Bạn đang đọc Chu Nhan – Chương 140
Nhưng mà điều Thời Ảnh không ngờ tới chính là giờ phút này Chu Nhan cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế đô.
Vì để tìm kiếm tung tích Tô Ma, Chu Nhan dùng thuật thu nhỏ, một mình một xe ngựa suốt đêm không nghỉ lần theo con hạc giấy, cuối cùng sáng sớm nàng cũng tới nơi.
Buổi sáng, cửa xe ngựa vừa mở ra, rất nhiều người đã xếp hàng trước cổng Bắc Diệp Thành, phần lớn đều là các thương nhân đến từ khắp các nơi.
Hòm xiểng ngựa xe như nước, đều đang chờ để được tiến vào trung tâm thương mại phồn hoa bậc nhất Vân Hoang.
“Làm phiền tránh đường!” Trong đám người, có tiếng một nữ tử trên xe ngựa chạy tới với tốc độ cực nhanh.
Gần đây, Diệp Thành vừa dẹp loạn Phục Quốc Quân nên được canh gác nghiêm ngặt, dân chúng phải xếp hàng kiểm tra mới có thể vào thành.
Nhưng mà nữ tử kia lại vội vàng chạy tới cửa thành không hề dừng lại.
“Đứng lại!” Thủ vệ cửa thành quát một tiếng, giơ cây kích dài chắn lại.
Thế nhưng cô gái kia cũng không dừng lại, cơ thể giống như không hề có trọng lượng, bị một thanh kích dài chặn lại, cả người bay lên như một trang giấy, nói một tiếng cho qua rồi bỗng nhiên biến mất giữa không trung.
“Hả?” Mọi người trợn mắt há mồm nhìn lên.
Người đi tuần sớm trong tháp canh Diệp Thành thấy cảnh tượng này không khỏi cười một tiếng, hai tay bắt vào nhau, kết một cái ấn hướng xuống dưới.
Chỉ nghe một tiếng “ai cha”, giữa không trung có một người rơi xuống.
Chu Nhan dùng thuật ẩn thân xuyên qua đám không, xoay người lách vào trong cửa thành, đang muốn tiến thẳng vào trong Diệp Thành đột nhiên cảm giác dưới chân nặng trĩu, bị một sức kéo vô hình làm cả người lảo đảo từ trên không trung ngã xuống.
Khi đầu nàng chuẩn bị đập xuống thì cả người bị kéo lại.
“Ai?” Nàng kêu lên tức giận.
Nhưng lọt vào trong mắt nàng lại là một khuôn mặt quen thuộc, một công tử mặc cẩm bào quý giá đứng trên thành cao, nửa đỡ nửa ôm nàng, cười nói: “Sao mới sáng sớm quận chúa đã tới đây rồi?”.
“Ngươi!” Chu Nhan nhận ra đó là Bạch Phong Lân, tức giận đến nỗi tung chưởng luôn.
Bạch Phong Lân tuần tra sáng sớm, vừa lúc ở cửa Bắc Diệp Thành nhìn thấy Chu Nhan, hai mắt sáng lên, nhịn không được liền giở mánh khóe, tranh thủ lúc nha đầu này không kịp đề phòng kéo nàng xuống dưới.
Vốn đang nghĩ muốn nhân cơ hội trêu đùa một phen, không ngờ tính tình nàng nóng nảy như vậy, đã đánh thẳng lên mặt mình rồi.
Hắn lập tức buông tay nhường đường, nhưng mà vẫn không hoàn toàn tránh được chưởng của nàng, bị đánh vào bả vai đau đến thấu xương.
Bạch Phong Lân lập tức bình tĩnh lại, trong lòng thầm hối hận đã mạo muội.
Đúng vậy, nữ tử này vốn dĩ đã thành người thân của mình, chuyện đã gần trong gang tấc mà bây giờ nàng ta lại sắp thành Hoàng thái tử phi, trăm ngàn lần không được mạo phạm, sao bản thân lại thất thố như thế? Liếc mắt một cái nhìn thấy nàng xuất hiện liền nhịn không được mà động thủ.
May mà trên tường thành cũng không có ai, nếu không đến tai Thời Ảnh cũng không biết xử lý như thế nào cho êm chuyện.
Trong lòng hắn tuy rằng lo lắng, nhưng nét cười trên mặt vẫn không giảm, chỉ khách khí nói: “Vì sao mới sáng sớm quận chúa đã tới đây? Giờ phút này không phải cô đang ở đế đô sao?”.
“Liên quan gì đến ngươi chứ?” Chu Nhan giận hắn thừa dịp nàng không đề phòng mà bỡn cợt mình, tức giận trả lời.
“Hoàng thái tử có biết người đã đến Diệp Thành không?” Bạch Phong Lân lại hỏi.
“Cũng không liên quan đến ngươi!”.
Chu Nhan tâm tình không tốt, một câu đã chặn họng luôn.
Bạch Phong Lân khôn khéo, vừa thấy đã biết nàng lén lút đi sau lưng Thời Ảnh, không khỏi nhíu mày.
