộc giản, lúc này mới đồng loạt thối lui, cho xe ngựa đi qua.

“Lạ thật, sao ở đây còn có quân đội?”. Chu Nhan có chút khó hiểu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.