Nha đầu kia thật đúng là khiến người khác không biết lo.
Với thân phận hiện tại vạn nhất ở Diệp Thành xảy ra chuyện gì, chính mình cũng sẽ phải chịu tiếng xấu.
Phải biết rằng lúc trước Hoàng thái tử Thời Vũ mất tích ở Diệp Thành, hắn đã bị liên lụy, thiếu chút nữa đã mất đi vị trí thành chủ.
Nếu lần này lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì…
Tâm tư Bạch Phong Lân xoay chuyển nhanh chóng, miệng đã cười nói: “Xem ra lần này quận chúa quay về Diệp Thành chắc chắn là có việc gấp.
Đây là nơi tại hạ vô cùng quen thuộc, không biết có thể giúp đỡ một phần hay không?”.
Chu Nhan đang chuẩn bị nhảy xuống thành, nghe một câu như thế lại nhịn không được dừng chân.
Đúng vậy, người này tuy rằng đáng ghét, nhưng tốt xấu gì cũng là thành chủ Diệp Thành, là người có quyền lực cao nhất ở đây.
Lúc trước Tô Ma không có khế ước bán thân, chỉ cần hắn nói một câu đã xong luôn.
Lúc này một mình nàng đi vào Diệp Thành tìm kiếm đứa bé khác nào mò kim đáy bể, nếu có thể nhờ hắn, chẳng phải có thể nhanh hơn sao.
Nàng đang chần chờ, quay đầu lại đã phát hiện con hạc giấy kia bay đâu mất rồi.
“Không xong!” Chu Nhan phát hoảng không kịp nghĩ ngợi nhiều, điểm chân một cái liền nhảy xuống khỏi tường thành, nơi con hạc giấy bay đến chính là nơi duy nhất có thể tìm được manh mối về Tô Ma, một khi để mất sẽ không cách nào vãn hồi.
Bạch Phong Lân đang chờ nàng trả lời, lại thấy nàng bất ngờ nhấc chân chạy, không kịp báo một tiếng, trong lòng cả kinh vội vàng nhảy xuống theo nàng.
Hắn luôn là người tỉnh táo, vừa rồi tuy rằng liếc mắt một cái đã nhìn ra hạc giấy kia không tầm thường, giống như là được sử dụng thuật truyền tin.
Tiểu nha đầu này đi theo hạc giấy đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Hơn nữa lại giấu Thời Ảnh?
Trong lòng hắn suy tính, thần sắc có chút phức tạp, nhìn thoáng qua Chu Nhan.
“Ở trong này!” Chu Nhan thoáng nhìn reo lên một tiếng, chỉ thấy con hạc giấy xiêu vẹo kia ở giữa không trung xoay xoay một lúc rồi chuyển mình bay vào một cái ngõ nhỏ.
Chu Nhan vội vàng đuổi theo.
Con hạc giấy kia càng bay càng thấp, gần như muốn rạp xuống đất, hiển nhiên là đã sắp cạn kiệt linh lực.
Ngõ nhỏ vừa hẹp lại nhiều ổ gà, nàng chỉ lo đuổi theo mấy lần suýt ngã.
“Cẩn thận!” Bạch Phong Lân tranh thủ cơ hội giúp nàng lần nữa.
Nhưng mà giờ phút này Chu Nhan cũng không so đo với hắn, bởi vì ngay lúc đó con hạc giấy đã kiệt sức, cứ như vậy rơi xuống biến mất ở mương nhỏ trong ngõ.
“Nguy rồi!” Nàng kêu lên một tiếng, bất chấp đất bẩn quỳ xuống, với tay ra vớt.
Nhưng mà sau khi hạc giấy mất đi linh lực thì đã biến thành một đống giấy vụn, vừa vào nước đã bị hút vào mạch nước ngầm biến mất không dấu vết.
Nàng quỳ ở bên mương nhất thời nóng nảy, khó thở hét to một tiếng.
Bạch Phong Lân đang đứng đó chợt bị tiếng hét như con thú nhỏ của nàng làm cho hoảng sợ, nhìn thấy bộ dạng vội vàng đến cáu kỉnh của nàng lại bỗng thấy đáng yêu, theo bản năng muốn vươn tay chạm vào mái tóc dài của nàng.
Ngón tay hắn vừa động lại cố gắng kìm lại.
Hắn đứng một bên, nhìn nữ tử kiều diễm cõi lòng phức tạp, nhất thời trăm mối tơ vò.
Hắn là đứa con trưởng của vợ lẽ, từ nhỏ hắn đã luôn cẩn thận như đi trên băng mỏng, sau khi lớn lên, làm người luôn suy trước tính sau, giỏi quan sát, được phụ thân yêu thích lập làm thế tử.
Hai mươi mấy năm qua hắn luôn thận trọng từng bước tiếp cận mục tiêu, nghĩ rằng mình có thể đạt được mọi thứ mình muốn.
Nhưng mà giờ phút này, ý trung nhân đang ở gần trong gang tấc, trong lòng hắn lại hiểu rõ hơn bao giờ hết, bất luận hắn có phấn đấu thế nào, cho dù là cả đời thì cuối cùng vẫn không có được nữ tử trước mắt này.
Ngày hôm trước Bạch vương trở về từ Tử Thần điện đã bảo hắn hủy bỏ hôn ước, trong lòng hắn đã rất bực bội, nhưng ngay cả một tiếng phản đối cũng không dám nói, bởi vì hắn biết cùng lắm hắn cũng chỉ là một đứa con vợ lẽ chưa ngồi vững chỗ trong Bạch tộc, làm sao có thể đối địch được với người mang huyết mạch đế vương Không Tang?
Sống trong vương tộc quyền quý này, hắn mãi mãi không thể vượt qua được hơn thua về huyết thống.
Đó cũng chính là tiếc nuối suốt đời của hắn.
Bạch Phong Lân nhìn bên má của nàng, tuy rằng bên ngoài thản nhiên ung dung, nhưng trong lòng đã chua xót dậy sóng.
Cảm giác tự ti và nuối tiếc này từng chất chứa trong lòng hắn suốt thời thơ ấu, nhưng từ sau khi hắn trưởng thành, nắm trong tay quyền hành, đây vẫn là lần đầu xuất hiện lại.
Chu Nhan ở bên con mương một lúc không còn sức mà vớt nữa thì mệt mỏi đứng lên, tuy rằng vẫn là sáng sớm nhưng không biết vì sao sắc trời u ám, gió từ phương Bắc thổi tới làm lay động mái tóc dài đỏ sẫm, khiến cô gái này trở nên xinh đẹp như tiên.
“Quận chúa đừng vội!” Bạch Phong Lân nhìn thấy nàng sắp rời đi, thì đã lấy lại được tinh thần, vội vàng tiến lên ân cần hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”.
“Tiểu giao nhân mất tích của ta!” Chu Nhan mất đi manh mối cuối cùng, trong lòng rối bời tức giận: “Vốn dĩ còn trông cậy con hạc giấy này có thể mang ta đi tìm nó, nhưng giờ một chút hi vọng cũng hết rồi”.
“Tiểu Giao nhân?” Bạch Phong Lân nhanh chóng nghĩ: “Là tiểu Giao nhân cô nhờ ta làm khế ước bán thân sao?”.
“Đúng đúng! Ngươi còn nhớ nó sao?” Chu Nhan gật đầu lo lắng vô cùng: “Từ sau lần ồn ào đó thì thằng bé đã mất tích chưa trở về”.
“Một tiểu Giao nhân mà thôi, sao quận chúa phải sốt ruột thế?”.
Tuy rằng Bạch Phong Lân tự kiềm chế để không xen vào việc của người khác, nhưng mà nhìn thấy biểu cảm của nàng vẫn không nhịn được khoe khoang thêm vài câu: “Chỉ cần nó vẫn còn ở trong thành này thì ta vẫn có thể tìm nó về được cho cô”.
“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá!” Chu Nhan mừng rỡ liên tục gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy cái tên đáng ghét này cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
“Quận chúa, tại hạ nhất định dốc hết sức”.
Bạch Phong Lân là người khôn khéo thế nào, vừa nhận thấy thái độ của nàng dịu lại, lập tức ân cần nói: “Quận chúa đã đi suốt một quãng đường dài chắc chắn là mệt mỏi rồi, có muốn trở về tệ phủ uống chén trà nghỉ ngơi không?”.
“Ta…” Chu Nhan vừa muốn mở miệng từ chối lại nghe hắn nói: “Hiện giờ đang là mùa hè, mùa mở cửa của rất nhiều cửa hàng hai phố đông tây.
Thương nhân mang đến rất nhiều hàng hóa, trong đó cũng có rất nhiều Giao nhân mới.
Nói không chừng tiểu tử mà quận chúa đang tìm cũng ở trong đó đó”.
“Thật sao?” Nàng giật mình, chân cũng chưa nhấc, mà ngay lúc này nàng không để ý, trên đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, một trận cuồng phong mãnh liệt thổi tới khiến người ta khó mà mở mắt.
“Chim bốn mắt?” Chu Nhan ngẩng đầu nhìn hô lên.
Con bạch điểu khổng lồ từ đế đô bay tới, lướt qua nửa Kính Hồ, xoay quanh bầu trời Diệp Thành hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được nàng đang ở trong một ngõ hẹp, vừa cúi đầu liền vọt xuống dưới một chân quắp lấy nàng kéo lên.
Bạch Phong Lân vừa muốn ngăn trở, nhưng nhờ ánh mắt tinh tường, hắn lập tức nhận ra đó là thần điểu của Thời Ảnh thì vội vàng rút tay trở về, trơ mắt nhìn thần điểu quắp Chu Nhan đi, ánh mắt ảm đạm.
Đúng vậy! Cả đời nay ai cũng nói là hắn may mắn, có thể từ con vợ lẽ mà trở thành thế tử, nhưng có ai biết rằng vô số lần đứng trước những thứ mà bản thân thật sự muốn, hắn lại chỉ đành bó tay.
– —–oOo——.